Ta ở trên cầu ngắm phong cảnh, người ở trên lầu lại ngắm ta.

Sáng sớm mùa hè, em vẫn luôn đến trường sớm để học thuộc lòng tiếng Anh, lúc đó không khí cực tươi mát, cùng với em, còn có tiếng chim hót trên đầu cành cách đó không xa.

Em thật cẩn thận đi lên sân thượng, lấy sách tiếng Anh ra học thuộc. Khi đó em cũng không biết mình lại thành phong cảnh cho anh. Sau này, khi anh nói rằng anh chưa bao giờ nghe người nào đọc tiếng Anh ngọt được như vậy, em đã cúi đầu mà đỏ bừng mặt.

Cứ ngu ngơ như thế, bị anh nhìn một tháng. Em ảo não, vì sao một chút em cũng không cảm giác được vậy. Mãi đến một ngày kia, buổi sáng sớm yên tĩnh bị một tiếng cười yếu ớt quấy nhiễu, đến cả trái tim em cũng bị rối loạn. Em chậm chạp ngẩng đầu, anh đứng ở lầu đối diện của trường học, khoanh hai tay dựa nghiêng vào vách tường, miệng còn ngậm một điếu thuốc, nghiêng mắt quan sát em, khóe miệng hơi hơi cong lên, một bộ dạng phóng túng ngang ngạnh.

Em có chút giật mình, mở to hai mắt nhìn anh, mặt hơi hồng lên. Em chưa từng nhìn thấy người con trai nào có gương mặt đẹp như anh, trong giây lát, em nghĩ đến một câu thơ, “Lang kỵ trúc mã lai”.(Chàng cưỡi ngựa tre đến)

Đột nhiên em có chút nở hoa trong lòng.

Dường như anh cảm giác được em đang nhìn anh, ngón tay thon dài bỏ điếu thuốc ra, giống như mê hoặc mà cười với em, lộ ra hàm răng trắng. Ánh mắt anh lấp lánh như sao vậy. Ánh mặt trời của buổi bình mình chiếu trên người anh, phát ra hào quang màu vàng tự nhiên. Trong phút chốc, trời như giáng một tia sét, lòng em cứ như vậy mà hãm vào trong, cũng không đi ra được nữa.

Em cuống quít cúi đầu, nhìn những từ đơn vốn do hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh tạo thành trên sách, nhưng mà hình như một chữ em cũng không nhận ra, hai má nóng lên.

Nhiều năm sau đó, em vẫn nhớ rõ buổi sáng sớm khi ánh mặt trời gieo rắc khắp nơi kia, anh mặc áo sơ mi trắng, tóc bị gió thổi hơi hơi hỗn độn, hài hước nhìn em, tươi cười lưu luyến.

Mẹ đặt tên cho em là An Bình, cũng là hy vọng em có thể an bình sống cả đời. Chỉ là, Lâm Từ Viễn, gặp gỡ anh, cả đời này của em liền đã định trước là không thể an bình.