Vòng bạn bè của Phó Minh Viễn không thường xuyên cập nhật.

Gần nhất là một tháng trước.

Phần lớn bài viết đều chỉ có hình ảnh không có caption, khoảng cách giữa các bài cũng khá dài.

Đầu ngón tay Nguyễn Ngưng khẽ nhúc nhích, lướt xuống từng cái.

Rất nhiều ảnh đều cho cô một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, cẩn thận ngẫm lại, hình như đều là cảnh phim anh từng đóng.

Nhưng mà những ảnh này tuyệt đối không xuất hiện trong phim, nếu không cô chắc chắn nhớ rõ.

Cô bị gợi lên hứng thú, kiên nhẫn ấn vào xem từng cái.

Có thể thấy kỹ thuật của người chụp ảnh rất tốt, tuy rằng kết cấu đơn giản, nhưng mỗi một tấm đều mang lại cảm giác có một loại ý vị đặc biệt.

Giống như… có thể cảm nhận được tâm trạng của người chụp ảnh ngay lúc đó.

Sau khi xem xong toàn bộ, Nguyễn Ngưng mới ý thức được, hoá ra anh có thói quen mỗi khi đóng một bộ phim thì chụp một tấm ảnh lưu niệm.

Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đầu ngón tay vuốt ve tấm ảnh cũ mười năm trước, đáy lòng dâng lên cảm xúc khác thường.

Mười năm trước à…

Cô lúc đó còn chưa lớn đâu…

Điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn nhắc nhở từ Webat.

Ngón tay Nguyễn Ngưng run lên, là Phó Minh Viễn trả lời cô sao?

Nhanh chóng rời khỏi album của anh, trở lại giao diện chính.

“Ngưng Ngưng, nhìn thấy thì gọi điện thoại cho chị.”

Là Âu Lam, không phải Phó Minh Viễn.

Nhìn tin nhắn, đáy mắt Nguyễn Ngưng hiện lên một tia thất vọng.

Cô mím môi, lại nhìn giao diện nói chuyện với Phó Minh Viễn.

Con thỏ cô gửi đi trước đó, tung tăng nhảy nhót, cười vui tươi hớn hở.

Trông rất đần độn.

Nguyễn Ngưng có chút hối hận, nhưng bây giờ muốn thu hồi đã không còn kịp rồi.

Cô thở dài, biết anh còn đang lái xe, hẳn là không rảnh trả lời tin nhắn của cô.

Cô trở về giao diện chính lần nữa, ấn vào khung thoại của Âu Lam, trực tiếp gọi cho cô ấy.

Cuộc gọi vừa mới gửi đi đã được nhận.

“Lam Lam.” Cô nhẹ giọng gọi.

“Ừ.” Giọng nói trung tính hơi khàn của Âu Lam vang lên, “Ngưng Ngưng à, dậy chưa?”

“Bây giờ mấy giờ rồi, đương nhiên là dậy rồi.”

Không chỉ có dậy, còn đi xem mặt. Cô thầm bổ sung trong đầu.

Âu Lam nhìn thoáng qua ổ chăn hỗn độn của mình, cười gượng một tiếng, hỏi tiếp: “Đúng rồi, hai ngày này chị bận chóng mặt, quên hỏi em.”

“Lần trước em nói kết hôn, chuyện là thế nào?”

Bị cô ấy nhắc, Nguyễn Ngưng lại nhớ tới chuyện Phó Minh Viễn vừa mới cầu hôn cô, không khỏi đỏ mặt.

“Vâng, em đi xem mặt.”

Cô gật gật đầu, vẫn còn đang mơ hồ.

“Xem mặt?”

Âm điệu Âu Lam cao lên vài mức, “Vì sao?”

Cô không có cách lý giải, năm nay Nguyễn Ngưng mới hai mươi hai, còn chưa đến tuổi cần xem mặt mà?

Nguyễn Ngưng đứng dậy đi ra ban công, vừa đi vừa nói chuyện liên hôn cho cô ấy.

Sau khi cô nói xong, Âu Lam trầm mặc một lát, hỏi: “Là tập đoàn Nguyễn thị xảy ra vấn đề sao?”

Nguyễn Ngưng ngẩn người, ngẫm nghĩ, hiểu ý cô ấy.

“Không phải đâu, công ty phát triển rất tốt.” Cô lắc đầu.

“Thế thì vì sao?” Âu Lam không nghĩ ra, “Nếu công ty không có vấn đề gì, bác trai bác gái muốn em kết hôn sớm như vậy làm gì?”

“Thật ra ba mẹ cũng chỉ vì tốt cho em thôi, rất khó gặp được người có điều kiện tốt như vậy, hơn nữa còn phải xem có duyên hay không.”

Tuy rằng Phó Minh Viễn nói muốn tới cửa thăm hỏi, nhưng một ngày còn chưa có kết quả thì lúc nào cũng có thể có biến số. Ít nhất cô thấy, chắc chắn Trình Mỹ Âm sẽ không để cô thuận lợi.

Tuy giọng cô mềm mại, lại có thể nghe ra lý trí trong đó.

Âu Lam bất đắc dĩ, cô là người theo chủ nghĩa không kết hôn, đối với chuyện tình cảm cũng có lập trường của riêng mình.

Nếu ba mẹ dám ép cô như vậy, chắc chắn cô sẽ nổi khùng, tuyệt đối không bình tĩnh được như Nguyễn Ngưng.

“Vậy em gặp mặt người nọ thấy thế nào?”

Nguyễn Ngưng mới vừa cầm lấy bình tưới hoa, tay không khỏi ngừng lại.

“Cảm thấy… rất tốt.”

Cô nhớ tới quan tâm của Phó Minh Viễn với cô, “Là người rất dịu dàng, tuy rằng… em hơi sợ anh ấy.”

Mắt Âu Lam trợn trắng, cà khịa: “Có người đàn ông nào mà em không sợ không?”

Nguyễn Ngưng bĩu môi, “Anh trai em…”

Âu Lam lười vạch trần cô, đứng dậy rót nước, vừa uống vừa nói, “Anh ta bao nhiêu tuổi?”

“Bao nhiêu tuổi à… lớn hơn em tám tuổi.”

“Phụt —— khụ khụ khụ!” Âu Lam ho khan.

“Lam Lam, chị không sao chứ?”

“Không sao không sao, bị sặc nước.”

Âu Lam cầm điện thoại, muốn nói lại thôi, cô cảm thấy tuổi tác cách nhau khá lớn.

“Vậy em thật sự cam tâm gả đi như vậy? Gả cho một người đàn ông hoàn toàn không có tình cảm, tuổi tác lại cách nhiều như vậy?”

“Nhưng tính cách của em như vậy, sau này chắc cũng chỉ đi xem mặt thôi.” Nguyễn Ngưng căng khóe miệng, cười chua xót.

Nhưng rất nhanh, cô lại phấn chấn trở lại.

“Em vẫn còn rất may mắn, người ưu tú như vậy, nếu không phải gia tộc liên hôn, chắc anh ấy sẽ không liếc mắt nhìn em lấy một cái đâu.”

Trong mắt Nguyễn Ngưng, Phó Minh Viễn có thể coi như phi thường hoàn mỹ.

Ngoài việc quan hệ với thần tượng Dụ Nhược Vũ của cô không tốt lắm, thật sự không có chỗ nào bắt bẻ được.

Dù sao anh bận rộn như vậy, chắc chắn sau này rất ít về nhà, cô cũng có rất nhiều thời gian làm việc cô thích.

“Nói gì vậy?”

Âu Lam lại đầy căm phẫn, “Em tốt như vậy, có thể cưới được em là phúc khí của anh ta!”

Nguyễn Ngưng ngẩn ra, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng có một dòng nước ấm chảy qua.

Âu Lam lớn hơn cô ba tuổi, làm người trượng nghĩa cởi mở.

Từ khi quen biết tới nay, cô ấy vẫn luôn chăm sóc cô, là người bạn thật lòng đối đãi tốt với cô trong số bạn bè ít ỏi của cô.

“Chị Lam Lam, cảm ơn chị nhé.”

Nguyễn Ngưng cong môi, mềm giọng nói.

Nhưng mà nghe thấy cô cảm ơn, Âu Lam lại nhụt chí nhún vai.

“Có gì mà cảm ơn, chị cũng không giúp được gì. Đúng rồi, tháng sau tập đoàn Đông Dương tổ chức lễ kỷ niệm ba năm thành lập, em có đi không?”

“Chắc là không đi…” Nguyễn Ngưng ngập ngừng nói.

Thật ra trợ lý cũng đang hỏi cô, chỉ là…

“Ế, chẳng lẽ em không chờ mong sao?” Âu Lam ngoài ý muốn hỏi.

Nguyễn Ngưng cắn môi, sao có thể không chờ mong chứ?

Thật ra cô cũng khát vọng giống các tiền bối khác, thoải mái tự nhiên đứng trêи sân khấu, tương tác với fans của mình.

Nhưng hễ cô đến chỗ đông người, nhận ánh mắt của mọi người, liền cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Tệ nhất chính là, cổ họng còn giống như bị nghẹn, có cố gắng thế nào cũng không nói ra lời.

Trường hợp như vậy, vẫn nên có thể tránh liền tránh.

“Nghe nói Dụ Nhược Vũ sẽ đi, không phải em rất thích cậu ta sao?”

Lúc này giọng khó hiểu của Âu Lam vang lên.

“Dạ? Gì cơ?” Nguyễn Ngưng trợn tròn mắt.

“Em không biết sao? Cậu ta được tập đoàn Đông Dương mời làm khách quý mở màn, chị còn tưởng em nhất định sẽ đi.”

“Vậy… vậy em đến góp vui là được.”

“Em chắc chắn?”

“Ừm ừm, chắc chắn.”

Nguyễn Ngưng gật đầu, tuy rằng thực kháng cự tiếp xúc với đám đông, nhưng niềm yêu thích với thần tượng vẫn chiếm thế thượng phong.

“Chẳng qua…”

Cô nghĩ ngợi, lại bổ sung, “Em chỉ đi xem như người bình thường thôi, đến lúc đó mọi người cũng không được vạch trần em nha.”

“Em không muốn nói chuyện với cậu ta sao? Làm khách quý chắc chắn có thể gặp cậu ta ở hậu trường.” Âu Lam xúi giục nói.

Nguyễn Ngưng chần chờ trong nháy mắt, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:

“Không, em chỉ cần nhìn từ xa là được rồi.”

Âu Lam không có cách nào khác, đành phải gật đầu, “Được, để chị xem có thể lấy vé ghế khách quý cho em hay không.”

Nguyễn Ngưng nhếch miệng cười, “Dạ, vậy nhờ chị nhé.”

Hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu rồi ngắt điện thoại.

Nguyễn Ngưng buông bình phun, vui sướиɠ chọc chọc cánh hoa cúc non, lúc này mới nhẹ nhàng nhấc chân vào phòng.

Buổi tối, phòng ăn Nguyễn gia.

Một nhà bốn người vây ở một chỗ ăn cơm, ngoài tiếng bát đũa thỉnh thoảng va chạm, hầu như không nghe được tiếng gì khác.

“Hôm nay gặp mặt đứa trẻ Phó gia rồi?”

Nguyễn Lập Hoành buông đũa, hỏi Nguyễn Ngưng.

Nghe được vấn đề của ông, Nguyễn Ngưng vội vàng buông chén đũa, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Vâng, đúng vậy thưa ba.”

Nghĩ ngợi, lại nói chuyện Phó Minh Viễn chuẩn bị tới cửa thăm hỏi.

“Ừ, cái này ta biết.” Nguyễn Lập Hoành gật đầu.

“Mạt Hương, bà chuẩn bị đi, còn Tiểu Ngưng, chú ý chút, đừng làm hỏng.”

Một câu nhẹ bẫng, lại làm Nguyễn Ngưng run lên.

Nguyễn Dật Trạch nhíu mày, đang định nói chuyện lại bị Lâm Mạt Hương ngăn cản.

“Vâng, ba.” Mà Nguyễn Ngưng đã ngoan ngoãn đáp.

“Rất tốt.” Nguyễn Lập Hoành hài lòng gật đầu, đứng lên nói, “Mọi người tiếp tục ăn đi, ta lên lầu trước.”

“Lão Lưu, pha một ấm Long Tĩnh mang lên.”

“Được, lão gia.” Bác Lưu cung kính lên tiếng.

Nguyễn Lập Hoành đi rồi, không khí phòng ăn mới thả lỏng.

Nguyễn Dật Trạch buông bát đũa, sắc mặt biến thành màu đen.

“Mẹ, vừa nãy mẹ ngăn con làm gì?”

“Nói chuyện thế nào?” Lâm Mạt Hương nhíu mày, “Chẳng lẽ con còn muốn cãi nhau với ba con?”

“Con chỉ…”

Nguyễn Ngưng giữ chặt tay áo anh, đáng thương gọi: “Anh…”

Nguyễn Dật Trạch xoay đầu, nhìn mắt to ngập nước của em gái nhà mình, sắc mặt mới hòa hoãn chút.

Anh xoa đầu cô, bất đắc dĩ than một tiếng.

“Ăn no chưa?”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

“Vậy ra ngoài với anh một chút.” Anh đứng lên, kéo Nguyễn Ngưng ra sân.

“Ai, A Trạch, đừng có nói hươu nói vượn với em gái con đấy!” Xem hai đứa nhỏ chạy đi, Lâm Mạt Hương ở phía sau vội la lên.

“Con biết rồi.”

Nguyễn Dật Trạch vẫy tay, kéo Nguyễn Ngưng đến vườn hoa.

Bọn họ đi đến bàn đu dây, Nguyễn Ngưng ngồi, anh đứng, y hệt lúc còn nhỏ.

“Anh?” Thấy mặt anh nghiêm túc, Nguyễn Ngưng nghi hoặc.

“Ngưng Ngưng, em nói thật với anh, có phải em có người mình thích rồi hay không?”

Nguyễn Ngưng chớp mắt, không rõ sao anh lại nói chuyện này.

“Anh, em không có người mình thích, thật đấy.”

Nguyễn Dật Trạch không quá tin tưởng, anh bực bội gãi đầu, hỏi tiếp:

“Phó nhị thiếu gia kia, em thấy thế nào?”

Sắc mặt Nguyễn Ngưng ửng đỏ, ngập ngừng nói: “Rất tốt ạ.”

So với sự phản đối vài ngày trước, giờ phút này nghe cô trả lời, Nguyễn Dật Trạch lại có chút vui vẻ.

Chỉ cần không phải tiểu tử họ Âu kia là được!

Nhớ tối hôm qua ở quán bar, nhìn thấy tiểu tử kia ôm ôm ấp ấp cô gái khác, Nguyễn Dật Trạch híp hai mắt lại.

Người như vậy, sao có thể xứng với sự yêu thích của em gái anh?

Hôm nay anh tìm mẹ đòi ảnh chụp, cũng biết hoá ra Phó nhị thiếu gia là Phó Minh Viễn, anh đã điều tra qua, biết người này cũng không tệ lắm.

Ngoài việc ở trong giới giải trí ra, bất kể là diện mạo nhân phẩm, hay là năng lực gia thế, quả thực không thể bắt bẻ.

Ít nhất còn tốt gấp trăm lần tiểu tử họ Âu kia!

“Ừ, vậy là tốt rồi.” Anh vỗ đỉnh đầu em gái, “Sớm gả qua đi, miễn cho ở nhà chịu đựng cơn tức của ông già cả ngày.”

Nguyễn Ngưng nhíu mi, “Anh hai, anh đừng nói ba như vậy, có thể vào Nguyễn gia là phúc khí đời trước em tích được.”

“Phúc khí hay không phúc khí cái gì, có thể có con gái như em mới là phúc khí của ông già, nhưng ông ấy còn không quý trọng.”

Nguyễn Dật Trạch duỗi tay nhéo hai má cô.

“Sao anh có thể yên tâm gả em ra ngoài? Tuy rằng chúng ta họ Nguyễn, nhưng tính tình cũng không thể mềm(1) như vậy.”

(1) Nguyễn và mềm đồng âm.

Hơn hai tuổi anh đã bị ông già nhà mình ném ra nước ngoài, đến chín tuổi mới về nước, vừa trở về liền gặp Nguyễn Ngưng đã sáu tuổi.

Anh còn nhớ rõ, lúc phát hiện ba mẹ gạt anh tạo ra một em bé, anh không biết có bao nhiêu tức giận.

Nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cô nhóc con nhìn đáng yêu như vậy, mềm mại gọi anh hai, anh đâu nỡ tức giận với cô nữa?

Chỉ hận không thể ôm hết tất cả cái tốt đến trước mặt cô.

“Nếu sau này bị bắt nạt, nhất định phải nói với anh hai, biết không?”

Nguyễn Ngưng nhìn anh, mỉm cười, gật đầu.

“Vâng ạ, anh hai.”

Phía trêи đối diện vườn hoa, trêи ban công tầng hai, có một thân ảnh đứng ở nơi đó, không biết đã đứng bao lâu.

Nguyễn Lập Hoành nhìn hai anh em dưới lầu, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Ông yên lặng xoay người sang chỗ khác, bóng dáng biến mất sau cửa sổ…

Hai ngày sau, Nguyễn gia nghênh đón Phó Minh Viễn và Phó phu nhân.

Trước đó đã gặp mặt, ấn tượng của Phó phu nhân với Nguyễn Ngưng rất tốt, rất hài lòng với hôn nhân này.

Huống chi lúc này, chỉ cần con trai chịu kết hôn, chỉ sợ là con gái của gia đình bình thường bà cũng sẽ không phản đối.

Gia trưởng hai bên ăn nhịp với nhau, hai người trẻ tuổi lại không có ý kiến.

Vì thế, hôn sự của hai người bọn họ, lấy tốc độ khiến Nguyễn Ngưng nghẹn họng nhìn trân trối mà quyết định.

Hơn nữa Phó phu nhân còn kéo tay cô, vô cùng tha thiết nói với ba Nguyễn mẹ Nguyễn: “Tuổi Minh Viễn cũng không nhỏ, tôi hy vọng hai đứa nhỏ có thể lập tức lãnh chứng, tốt nhất là mau chóng ở chung một chỗ.”

Ở… ở chung một chỗ…

Nguyễn Ngưng nuốt nước bọt, hai má đỏ lên.

Tốc độ này không phải quá nhanh sao?

Mà ba Nguyễn mẹ Nguyễn cũng nhíu mày.

Theo quy định, tất nhiên phải đính hôn trước rồi chọn một ngày lành.

Chuyện lớn đời người sao có thể hấp tấp được?

Như là nhìn ra suy nghĩ của hai người, Phó phu nhân nói: “Tất nhiên hôn lễ phải làm tốt, nhưng khâu chuẩn bị cũng cần thời gian, tôi đã xem rồi, ngày tốt nhất trong năm nay là vào cuối tháng này, chờ nữa thì phải đến sang năm.”

Bà nói, lại thân mật vỗ tay Nguyễn Ngưng.

“Tôi thật sự thực thích Ngưng Ngưng, ngóng trông con bé sớm vào cửa.”

Nguyễn Ngưng cúi đầu, cô rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, cô có thể cảm nhận được, Phó phu nhân thật sự thực thích cô.

Ít nhiều giảm bớt lo lắng và xấu hổ của cô.

“Ngưng Ngưng, cháu thấy thế nào?”

Phó phu nhân nhìn về phía cô, trong ánh mắt tràn đầy chờ đợi.

Tác giả có lời muốn nói: 【 màn kịch nhỏ về vòng bằng hữu 2】

Hôm nay, Nguyễn Ngưng lại vào xem vòng bạn bè của Phó ảnh đế, bài viết mới nhất vẫn là cái kia, nhưng mà ——

Phó Minh Viễn:

Vừa mới đưa vợ về nhà, tiểu nha đầu quá dính người, không chỉ thổ lộ với tôi, còn nói luyến tiếc tôi, làm thế nào cho phải?

3 ngày trước

Phó phu nhân: Cho nên con còn đang đợi cái gì? Mau đem người ta vào hộ khẩu đi!

Nguyễn Ngưng:…