Sáu con đường gặp nhau tại điểm Trung tâm, hợp với nhau thành một đường hình xoáy tròn. Chính giữa là một bồn hoa cũng hình tròn, giồng lay-ơn và hoa trạng nguyên, bao quanh tượng đài "Bằng hữu", tạc hình Walt và chuột Mickey. Có những mảnh gì đó dật dờ quanh bồn hoa như những mẫu hoa giấyconfetti lớn, chúng đọng lại dưới các tán cây và quanh các ki-ốt. Nếu coi những cái cây có kích thước bằng những thanh ray trong mô hình tàu hỏa có độ thu nhỏ bằng 1 phần tám mươi bảy kích thước thật thì những mảnh hoa giấy mới được coi là kích thước bình thường. Một mảnh nằm ngay chính giữa, ở vị trí một giờ so với bức tượng, nhìn nó là lạ mà cũng quen quen, và khi độ nét được tăng lên, nó dần hiện thành hình bộ trang phục hóa trang thành chú chó của chuột Mickey, to tướng và xù xì, trải ngửa trên nền đá lát đường hoa văn lấm chấm, với cái đuôi đen thẳng đơ chỉ về hướng tây. Khó nói chắc, nhưng có vẻ vẫn còn người chui trong bộ quần áo. Còn một bộ nữa, có lẽ là trang phục của viên tể tướng trong phim Aladdin, nằm nhăn nhúm dưới mép màn hình. Tôi nhìn xiên vào những mảnh confetti. Có những hình thù gì đó trăng trắng, cong queo và góc cạnh bên trong, và không hề giật mình, tôi nhận ra chúng là những cơ thể người, đủ mọi kích thước, nhưng hầu hết là nhỏ. Ôi, quỷ thần ơi, tôi cố lấy tay che ánh nắng và ghé mắt nhìn gần hơn nữa vào màn hình. Tất cả đều méo mó hình dạng, bám dính lấy nhau, co mình lại…ôi, lạy chúa…thật thương tâm. Chúng co quắp lại, run bần bần. Lạy chúa, lạy chúa. Có đôi khi, anh nhìn thấy ai đó, dù ở cách cả dặm, nhưng anh cũng biết họ không thể sống sót. Và dưới kia đang có quá nhiều người không thể hy vọng tất cả cùng sống sót. Nhân viên cấp cứu đâu? Cảnh sát đâu? Trời đất ơi. Cái gì đã gây ra cảnh này thế này?

Qua hình ảnh này, tôi đoán là ở khắp các khu vực khác trong công viên, người ta đều bị như vậy, họ cố chạy đến đây và không chạy xa hơn được nữa. Chuyện này diễn ra đã bao lâu rồi nhỉ? Nó không thể xảy…tôi cũng không biết nữa, hẳn là nó…

- Tệ thật đấy, - Marena nói.

- Đó không phải điều đã xảy ra, - tôi nói, - ý tôi là đó không phải là ngộ độc thức ăn.

- Không hề.

Cô ta quay đầu lại và kiểm tra Max. Nó không thể nhìn thấy màn hình từ chỗ đang ngồi, nhưng nó đang liếc chúng tôi bằng một mắt, dù vẫn đang chơi điện tử, người hơi nhổm lên nhổm xuống và hạ gục những con quái vật bằng các tia vô hình.

- Nó chắc chắn phải là thứ gì đó như VX, - tôi nói, - hoặc một vài loại…

- Nó là cái gì thế?

- Là khí gas, - Tự dưng, tôi nghĩ đến nhân vật Buddy Love trong phim Giáo sư điên khi anh ta nói câu ấy, - Nó là một loại khí chết người được vũ khí hóa…

- Rồi, rồi, đừng nói ra điều gì đáng tởm quá nhé, được không? Nó chỉ giả vờ không nghe thấy gì thôi.

- Sao cơ? Tôi thắc mắc, - à, phải rồi, - Tôi phải mất một giây mới hiểu ra ý cô ta là Max đang để tai nghe, và mất hai giây nữa để đoán ra cô ta cố ý dùng một từ cổ để thằng bé không hiểu được. Thi thoảng tôi cũng hơi chậm hiểu.

- Cô biết đấy, bởi vì, những người này thậm chí không tìm cách chui vào những chỗ trú ẩn, họ chỉ…

- Thôi đi, được chứ? – cô ta nói, vươn tay ra trước mặt tôi và tắt xoẹt màn hình. Tôi nhìn sang cô ta. Cô ta đang nhìn thẳng phía trước,hàm hơi động đậy như thể đang nghiến răng. – Đừng nói gì hết.

- Xin lỗi.

Mày là thằng đần, Jed. Thằng đần. Bốn lần ngu đần. Được rồi, bình tĩnh đi. Đừng làm thằng bé sợ. Nhưng thể nào chẳng có ai đó trong trò Neo – Teo nói cho thằng bé biết chuyện ấy ngay bây giờ. Tôi chợt bắt gặp cái cảm giác chán ghét rằng càng già đi, con người ta càng ít cảm giác choáng váng, đau buồn hay giận dữ. Khốn nạn thật. Lũ trẻ. Có bao nhiêu đứa ở đó? Có lẽ chuyện này chỉ xảy ra trong khu Magic Kindom thôi, không phải khắp Disney World. Có lẽ nhiều người đã thoát ra được hoặc không bị ảnh hưởng gì. Mẹ kiếp. Tôi phải ráng không hình dung ra những tiếng kêu gào. Đó là thứ tệ hại nhất trên đời. Tôi không phải là fan hâm mộ nhiệt thành của giống người, nhưng tôi nghĩ ai cũng có chút bao dung với trẻ nhỏ, trước khi chúng lớn lên, trở nên bẩn tính và ngu xuẩn một cách lộ liễu. Điều đó không có nghĩa là tôi không muốn có mặt người khác trong nhà hay gì, nhưng…Thôi bỏ mẹ rồi, tôi nghĩ. Tôi có một cái mặt nạ NBC, tức là mặt nạ chống các chất phóng xạ, tác nhân sinh học và hóa chất, nhưng tôi lại để nó ở nhà. Ngu thật. Khẩu Heckler và Koch P7 cũ Sylvana cũng ở đấy, nhưng tôi không có giấy phép sử dụng vũ khí nên xách nó theo cũng không phải là ư hay. Tuy thế, đáng ra tôi vẫn nên mang nó theo. Trong hoàn cảnh này…

Chiếc xe vấp phải ổ gà và tôi đập đầu vào cái màn hình nóng rẫy, - Au, - tôi nói, - tôi không sao.

- Những nhân vật giả trang này thật kỳ dị, - Marena nói.

- Cái gì kỳ dị cơ?

- Những nhân vật hoạt hình giả trang lớn ấy, anh biết không? Họ đều là cảnh sát đấy. họ có đủ mặt nạ phòng hơi gas, thiết bị điều hòa không khí, kính phát hiện khí mê-tan, điện đàm, súng sốc điện và mọi thứ khác ngay ở đó.

- Ờ, có thể sự việc xảy ra quá nhanh. Hoặc loại khí đó có thể xuyên qua được cả màng lọc.

- Hừm.

Chúng tôi vượt qua con kênh Hungryland Slough. Một tấm biển báo ghi "Đường cao tốc tưởng niệm Moroso". Và sắp đến, - tôi nghĩ, - sẽ là sông Chết và thung lũng Xấu hổ, nhớ dừng lại ở thành phố Đổ nát và đón ngài Chán nản lên xe.

- Được rồi, cứu tớ đi, - Max nói qua tai nghe với ai đó trong trò Neo-Teo, - Lần sau, ngay khi nó ngã xuống, chúng ta sẽ đồng loạt bắn sang mụ phù thủy Jade nhé, lý do ta xử lý nó cuối cùng là vì da nó rất dày, lâu chết lắm.

- Dù sao, anh cũng đã đúng, - Marena nói.

- Tôi cũng không biết nữa, - tôi đáp, -không, tôi đã làm mọi người cuống quýt lên, đáng ra tôi nên…

- Nghe này, Jed. Tôi biết tôi chưa đủ hiểu anh để nói câu này, nhưng đừng bắt đầu bằng câu ấy, được chứ?

- Ừ, được, - Tôi định hỏi, hay nói với cô ta câu gì đấy, nhưng giờ thì tôi quên tiệt.

- Dù sao, nếu chúng ta ngăn chặn được chuyện này thì có nghĩa là cuốn Thư tịch sai.

- Sao…ồ, không, không, không phải thế đâu, - tôi đáp, - nó không phải một quy luật siêu nhiên, nó chỉ là một khả năng có thể xảy ra.

- À há.

- Nó không nhìn thấy trước tương lai, nó chỉ nhìn vào các hiện tượng và để đưa ra suy đoán có cơ sở hơn thôi.

Marena không trả lời. Tôi cũng ngậm miệng lại. Chết tiệt, tôi nghĩ, mình thà gọi điện đe dọa đánh bom và ngồi tù còn hơn là thấy cảnh này. Những đứa trẻ ấy đang hưởng một ngày thật hạnh phúc, chúng vui vẻ và đùng một cái, tất cả sụp đổ vĩnh viễn. Chia sẻ sự đau đớn với lũ trẻ như vậy không phải là quá nhiều. Đó thực là sự thất vọng. Phải lớn lên đã là ngán ngẩm lắm rồi, nhưng khi tất cả mọi chuyện cùng ập xuống đầu cùng một lúc thì anh biết là chẳng gì có thể xoa dịu được chuyện đó và thà rằng thế giới này chưa từng tồn tại .

Tôi vào xem trang tin địa phương bằng điện thoại của mình. "… Phòng cảnh sát bang tại quận Cam, - đó là giọng của cô gái có cái tên Kristin, - cho biết các báo cáo được đưa ra lúc trước về một vụ tấn công bằng khí gas là vô căn cứ. Ron?

- Cảm ơn chị, Kristin, Người dân đang làm tắc nghẽn đường các tuyến đường cao tốc, - Giọng Ron tiếp lời. – Trên các đường dốc, đường nhánh và ngay cả trên các tuyến đường ngoại ô, những người đi nghỉ và người dân Florida đang tháo chạy khỏi khu vực trung tâm bang lo sợ về chất độc hóa học hay một vụ tấn công bằng khí gas theo kiểu quân sự nào đó chưa được xác minh tại Orlando, bất chấp việc National Guard (National Guard: Lực lượng quân đội có nhiệm vụ bảo vệ an ninh nước Mỹ) vừa cảnh báo người dân nên ở trong nhà, và rằng thời điểm cần di tản…(một sự ngừng lời đầy ẩn ý)…đã qua. Đối với một thành phố du lịch lớn như vậy, đây quả là…

Tôi tắt phụt tiếng. Mẹ nó, - tôi nghĩ, - họ chẳng biết gì sất. Hoặc đó đơn giản là những thông tin hoàn toàn mị dân…

- Jed này? – Marena gọi.

Tôi thưa.

- Ngay cả khi họ nói chạy dạt đi như thế chẳng để làm gì, tôi nghĩ tôi vẫn cứ muốn chạy. Như vậy được không?

Tôi trả lời tốt thôi.

- Và mọi người đều nhất trí rằng hướng nam đồng nghĩa với an toàn, phải không? Vậy tôi sẽ tiếp tục chạy theo đường 95.

- Nhất trí, - tôi đáp.

- Xin lỗi vì có thể đã kéo anh khỏi công việc thường ngày vì một chuyện không đâu.

- Ồ, không, - tôi đáp, - không đâu, cảm ơn đã cứu mạng tôi. Nếu tôi cứ ngồi quanh quẩn ở đó, cô biết đấy…

- Đừng nhắc đến chuyện ấy, - cô ta nói.

- Không được đâu, - Max nói, - cậu không thể đánh lại được Chúa tể thứ chín của Đêm tối nếu như chưa lên được cấp sáu mươi nhăm.

Tôi bật tiếng để nghe bằng tai nghe. "... tấn công với một tỉ lệ chưa xác định. –đó là giọng của Ron, - có thể là một loại vũ khí phun hóa chất nào đó. Điều đó có nghĩa rằng mối hiểm họa ở ngay trong không khí và có thể lan khắp một khu vực lớn. Do một sự trùng trình nào đó, vẫn chưa có khu vực nào được xác định là có thương vong xảy ra. Chúng tôi sẽ quay lại sau phần tin vắn…

Tôi chuyển sang trang C-SPAN. Có một vị dáng dấp như bác sĩ đang phát biểu trước một hội đồng nào đó. Ông ta đang liệt kê ra các triệu chứng. Đầu tiên là đỏ ửng, ngứa ngáy, đau đầu dữ dội, rộp đỏ và mất phương hướng. Những vết bong da không lành được. Những vết thương phồng rộp của các nạn nhân tại Trung tâm ung bướu Moffitt tại Tampa đang bị mở miệng trở lại, ngay cả những chứng vật như mụn đỏ hay cá đỏ cũng trở nên nguy kịch. Tôi lại bắt đầu thấy cảm giác ngứa ngáy rõ rệt đằng sau gáy. Gãi đi. Không, thề là không gãi nữa. Chuyển sang YouTube (YouTube: Một trang web chia sẻ các đoạn băng video) đi. Đoạn băng đầu tiên có hình đầu và vai của một phụ nữ có khuôn mặt sưng phù, đỏ rộp, chiếm hết cả màn hình. Ngay cả trên cái màn hình tí tẹo của chiếc điện thoại, tôi cũng nhìn thấy những đám nhọt màu hồng có nhân đỏ trên cằm và má trái. Tôi kích vào mũi tên.

- Chúng tôi đang ở Disney World, - bà ta nói, - Chúng tôi đến đây để nghỉ lễ Giáng sinh, - Bà ta rên rỉ, kéo dài từng từ vẻ đau đớn, - Và bây giờ chồng tôi đang…ông ấy…tôi thậm chí không thể diễn tả, ông ấy…ông ấy…thâật kiiinh khủng. – Bà ta ngừng lại và hỉ mũi. – tôi bị sưng phồng hết cả người lên. Không nhấc được cánh tay lên nữa. Tất cả bọn họ đều bị sưng phồng. Vậy mà chúng tôi đến đââây để nghỉ leêễ đấy! Và đây là Disney World, thật kiiinh khủng, kiiinh khủng…

Hừ, tôi tắt đi. Nghe có vẻ không đúng lắm. Tôi tìm thông tin về VX. Ở bất cứ trang nào, tôi cũng đọc được thông tin hậu quả đầu tiên phải là buồn nôn, sau đó là đau thắt hoặc co giật, tiếp nữa là khó thở. Không thấy nói gì về nổi mụn hay phồng rộp cả. Có thể đó là dạng như hơi cay chăng? Nhưng các nạn nhân dường như không gặp vấn đề gì về khả năng nhìn cả. Và hẳn nhiên đây không hề có gì giống với ngộ độc thịt hộp, bệnh than, nhiễm độc ri-xin hay những thứ tương tự. Hừm.

Chúng tôi đang đi qua sân bay lớn của quận North Palm Beach. Người và máy bay cứ cuống cuồng chạy đi chạy lại, nhưng chẳng có chiếc nào cất cánh cả. Phía trước chúng tôi, mặt trời cũng đang phồng to lên trên những ngọn thông màu nâu tối xỉn.

Tôi lại kiểm tra tin tức. Chẳng có gì mới, và vẫn chẳng có tin gì về những điều chúng tôi đã nhìn thấy qua vệ tinh. Đồ con hoang. Cả một lũ quan liêu. Tôi lướt qua các tin không chính thức. Chí ít, một vài bài cũng đưa tin có người đã thấy những hình ảnh trên vệ tinh đó – và họ phát hoảng lên, dĩ nhiên - nhưng dường như không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Chết tiệt, - tôi nghĩ. Người ta cứ nghĩ chúng ta đang tiến đến thời đại của công nghệ thông tin, nhưng khi có chuyện nghiêm trọng xảy ra thì thông tin lại hiếm hoi đến mức kỳ cục. và người ta có cảm giác bị tách biệt lạ lùng. Mặc dù thực ra nếu anh tham gia đầu tư cổ phiếu hoặc giao dịch hàng hóa, hay anh chỉ cần hiểu biết về một lĩnh vực gì đó thôi – trừ những thứ đại loại như ca sĩ nhạc rốc hay mèo – anh sẽ nhanh chóng nhận ra rằng thông tin về những gì đang thực sự diễn ra lúc nào cũng hiếm hoi.

- Anh có nói với người nào mà tôi không biết không? – Marena hỏi. – Về cuốn Thư tịch ấy?

- Không, tôi không nói.

- Hoặc về những ngày tháng trong cuốn sách ấy?

- Tôi không nói với ai cả, - tôi đáp, - thôi nào, tôi là kẻ mắc chứng hoang tưởng đa nghi đấy. Tôi có tới hai mươi ba mật khẩu khác nhau và cứ hai ngày một lần lại đổi đấy. Tôi không nói gì với ai cả. Chỉ có cô và Taro thôi. Tôi thậm chí còn không kể với lũ sên của tôi.

- Được, tôi tin anh, - cô ta nói – xin lỗi anh nhé.

- Không sao, - tôi đáp, - tôi cũng đang nghi hoặc chuyện đó. – Tức là liệu có kẻ nào đó đã nhìn thấy hoặc nghe được chuyện về ngày nay trong cuốn Thư tịch và đi đến quyết định rằng điều đó có xảy ra hay không là phụ thuộc và hắn, và hắn đã khiến nó xảy ra. Nó cũng giống như câu chuyện về một gã ở Trung Quốc đã giết khoảng hai nghìn người gì đó bằng cách hòa ri-xin trong một hồ chứa nào đó và nói rằng hắn đang cố giết tất cả mọi người vì ngày phán xử cuối cùng đáng lẽ phải xảy ra hai tháng trước đó rồi. Những kẻ đó luôn nghĩ Chúa cần sự giúp đỡ.

Chúng tôi chạy qua Lake Worth, Lantana và Hypoluxo. Các cửa hiệu mở hai bên đường trương biển hiệu đề Xăng dầu, Thức ăn, Ngủ trọ, Burgers, Tacos(Burgers, Tacos: Các loại bánh kẹp ăn nhanh), Vỏ sò hiệu Sheila lấy từ Bãi Biển, Bánh mì Cheeburger, Câu lạc bộ Golf ‘n’ Flog S&M, Kem Twistee Treat, Xem tử vi, Xăm hình, Dưỡng sinh Trung Quốc, Thú cảnh lạ, Xỏ khuyên, Điện máy, Đồ thêu, Thú cảnh, Đồ khiêu dâm….

Điều mình đặc biệt không hiểu là, - tôi ngẫm nghĩ, - nhưng chuyện này thì có gì liên quan đến người Maya. Chẳng lẽ là vì người Maya chúng tôi ở đông quanh đây? Hay chỉ liên quan ở chỗ chúng tôi phải gánh lấy tai vạ? Có lẽ một vài người Maya nào đó sẽ bị tai vạ. Mình chẳng hạn, có thể lắm chứ. Mẹ kiếp. Tất cả đều là lỗi của mình. Ngay cả khi mình chẳng có lỗi gì.

Chúng tôi chạy rất nhanh qua thành phố Boca, nhưng đến Deerfield, xe chỉ chạy được với tốc độ trung bình ba mươi lăm dặm một giờ. Trên đường cao tốc, những ngọn đèn đường màu cam đã sáng. Đầu óc tôi, thứ mà tôi kiểm soát không được tốt lắm, cứ xoáy mãi vào cuốn Thư tịch. Có thể đó là lý do mà người của Warren đã đợi đến ngày mười tám mới công bố thông tin về cuốn sách trên tạp chí Times, tôi nghĩ, để nếu có chuyện gì xảy ra thật thì cũng đã quá muộn để trở tay. Hoặc kẻ nào đó trong công ty của Warren đã biết điều này từ trước. Hoặc chính họ đứng đằng sau vụ tấn công này. Không chỉ là chứng hoang tưởng của mày thôi

- Tôi nghĩ lẽ ra chúng tôi nên lấy ý kiến của anh về cuốn Thư tịch sớm hơn, - Marena nói.

- Tôi không biết nên nói sao về chuyện này, - tôi đáp.

- Cứ nói những gì anh nghĩ.

- Ờ, cô biết không, nó có vẻ giống một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

- Ý anh là gì?

- Không có gì, chỉ là, cô biết đấy, cuốn sách đã tồn tại hơn ba trăm bốn mươi tám năm, và rồi khi chỉ cònnăm ngày trước ngày áp chót… thôi, bỏ qua chuyện này đi.

- Anh muốn nói gì vậy?

- Không có gì, - tôi đáp, - tôi chỉ, cô biết đấy…

- Anh muốn tôi nói cho anh biết chuyện gì? – cô ta hỏi, trong giọng nói có cái gì sắc lẻm như lưỡi dao cạo chém vào quả táo bọc đường. – Thôi được, thế này nhé, Warren là một thứ quỷ quyệt, như kiểu một công ty lừa đảo ấy, một thứ đại loại như SPECTRE (Burgers, Tacos: Các loại bánh kẹp ăn nhanh), anh biết chứ? Và chúng tôi đang cố reo rắc những chuyện này, chúng tôi đã làm giả mạo cuốn sách Maya, và bây giờ chúng tôi sẽ thủ tiêu anh. Nhưng trước tiên chúng tôi sẽ giải thích cho anh mọi điều, sau đó sẽ để anh lại trong một cái bẫy nham hiểm nào đó mà anh có thể thoát ra. Nghe thế nào?

- Rất hợp lý, - tôi đáp, - tôi chỉ…

- Có thể lỗi là của hai chúng ta, - cô ta nối, - anh đã bao giờ nghĩ đến chuyện ấy chưa? Có thể vì chúng ta đánh động mà khiến chuyện đó xảy ra. Kẻ nào đó thấy người ta nói tai họa sẽ leo thang vào ngày mai và hắn quyết định đẩy nó lên ngay từ hôm nay.

- Nghe này, - tôi nói, - tôi xin lỗi, chúng ta đừng…

- Chúng ta đừng đoán mò linh tinh nữa, - cô ta nói.

- Được rồi, được, tôi…

- Được rồi, đừng nói nữa. Tôi nói nghiêm túc đấy.

Miệng tôi ngậm lại. Chết toi, - tôi nghĩ, - giờ thì cô ta ghét mình rồi. Tôi liếc nhìn cô ta. Tôi không nói là miệng cô ta đang mỉm cười lại một cách nghiệt ngã, nhưng rõ ràng là nó có mím lại. Như tôi nghĩ là tôi đã nói, tôi gặp rắc rối trong việc phán đoán cảm xúc của người khác. Cô ta không cáu với mày đâu, Jed. Bình tĩnh nghĩ mà xem. Điều đang thực sự diễn ra là: cô ta đang cố tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng trong bụng thì khiếp vía, không phải cho bản thân, mà cho Max. Cô ta là một bà mẹ. Mà các bà mẹ thì chẳng phải người nữa. Vậy nên, hãy thông cảm chuyện đó. Mày có thể không hiểu, nhưng có thể thông cảm.

Chúng tôi đến sông Miami, nơi đầu tiên có thể nhìn thấy biển. Trông nó có vẻ đáng yêu trong ánh chạng vạng. Một chiếc xe cấp cứu lao tới trên làn đường cho xe chạy về hướng bắc trống tanh. Trên xe có dòng chữ "ĐIỀU KHIỂN TỪ XA". Chí ít thì người ta cũng không để những người làm việc trong nhà nước phải tiếp xúc với nguy hiểm. Ở Cutler Ridge, giao thông lại lình xình trở lại, chỉ chạy được với tốc độ bốn mươi dặm một giờ. Chắc thiên hạ đã hóng được tin đồn. Chuyển động của những chiếc xe quanh chúng tôi có vẻ gì đó bất ổn, tôi đoán nó xuất phát từ cuộc trốn chạy khỏi hiểm họa mà tất cả vẫn hy vọng chỉ là tưởng tượng. Một tốp máy bay F- 18 xếp thành hình chữ V rít ầm ầm trên đầu chúng tôi, thẳng tiến về hướng bắc đến khu vực "đỏ". Đến vùng chuyên canh cam Naranja, xe chúng tôi chạy chậm chẳng khác gì khúc gỗ trôi dưới nước, trung bìnhh không đến mười lăm dặm một giờ. Còi xe inh ỏi xung quanh. Chúng tôi bị huých mấy lần khi các xe khác muốn chen ngang. Marena lùi xe huých lại mạng hơn. Đánh xuỳnh một cái. Max rất khoái trá, nó nghĩ thế này giống trò ô tô điện. Một toán choai choai người Puerto Rico vượt qua chúng tôi trên những chiếc xe máy Yamaha, luồn lách giữa đám ô tô. Đi bằng phương tiện ấy được đấy, tôi nghĩ. Hay là ăn trộm một chiếc nhỉ? Phàm thứ gì có gắn cờ của nước Mỹ thì đều có thể coi là miếng mồi để bất cứ ai xâu xé một cách bình đẳng mà. Ta phải cướp của ai đó mới được. Ba chúng tôi ngồi trên một chiếc xe máy có được không nhỉ? Không, quên ngay cái ý nghĩ này đi.

- Con lại khát rồi. – Max nói.

- Còn một hộp nước hoa quả cơ mà.

- Con uống rồi.

- Con chờ một lúc nữa được không? Nếu phải dừng lại trước khi lên được tàu, chúng ta sẽ kiếm thứ gì đó để uống quanh đây.

Thằng bé đồng ý.

Tôi quay lại kiểm tra mẩu tin nhắn đã để lại trên StrategyNet. Thật không ngờ, đám cùng hội cùng thuyền đã giúp được tôi. Cô đến năm mươi tám tin nhắn trả lời, vài cái có cả biểu đồ nữa. Một người bạn trên mạng – một tay chơi cờ vây ở Los Angeles – có nick là Statisticsmaven, đã vẽ hẳn một biểu đồ các vụ ngộ độc trên một bản đồ trò chơi mô phỏng chiến tranh và chú thích rằng, nhìn vào sự phân bố và thời điểm ngộ độc bùng phát thì "chất chưa xác định" đó chắc chắn phải là một chất độc phát tác nhanh được chuyên chở bằng máy bay, và rằng nó phải nặng hơn không khí một chút bởi nó không phát tán được xa hơn khỏi vị trí bùng phát. Một anh chàng nào đó tên là Hell Ret cũng đồng tình với anh ta và nói thêm rằng lúc trước anh ta đã phán đoán sai nhưng bây giờ thì anh ta nghĩ nó giống chất độc phóng xạ. Một người nick là Hourgeoiseophobus bực tức phản bác lại cả hai rằng không phải vậy.

Bất cứ chất gì mới đi vào phổi hoặc máu từ hôm qua mà hôm nay đã khiến nạn nhân hấp hối thì phải có LƯỢNG PHÓNG XẠ CỰC LỚN, tối thiểu là MƯỜI SI-VE. Về mặt lý thuyết, các anh phải cầm hai tay hai khối bom nguyên từ đồng vị 230PU và đập vào nhau mới có thể tạo ra mức phóng xạ đó. Một gián điệp người Nga đã phải qua tới ba tuần mới chết vì mười micro-gram đồng vị 210 của Polonium. Chất này không thể là chất phóng xạ được. Các anh phải nghĩ kỹ đi trước khi to mồm giảng giải cho người khác.

Đồng vị 210, tôi nhớ ra, số 84 trong bảng tuần hoàn, Idiota (Idiota: thằng ngu, tiếng Tây Ban Nha). Sự kinh hãi khó hiểu cứ lớn dần lên, khiến tôi có cảm giác như thể ruột mình là một cái ống hút bụi đang hút thật lực.

Không sao. Bình tĩnh nào. Bình tĩnh. Yên nào. Bình tĩnh.

Tôi ngồi im lìm, như cách vẫn thường làm hồi mới lên năm. Và như thường lệ, cảm giác đó tan biến đi.

- Đó là chất polonium, - tôi lên tiếng.

- Xin lỗi, anh nói gì cơ? – Marena hỏi lại.

Tôi giải thích, nhưng không được rành rọt lắm. Phải mất một lúc và Marena có vẻ không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng chí ít thì cô ta cũng không xem thường chuyện đó.

- Tôi sẽ gửi nó đi, - cô ta nói. Ý cô ta là sẽ chuyển nó cho Lindsay Warren và ông ta sẽ chuyển tiến thông tin đó cho quan hệ bí mật của họ ở DHS.

Marena khởi sự bấm điện thoại, chỉ dành một ngón tay trái để điều khiển vô lăng. Thỉnh thoảng cô ta mới liếc nhanh một cái ra đường. Quỷ tha ma bắt cái là sau tất cả những chuyện này, - tôi nghĩ bụng, - chúng tôi sẽ chết chỉ vì một tai nạn giao thông hết sức vớ vẩn và hoàn toàn có thể tránh được. Thế thì có nực cười không? Hừ, thực tình thì không. Không, giời ơi, không. Té ra chỉ là một cú xóc.

- Chữ "Polonium" đánh vần thế nào nhỉ? – cô ta hỏi. Tôi đọc. Cô ta lại bấm tiếp. Tôi cứ lén nhìn cô ta, cố đoán xem cô ta đang dùng chương trình mã hóa nào, nhưng không đoán được. Hiển nhiên, cho dù bây giờ DHS chưa nghĩ chúng tôi gây ra chuyện này, - tôi nghĩ, - thì rồi họ cũng sẽ nghĩ thế. Ðó không phải việc chúng tôi cần lo, cho dù tôi có lo.

Marena đã xong việc. Cô ta đặt điện thoại xuống đùi. Được rồi, - tôi tự nhủ, - cố nghĩ đi. Nếu là ngộ độc polonium…hừ, điều đó có nghĩa là phạm vi ảnh hưởng sẽ rất rộng: chúng ta có thể an toàn, cũng có thể đang bị hun nóng như cửa địa ngục mà không biết. Có thể vài tháng sau các triệu chứng mới xuất hiện nhưng nó vẫn giết chết anh như thường…hừ, đừng vội kêu gào cho đến khi chúng ta…Mẹ nó chứ, không thể nghĩ ra được, không nghĩ ra được, không nghĩ ra được…

Điện thoại Marena kêu tít tít. Cô ta ấn nút và nghe đọc tin nhắn bằng tai nghe.

- ổn rồi, họ đảm bảo với tôi là đang giải quyết việc này, - cô ta lên tiếng sau một phút.

Tôi trảlời thế thì hay quá và hỏi rằng những người bạn ở Lầu năm góc của cô ta có xì cho cô ta biết mẹo ngầm nào mách nước cho chúng tôi phải làm gì để sống sót không.

- Anh ta nói cứ tiếp tục đi về hướng nam và để ES lo việc của họ, - Marena đáp.

- Được thôi, - tôi trả lời.

ES là cái gì thế? Tôi thắc mắc. Có phải cô ta muốn nói đến… từ từ đã, có lẽ ta nên dừng lại mua ít i-ốt, chỉ để phòng khi…không…thực ra, đừng đề cập chuyện ấy. Giao thông đang ì ạch lại. Chỉ cần dừng một phát thôi là chúng ta sẽ vĩnh viễn đứng lại đâu đó.

Chúng tôi bị tắc lại ngay rìa nam thành phố Florida. Bây giờ là 7 giờ 14 phút. Marena phóng to bản đồ trên GoodleTraffic. Hình như chúng tôi chỉ còn cách điểm đường cao tốc chuyển từ bị đánh dấu "nguy hiểm" sang "an toàn" có mười thân xe nữa. Còi xe tạo ra tiếng động gần như liên miên không dứt, cứ như người ta nằm đè hẳn lên còi vậy, nó không tương phản mà thậm chí còn hòa vào với dàn đồng ca của sự tuyệt vọng. Bên tay trái chúng tôi là chân trời màu hồng pha ngọc lam nom rất rẻ tiền, giống như những đường trang trí của cái khách sạn Deco hạng hai nào đó trên đường Ocean Drive. Chí ít thì nó cũng có vẻ là nơi thích hợp để lìa đời.

Chúng tôi ngồi yên một phút. Marena bồn chồn. Trên trang web của CNN, người ta đang thông báo rằng hàng trăm chiếc xe đã bốc cháy tại hai thành phố Winter Park và Altamonte Springs, và rằng, chỉ tính riêng ở quận Cam, đã xảy ra ít nhất mười hai đám cháy không kiểm soát được. Họ đăng tấm bản đồ Belle Glade, một thành phố của dân nghèo nằm ở rìa nam Okeechobee, và cho biết một toán lính trọc đầu nào đó đã bất ngờ tấn công một khu nhà ở di động trên xe moóc của người nhập cư vì nghi nó là trụ sở của La Raza, theo tôi đoán thì họ quy trách nhiệm về các đám cháy cho tổ chức này. Mười tám người thiệt mạng. Dân nghèo da trắng với những ngọn đuốc ư, tôi nghĩ, thế thì các Phù thủy vĩ đại (Phù thủy vĩ đại: tên lóng ám chỉ những người đứng đầu các tổ chức chiến đấu bí mật ở Mỹ ) sắp sửa trỗi dậy rồi. Kinh quá. Bức ảnh chụp sáu xác người nằm trên đường nhựa.

- Cháu ghét người chết, - Max nói.

- Ừ, chắc con không thích xem thứ này đâu, - Marena đáp. Cô ta chạm vào biểu tượng và màn hình chuyển sang phim hoạt hình Bọt Biển.

- Sao người ta không để dấu hiệu "Khuyến cáo người xem cân nhắc trước khi xem chương trình" nhỉ? – cô ta hạ giọng hỏi tôi.

Tôi đáp rằng có thể người ta không tìm được từ một âm tiết nào để thay cho từ "cân nhắc".

- Chúng ta có bị thanh toán không? – Max hỏi.

- Không, - Marena đáp. – Nguy hiểm đã lùi quá xa rồi. Chúng ta xem chương trình này đi.

- Ìn ì, ố à Bạch Uộc ôi a (Ìn ì, ố à Bạch Uộc ôi a: Nhìn gì, đó là Bạch Tuộc thôi mà! (Một câu nói ngọng của nhân vật Bọt Biển trong bộ phim hoạt hình cùng tên))! - Bọt Biển nói.

Chúng tôi ngồi yên. Tôi cố gọi cho Trung tâm cộng đồng Indiantown. Chẳng được gì. Tôi vào diễn đàn TomTomClub. Một người có nick là BitterOldExGreetBeretCracker nói đứng sau vụ tấn công không phải là một tổ chức Hồi giáo mà là một tổ chức của người châu Mỹ bản địa gọi là Trâu Trắng. Lý do anh ta đưa ra không được rõ ràng. Bourgeoiseophobus thì nói thủ phạm có thể là nhóm Hawkingers. Chẳng ai biết đấy là ai. Một người khác là Gladheateher tuyên bố anh ta chắc chắn đó là phong trào Quốc gia Hồi giáo. Còn Bọt Biển thì đánh bại Bạch Tuộc trong một cuộc thi khiêu vũ cặp bốn. Cuối cùng thì Marena hết chịu nổi.

- Tôi lên trên kia xem thế nào, - cô ta nói.

- Để tôi, - tôi nói và chuẩn bị bước ra.

- Không, tôi muốn xử lý chuyện này. – Cô ta lục túi, lấy ra một máy quay phim cài áo với biểu tượng ba đường tròn lồng nhau của Warren, bật lên và gài nó vào ve áo.

- Con cũng muốn ra ngoài, - Max nói.

- Không, xin lỗi, hai người phải ngồi yên đây một lúc, - cô ta đáp, - tôi chỉ lên đó xem chuyện gì đang xảy ra thôi.

- Nghiêm túc đấy,- tôi nói, - tôi có thể…

- Tôi biết mình đang làm gì mà. Sẽ không sao đâu. Tên khu căn cứ quân sự ấy là gì nhỉ?

- Khu gần nhất à? – tôi hỏi lại, - Là căn cứ Homestead.

- Phải rồi. Nào, thế này nhé, hai người, không được cho bất cứ ai vào xe, bất kể họ nói gì hay mặc đồng phục gì. Tôi đã nối máy quay với điện thoại và mở máy, hai người có thể xem hết qua TV. Tôi sẽ quay trở lại sau khoảng hai phút.

Max và tôi nhìn nhau và nói: được thôi.

Cô ta vẫn để máy nổ, mở cạch cửa và lách ra khoảng trống giữa chiếc xe và lan can đường phía bên tay trái. Một luồng hơi nóng ẩm ướt tràn vào xe. Tôi chuyển sang ghế lái. Nó chật hẹp và hơi cao nhưng tôi không dám động vào bộ điều chỉnh. Max nhảy lên ghế trước và nhìn vào màn hình. Tôi cũng nhìn. Tôi có cảm giác thót ruột lại. Ờ, ừ, đây cũng chẳng phải lần đầu. Bắt đầu từ dãy đầu tiên, những chiếc xe dường như hết hơi và tiếng còi cũng lịm đi. Những hình ảnh rung bần bật từ chiếc máy quay của Marena tiến sát vào những cái lưng to bè bè của một đám đông.

- Xin lỗi, xin nhường lối cho VIP, - giọng ra lệnh của Marena vọng vào chiếc micro. Thật kinh ngạc, những cái lưng to lớn rẽ ra cho cô ta đi vào. Cũng có vài lời cằn nhằn nhưng không ai chất vấn gì cô ta. Lũ khờ khạo. Tôi thoáng nhìn thấy một con bé bện tóc kiểu luống ngô với một hạt xoàn lớn lủng lẳng giữa hai mắt.

- Con có cần đi vệ sinh không, - giọng mũi của một phụ nữ cất lên đâu đó, - Nathaniel! Nếu con cần đi vệ sinh thì đi ngay đi.

- Xin lỗi, xin nhường lối cho VIP, - Marena nói, - Xin lỗi, cảm ơn, xin nhường lối cho VIP.

Cô ta lách ra được một khoảng trống giữa đám đông và một dải chặn đường màu cam vạch trắng bạc. Một viên sĩ quan cảnh sát chui đầu trong chiếc mũ hình cầu trong suốt đang lừng khừng đi đi lại lại, khua lên trong không trung một thanh dùi cui phát ánh sáng đỏ, tín hiệu nguy hiểm. Nhìn từ ngực áo của Marena thì các lối vào thành phố Florida đã chật cứng. Nhưng phía sau dải chắn đường là một con đường nhựa bằng phẳng, rộng rãi và trống trải chạy thẳng xuống phía nam tới Cuba.

Marena tiến lại gần viên sĩ quan và chặn đường hắn.

- Chào anh, - cô ta hỏi với qua chiếc mũ, - Anh làm ơn cho tôi biết phải làm gì để ra khỏi đây bây giờ?

- Vâng, chị chỉ cần quay về xe và chờ đến lượt được đi vòng. – Hắn nói với giọng hơi sắc lạnh. Có lẽ họ cố tình đặt chế độ âm thanh như vậy để nghe đáng sợ hơn.

- National Guard ra lệnh cho chúng tôi chạy xuống phía nam qua đường này, - cô ta nói dối.

- Rất tiếc, nhưng…

Chúng tôi có thể quay xe sang làn đường chạy về hướngbắc, nhưng dĩ nhiên chúng tôi không muốn chống lại lệnh chính phủ…

- Cả hai làn đường đều đang cần cho các xe cấp cứu. Vả lại, chẳng có lý do gì để mọi người cố rời khỏi khu vực này cả. Tất cả đều phải quay về nhà hoặc nơi làm việc, - hắn đáp rồi quay đi.

- Anh nghe này, sĩ quan Fuentes, - Marena chặn trước mặt và gọi hắn bằng cái tên viết trên phù hiệu, - tôi cuộc là anh cũng có con phải không? Anh biết chuyện gì đang xảy ra không? Những kẻ vô liêm sỉ ở Homestead đã đẩy anh ra đây để chúng có thể đưa người của mình thoát đi trước. Và chúng để anh ở đây chịu trận. Anh sẽ mất mạng ở đây còn sếp anh thì sẽ ngồi trên bãi biển uống cốc-tai. Anh hiểu tôi đang nói gì chứ? Cho nên tôi nghĩ việc chúng ta nên làm bây giờ là dẹp vài cái chắn đường này đi để những chiếc xe này quay sang làn đường chạy về hướng bắc, ít nhất là thế. Anh thấy thế nào?

- Bản sao khổ A4 á? – Hắn nói qua chiếc micro trong mũ, - Petro đấy à? Bob ở khu vực 5 đây. Xin chào, tôi có một tình huống rắc rối ở đây.

- Nathaniel, con có cần đi vệ sinh không? – Giọng người phụ nữ kia lại hỏi.

- Anh biết tôi đang quay lại tất cả cảnh này, phải không? – Marena hỏi, - Và nếu rối cuộc những người này sẽ chết ở đây hôm nay thì cảnh này sẽ được loan đi khắp nơi. Đây sẽ là câu chuyện thu hút sự chú ý của công chúng, và anh sẽ trở thành một biểu tượng của sự sai trái của đất nước này, anh sẽ không bao giờ còn ra đường mà không bị người khác chỉ chỏ nữa. Anh sẽ phải để râu che mặt và quay về San Juan đấy. (San Juan: Một thành phố của Puerto Rico).

- Phải, cho xin hỗ trợ, - viên cảnh sát nói, - vài phút nữa sẽ có một chiếc xe cảnh sát đến áp tải chị về xe-e-e của mình.

Marena đứng yên và nhìn hắn ta vài giây. Hắn ta cũng nhìn lại.

- Con có chắc là không cần đi vệ sinh không? – Giọng người phụ nữ kia lại hỏi.

- Thứ vàng vàng trên áo ông ta là cái gì thế ạ? – Max hỏi tôi.

- Đó là bình nitrox, - tôi đáp, - nếu màng lọc trên mặt nạ của anh ta bị bít lại, anh ta có thể mở nó và lấy thêm được một lượng khí đủ để hít đầy phổi năm mươi hai lần.

- Ồ, hay thật.

Fuentes chấm dứt cảnh nhìn nhau chòng chọc trước và quay đi. Marena ngoái cổ lại và chạm mặt một dám đông khoảng ba mươi người đã đánh liều ra khỏi xe để xem có chuyện gì. Những cảnh tiếp theo trên màn hình hơi lộn xộn. Nhưng ba giây sau, chúng tôi lại nhìn thấy họ từ một góc khác, từ trên cao. Khi Marena cúi người nhìn xuống chân, chúng tôi mới nhận thấy cô ta đã leo lên nóc một chiếc SUV cũ màu xanh lá cây đậu ngoài cùng dãy xe. Cô ta đang đứng dẫm chân lên các đường ống mạ crôm nằm giữa hai tấm ván buồm đặt lật ngửa, đưa mắt dò xét đám đông. Qua thấu kính góc rộng đang đung đưa trên người cô ta, đám đông nom chẳng khác gì bình thường, nhưng vì một lý do nào đấy, tất cả đều trắng bệch.

- Được rồi, xin mọi người chú ý, - cô ta vươn người nói với đám đông. – Tôi xin lỗi phải làm thế này nhưng tôi nghĩ mọi người ở đây có thể có nhiều quan điểm khác nhau, mà mỗi chúng ta đều cần sự giúp đỡ của nhau, chúng ta phải đoàn kết lại nếu muốn tìm ra lối thoát.

Họ chỉ ngước nhìn cô ta.

- Nathaniel, -người phụ nữ nọ lại tiếp tục hỏi, - con có chắc là không cần đi vệ sinh không?

- Tôi là Marena Park. Tôi là một phóng viên chuyên nghiệp, một phát thanh viên và là một người mẹ, và tôi đang đứng đây, tại điểm giao nhau giữa hai trục đường U.S 1 và 821 này, nơi một hàng rào chắn đã được dựng lên một cách thiếu suy nghĩ để khóa chặt tất cả các đường xuống phía nam. Rất nhiều người trong số chúng ta đang lo ngại về cách chính quyền xử lý tình huống này, vì thế, ngay bây giờ, chúng ta sẽ đối thoại với một sĩ quan cảnh sát, người tự nhận mình chịu trách nhiệm ở đây. Nào, bây giờ tôi muốn nghe các vị nói sao trước việc này. Sĩ quan Fuentes đây vừa nói chúng ta sẽ không được phép dùng cả hai tuyến đường U.S 1 và 997 để ra khỏi vùng tâm nguy hiểm, bởi vì các sĩ quan ở khu căn cứ Homestead cần dùng hai con đường đó trước.

- Tôi không hề nói thế, - giọng viên sĩ quan vọng đến từ xa, Marena lờ anh ta đi, - Và đó không phải sự thực…

- Nhìn kìa, ngài sĩ quan Fuentes đây được trang bị kín mít để phòng độc, còn chúng ta chẳng có gì sất. Còn nữa, hệ thống định vị của tôi cho biết cả hai con đường đó đều trống không suốt từ đây đến tận quần đảo Keys. Nhưng, các vị, đừng để tôi một mình nói hết thế, toi muốn nghe xem các vị nghĩ gì.

Tôi hình dung ra cặp mắt Marena nhìn thẳng vào hết khuôn mặt này đến khuôn mặt khác. Chẳng ai nói gì, trừ một người phụ nữ trẻ đang lẩm bẩm điều gì đó một cách khổ sở, như thế cô ta sắp la hoảng lên.

- Bà nghĩ sao? – Marena hỏi. Rõ ràng cô ta đang nhìn ai đó, nhưng chúng tôi không nhìn được đó là ai, - Bà có nghĩ chúng ta đang được nghe sự thật ở đây, rằng chúng ta nên ngồi yên? Hay tất cả những chuyện này chỉ là một sự mị dân khác nữa?

- Ta hiểu con đang nói gì, con yêu quý, - ai đó lên tiếng. Max đã phát hiện ra đó là ai và cho chiếu gần vào người đó trước khi tôi kịp động tay. Marena đã chọn bà già bé nhỏ này, bà ta cao chừng bốn feet rưỡi, nặng khoảng chín mươi nhăm pound, khoảng chín mươi nhăm tuổi, tóc xanh như da trời, cặp mắt xanh xám, da trắng xanh, mộtngười đã sống đủ đời người.

- Cảm ơn ý kiến của bà, - Marena nói.

- Con biết đấy, - bà già nói tiếp, - ngày nay, đến chín mươi nhăm phần trăm những gì con nghe nói đều là chuyện nhảm nhí.

Một khoảng im lặng. Ngay cả cái bà "vệ sinh" kia cũng đã im miệng.

- Mẹ cháu lúc nào chả làm những việc như thế này, - Max thì thào vẻ bí mật.

- Mẹ cháu rất dũng cảm, - tôi nhận xét.

- Nào, có ai còn ý kiến gì nữa không? – Marena hỏi, có vẻ như đang nhìn quanh.

- Họ cần đường để cho các nhân viên cứu hộ, - ai đó nói, - họ biết mình đang làm gì.

- Tốt, chúng ta đã được nghe ý kiến phản biện. Được rồi, có bao nhiêu…

- Tôi có điều cần nói, - viên sĩ quan Fuentes lên tiếng, nhưng rõ là chiếc mũ anh ta đang đội không có loa to vì người ở ngoài không thể nghe rõ được như chúng tôi, và ai đó với giọng nói lớn hơn nói chen vào. Đó là một người đàn ông da màu, khoảng bốn mươi tuổi đứng cạnh hai đứa trẻ mà tôi đoán là con với vợ cũ, anh ta đang đưa chúng về nhà mẹ sau chuyến đi chơi ở Magic Kingdom:

- …đừng có thờ ơ với chúng tôi như thế, - anh ta nói, - nếu đi được xuống phía nam, chúng tôi có thể sống sót và nếu cứ ở trong đất liền như thế này, chúng tôi sẽ chết, chỉ đơn giản thế thôi. Gã này có cả một bộ phi hành gia chết giẫm trên người và hắn đang bảo chúng ta…

Sau đó, hình ảnh lại lộn xộn. Người phụ nữ "lẩm bẩm" rõ ràng đang hét lên "chúng ta sẽ chết, sẽ chết", cứ thế lặp đi lặp lại. Nhiều người khác đã ra khỏi xe và tiến đến, hỏi nhau xem chuyện quái gì đang xảy ra. Ngài sĩ quan "thân thiện" thì nói gì đó về "cần những biện pháp chống khủng bố tại đây, ngay lúc này".

- Các vị, - giọng Marena vang lên phía trên đám đông hỗn loạn, - tôi nghĩ chúng ta đang ngả sang chiều hướng không tin tưởng vào cách mà chính quyền giải quyết vấn đề này. – Có những tiếng hoan nghêng đồng tình như thể được giác ngộ và cả những câu quen thuộc như "Tiếp đi, bà chị!". Tuy thế, những người khác vẫn tiếp tục tranh cãi. Nathaniel, tôi nghĩ thằng bé đang nói gì đó về việc nó không cần đi vệ sinh. Tôi không nhìn thấy viên sĩ quan Fuentesđâu cả, có lẽ hắn ta đang thực hiện theo đúng quy trình đối phó với đám đông nguy hiểm và rút vào trong xe rồi.

- Được rồi, thế này nhé, chúng ta sẽ bỏ phiếu vậy, - Marena nói, - Xin các vị chú ý. Nếu chúng ta không đồng lòng về vấn đề này thì sẽ chẳng có gì biến chuyển hết, dù là theo hướng nào. Thế nào, mọi người? Nào, tôi muốn biết các vị có ý kiến gì.

Tiếng tranh cãi lắng xuống nhưng không im hẳn.

- Được rồi, - Marena tiếp tục, - trước tiên, những ai cho rằng lực lượng cảnh sát ở đây thực sự vì lợi ích của chúng ta và rằng chúng ta nên quay về xe ngồi chờ, xin hãy nhấn còi một lần hoặc hô "bác bỏ", được chứ? Nếu muốn chờ đợi hãy hô "bác bỏ". Nào tất cả, một hai, ba.

Tiếng ồn khá lớn, trong đó có thể nghe rõ từ "bác bỏ".

- Rất tốt, - Marena nói. Lúc này cô ta đã thu hút được sự chú ý của 95% đám đông. – Những ai nghĩ cảnh sát ở đây không vì lợi ích của chúng ta, thực ra họ chẳng buồn đoái hoài đến chúng ta, những ai muốn được đi qua cái rào chắn này, nên nhớ họ không thể bắt tất cả chúng ta- thực ra tôi đoan chắc họ sẽ không bắt bất kỳ ai trong số chúng ta, kể cả tôi – tất cả những ai muốn tiến lên phía trước, xin hãy nhấn nhiều hồi còi nhanh hoặc hô to "đồng ý". Được chứ? Một, hai, ba…ĐồNG ý!

Cô ta nhận được rất nhiều phiếu đồng ý.

- Được rồi, - cô ta nói.

Đám đông không hẳn sôi sục lên nhưng họ nhào về phía trước, không có nhiều tiếng hô hào, chỉ đây đó có những tiếng "được" và "tiến lên nào". Dù sao mục đích cũng đã đạt được. Oa, tôi nghĩ, thần Tự do đang dẫn đường! Khác gì ở ngục Bastille! Ông bố "đã ly dị" nhấc thanh chắn đầu tiên lên vai và một chiếc xe lao ngay qua trước khi nhiều chiếc khác cùng bám theo. Marena trèo xuống và lách vòng qua đám đông, gắng quay về chỗ chúng tôi mà không lại gần bất cứ ai khác. Ai đó gọi cô ta, nhưng cô ta lờ đi. Những chiếc xe vây quanh xe chúng tôi bắt đầu nhích dần lên phía trước. "Ngon rồi", - cô ta lầm bầm.

- Mẹ? Các xe khác đang đi rồi, - Max gọi cô ta qua điện thoại.

- Mẹ về ngay đây, anh béo, - giọng Marena đáp.

Cô ta hiện ra trên tấm kính chắn gió. Những chiếc xe con, xe tải và xe nhà di động đang gầm rít quanh cô ta như muốn xéo nát người vừa giải cứu chúng. Cô ta vào xe, đóng cửa lại và ngồi vào ghế lái, một chuỗi động tác mà tôi muốn mô tả là êm như nước chảy.

- Con cần vào nhà vệ sinh, - Max nói.

- Con nhịn vài phút được không? – cô ta hỏi.

Thằng bé đồng ý. Chúng tôi nhích dần qua những thanh chắn đường bị lật đổ, và rồi thấy như vừa được kéo ra khỏi đầm lầy.

- Thật là, thật là ấn tượng, - tôi nói, - nếu là tôi thì tôi chẳng biết phải làm chuyện đó như thế nào. Cô ta thật giống một…

- Jeanne de Are chăng? (Jeanne de Are: Nhân vật nữ anh hùng được phong thánh trong lịch sử nước Pháp, bà đã lãnh đạo quân đội giành nhiều chiến thắng trong cuộc chiến tranh Trăm năm).

- Sao cô luôn biết tôi sắp nói gì thế?

- Thực ra cũng chẳng co gì đâu, anh biết đấy, chúng tôi phải quản lý rất nhiều nhân sự, có một vài từ nhấn mạnh…

- Không, không, thật đấy. Sao cô biết bà già ấy đứng về phía mình?

- Ừm, anh có thể theo học một lớp đào tạo kỹ năng đó mà. Người ta luôn tỏ ít nhiều thái độ gì đó khi đồng tình hoặc không đồng tình với anh.

Cô ta tăng tốc. Hình như chúng tôi đã lãng mất ý tưởng về việc ngủ lại khách sạn ở Miami.

- Phải.

- Trên đảo Key West có một bến du thuyền của Warren. Bắt máy bay ở đó dễ thôi.

- Hay quá. – Nếu chúng ta đến được đó, - tôi nghĩ.

- Và nếu chúng ta không đến được đó, - cô ta nói tiếp, - thì chỉ cần đến đâu đó gần mặt nước, họ sẽ cho thuyền đến đón nếu chúng ta bị kẹt lại. BVNVCC của tôi khá cao.

Có tiếng rít cộc lốc của một chiếc máy bay quân sự đang bay quá tốc độ trên đầu chúng tôi.

- Xin lỗi, - tôi nói, - tôi không hiểu cái đó nghĩa là gì.

- Bảo vệ nhân viên chủ chốt. Bảo hiểm ấy mà. Công ty sẽ điều ES đến đón tôi.

- Ồ, hay quá.

- Max, không làm thế nữa, - cô ta nói.

- Vì sao ạ? – tiếng Max hỏi lại.

- Vì ý chúa. Con đang làm Chúa hài đồng phải khóc thét lên đấy.

- Được rồi, được rồi, - thằng bé trả lời. Chắc nó đã dừng trò đang làm, chẳng biết trò gì nữa. Tôi vào xem tin tức CNN bằng điện thoại. Bản tường thuật tin cho biết một số người có triệu chứng tương tự như các nạn nhân ở Disney World đã được phát hiện ở Chicago, Seattle và một số thành phố khác nằm khá xa như Lima, nhưng phần lớn trong số họ đã phát bệnh ở sân bay và nhiều khả năng họ đều là khách du lịch đã ở Orlando ngày hôm qua. Chúng tôi chậm chạp tiến vào Miami. Vì lý do nào đó, thành phố nom có vẻ bẩn thỉu hơn bình thường. Tôi đã nghĩ lại sắp gặp một cơn ác mộng giao thông nữa, thế nhưng chúng tôi vẫn qua được. Có lẽ mọi người đều đang ở ngoài bãi biển. Sau khi đi qua thành phố, có một đầm lầy dài bảy dặm, tiếp đó là một con đường đắp cao, đường U.S.1, chạy qua bến du thuyền Blackwater Sound tại đảo Cross Key. Sau năm dặm nữa sẽ đến đảo Key Largo. Tôi mò mẫm trên mạng để tìm thông tin về Trâu Trắng. Họ có một trang web nhưng chỉ có mỗi cái logo, vài câu trích dẫn của Leonard Peltier (Leonard Peltier: Nhà hoạt động xã hội người Mỹ, thành viên của phong trào người Mỹ gốc da đỏ) và một ô đăng nhập đòi mật khẩu. Tổ chức này có thể là một nhóm ly khai của AIM, tức là phong trào Người Mỹ gốc da đỏ. Trên CNN, người ta đang nói rằng Nỗi Kinh Hoàng ở Disney World- hình như bây giờ người ta gọi nó bằng cái tên ấy- được chính thức xác định là một vụ Tai nạn thương vong hàng loạt. Cũng mừng là họ thành thực công nhận điều đó. Những bài viết trên trang tin Drudge cho biết, theo như các báo cáo y học trên đài phát thanh, đám mây chết kia, dù nó có là chất gì đi chăng nữa, cũng không chỉ bao phủ Magic Kingdom mà còn ảnh hưởng khắp một khu vực kéo dài đến tận hồ Tohopekaliga ở phía nam, tối thiểu là ngoại ô Orlando về phía tây, và một dải dài tản theo hình lông chim lan đến tận vùng hồ Harris ở phía tây bắc. Khu vực có người mắc các triệu chứng thì rộng hơn rất nhiều, song vì họ đã di chuyển từ nơi này đến nơi khác trong khoảng một ngày kể từ khi tiếp xúc với chất độc nên khó xác định đám mây chết đã lan bao xa. Và một vị nào đó tên là Octavia Quentin, người được giới thiệu là chuyên gia chẩn đoán rủi ro của DHS, phát biểu rằng một vài triệu chứng "khớp với ngộ độc kim loại nặng và /hoặc nhiễm xạ ion hóa cực cao". Những kẻ reo rắc ghẻ, - tôi ngẫm nghĩ. Reo rắc ghẻ. Từ trong lòng đá. Đánh lửa từ một viên đá.

Bản tin News6 thông báo những tin đồn về bạo loạn tại khu Công viên đang lan rộng.

- Hoảng loạn đang kích động hoảng loạn lan nhanh, - một chuyên gia có tiếng cho biết, - Đó là hiện tượng mà chúng tôi gọi theo thuật ngữ là phản ứng tự lực.