Hàn Lãnh có lẽ đã đánh giá quá thấp đứa con gái này rồi, cô ta cứng đầu mạnh miệng hơn ông ta nghĩ rất nhiều.

"Niệm Niệm, nếu con thật sự yêu Hàn Thiên thì con nên nghĩ cho tương lai của nó mà buông tay.

Coi như ta xin con, được không?"

Buông tay?

Nói thì có vẻ nghe rất dễ.

Ánh mắt Tô Niệm trở nên kiên quyết đến khó lòng phá vỡ.

"Con xin lỗi vì phải làm trái ý bác"

Hàn Lãnh cười nhạt, đúng là dùng cách nhỏ nhẹ chưa bao giờ có kết quả cả, ông ta vốn đã dọn sẵn đường cho đi lại không muốn, mà cứ thích lao đầu vào chỗ chết.

"Tô Niệm, kết quả ngày hôm nay là do cô tự chọn.

Cho cô đường lui là tự cô khướt từ, có trách thì trách cô quá cứng đầu"

Nói xong, Hàn Lãnh quay ngắt sang A Cường đang đứng gần ông ta.

"A Cường, sắp xếp thành một vụ tai nạn"

Vừa ra lệnh, A Cường gật đầu, hai tên cao lớn kéo người Tô Niệm đứng dậy, Tô Niệm vẫn chưa định thần được câu nói vừa rồi bất ngờ bị giữ chặt hai tay, Tô Niệm bây giờ rất loạn không biết phải làm thế nào.

"Bỏ cô ấy ra"

Hàn Thiên từ ngoài cửa đi vào, hầm hầm tức giận, âm thanh trầm ghì mạnh.

Hàn Lãnh thấy bóng dáng Hàn Thiên trong đầu liền chửi thề.

Hai tên thuộc hạ không biết xử lí thế nào liền hướng mắt về phía Hàn Lãnh.

Ông ta ra hiệu thả Tô Niệm.

Tô Niệm, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ sợ sệt chạy đến sau lưng Hàn Thiên nép vào đợi anh che chở.

Hàn Thiên nắm lấy tay Tô Niệm vẫn để cô trốn phía sau lưng mình, dáng người to lớn, Tô Niệm khuất hẳn phía sau Hàn Thiên.

"Không cần phải sợ.

Có anh đây"

Hàn Thiên dịu dàng ngoái đầu nhìn Tô Niệm.

Sau khi cô bĩnh tĩnh.

Hàn Thiên quay sang cha mình, đôi mắt bừng bừng lửa giận.

"Có việc gì cha cứ nhắm thẳng vào con, đừng đụng đến cô ấy"

Hàn Lãnh đứng lên đi về phía Hàn Thiên, còn không quên liếc nhìn Tô Niệm đang khép nép phía sau Hàn Thiên một cái.

"Được.

Cô ta và Song Long chọn chỉ được chọn một"

Lại là lựa chọn.

Bên nghĩa bên tình.

Dù chọn thế nào cũng không tránh khỏi tổn thương cho bên còn lại.

Người cuối cùng khó xử vẫn là Hàn Thiên.

Tất cả vốn vẫn rất bình yên là do Hàn Lãnh khơi mào trước.

Ông ta vẫn luôn bảo thủ như thế.

"Song Long là do chính tay cha giao lại cho con.

Lời thề gia nhập Song Long cũng chính cha đã miễn.

Cha bây giờ không có quyền bắt con phải lựa chọn"

Hàn Lãnh tức đến khó thở, Hàn Thiên đúng là khiến ông ta thất vọng đến không lời nào có thể diễn tả.

"Bốp"

Một cái tát như trời giáng nhắm thẳng vào mặt Hàn Thiên, năm ngón tay còn lưu lại dấu, khóe miệng Hàn Thiên máu từ từ rỉ ra.

"Thiên anh có sao không?"

Tô Niệm ngay lập tức ôm lấy mặt Hàn Thiên lo lắng.

Hàn Thiên nắm lấy tay cô khẽ lắc đầu, tay quệt đi vết máu.

Nhìn chằm chằm vào Hàn Lãnh.

"Hàn Thiên, nếu con cứ cố chấp không chịu buông bỏ rồi sẽ có một ngày con sẽ mất hết tất cả.

Đứa con gái này chính là mối họa nguy hiểm nhất của đời con, đừng để đến lúc không còn gì mới thấy hối hận"

Hàn Lãnh tay run run chỉ thẳng vào Tô Niệm.

"Hối hận?"

Hàn Thiên giễu cợt mà cười chua chát.

"Việc khiến con hối hận nhất cha biết là gì không?"

"À...làm sao mà cha hiểu được, vốn cha đâu có trái tim"

"Nếu có thể trở lại quá khứ, ngày đó con chỉ mong đừng gặp được cha"

"Cả cuộc đời của cha sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác yêu một người, ý thức muốn bảo vệ một người là như thế nào cả"

"Cha sẽ không bao giờ hiểu được"

Nói ông không có trái tim, nói ông không biết yêu biết bảo vệ một người? Đúng ông chính xác là loại người bỉ ổi, độc ác, chỉ đam mê lợi ích đó thì sao nào? Không phải nhưng gì hôm nay Hàn Thiên anh có đều nhờ cả vào ông ta sao?

"Hàn Thiên, năm đó rõ ràng con có thể không theo ta là do con tự nguyện, con ở đây lấy tư cách gì hối hận lấy tư cách gì lên án ta.

Con nên nhớ rằng những thứ con có ngày hôm nay đều là ta cho, nếu không có ta không chừng con vẫn mãi là thằng nhóc lang thang nơi đầu đường xó chợ mà thôi.

Con nên biết ơn ta mới phải".