“Anh thích em có được không?”
Lúc Bạch cập nói ra những lời này, đôi mắt ẩn hiện những tia hy vọng.
Khanh Kha biết hắn muốn nghe điều gì, liền không nói, rồi chợt thấy tức cười, định trả lời: “Không được.” Nhưng Bạch Cập còn không hiểu hắn ư, nhìn miệng là biết muốn nói gì, ánh mắt kiên định, đợi anh chuẩn bị mở miệng là sẽ ngăn lại.
Đôi môi ấm nóng một lần nữa dán chặt lên, tất cả những lời định nói ra của Khanh Kha đều tắt lại trong miệng.
Bạch Cập không đạt được ý nguyện, liền hôn mạnh bạo, vừa chạm tới đã lao vào gặm nhấm môi dưới của Khanh Kha, liếm láp chỗ bị thương, nhuốm mùi máu tanh, hắn vừa chột dạ vừa hưng phấn, thậm chí còn cương rồi.
Hông hắn dán chặt vào eo Khanh Kha, hắn có biểu hiện gì Khanh Kha đều nhận ra được, liền đẩy hắn ra.
Nhưng Bạch Cập lại bám chặt tay anh, kéo anh tới “vỗ về” chỗ đó, chỉ cách một lớp quần, cuống họng phát ra tiếng rên sung sướng.
“Ưm…”
Bạch Cập vừa say sưa hôn anh, vừa tự “thả rông” cậu bé của mình, hắn cầm tay Khanh Kha đưa tới chỗ đó, trong nháy mắt, sự thoả mãn trong lòng đã vượt xa sự thoả mãn thân thể.
Trên tay Khanh Kha có vết sẹo do súng để lại, nhìn mắt thường sẽ không thấy, chỉ khi sờ lên mới cảm giác được, có chút thô ráp, khác với cảm giác ma sát nhẹ nhàng cùng Bạch Cập.
Đối với Bạch Cập, Khanh Kha giúp hắn thủ dâm là một việc có ý nghĩa không nhỏ chút nào, là chuyện khiến hắn phát điên mà chỉ trong mơ mới thấy.
Hắn từng được trải qua điều này mới chỉ một lần, là vào một buổi sáng khi hắn hoàn thành quá trình lột xác từ cậu thiếu niên thành một chàng trai. Đêm ấy hắn thấy trong người nóng rực, ý thức hắn lại rất tỉnh táo, sau đó chìm vào mơ không cách nào tỉnh dậy được. Trong mơ là hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, một người là hắn, người kia mang một khuôn mặt mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Hắn tỉnh lại, đầu óc trống rỗng, hắn động đậy, cảm giác phần dưới ươn ướt, nhìn xuống mới biết mình xuất tinh trong mơ, dương v*t vẫn còn cương cứng, Bạch Cập nhất thời không biết làm sao.
Người trong mộng của hắn đúng lúc này lại bước vào, anh nhìn thấy quẫn cảnh này của hắn, mím môi cười, nói: “Cậu bạn nhỏ đã lớn thật rồi!”. Sau đó anh nhiệt tình dạy hắn cách tự túc, đáp ứng dụng vọng của bản thân.
Sợ Bạch Cập không biết làm, anh còn tự dùng tay dạy.
Khi đó anh thân là một chàng trai đã trưởng thành, dạy dỗ cậu bạn nhỏ những chuyện khó nói một cách thành thục, còn bảo với hắn: “Đây là một chuyện sung sướng rất đỗi bình thường, đợi em lớn hẳn rồi, còn có thể làm cùng người khác.”
“Có điều…”
Anh nhíu mày, nốt ruồi nơi khoé mắt trở nên thật quyến rũ, Bạch Cập đột nhiên muốn chạm vào, còn chưa kịp giơ tay, liền nghe thấy giọng anh:
“Nếu người em thích không thích em, mà em lại không thích ai khác nữa, vậy cũng không phải hết cách. Em có thể bắt cô ta, trói lại, loại người như chúng ta, thích là nhích, chẳng có gì phải ngượng.”
Nói thì nói vậy nhưng thực chất chỉ là để bầu không khí thêm sôi động, bảy phần giả ba phần thật. Nhưng không ai ngờ được Bạch Cập lại để tâm như vậy, hắn không phân biệt được đó là đùa giỡn, mà coi đó là châm ngôn sống.
“Có người mình thích, thì hãy bắt hắn trói lại.”
Những gì giờ đây Bạch Cập làm, chính là những gì trước kia Khanh Kha đã chính miệng dạy hắn.
Nếu lúc đó anh biết người anh dạy bảo đã vì anh mà mộng tinh, mấy năm sau còn làm theo lời anh dạy trên chính cơ thể anh, không bên sẽ có cảm nghĩ gì.
Bạch Cập dựa vào lòng Khanh Kha, tiếp tục mượn tay Khanh Kha để thoả mãn dục vọng của mình, phê tới nỗi các ngón chân đều cong hết lại.
Lần này hắn được hôn lên nốt ruồi của Khanh Kha đúng như ý nguyện, không những vậy còn in vô số dấu vết lên cổ anh, cuối cùng tới đoạn cao trào nhất, Bạch Cập rất muốn cắn thứ gì đó, nhưng người trước mặt hắn là Khanh Kha, hắn lại không nỡ, sợ bản thân mất khống chế được lại làm anh bị thương, chỉ biết nhìn chằm chằm nơi cổ họng anh, thơm lên đổi vai anh.
Khanh Kha bị hắn bắn đầy tay, anh không nói gì, chỉ đẩy hắn ra, hơi thở Bạch Cập còn chưa ổn đỉnh, độ nhiên bị đẩy ra liền lảo đảo người, khuy quần bung ra, rơi xuống sàn nhà, hắn giương mắt nhìn Khanh Kha vội vàng lấy khăn giấy ở đầu giường lau tay, lau sạch liền nằm xuống, quay lưng lại với Bạch Cập, không thèm liếc hắn lấy một cái.
Bạch Cập ngồi trên thảm trải nền ấm áp, cởi quần ra, động tác dứt khoát vô cùng, rồi với thân dưới trần truồng, hắn lại rón rén bò lên giường, ôm lấy Khanh Kha từ phía sau.
“Khanh Khanh…” – Nói đoạn, hắn tì cằm lên vai Khanh Kha, giọng điệu trầm thấp như sợ Khanh Kha tức giận – “Em đã giải quyết Trình Tư, trả ả về chỗ Tôn Thành rồi.”
Khanh Kha giật giật khoé môi, cuối cùng cũng chỉ nói một chữ: “Ừ.”
Anh nằm dịch về trước, như muốn né tránh Bạch Cập, nhưng hắn vẫn ngoan cố bám chặt lấy, còn gác chân lên eo anh, còn dám to gan cọ cọ phần-giữa-hai-chân anh.
“Khanh Khanh…” – Bạch Cập hôn lên vành tai anh, dường như chỉ để thông báo cho anh điều mà hắn cảm giác được – “Anh cương rồi.”
Đẩy ra…
Khanh Kha đẩy hắn ra không chút nể nang.