Tay đứt ruột xót.

Thẩm Mặc không chịu nổi loại đau đớn này, vẫy vùng tỉnh dậy từ cơn mê man. Cậu thấp thỏm mở to mắt, chỉ nhìn thấy một màu trắng xóa – tường trắng, giường trắng, vải trắng… Đầu óc cậu mờ mịt một lúc, rồi mới nhận ra là mình đang ở bệnh viện. Nhớ đến chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê, thân thể cậu theo bản năng co lại thành con tôm.

Trên đường về nhà, cậu bị bắt cóc. Kho hàng bị bỏ hoang đã lâu tràn ngập mùi meo mốc, đòn hiểm giáng xuống không ngừng làm thời gian trôi qua rất lâu. Đầu Thẩm Mặc bị đè xuống đất, xuyên qua cửa sổ đầy mạng nhện, cậu thấy sắc trời dần dần tối đi, rồi giữa bóng tối vô biên lại lóe lên vài tia sáng ban mai.

Dù ý thức đã mơ hồ đến độ không phân rõ thời gian, nhưng cậu vẫn lẩm bẩm gọi tên Chu Dương, một lần rồi một lần.

Nhưng đến tận cuối cùng, hắn vẫn không tới cứu cậu.

“Chu Dương…”

Trong chăn, Thẩm Mặc co mình lại, vô thức kêu một tiếng. Tay phải cậu bị quấn vải thưa rất dày, đau đến mất hết cảm giác. Cậu nhớ, khi đạp gãy từng ngón tay của cậu, người đàn ông mặt sẹo đó đã nói Chu Dương sẽ không bao giờ đến.

Hắn đã xuất ngoại cùng bạn gái thanh mai trúc mã, nên dù cậu gọi bao nhiêu lần, bên kia vẫn sẽ không có người nghe.

Âm thanh từng ngón tay bị người thô bạo bẻ gãy vẫn còn vang vọng bên tai cậu.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn bước vào.

Thẩm Mặc tưởng đó là Chu Dương, ai ngờ lại là một gương mặt xa lạ. Cậu thấy lòng mình trống rỗng, đột nhiên không cảm thấy sợ hãi nữa.

Còn gì đáng sợ hơn những gì cậu vừa trải qua chứ?

Người nọ rất trẻ, gương mặt anh tuấn tái nhợt, ánh mắt lạnh lẽo như ngày đông đổ tuyết. Anh tỉ mỉ đánh giác Thẩm Mặc: “Tỉnh rồi?”

Thẩm Mặc không đáp.

Người nọ nói tiếp: “Bác sĩ nói cậu đã qua giai đoạn nguy hiểm, chỉ có tay phải là bị thương nghiêm trọng nhất, khả năng cao là sẽ để lại di chứng.”

Cuối cùng Thẩm Mặc cũng phản ứng. Môi cậu giật giật, nhưng không phải để hỏi về tay mình, mà để nói ra hai chữ: “Chu Dương…”

Ánh mắt người nọ dường như trở nên lạnh lẽo hơn: “Chu Dương đang ở nước ngoài, cùng với em gái tôi.” Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Em gái tôi tên là Quý An An.”

Thẩm Mặc lập tức hiểu ra – đó là cô Quý, thanh mai trúc mã của Chu Dương. Thế thì người đang đứng trước mặt cậu… là anh của cô ấy? Cậu không nhịn được ngẩng lên nhìn anh.

Đối phương cũng đang lẳng lặng nhìn cậu.

“Quên không giới thiệu.” Người nọ nâng tay sửa lại cà vạt, nói: “Tôi họ Quý, tên Quý Minh Hiên.”

— Thẩm Mặc giật mình tỉnh lại.

Mặt trời đã sắp lặn, ánh nắng hoàng hôn ấm áp phủ lên người cậu. Cậu vừa nằm trên bãi cỏ trong công viên ngủ trưa, giờ tỉnh dậy, trên tóc và quân áo cậu đâu đâu cũng là cỏ, thoạt nhìn rất buồn cười. Người qua đường thấy vậy chỉ mỉm cười thân thiện. Thẩm Mặc chẳng quan tâm lắm, cũng cười lại với họ, đứng dậy nhặt balo lên, đi về.

Mấy năm trước, cậu đã tập vẽ lại bằng tay trái, từng chút từng chút một luyện tập, để đến bây giờ, tuy vẫn chưa được như trước nhưng cậu cũng đã tạm hài lòng với bản thân. Hôm nay cậu vốn định ra đây vẽ cảnh, nhưng ánh nắng thật sự rất ấm áp làm cậu không nhịn được đánh một giấc – chẳng ngờ sẽ mơ lại những chuyện trước kia.

Dọn dẹp dụng cụ vẽ xong, Thẩm Mặc đeo balo lên vai, bước nhanh khỏi công viên. Cậu có một cửa hàng mặt đường ở đường Vĩnh Niên – là do Quý Minh Hiên chuyển nhượng cho cậu sau khi hai người chia tay. Về sau cậu trang trí lại nó, mở một phòng tranh nhỏ, miễn cưỡng đủ sống qua ngày.

Vì đang là giờ cao điểm nên đường khá tắc; khi Thẩm Mặc về đến phòng tranh thì trời đã tối hẳn. Cậu có thuê một cô gái trẻ đến giúp mình quản lý phòng tranh, thấy cậu về, Dương Nguyệt – tên cô gái – liền tỏ ra tức giận: “Anh chủ, anh lại chạy đi hưởng thụ rồi!”

Tính tình Thẩm Mặc rất tốt, vừa cất đồ vừa cười nói: “Thật xin lỗi, anh về trễ, làm em trễ hẹn với bạn trai đúng không? Em có thể về rồi.”

Dương Nguyệt vừa tốt nghiệp đại học đã chạy đến làm ở đây, mấy năm qua cũng khá thân thiết với cậu. Cô vội vàng mặc thêm áo vào: “Tối nay anh ăn gì? Đừng nói với em là anh lại gọi đồ ngoài nhé?”

“Ừ.”

“Lại cơm cà ri?”

“Ừ.” Thẩm Mặc đáp: “Anh thích cà ri.”

“Thích mấy cũng không thể ngày nào cũng ăn.” Dương Nguyệt đặt thỏi son xuống, tỏ vẻ từng trải nói: “Anh chủ đã sắp 30 tuổi rồi, mau mau kiếm bạn gái đi.”

Thẩm Mặc ngẩn ra: “… Qua Tết anh mới 29 thôi.”

Nhưng đối với thiếu nữ đang độ thanh xuân mà nói, 29 và 30 thì khác gì nhau chứ?

“29 là già rồi.” Dương Nguyệt cầm bút kẻ mày lên: “Tuổi càng lớn, tình yêu và hôn nhân càng khó song hành với nhau.”

“Anh vẫn chưa tìm được người thích hợp mà.”

“Có cần em giới thiệu cho anh một cô không? Em có đứa bạn đại học…”

Thẩm Mặc vội nói: “Không cần, không cần đâu!”

“Em đến đây đã ba năm rồi mà vẫn chưa thấy anh có bóng hồng nào.” Dương Nguyệt bỗng quay lại, nhìn chằm chằm vào cậu: “Anh chủ, đừng nói là anh có người trong lòng rồi nhé?”

Cô vừa vẽ lông mày xong, hai hàng lông mày cong cong đen như mực.

Thẩm Mặc ngẩn ngơ, nhất thời không biết nói gì.

Tính tình Dương Nguyệt thích hóng chuyện, phản ứng của cậu làm cô thấy hứng thú vô cùng, đoán thử: “Là mối tình đầu của anh sao? Anh chỉ thầm mến thôi hay đã theo đuổi người ta nhiều năm rồi mà không được?”

Thẩm Mặc nhớ đến giấc mơ ban chiều kia, trái tim đập nhanh hơn – nhưng cậu đã học được cách khống chế cảm xúc của mình, nên nhìn cậu vẫn rất bình tĩnh.

“Không có.” Như sợ Dương Nguyệt không tin, hay là sợ chính mình cũng không tin, Thẩm Mặc liền lặp lại lần nữa: “Anh chưa gặp được người đó.”

Dương Nguyệt không dễ bị lừa như thế, đang định hỏi thêm thì chuông cửa leng keng vang lên.

“A, ông xã đến đón em rồi, em đi trước đây. Bái bai anh chủ nha~”

Vừa thấy bạn trai đến, cô lập tức phất tay bỏ lão già Thẩm Mặc ở lại, xách túi chạy vọt ra ngoài.

Cậu nhìn theo bóng lưng cô một lúc, rồi quay ra gọi đồ ăn nhanh về nhà.

Thực ra khả năng nấu nướng của Thẩm Mặc không tệ, nhưng giờ cậu chỉ sống một mình nên đâm ra lười, gọi đồ ngoài còn tiện hơn. Cơm cà ri được đưa đến rất nhanh, Thẩm Mặc ăn xong rồi tiếp tục xử lý mấy việc lặt vặt trong phòng tranh. Xong xuôi, cậu liền treo biển đóng cửa, tiếp tục vẽ nốt bức tranh chưa hoàn thành.

Chiều nay Thẩm Mặc đã vẽ được phân nửa, bây giờ giữa ban đêm yên tĩnh, cậu lại càng tập trung được hơn. Không bao lâu sau, bức tranh được hoàn thành. Thẩm Mặc buông bút xuống, lùi về sau ngắm nhìn nó – cũng được, cậu tạm hài lòng.

Chỉ còn phần ký tên.

Thẩm Mặc hơi do dự, cầm bút lên chuyền từ tay phải qua tay trái, rồi lại từ tay trái qua tay phải. Tay phải cầm bút của cậu vẫn hơn run run, nhưng cậu gắng hết sức kìm nén cơn run rẩy xuống, nghuệch ngoạc vạch ra hai chữ Thẩm Mặc.

Chữ ký này hơi khác với chữ ký hồi trước của cậu, nhưng vẫn cùng một phong cách.

Cậu nhìn hai chữ này, không nhịn được nhớ lại ngày ấy vào mấy năm trước. Khi đó, cậu đẩy cánh cửa phòng sách ở khu biệt thự Cẩm Tú  rồi thấy – đâu đâu cũng là tranh vẽ của cậu.

Có bức là bài tập ở trường học, có bức là cậu vẽ cho người khác để kiếm chút thu nhập, thậm chí bản nháp cậu vẽ linh tinh cũng có… Thẩm Mặc không biết, phải mất bao nhiêu thời gian thì mới có thể thu thập được hết chỗ tranh này?

—- Thì ra đây là bí mật của khu biệt thự Cẩm Tú.

Quý Minh Hiên là người duy nhất có thể trả lời được câu hỏi trong lòng cậu.

Thẩm Mặc không liên lạc được với Quý Minh Hiên đang ở nước ngoài nên chỉ có thể truyền lời thông qua luật sư Trần. Anh ta khá là nhiệt tình, khó khăn lắm mới liên hệ được với Quý Minh Hiên.

Nhưng anh từ chối không gặp cậu.

Thẩm Mặc tìm gặp anh mấy lần, anh mới nhờ luật sư Trần nói với cậu – Đừng tìm tôi.

Luật sư Trần khéo léo nói: “Tình trạng sức khỏe của cô Quý không được khả quan lắm.”

Thẩm Mặc lạnh cả người. Cậu biết, tất thảy đã kết thúc.

Dù mảng trống ký ức kia có những gì, hay tình yêu bí ẩn của Quý Minh Hiên có thật hay không, thì cậu cũng không thể biết được nữa. Ở giữa cậu và Quý Minh Hiên còn chắn ngang đó một Quý An An, từ nay về sau như trời với đất, không thể gặp lại.

Thẩm Mặc bình tĩnh nói cảm ơn luật sư Trần, chiều cùng ngày liền dọn ra khỏi nhà của Quý Minh Hiên. Trong bao nhiêu thứ anh cho, cậu chỉ lấy mỗi cửa hàng mặt tiền ở đường Vĩnh Niên, mở một phòng tranh, học vẽ từ đầu, mấy năm nay cứ trôi qua êm đềm như thế, dường như đã quên hẳn một người tên là Quý Minh Hiên.

Chỉ là thỉnh thoảng, cậu sẽ mơ thấy chuyện xưa.

Thẩm Mặc cười cười tự giễu. Thấy trời đã khuya, cậu liền thu dọn đồ nghề rồi về nhà, khi đi qua cánh cửa thì thoáng thấy quyển lịch treo trên tường. Giờ đã là cuối tháng Một, chẳng mấy chốc nữa là tết Nguyên Đán, sau đó sẽ là – lập xuân.

Thẩm Mặc nhìn chằm chằm vào quyển lịch, mãi sau mới rời mắt đi.

Trên đường về nhà, đầu óc cậu cứ nghĩ lung ta lung tung. Về nhà tắm rửa xong rồi ôm lap lướt mạng – khi tỉnh ra, cậu đã thấy mình đang xem thông tin về vé máy bay.

Là chuyến bay đến hòn đảo nhỏ đó vào ngày 4 tháng Hai.

Hôm sau.

Khi Thẩm Mặc nói chuyện này với Dương Nguyệt, cô lập tức phồng má: “Du lịch nước ngoài? Anh chủ, anh rảnh thật đấy, hàng năm cứ đến ngày này là lại chạy đi chơi.”

Thẩm Mặc đành nói: “Khi về anh sẽ cho em nghỉ đông bù, được chưa?”

Bấy giờ cô mới tỏ ra vui mừng: “Lần này anh đi đâu chơi vậy?”

“Chỗ cũ thôi.”

“Lại là đảo S hả?” Dương Nguyệt ngạc nhiên: “Đó là thiên đường tuần trăng mật đó, người ta toàn đi với nhau có đôi có cặp, anh già độc thân đây đến đó làm gì? Soi gái hả?”

Lý do của Thẩm Mặc rất quang minh chính đại: “Anh đi tìm linh cảm.”

Quả nhiên Dương Nguyệt không phản bác nổi: “Bao giờ anh đi?”

“Mùng 4 tháng Hai.”

Cô giở quyển lịch ra: “Đúng ngày lập xuân nhỉ… A, em nhớ lập xuân năm nào anh cũng đi, có gì đặc biệt sao?” Trực giác paparazzi làm cô thấy có – gì – đó – mờ – ám ở đây, vội quay ngoắt ra nhìn Thẩm Mặc

Tim Thẩm Mặc nhảy thót lên, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười: “Có chứ. Một năm đẹp nhất là mùa xuân, vạn vật sinh sôi, trăm hoa đua nở, là thời tiết rất đẹp để ra ngoài dạo chơi.”

Cậu đã nói đến nước này, Dương Nguyệt cũng không hỏi thêm nữa, chạy đi pha cho cậu một tách café.

Café được mang lên rất nhanh. Tối qua Thẩm Mặc bị mất ngủ, ngửi hương café ngào ngạt bên mũi mà cậu vẫn gà gà gật gật. Giờ đã là giữa trưa, ánh nắng đổ lên tách café tạo thành một vệt bóng dài. Thẩm Mặc khép hờ mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cảm thấy hôm nay lại là một ngày nhàn nhã.

Nhưng không hiểu sao giữa những ngày tháng yên bình thế này, cậu lại cảm thấy trái tim mình như thiêu thiếu một cái gì đó. Có lẽ Dương Nguyệt nói đúng – cái tên nọ đã cắm rễ vào lòng cậu, mấy năm qua không ngừng đâm chồi nảy lộc, thừa lúc cậu không để ý thì nhảy ra chiếm giữ lấy toàn bộ tâm trí.

Cậu nhớ người nọ.

Dù có thò tay vào lồng ngực, ấn mạnh xuống trái tim đang mạnh mẽ đập này, ấn đến nỗi máu chảy ướt đẫm, thì cậu vẫn không thể ngưng nhớ anh.

Năm mới của Thẩm Mặc trôi qua rất đơn giản.

Cậu cho Dương Nguyệt nghỉ, tự nấu vài món ở nhà, mở một chai rượu vang ra uống. Vì chỉ ăn có một mình, nên đồ ăn dù ngon đến mấy cũng trở nên nhạt nhẽo, chẳng khác ngày thường là bao. Chưa đến 12 giờ đêm, cậu đã trèo lên giường trùm kín chăn, vừa nghe tiếng pháo ì ùng ngoài cửa sổ vừa chìm vào giấc ngủ.

Qua năm mới là đến lập xuân.

Thẩm Mặc đã đến đảo S mấy lần nên đã có kinh nghiệm – cậu chẳng chuẩn bị gì nhiều, chỉ mang tiền mặt và một ít đồ dùng hằng ngày. Trước khi đi, cậu đi cắt tóc – khuôn mặt của cậu bình thường nhìn đã trẻ hơn tuổi, nay tóc đã cắt đi, đôi mắt đen láy lộ ra càng làm cậu trông trẻ trung hơn.

Giống như… bốn năm trước vậy.

Ngày này bốn năm trước, cậu từng khát khao được đến đảo S cùng Quý Minh Hiên, ai ngờ giờ đây cảnh còn người mất, chỉ có mình cậu đi lên chuyến bay này.

Sáng sớm mùng 4, Thẩm Mặc kéo vali ra cửa. Đến 10 giờ, máy bay hạ cánh xuống đảo S – nơi được mệnh danh là thiên đường trăng mật với bãi biển nức tiếng gần xa. Nước biển xanh trong, bãi cát trắng muốt trải dài, thực sự là đẹp đến không thể miêu tả bằng lời.

Thẩm Mặc chọn một khách sạn ở vách núi phía Nam của đảo. Phòng có tầm nhìn rất đẹp, ở trong phòng có thể nghe được tiếng sóng biển rì rào, mở cửa ra là cả một vùng biển rộng bao la rộng lớn. Phong cách trang trí trong phòng cũng rất đặc biệt – vừa có yếu tố hiện đại lại vừa mang đậm nét hoang dã thiên nhiên. Khách sạn này vừa mới được xây dựng xong không lâu, nghe nói chủ đầu tư là người Trung Quốc, tuy giá cả một đêm khá đắt, nhưng Thẩm Mặc không để tâm lắm.

Khi cậu đến khách sạn thì trời đã tối. Việc đầu tiên cậu làm là ngủ một giấc để điều chỉnh đồng hồ sinh học, đến sáng hôm sau mới nhàn nhã đi thăm thú một vòng.

Tuy Thẩm Mặc chọn đảo S một phần là vì người nọ, nhưng lý do chủ yếu khi cậu đến đây vẫn là ngắm cảnh hóng gió, nên sau khi ăn cơm trưa xong, cậu bắt đầu xách bảng vẽ lên, đi tìm linh cảm.

Đạp xe qua một ngôi làng nhỏ, ngồi trên bãi biển ngắm mặt trời lặn, thưởng thức hương vị tươi mới của hải sản…. Mấy ngày sau đó, cậu chơi rất là vui vẻ, đương nhiên cũng vẽ được không ít phong cảnh.

Lúc đầu Thẩm Mặc còn định thuê thuyền rời bến nữa, nhưng thực sự là chơi mệt quá, nên sau đó cậu chỉ nằm lì ở khách sạn tập trung vẽ tranh. Một mặt khách sạn đối diện với núi, mặt còn lại có một hồ bơi, đôi khi vẽ mệt quá cậu luôn xuống đó tản bộ.

Trời hôm nay rất đẹp. Thẩm Mặc không định đi đâu vào buổi chiều, nên ăn xong cậu liền ra nghỉ ngơi cạnh hồ, vừa phơi nắng vừa sắp xếp kết cấu của tác phẩm mới. Người đến bơi vào buổi chiều dần nhiều hơn, Thẩm Mặc gọi một tách café, đang uống thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng tiếng Trung gọi: “Minh Hiên…”

Là giọng phụ nữ ngọt ngào, như đang nũng nịu với người yêu.

Thẩm Mặc chớp chớp mắt, cảm thấy mọi âm thanh xung quanh như biến mất, chỉ thấy vang vọng hai chữ kia bên tai. Chóp mũi cậu chảy xuống một giọt mồ hôi, cậu lảo đảo đứng dậy, nhìn về phía vừa phát ra tiếng.

Đập vào mắt cậu là một cô gái xinh đẹp mặc bikini, hai chân vừa trắng vừa dài, dáng người có lồi có lõm đầy hấp dẫn, mái tóc đen dài nhìn rất sexy. Tay cô đang ôm lấy cánh tay của một người đàn ông – ông ta cũng là người Trung Quốc, tầm 40 tuổi, tóc đã bạc phân nửa, ấn tượng nhất là cái bụng bia tròn như quả dưa hấu.

A, không phải là Quý Minh Hiên.

Thẩm Mặc thở phào, tự cười bản thân có tật giật mình. Cái tên Quý Minh Hiên rất phổ biến, người trùng tên với anh không có một ngàn thì cũng có mấy trăm, sao cậu vừa nghe ba chữ đó một cái là đã nghĩ ngay đến anh được?

Cậu nhìn ông Minh Hiên kia ôm lấy cô gái anh anh em em, không nhịn được mà nghĩ – bây giờ trông Quý Minh Hiên như thế nào? Có lẽ cũng béo ra như thế?

Cậu lập tức lắc đầu, hai người có gặp lại nữa đâu.

Thẩm Mặc cười khổ, đang định về chỗ ngồi thì khóe mắt lướt qua một bóng người – rồi nụ cười đông cứng trên mặt cậu.

Cậu thấy – Quý Minh Hiên đứng cách cậu chỉ mấy bước.

Anh ăn vận chỉnh tề, dáng người cao ngất, trông còn xuất sắc hơn cả trong trí nhớ của Thẩm Mặc. Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía cậu, khuôn mặt vẫn tái nhợt mà anh tuấn, dường như không thuộc về không gian này.

Thẩm Mặc kinh ngạc nhìn anh, nhất thời lạc mất giọng nói.

Xung quanh vẫn ồn ào như cũ. Mấy cô gái tóc vàng mắt xanh nô đùa với nhau, người bị rượt đuổi trong đó kêu ré lên chạy thẳng về phía Thẩm Mặc. Cậu giật mình, quên cả tránh né, bị cô tông thẳng vào người.

Sau đó đương nhiên là một tai nạn liên hoàn. Thẩm Mặc bị đẩy về phía sau, va phải cây dù che nắng, đúng lúc một người phục vụ đang bưng nước đến, kết quả là – cả ly sữa nóng hất hết vào tay cậu.

Toàn bộ quá trình chỉ mất có 2 3 giây, nhưng cậu lại thấy mọi thứ như bị tua chậm lại. Dưới ánh mặt trời, hành động của mọi người đều bị kéo dài ra, âm thanh ong ong bên tai cậu. Giữa đám đông hỗn loạn, cậu thấy Quý Minh Hiên hơi ngạc nhiên rồi bước nhanh về phía này.

Cho đến khi anh nắm lấy tay cậu, cậu mới tỉnh táo lại, cảm giác đầu tiên là – đau rát từ bàn tay bị bỏng. Lúc này cậu mới lên tiếng: “Ngài Quý…”

Quý Minh Hiên không nói gì, chỉ cúi đầu quan sát tay cậu. Thấy nó đỏ ửng hết cả lên, anh nhíu mày, lôi thẳng cậu ra khỏi khu vực bể bơi, tiến vào khách sạn.

Rất nhiều người nhìn theo họ, nhưng Thẩm Mặc không buồn để ý – cậu chỉ nhìn chăm chăm vào bàn tay đang được anh nắm lấy.

Quý Minh Hiên kéo cậu vào WC, xả nước lạnh vào tay cậu. Dòng nước lạnh lẽo chảy rào rào, Thẩm Mặc ngẩng lên nhìn anh, lặp lại lần nữa: “Ngài Quý.”

Bây giờ anh mới chịu nói với cậu tiếng đầu tiên – chỉ  nhẹ một tiếng.

Chỉ một âm thanh này thôi, là đã đủ để dẹp mọi bất an trong lòng Thẩm Mặc xuống.

Quý Minh Hiên cúi đầu, chăm chú nhìn tay cậu. Mu bàn tay nóng rát bị nước lạnh xối vào chuyển thành màu trắng bệch, cậu nói: “Ngài Quý, được rồi.”

Nhưng anh vẫn không chịu buông tay cậu ra: “Thêm một chút nữa.” Anh vội liếc nhìn cậu, rồi nhanh chóng dời mắt đi: “Sao em vẫn không thay đổi gì vậy.”

Thẩm Mặc nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, ánh mắt lướt qua từng đường nét quen thuộc ấy, lẩm bẩm: “Ngài cũng vậy mà.”

Đột nhiên anh buông tay cậu ra, rút máy ra gọi: “Phải, là tôi… Bị bỏng rồi, cậu mang hộp thuốc đến đây hộ tôi nhé…” Vừa nói vừa chỉ đạo Thẩm Mặc: “Dội nước tiếp đi.”

Cậu đành phải nghe theo lời anh.

Vài phút sau, quản lý khách sạn xách hộp thuốc chạy đến, cung kính mở miệng: “Ngài Quý.”

Quý Minh Hiên hơi gật đầu, nói chuyện với anh ta một lúc, rồi lấy một tuýp thuốc mỡ trị bỏng từ trong hộp ra.

Nhìn thái độ giữa hai người, Thẩm Mặc lập tức đoán ra – anh hẳn là người đầu tư cho khách sạn này rồi.

Quản lý đi rồi, Quý Minh Hiên quay lại nói với cậu: “Chỗ này ánh sáng không được tốt, ra ngoài bôi thuốc đi.”

Thẩm Mặc theo anh ra ngoài. Họ vừa ngồi xuống chiếc sô pha gần cửa sổ ngoài đại sảnh không lâu, thì đã có phục vụ bưng café đến.

Quý Minh Hiên không để ý mấy, chỉ chậm rãi xoa thuốc mỡ lên bàn tay bị bỏng của Thẩm Mặc, từ tốn hỏi: “Em đến đây du lịch sao?”

Giọng điệu nhàn nhạt, tựa như bạn bè đã quen biết lâu năm vậy.

Thẩm Mặc đáp: “Em đang tập vẽ lại, đến đây để tìm linh cảm.”

Anh gật gật đầu: “Phong cảnh trên đảo S nhìn không tệ.”

Quý Minh Hiên vu vơ nói về chuyện thiên nhiên thời tiết, Thẩm Mặc cũng rất phối hợp hùa theo, nói từ bờ biển xanh đến bãi cát trắng. Rõ ràng trong lòng cả hai đều rối tung rối mù, nhưng lại trò chuyện đến là hợp ý.

Mãi sau, Quý Minh Hiên dừng lại một lát rồi mới hỏi: “Em đến một mình?”

“Vâng, chỉ mình em thôi.”

“Từ bao giờ?”

“Cũng được mấy ngày rồi…” Nói được một nửa, Thẩm Mặc khựng lại, không nói nữa.

Cậu phải nói thế nào bây giờ? Nói cậu cố ý chạy đến đảo S vào đúng ngày sinh nhật của anh chắc?

Tai Thẩm Mặc nóng lên, cầm tách café lên nhấp một ngụm để che giấu sự bối rối.

Bầu không khí giữa hai người rơi vào im lặng. Thẩm Mặc không dám hỏi anh về Quý An An – khi ở trong nước cậu cũng đã nghe phong phanh rằng ba năm trước, cô đã…  Quý Minh Hiên chỉ có mỗi Quý An An là người thân, cô đi rồi, không biết anh đã đau khổ đến mức nào? Thẩm Mặc thân là người ngoài cũng khó chịu đến vài ngày.

Sau này, cậu chọn một Dương Nguyệt vừa mới tốt nghiệp đại học cũng vì tính cách hoạt bát của cô khá giống Quý An An.

Quý Minh Hiên bôi thuốc rất tỉ mỉ, làm lại rất chậm, nên thời gian bôi khá lâu. Xong xuôi đâu vào đấy rồi, anh lật qua lật lại tay Thẩm Mặc: “Được rồi.”

Cậu ngơ ngác: “À… Vâng.”

Giờ cậu nên nói cảm ơn hay tạm biệt đây?

Quý Minh Hiên vẫn chưa buông tay cậu ra, biểu tình trên mặt rất khó đoán.

Tiếng bước chân dồn dập bỗng vang lên.

Thẩm Mặc thấy một thằng bé chạy về bên này – tóc bé đen tuyền, làn da trắng nõn, đôi mắt ngập nước linh động cực kỳ, trên người mặc một bộ vest vừa vặn, nhìn qua còn xinh đẹp hơn mấy cô nàng bikini bên bể bơi kia nhiều.

Không để ý là còn một người lớn bên cạnh, bé lao thẳng vào lòng Quý Minh Hiên, ngẩng lên gọi: “Daddy!”

[Bây giờ quan hệ giữa hai người không phải là theo hợp đồng nữa, vị trí trong tình cảm cũng thay đổi, nên mình mạn phép đổi xưng hô nhé:”>

Quý Minh Hiên – Thẩm Mặc: tôi – em.

Thẩm Mặc – Quý Minh Hiên: em – anh.]

Quý Minh Hiên nắn nắn khuôn mặt bé: “Nói bằng tiếng Trung!”

Thằng bé chớp chớp mắt, có chút tủi thân nhưng vẫn nghe theo lời anh, ngọng ngịu nói: “Ba, ba.”

Thẩm Mặc như bị người ta tát cho một cái thật mạnh, mạnh đến nỗi nửa bên mặt khẽ run lên, cảm thấy suy nghĩ kia của mình đúng là buồn cười.  Sao cậu lại không nghĩ đến chứ? Bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu người làm bạn.

Một người phụ nữ trung niên bối rối chạy tới, nhìn dáng vẻ kia thì hình như là người trông trẻ.  Quý Minh Hiên ra dấu cô có thể rời đi, rồi ôm lấy thằng bé đặt nó lên đùi mình, chỉ vào Thẩm Mặc: “Chào chú đi con.”

Bé rất nghe lời, nhìn Thẩm Mặc một chút rồi lễ phép nói: “Cháu chào chú ạ ~”

Đường nét trên khuôn mặt bé chưa phát triển hoàn toàn, nhưng rõ ràng là đã được di truyền nét đẹp của người Quý gia, mặc bộ vest nho nhỏ này nhìn lại càng thêm lanh lợi đáng yêu.

Lòng Thẩm Mặc rối bời, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại: “Chào cháu.” Cậu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt của bé: “Tên cháu là gì?”

“Ninh ạ.” Thằng bé nói tiếng Trung không lưu loát lắm, nhưng phát âm cũng coi như đạt chuẩn: “Tên cháu là Quý Ninh.”

“Tiểu Ninh năm nay mấy tuổi rồi?”

Mắt Quý Ninh đen láy, chậm chạp giơ ba ngón tay ra, vẻ mặt vô cùng đắc ý – dường như bé thấy việc mình được ba tuổi là rất giỏi vậy!

Thẩm Mặc đoán, có lẽ trước đây Quý Minh Hiên cũng đã từng như thế này, cho nên – cậu đã thích đứa trẻ này ngay từ cái nhìn đầu tiên mà không cần lý do nào cả.

“Tiểu Ninh có đói bụng không? Chú lấy cho cháu chút đồ ăn vặt nhé?”

Quý Ninh nhìn ba mình: “Ba không cho cháu ăn linh tinh.” Bé không sợ người lạ tí nào, kéo tay Thẩm Mặc nói: “Chú chơi với cháu đi ~”

Cậu đang định đồng ý thì Quý Minh Hiên lên tiếng: “Tay chú đang bị thương, để hôm sau chú chơi với con nhé.” Vừa nói anh vừa nháy mắt với người trông trẻ kia, bác lập tức hiểu ý anh, tiến đến ôm Quý Ninh đi.

Dường như bé rất thích Thẩm Mặc, vẫy vẫy tay thật mạnh với cậu: “Chú ơi chú ơi, bái bai nha~~”

Thẩm Mặc nhìn theo bé mãi, mãi sau mới quay lại nói với Quý Minh Hiên: “Tiểu Ninh rất đáng yêu.”

“Ở nhà nó bướng lắm, ra ngoài mới ngoan ngoãn được một tí.”

“Anh cũng đến đây du lịch sao?”

“Tôi đến vì công việc. Ở nhà không có ai trông Quý Ninh, nên đành phải mang nó theo.”

Đến giờ mặt Thẩm Mặc vẫn âm ỉ nóng, nhưng trái tim thì đã bình tĩnh lại: “Em không biết anh đã kết hôn, chúc mừng anh nhé.”

Quý Minh Hiên bình tĩnh nhìn cậu rồi khẽ mỉm cười, tay phải vô thức chạm vào tay trái. Thẩm Mặc để ý thấy tay anh không đeo nhẫn kết hôn, chỉ có một vòng da trắng hơn ở ngón áp út bên tay trái – là dấu tích đã đeo nhẫn nhiều năm.

Tay Thẩm Mặc cũng có một dấu hiệu y như vậy.

Quý Minh Hiên nâng tách café lên uống một ngụm: “Em thì sao? Vẫn ở cùng với Chu Dương chứ?”

Chu Dương?

Thẩm Mặc đã quên hẳn Chu Dương là ai. Thực ra cậu có thể nói dối – Quý Minh Hiên luôn ở nước ngoài, hẳn là cũng không rảnh đến độ đi tra chuyện yêu đương của cậu, nhưng cậu vẫn nói thật: “Mấy năm rồi em chưa gặp anh ta.”

Trên thực tế, từ khi chuyện không may xảy ra với Quý An An, cậu chưa từng liên lạc với Chu Dương, chỉ loáng thoáng nghe được là hắn đã kết hôn với một cô gái nhà giàu nào đó.

Quý Minh Hiên một tiếng đầy ẩn ý: “Tôi cứ nghĩ là…”

Anh không nói hết câu, nhưng ý thì ai cũng hiểu.

Thẩm Mặc thấy anh chẳng hiểu rõ mình lắm – Quý An An đã đến nông nỗi này, sao cậu có thể thoải mái sung sướng đi với Chu Dương được? Huống gì… còn chuyện ở khu biệt thự Cẩm Tú nữa…

Cậu hít sâu một hơi, nói: “Em đã đến căn hộ ở khu biệt thự Cẩm Tú kia rồi. Ngài Quý, em đã nhớ lại vài chuyện hồi trước…”

Lời chưa nói xong thì bị tiếng hô to của Quý Ninh át mất.

Thì ra bé đang chơi đuổi bắt với mấy đứa bạn nước ngoài, vừa chạy vừa kêu, gấp đến độ Trung – Anh lẫn lộn: “Daddy! Ba ba!”

Quý Minh Hiên bị tiếng kêu của bé hấp dẫn. Anh đã là một người ba, đương nhiên phải đặt con mình lên hàng đầu.

Thẩm Mặc bỗng nhiên tỉnh táo ra – bây giờ không phải là năm đó nữa. Cậu có nhớ lại chuyện cũ thì đã sao? Chẳng lẽ lại để Quý Minh Hiên giới thiệu vợ mình cho cậu biết chắc?

Toàn thân cậu như bị nhấn vào nước lạnh, sự thấp thỏm trên mặt cũng hoàn toàn biến mất.

Dỗ Quý Ninh xong, Quý Minh Hiên mới quay lại chỗ cậu: “Xin lỗi, em vừa nói gì cơ?”

“Không có gì.” Thẩm Mặc cười cười: “Em muốn nói là, đã muộn rồi, em phải về đây.”

“Về phòng?”

“Vâng.”

“Tối cùng ăn nhé.” Quý Minh Hiên dùng câu kể chứ không phải câu hỏi – anh vẫn như xưa, dù làm người yêu giả hay là chia tay, tất cả mọi thứ phải do anh quyết định.

Nhưng lần này Thẩm Mặc không nghe theo anh: “Tối nay em muốn ở phòng vẽ, anh biết đấy, linh cảm rất khó tìm mà.”

Quý Minh Hiên tỏ ý đã hiểu: “Vậy thì mai nhé.”

“Được, để mai nói.” Cậu đứng lên, vươn tay ra trước mặt anh. Quý Minh Hiên hơi giật mình, song cũng nhẹ nhàng nắm tay cậu.

“Cảm ơn.” Giọng cậu trầm thấp.

Chính cậu cũng không biết mình đang cảm ơn vì cái gì.

Thẩm Mặc chạy trối chết về phòng. Vào phòng rồi, cậu cũng chẳng còn tâm trạng nào mà vẽ tranh, chỉ đẩy cửa sổ ra ngắm cảnh sắc của biển. Nháy mắt đã đến hoàng hôn, ánh nắng chiều trải khắp mặt biển, mặt trời lấp ló sau dãy núi – đẹp đến độ làm người rung động.

Quý Minh Hiên không quấy rầy Thẩm Mặc, chỉ cho người mang bữa tối đến cho cậu, còn đưa thêm một tuýp thuốc mỡ dự bị. Cạnh tuýp thuốc có chèn một tờ giấy, Thẩm Mặc giở ra xem – trên đó viết chi tiết mỗi ngày phải thoa mấy lần, là nét chữ của Quý Minh Hiên.

Lần cuối cùng cậu thấy nét chữ của anh đã là nhiều năm trước. Khi cậu mở hộp quà anh tặng rồi lần đến căn hộ kia, liền thấy một phòng sách tràn ngập tranh của cậu.

Vào khoảnh khắc đó, Thẩm Mặc đã biết – cậu nhất định đã lỡ mất cái gì đó rồi.

Trong vòn nửa năm sau khi chia tay với Chu Dương, trí nhớ của cậu cứ mơ mơ hồ hồ, chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra. Cậu vốn định đi tìm Quý Minh Hiên để hỏi rõ ngọn ngành, nhưng người ta lại không chịu gặp cậu, nên cậu đành phải đến bệnh viện. Dưới sự giúp đỡ của bác sĩ, cuối cùng cậu cũng nhớ ra vài chuyện —

—- Sau khi biết tin tức về Chu Dương, tròn ba ngày sau Thẩm Mặc không nói câu nào. Đến ngày thứ tư, khi Quý Minh Hiên đến phòng bệnh, cậu đột nhiên mở miệng: “Tôi muốn gọi cho Chu Dương.”

Quý Minh Hiên khẽ chau mày lại nhưng vẫn gật đầu: “Được.”

Bây giờ Thẩm Mặc đã có thể tự ngồi dậy, nhưng tay phải vẫn bị quấn băng chặt cứng, không thể gọi điện được. Thấy vậy, Quý Minh Hiên liền nhấn số Chu Dương cho cậu.

Thẩm Mặc rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối chỉ nói với hắn ba câu.

“Là em đây.”

“Chúng ta chia tay đi.”

“Không vì sao cả, em chán rồi.”

Rồi mặc kệ Chu Dương ở đầu bên kia rối rít tra hỏi, cậu yên lặng nhìn về phía Quý Minh Hiên.

Anh hiểu ý, liền ngắt điện thoại. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Cứ thế mà chia tay với cậu ta sao?”

Thẩm Mặc nhìn tay phải của mình, thờ ơ nói như đang kể chuyện của người khác: “Khi tra tấn tôi, họ đã nói, nếu tôi không chịu buông tay thì lần tiếp theo sẽ là người nhà của tôi.”

Quý Minh Hiên nhăn mày, ngồi xuống cái ghế cạnh giường bệnh: “Kẻ bắt cóc cậu đã bị bắt, chờ khi nào cậu khỏe hơn, cảnh sát sẽ đến lấy khẩu cung.”

Thẩm Mặc gật đầu: “Được. Ngày đó… là ngài Quý cứu tôi sao?”

Anh khựng lại một chút: “… Không phải. Trước khi gặp nạn cậu đã báo cảnh sát phải không, là họ đến kịp lúc.”

Cậu lại hỏi: “Vì sao ngài lại trả tiền thuốc men cho tôi?”

“Chu Dương đã đi cùng em gái tôi, tôi chỉ muốn bồi thường cho cậu.”

Thẩm Mặc và Quý Minh Hiên vốn không quen nhau, nói xong những lời cần thiết rồi, bầu không khí liền rơi vào im lặng. Anh ngồi một lúc rồi đi, sau đó thì phái thư ký đến thăm cậu vài lần, không tự mình đến nữa.

Một tháng sau, Thẩm Mặc xuất viện.

Trừ tay phải vẫn hơi trúc trắc ra, mọi vết thương khác đều đã tróc vẩy. Nhưng hằng đêm cậu luôn mơ thấy ác mộng.

Cậu mơ thấy mình đang chạy thục mạng giữa bóng tối mịt mùng, tiếng bước chân đuổi theo phía sau càng lúc càng gần. Cậu không ngừng gọi cho một số điện thoại, nhưng chờ mãi mà đầu bên kia vẫn là những tiếng tút— lạnh lùng, chờ mãi mà không có ai nghe… Cuối cùng, một bàn tay vươn ra từ màn đêm, nắm chặt lấy cổ chân cậu, kéo cậu xuống địa ngục vô hạn.

Thẩm Mặc bừng tỉnh khỏi cơn mơ, thất thanh kêu lên: “Chu Dương!”

Trong căn phòng trống rỗng, trống đến nỗi có thể nghe thấy tiếng vang vọng lại. Căn phòng này là do cậu và Chu Dương cùng nhau trang trí, đâu đâu cũng là dấu vết của hắn, nhưng cậu biết – hắn sẽ không bao giờ trở về.

Thẩm Mặc bắt đầu mất ngủ. Mỗi lần nhắm mắt lại, cậu liền cảm thấy như mình đang quay lại kho hàng cũ kỹ mốc meo kia, cậu không ngừng gọi tên Chu Dương, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chẳng có ai đến cứu cậu.

Cậu vốn có một công việc liên quan đến hội họa, nhưng tay cậu đã hỏng rồi, không thể làm việc được nữa – may là trong nhà vẫn còn ít bánh mì chống đói. Mỗi ngày cậu đều chong mắt nhìn trời, đến lúc không chịu nổi nữa mới ngất đi, tỉnh lại lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời mọc rồi lặn, ngày nối ngày trôi qua, nhưng chúng chẳng là gì trong mắt cậu, thậm chí cậu còn không biết đã bao lâu trôi qua.

Dường như mới vài ngày ngắn ngủi, mà dường như một đời cũng chỉ như thế.

Hôm ấy vừa mưa xong, trời quang mây tạnh, không khí sảng khoái vô cùng. Thẩm Mặc vừa mở túi bánh ra định ăn thì nghe thấy tiếng chuông. Đã lâu lắm rồi cậu không tiếp xúc với người ngoài, đần ra một lúc mới nhớ ra là mình nên đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người đàn ông dáng người cao gầy, ánh nắng hắt xuống người làm cậu không nhìn rõ khuôn mặt người nọ.

Nhưng trái tim chết lặng đã lâu của cậu bỗng nhiên bừng tỉnh, đập thình thịch như muốn nhảy khỏi cổ họng. Cậu giấu tay phải ra sau, nhẹ nhàng gọi như thể sợ làm đối phương không vui: “… Chu Dương?”

Người nọ giật mình: “Tôi không phải là Chu Dương.”

Thẩm Mặc chớp chớp mắt, nhìn kỹ người nọ: “Anh không phải là Chu Dương thì là ai?” Vừa nói vừa lôi anh vào phòng.

Lâu lắm rồi cậu không quét dọn, bụi bẩn giăng khắp nhà. Thẩm Mặc chạy tới chạy lui, mãi mới dọn ra được một chỗ ngồi sạch sẽ: “Anh nói sẽ đi vài ngày thôi mà, sao bây giờ mới về?”

Nhưng Chu Dương đi đâu? Đã đi bao lâu rồi? Cậu không thể nhớ ra được.

Người nọ không ngồi xuống, chỉ nắm lấy tay Thẩm Mặc, lặp lại lần nữa: “Tôi không phải là Chu Dương.” Rồi lấy một cái đồng hồ ra: “Có người nhặt được cái này ở kho hàng cũ kia, tôi nghĩ nó là của cậu nên mang đến đây.”

Thẩm Mặc nhận ra đó là quà Chu Dương tặng cậu, vội vàng đưa tay nhận, đeo lại lên tay. Nhưng không hiểu sao cậu không thể nhớ được mình đã làm rơi nó ở đâu, vừa suy nghĩ một chút, tay phải cậu liền âm ỉ đau.

Cậu không dám nghĩ nữa, chạy đi lấy bánh mì cho người nọ: “Anh chưa ăn cơm đúng không? Ăn cùng em đi.”

Vừa nhìn thấy thứ cậu đang cầm, mặt người nọ lập tức biến sắc, túm chặt lấy tay cậu: “Cậu ăn cái quái gì vậy? Nó đã mốc cả rồi có biết không!?”

Cổ tay cậu bị người nọ nắm phát đau, khẽ co rụt lại, à, cậu quên mất là Chu Dương không thích ăn mấy thứ này: “Em nhớ trong tủ lạnh vẫn còn đồ đấy, để em nấu cho anh bát mì.”

Vừa nói cậu vừa đẩy tay người nọ ra, nhưng vừa đi được hai bước, mắt cậu đã hoa hết cả lên. Cậu không đứng nổi nữa, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống đất, may là người nọ nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cậu.

Thẩm Mặc hơi ngượng: “Chắc là vì hôm qua em ngủ nhiều quá.” Rồi lại thấp giọng gọi: “Chu Dương…”

Lúc này người nọ không sửa lời cậu nữa, chỉ nói: “Nếu hôm nay tôi không tới, có phải em sẽ chết đói trong căn phòng này, mấy ngày sau thì lên báo không?”

Nhưng mình còn bánh mì mà.

Thẩm Mặc nghĩ vậy, chưa kịp phản đối thì người nọ đã kéo cậu ra ngoài. Anh rất khỏe làm cậu giãy mãi không ra, cuối cùng đành phải đi theo anh.

Cậu bị đẩy vào một chiếc xe. Có người đi mua cho cậu một chén cháo nóng hổi, cậu phải uống hết dưới sự giám sát của người nọ.

Thẩm Mặc thấy thật kỳ lạ – rõ ràng là trời rất sáng, nhưng khuôn mặt của ai cũng mơ mơ hồ hồ. Đương nhiên Chu Dương thì khác – dù hắn có đi giữa đám người đi chăng nữa, chỉ liếc một phát là cậu có thể nhìn ra ngay.

Vì đó là người mà cậu yêu.

Nghĩ vậy, trái tim Thẩm Mặc liền trở nên mềm nhũn.

Ăn cháo xong, cậu bị người nọ mang đến bệnh viện. Một bác sĩ cậu nhìn không rõ mặt hỏi cậu vài câu – cậu thấy nó rất dễ nhưng cũng rất kỳ quái. Trả lời xong, cậu bị kéo đi làm vài xét nghiệm, rồi người nọ nói chuyện với bác sĩ về tình trạng của cậu, cuối cùng là mang một đống thuốc về nhà.

Thẩm Mặc khẩy khẩy mấy lọ thuốc: “Em không bị bệnh.”

Người nọ liếc nhìn cậu, bình tĩnh nói ra hai chữ: “Uống thuốc.”

Không hiểu sao Thẩm Mặc lại không dám trái lời anh, đành ngoan ngoãn nuốt thuốc xuống. Người nọ ngồi trong phòng một lúc, thấy cậu uống xong xuôi rồi thì đứng dậy rời đi.

Thẩm Mặc đuổi theo anh: “Chu Dương, anh định đi đâu?”

Người nọ dừng lại, quay đầu nhìn cậu: “Hôm nay tôi chỉ tiện đường qua đây thôi, sau này sẽ không đến nữa.”

Thẩm Mặc không hiểu, ngẩn người ra.

Do dự một lúc, người nọ chậm rãi vươn tay ra bao lấy má cậu, nhưng chưa thực sự chạm vào, gằn từng tiếng một: “Đương nhiên là Chu Dương cũng không đến nữa. Tiếp tục trốn tránh hay đối mặt với hiện thực, tự cậu chọn lấy một đi.”

Nói rồi, người nọ thu tay, xoay người rời đi.

Thẩm Mặc đuổi theo người nọ xuống tầng, tận mắt thấy anh lên xe, đi đến một nơi mà cậu không thể chạy theo được. Cậu không hiểu, vì sao Chu Dương lại muốn bỏ đi? Rõ ràng là họ vẫn yêu nhau mà.

Tay phải của cậu lại nhói lên.

Thẩm Mặc vội vàng ấn tay trái lên nó.

Trời chỉ sáng sủa được một buổi chiều, đến tối, mưa lại tí tách rơi xuống. Thẩm Mặc không về phòng mình, chỉ đứng ở lối đi dưới tầng 1, đầu óc trống rỗng không biết đang nghĩ cái gì.

Tuy mưa không lớn nhưng vẫn làm ướt quần áo cậu rất nhanh. Thẩm Mặc rụt rụt vai lại, cố chấp không chịu rời đi.

Đêm đó cậu thức trắng, đến khi trời sắp sáng mới tựa vào vách tường ngồi xuống. Người đi làm sáng bận rộn lướt qua cậu, nhìn cậu như thể đang nhìn một thằng điên.

Có lúc Thẩm Mặc cũng nghĩ, hay là cậu điên thật rồi?

Hôm nay thời tiết vẫn âm u như trước, mưa không lớn nhưng lắc rắc không ngừng. Tóc Thẩm Mặc ướt sũng, nhỏ nước tong tỏng, nhưng cậu chẳng hề thấy lạnh chút nào. Thậm chí cậu còn chẳng biết mình đang đợi cái gì, chỉ biết toàn tâm toàn ý đợi nó.

Đến chiều, một chiếc xe trờ đến đỗ ở bên đường đối diện. Thẩm Mặc ngẩng lên nhìn nó, rồi lại cúi đầu.

Chiều tối, mưa trở nên nặng hạt. Mái hiên bé tí trên đầu Thẩm Mặc không ngăn nổi sức mưa, nước rào rào đổ lên người cậu, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn chẳng có ý định đứng lên.

Chiếc xe kia cũng không nhúc nhích.

Đợi đến khi trời tối đen, cửa xe đột ngột mở ra.

Một người bước xuống.

Thẩm Mặc nhìn người nọ cầm ô từng bước đến chỗ mình, tựa như đang nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Cuối cùng người nọ cũng đến trước mặt Thẩm Mặc, yên lặng nhìn cậu.

Thẩm Mặc đứng vụt dậy ôm lấy anh: “Chu Dương!”

Thân thể người nọ cứng đờ, rất lâu sau mới khẽ thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Thẩm Mặc đã dầm mưa tròn một ngày, quả nhiên đến tối là phát sốt. Cậu sốt cao đến độ mơ mơ màng màng, mơ hồ biết có bác sĩ đến nhà khám cho cậu. Trong mơ, cậu không ngừng gọi tên Chu Dương, tựa như đã có một ngày cậu cũng như thế này – gọi mãi mà Chu Dương vẫn không xuất hiện.

Nhưng hôm nay thì khác. Có người ngồi bên giường cậu, nắm chặt tay cậu trong mơ.

Người Thẩm Mặc rất yếu, bị bệnh vài ngày mới khỏi được. Đến khi cậu có thể đứng dậy bước xuống giường thì trong nhà đã gọn gàng hẳn lên – phòng khách lộn xộn đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong tủ lạnh tràn ngập nguyên liệu tươi mới, đồ dùng đã cũ cũng được đổi sang cái mới. Cậu thấy Chu Dương đang ngồi trên sô pha, chỉ huy người giúp việc nấu cháo cho cậu.

Thẩm Mặc đến bên người nọ: “Chu Dương?”

Người nọ ậm ừ một tiếng rồi lấy mấy lọ thuốc trên bàn đến: “Hai lọ này uống sau khi ăn, một ngày hai lẫn mỗi lần hai viên. Còn lọ này uống trước khi ngủ, một viên là được rồi. Lọ này thì…”

Anh nói hết cách dùng mấy loại thuốc xong rồi mới nói: “Cậu nhớ uống đúng giờ, ba ngày sau tôi sẽ đến dẫn cậu đi tái khám.”

Thẩm Mặc chỉ nghe được câu cuối cùng: “Giờ anh phải đi?”

“Ừ.”

“Không ở lại sao?”

Người nọ im lặng một lát rồi đáp: “Tôi còn có việc.”

“Nhưng hồi trước…”

Thẩm Mặc chưa nói dứt lời, di động người nọ đã vang lên, anh mở ra, nghe đối phương nói vài câu thì thản nhiên đáp: “Hiểu rồi, tôi về công ty ngay đây.”

Nói chuyện điện thoại xong, người nọ lại dặn dò Thẩm Mặc: “Nhớ uống thuốc đấy.”

Môi Thẩm Mặc giật giật. Cậu có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì, chỉ im lặng nhìn anh rời đi. Người giúp việc nấu cháo xong thì cũng về, Thẩm Mặc ăn cháo một mình. Ăn xong chẳng có việc gì để làm, cậu lại ngẩn người nhìn ra cửa sổ.

Cậu vẫn không hiểu sao Chu Dương lại muốn bỏ đi.

Nhưng mà không sao cả. Người nọ đã nói ba ngày nữa sẽ quay lại, phải không?

Ngày hôm sau, người giúp việc đúng giờ đến nấu cơm cho Thẩm Mặc, đến ngày thứ ba thì người nọ cũng đến. Từ đó Thẩm Mặc liền quyết định – cậu không cần biết lý do là gì, nhưng chỉ khi gặp anh, cậu mới cảm thấy có chút sinh khí.

Người nọ vẫn lạnh nhạt như trước, đầu tiên là hỏi cậu có uống thuốc đúng giờ không, sau đó chở cậu đến bệnh viện. Lần này Thẩm Mặc không làm nhiều kiểu tra như trước, chỉ nói chuyện từ Đông sang Tây với bác sĩ một chút là xong. Trước khi đi, cậu nghe thấy bác sĩ nói với người nọ: “Tâm lý cậu ấy bị tổn thương sau khi bị khích thích quá mạnh, chỉ có thể từ từ điều trị.”

Thẩm Mặc thấy lạ – rõ ràng là cậu không ốm mà.

Trên đường về, cậu cố bắt chuyện với người nọ, nhưng đều bị anh không nóng không lạnh gạt đi. Thẩm Mặc không hiểu vì sao Chu Dương lại thay đổi nhiều như thế, trước đây khi ở cùng nhau, bọn họ…

Thẩm Mặc hoảng hốt – cậu không nhớ! Trí nhớ của cậu gần đây rất kém, đã quên đi rất nhiều chuyện trước đây.

Đêm qua không ngủ nên ánh nắng dịu nhẹ bây giờ cộng với nhịp điệu đều đều của xe làm cậu thấy mệt rã rời. Nhưng cậu không dám ngủ, cố căng mắt ra nhìn người nọ, nhìn mãi nhìn mãi rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Giấc mơ của cậu lại là bóng tối.

Có rất nhiều đôi tay vươn khỏi mặt đất nắm chặt lấy cậu, đè cậu xuống đất, từng chút từng chút một nghiền nát xương cốt của cậu, chiếm lấy từng giọt máu từng mẩu thịt trong cơ thể cậu.

“A—!!”

Thẩm Mặc bừng tỉnh khỏi ác mộng. Bấy giờ cậu mới nhận ra là trời đã tối, xe đang đỗ ven một con đường không biết tên, mà khuôn mặt người nọ thì đang dí sát vào, nghiêm túc quan sát từng biểu cảm của cậu.

Toàn thân Thẩm Mặc rỉ ra mồ hôi lạnh.

Giấc mơ quá chân thật, tựa như cậu thực sự đã trải qua những điều đó, thực sự đã bị họ xé thành từng mảnh vụn.

Người nọ vươn tay, ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Thẩm Mặc. Cậu khẽ run lên: “Xin lỗi, em ngủ quên mất.”

“Cậu gặp ác mộng?”

“Vâng.”

“Thường xuyên không?”

“… Thỉnh thoảng thôi.”

Chắc là vì Thẩm Mặc không biết nói dối, nen người nọ lập tức nhìn ra: “Nhìn mặt cậu tái như vậy, buổi tối không dám ngủ đúng không?”

Thẩm Mặc bối rối phủ nhận: “Không phải…”

Người nọ không nói nhiều nữa, khởi động xe.

Thấy đường đi khang khác, Thẩm Mặc lại căng thẳng: “Chu Dương, anh đi nhầm đường rồi.”

“Tôi không nhầm.”

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Về nhà tôi. Cậu không thể sống một mình trong căn phòng đó.”

Tính tình Thẩm Mặc vốn rất dịu ngoan, ai cũng nói là cậu rất hiền hòa, nhưng lúc này cậu lại hoảng hốt la lên: “Không được!”

“Vì sao?”

“Không được, em phải ở lại đó, chờ…”

Chờ ai? Chờ Chu Dương? Nhưng Chu Dương đang ở bên cậu mà.

Đầu óc cậu rối tinh rối mù, nghĩ mãi mà không hiểu tại sao, chỉ biết là mình nhất định phải chờ ở đó. Cậu đã quên mất xe đang chạy nguy hiểm cỡ nào, suýt chút nữa đã lao thẳng vào cướp lái.

Người nọ đành phải dừng xe, quay lại nhìn chằm chằm Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc cũng nhìn lại anh, không chịu nhượng bộ.

Người nọ đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, chúng ta về nhà.”

Lằng nhằng nửa ngày, cuối cùng hai người vẫn trở về chỗ của Thẩm Mặc. Bọn họ đã thuê căn phòng này sau khi tốt nghiệp rồi tự tay trang trí nó, Thẩm Mặc không hiểu, vì sao đột nhiên Chu Dương lại không thích nó nữa?

Hai người gọi bữa tối ở ngoài về, ăn xong, người nọ không đi mà ôm chăn ra ngủ ở sô pha.

Thẩm Mặc càng khó hiểu: “Sao anh lại không ngủ cùng em?”

Người nọ không để ý đến cậu, chỉ phất phất tay: “Uống thuốc đi.”

Cậu liền ngoan ngoãn uống thuốc.

Buổi tối khi ngủ, Thẩm Mặc không đóng cửa phòng – vì cửa phòng đối diện với sô pha, từ đây cậu có thể nhìn thẳng ra Chu Dương. Chúc ngủ ngon xong, cậu tắt đèn, chui vào chăn trộm ngắm người nọ.

Sô pha quá nhỏ, người nọ lại cao, nhìn anh ngủ trên ghế như thể lúc nào cũng có thể ngã xuống. Anh lăn qua lăn lại trên sô pha, mắt cậu cũng đảo qua đảo lại theo anh.

Cuối cùng, người nọ nhận ra ánh mắt của cậu, liền nhìn thẳng vào phòng.

Thẩm Mặc vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ. Một lát sau, cậu nghe thấy người nọ thầm thì: “Trong mắt cậu ai cũng là Chu Dương sao? Hay cậu chỉ nhận nhầm mỗi tôi thôi?”

Cậu thấy buồn cười, sao Chu Dương lại hỏi câu ngớ ngẩn như vậy? Cậu mở to mắt, bình tĩnh đáp: “Đương nhiên chỉ có anh là đặc biệt.”

Khóe miệng người nọ cong lên, âm thanh vang vọng trong màn đêm nghe như tiếng cười, nhưng nhìn anh chẳng vui vẻ chút nào.

Không hiểu sao Thẩm Mặc bỗng hoảng hốt, vội gọi: “Chu Dương?”

Rất lâu sau, người nọ mới đáp lời, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết: “Ngủ đi, tôi ở đây.”