"Hàn Thiên, con đừng ăn nói hàm hồ"

Hàn Lãnh đập mạnh tay xuống bàn, tách trà xê dịch nước bắn tung tóe.

Hàn Thiên đúng là bị đứa con gái đó làm cho mụ mị đầu óc hết rồi, nếu trước đây trước  mặt Hàn Lãnh dù bất cứ việc gì Hàn Thiên đều luôn cung kính vâng theo, thì nhìn xem bây giờ Hàn Thiên làm những gì?

"Con đừng tưởng những việc con làm ta không biết"

"Năm xưa con mềm lòng nhân nhượng cho gia đình ông ta, nếu ta không kịp thời phát hiện, hậu quả thế nào con có gánh được không?"

"Chỉ là không ngờ con vẫn chọn bao che cho con bé đó, nhưng cuối cùng thì sao hơn mười năm qua bặt vô âm tín, con có từng nghĩ nếu một ngày con bé quay trở về tìm chúng ta đòi mạng hay không?"

"Sau khi tiếp quản Song Long con còn dẹp tất cả các hoạt động của Song Long mà ta tốn công gầy dựng bao nhiêu năm sang một bên, tâm huyết cả đời của ta đều hủy hoại trong tay con"

"Còn nữa, việc con hằng năm đều đặng vẫn gửi tiền ủng hộ các trại trẻ mồ côi con tưởng ta không biết sao? Có ai đời một tổ chức cho vay nào lại đi làm thiện nguyện không?"

"Thế nhưng ta vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Mặc con quyết định.

Nhưng lần này, con nhìn lại mình xem.

Vì một đứa con gái không cha, mẹ thì trắc nết lăng lòa, không được dạy dỗ tử tế, nghèo hèn thấp kém mà không màn đến thế sự.

Tiền đồ dù huy hoàng đến mấy đến cuối cùng đều sẽ hủy hoại trong tay kẻ si tình mà thôi.

Những chuyện khác ta có thể để con tùy ý làm bừa nhưng riêng chuyện này ta quyết không thể"

"Khi ta còn nhỏ nhẹ con nên tự biết khó mà lui, cũng vì tốt cho cả đôi bên, đừng buộc ta phải nhúng tay vào"

Nói nhiều như thế cuối cùng chung quy vẫn muốn Hàn Thiên anh tuyệt tình.

Một người cả đời không biết đến yêu một người ngoài bản thân mình như Hàn Lãnh thì biết thế nào là động lòng chứ?

Hàn Thiên tự giễu bản thân mình nhu nhược, nếu như năm đó không gặp ông ta có phải đời anh sẽ khác hay không?

"Cha, con mềm lòng hay tại cha quá nhẫn tâm?"

Hàn Lãnh xiết chặt hai tay thành quyền đấm thẳng xuống sofa.

Lớn giọng.

"Hàn Thiên"

"Năm xưa, người đuổi cùng giết tận.

Mười năm lẫn trốn cuối cùng vẫn không thoát khỏi bàn tay người, không phải họ đã từ bỏ Song Long, sẵn sàng nhường lại cho người rồi sao? Đổi lại họ chỉ lấy cuộc sống bình yên, tự do tự tại nhưng người vẫn không chấp thuận, cuối cùng tức tưởi mà chết, bao năm qua người chưa từng thấy cắn rứt lương tâm hay sao?"

"Hàn Thiên con đừng quên là chính tay con đã bắn chết ông ta, một phát xiên tim"

Hàn Lãnh chỉ vào trái tim mình gằng giọng nhắc nhớ.

Đúng là anh bắn, chính là anh.

Mười năm qua chưa bao giờ anh có thể quên ngày hôm đó.

Đôi môi Hàn Thiên run run, tâm trí một loạt hình ảnh được kéo về gợi lại kí ức.

"Ta và con đều cùng một loại người, con có được ngày hôm nay đôi tay cũng đã nhuốm không ít máu tươi, đừng ở đây tỏ ra cao thượng"

Lời ông ta quả không sai.

"Nếu con chịu rời xa con nhỏ đó những việc trước đây ta đều không tính toán với con.

Ta còn nghe nói An Nam Hội gần đây có một lô hàng lớn, con nên suy xét cẩn thận, lô hàng lần này có lợi tuyệt đối không hại.

Đừng vì những nguyên tắc ngu ngốc của bản thân mà triệt đường sống của Song Long"

"Cha, bao nhiêu năm qua dựa vào việc cho vay Song Long vẫn có thể tồn tại, lô hàng lần này có hay không đều không ảnh hưởng, nếu Song Long một ngày con vẫn làm chủ thì nguyên tắc do con đặt ra vẫn còn giá trị"

"Còn việc của Niệm Niệm, con biết cha đã cho người điều tra cô ấy, hoàn cảnh cô ấy ra sao cha hiểu rõ đừng tùy tiện sỉ nhục nhân cách của cô ấy, cô ấy không nghèo hèn thấp kém như lời cha nói, cũng không phải là loại con gái không được dạy dỗ.

Tình cảm giữa con và cô ấy tuyệt đối sẽ không vì cha mà đổ vỡ".