Manh Thê Phúc Hắc

Chương 50: 50 Tương Kế Tựu Kế

Sở Nhiên không ngờ tới cô ta lại có ý định hại Cẩn Dao.

Càng không ngờ tới Cẩn Dao lại có thể nhìn ra được kế hoạch của cô ta nhanh như vậy.

Bỗng nhiên trong đầu cô có ý định nhận Cẩn Dao là sư phụ trong phút chốc.

Cô có chút ngưỡng mộ sự thông minh tài chí của Cẩn Dao.

Sở Nhiên lần đầu tiên thấy một cô gái bình thường lại có thể tinh ý phát hiện ra được người khác có hãm hại mình hay không.

Việc mà ngay cả người đã sống trong giới thượng lưu luôn hãm hại lẫn nhau như cô cũng không làm được.

Cô có chút tò mò vì sao Cẩn Dao lại có thể biết được điều này.

- Nhưng sao chị biết được là cô ta nhất định sẽ tìm cách khiến chị đi vào đó??

Cẩn Dao thấy Sở Nhiên tò mò cũng là điều dễ hiểu dù sao thì đâu phải ai cũng nhìn ra được người khác đang nghĩ gì mà có thể đoán ra được.

Cô dừng lại trước căn phòng mà cô gái kia chỉ dẫn, quay lưng lại với Sở Nhiên.

- Là kinh nghiệm đó! Cô ta đã không che giấu được ý đồ của mình.

Khi cô ta lấy giấy lau cho chị, cô ta đã vô tình để lộ nụ cười chứa đầy dã tâm của chính mình.

Sau đó lại đưa chìa khoá cho chị, vậy thì đương nhiên là căn phòng này có điều thú vị đang đợi chị rồi!

Sở Nhiên bất ngờ trước tài năng quan sát và phán đoán của Cẩn Dao.

Nhưng Cẩn Dao lại bảo đó là kinh nghiệm thì rốt cuộc là tại sao cô ấy lại có kinh nghiệm đó.

Theo những gì Sở Nhiên nghe được từ báo cáo, trước khi Cẩn Dao gặp Lục tổng thì cô chưa hề tham gia hay quen biết ai là người có địa vị lớn trong giới thượng lưu.

- Kinh nghiệm???

Cẩn Dao dừng trước kia phòng khá lâu, lưng lại quay về phía cô nên cô không hề biết được cô ấy đang làm gì.

Cô chỉ nghe thấy tiếng tạch tạch giống như gõ điện thoại.

Cô nhón chân lên ngó xem Cẩn Dao đang làm gì thì thấy cô đang nhắn tin với ai đó.

- Chị làm gì vậy???

Cẩn Dao cất điện thoại đi, quay ra nhìn Sở Nhiên.

- Chuẩn bị kế hoạch B đó!

Đương nhiên là phải chuẩn bị kế hoạch khác rồi.

Bởi dù có là thần cũng không đoán được lòng người, cuộc đời ai biết chữ ngờ, cô phải đề phòng tất cả mọi trường hợp chứ.

Sở Nhiên không nghĩ tới Cẩn Dao lại suy nghĩ chu toàn như vậy.

Cô cứ nghĩ cứ thế là vào cũng được, mà chưa hề nghĩ tới chuyện vào đó thì sẽ xảy ra việc gì.

Càng chưa nghĩ tới lập kế hoạch để có thể đảm bảo an toàn.

- Chuẩn bị tinh thần chưa???

Thấy Sở Nhiên gật đầu, Cẩn Dao liền hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.

Vẻ mặt Cẩn Dao đầy đề phòng mà bước vào.

Sở Nhiên cũng bám chặt lấy gấu áo của cô, bước theo cô từng bước từng bước.

Cả căn phòng tối đen như mực, chỉ có một ít ánh sáng phát ra từ chiếc đèn ngủ.

Bước được hai bước vào căn phòng Cẩn Dao liền ngửi gì đó không đúng lắm.

Cô lấy tay bịt mũi lại, sau đó quay ra nhắc nhở Sở Nhiên.

- Sở Nhiên, bịt mũi lại.

Cố gắng đừng hít thở.

Trong căn phòng này có thuốc kích d.ục.

" Thuốc kích d.ục?!"

Sở Nhiên không ngờ cô gái trông ngây thơ hồi nãy lại có thể làm ra những chuyện ác độc đến nhường này.

Cô ta lại có thể định cướp đi sự trong trắng của một người phụ nữ trong khi cô ta cũng là phụ nữ.

Lẽ ra cô ta phải là người hiểu sự trong trắng đối với phụ nữ quan trọng đến thế nào nhất.

Vậy mà cô ta nhẫn tâm cướp đi sự trong trắng của người khác.

Nếu Cẩn Dao không làm về bác sĩ thì hôm nay có lẽ cả cô và Cẩn Dao đều sẽ mất đi sự trong trắng và bị dư luận chỉ trích.

Sở Nhiên cảm thấy nếu là mình thì không sao, bởi vì cô còn có một gia đình có quyền có thế bao bọc.

Nhưng nếu là người bạn cô vừa mới kết giao được này thì khác, gia thế cô ấy bình thường sao có thể chống chọi lại sức mạnh của dư luận.

Và nếu sự trong trắng của Cẩn Dao mất đi, cô ấy sẽ mất hết tất cả.

Cẩn Dao không để ý đến biểu cảm của Sở Nhiên, cô kéo cô ấy lấp sau lưng mình.

Ra sức dặn dò những điều cần làm nếu có chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Sau khi dặn dò xong, cô nắm tay Sở Nhiên tiến đến bật điện.

Điện vừa bật, hai tên đàn ông từ đâu xuất hiện đằng sau cô.

Hai tên đó vẻ mặt vô cùng bi.ến thái, chúng liếm môi nhìn cô.

- Em có biết em làm tôi đợi lâu đến mức nào không??

Hai tên đó nhìn thấy Sở Nhiên thì quay lại nhìn nhau.

Vẻ mặt hai người đó có chút bất ngờ vì lại có người khác ngoài mục tiêu xuất hiện.

- Không phải lúc đầu nói chỉ có một người thôi sao??

- Một hay hai thì cũng như nhau.

Chúng ta mỗi người một đứa chơi cho sướng.

Vẻ mặt biế.n thái của chúng chỉ khiến cho Cẩn Dao cảm thấy buồn nôn.

Sở Nhiêm lần đầu tiên gặp loại chuyện này nên vô cùng sợ hãi, túm chặt lấy tay Cẩn Dao.

Cẩn Dao cười cười an ủi cô ấy, gạt tay cô ấy ra.

Cô thì thầm nói nhỏ với Sở Nhiên.

- Lát nữa chị giải quyết chúng, em tìm đại cái gì có ích để phòng thân.

Phòng trường hợp chúng đột ngột lao đến phía em, nghe chưa.

Sở Nhiên gật đầu.

Cơ thể của Sở Nhiêm như thể có thứ gì đó điều khiển, cứ thế nghe theo sự sắp xếp của Cẩn Dao mà không hề suy nghĩ.

Lúc này dù đang sợ hãi nhưng cô vẫn cảm thấy trên người Cẩn Dao toát ra một khí thế của một vị lão đại.

Không hề sợ hãi trước kẻ địch mà còn ra sức bảo vệ đàn em.

Trong thời khắc nguy hiểm này, vậy mà Cẩn Dao vẫn không quên bảo vệ cô.

Nhưng cô ấy vừa nói giải quyết là giải quyết thế nào???

Chưa kịp để Sở Nhiên thắc mắc, hai tên kia đã từ từ tiến về chỗ họ.

Cẩn Dao quyết định tấn công trước, cô nhảy lên đá về phía hai tên đó.

Hai tên kia thân thủ cũng khá nhanh nhẹn nên đã né được cú đá của cô.

Nhưng mấy người lực lưỡng lần trước cô còn ăn được vậy nói gì đến hai cái tên trông ốm nhom, thư sinh thế này.

Sở Nhiên nhanh chóng làm theo lời dặn dò của Cẩn Dao, cô nhanh chóng cầm lấy cây gậy treo quần áo ở gần đó để phòng thân.

Cô túm chặt lấy cây gậy, trong lòng không ngừng cầu nguyện mong Cẩn Dao bình yên.

Không để cho kẻ địch kịp lấy lại tư thế, Cẩn Dao lập tức tiếp tục tấn công.

Cô lấy hết sức mình đạp lên đầu gối của hắn, một chân lấy đầu gối của mình đạp vào thái dương của kẻ địch.

Cú va chạm đó làm hắn ngất đi vì đau đớn, vậy là đã giải quyết được một tên, chỉ còn lại một tên nữa.

Tên kia thấy được sức mạnh của Cẩn Dao thì đã bắt đầu do dự.

Nhưng nếu đã có ý định làm hại cô thì làm sao cô có thể tha cho dễ dàng như vậy được! Tại sao Diệp Thiên và Tiểu An lại gọi cô là đại ác ma, tại sao cô cũng tự nhận mình như vậy trong khi cô rất hoạt bát, lanh lẹ, hay giúp đỡ người khác? Đó là bởi vì cô là con người có thù tất báo! Không những vậy mà còn phải đáp trả lại gấp ngàn lần.

Cẩn Dao lấy chiếc quạt giấy dắt ở đỉa váy sau ra.

Cô vừa mở chiếc quạt phẩy phẩy vài cái, từ bên trong có gì đó lao thẳng tới phía tên kia.

Vì quá nhanh, hắn không kịp nhìn đó là gì thì đã bị đâm chúng.

Thấy hắn ngã xuống, Cẩn Dao gập quạy lại, tiến tới phía hắn.

Cô rút cây kim đâm trên người hắn ra, tồi liền đứng dậy đá đá mấy phát vào người hắn.

Miệng cô còn phun ra mấy câu chửi thề.

Thấy hai tên kia đã bị Cẩn Dao giải quyết dễ dàng , Sở Nhiên chạy lại kiểm tra xem Cẩn Dao có bị sao không.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Âu Dương thiếu gia lại bảo Cẩn Dao bạo lực rồi.

Nhưng cô lại không thấy có gì phải tránh xa mà ngược lại còn thấy Cẩn Dao rất ngầu nữa.

Cô bỗng thấy Cẩn Dao có chút hoàn hảo, hoàn toàn cứng đáng đứng bên cạnh Lục tổng.

Một cô gái vừa dũng cảm, vừa tốt bụng, tinh tế, không hề mưu mô lại còn biết võ, nói chung là gần như biết mọi thứ, quan trọng nhất là khi gặp nguy hiểm cô ấy sẽ nghĩ đến an toàn của người xung quanh đầu tiên mà không hề núp sau lưng cần người khác bảo vệ.

Một cô gái như vậy đi đâu mà kiếm?? Sở Nhiên nghĩ nếu bản thân là đàn ông thì chắc chắn cũng sẽ quỳ dưới chân Cẩn Dao vì sức hút toả ra từ người cô ấy rồi.

Bảo sao người có trái tim băng giá như Lục tổng lại không nhìn trúng Cẩn Dao chứ.

Âu Dương Vương thấy Cẩn Dao đi lâu lắm rồi mà mãi chưa về liền có chút lo lắng.

Âu Dương Vương vô tình đã coi Diệp Cẩn Dao như một người em gái nên thấy cô bị hãm hại thì anh cũng bất bình thay.

Mà kể cả không coi Cẩn Dao như em gái thì anh cũng cảm thấy lo lắng, bởi nếu cô gặp chuyện gì bất trắc thì mạng sống của anh cũng không được bảo toàn.

Cô gái kia cũng ngồi đó đợi cùng.

Cô ta thấy Cẩn Dao mãi chưa trở về thì liền để nộ nụ cười tràn ngập dã tâm của mình ra.

Cô ta nghĩ đã đến lúc thực hiện kế hoạch tiếp theo rồi.

Cô ta cứ ngó qua ngó lại như tìm kiếm thứ gì đó.

Mạc Yên đi chào đón những vị khách mời xong liền đi tìm Cẩn Dao.

Cô tìm cả căn phòng cũng mãi không tìm thấy Cẩn Dao hay Lục Tử Dương.

Cũng may cô nhìn thấy Âu Dương Vương, cô liền chạy qua đó.

- Âu Dương Vương, anh có thấy Diệp tiểu thư đâu không??

Cô gái kia thấy Mạc Yên có vẻ đang muốn tìm Cẩn Dao liền tiếp cận cô ấy.

Lúc đầu cô ta định tìm ai đó nhưng tìm không thấy nên định chuyển mục tiêu sang Âu Dương Vương.

Bỗng cô ta lièn nhớ tới ánh mắt Âu Dương Vương nhìn bản thân khi cô ta ngăn Sở Nhiên đuổi theo Cẩn Dao lại thì lại dừng ngay ý định đó lại vì cảm thấy rùng mình.

Bây giờ lại xuất hiện Mạc Yên đang tìm Cẩn Dao, cô ta cảm thấy như ông trời cũng đang giúp mình vậy.

- Mạc tiểu thư tìm cô ấy sao??? Để tôi dẫn cô đi, tôi biết cô ấy ở đâu đó!

Mạc Yên nói cô ta dẫn mình đi tìm Cẩn Dao.

Cô ta vô cùng đắc ý vì kế hoạc của mình đang diễn ra một cách hoàn hảo.

Âu Dương Vương vì mạng sống của mình cũng như lo cho an nguy của Cẩn Dao nên cũng đi theo.

Thấy Mạc Yên và Âu Dương Vương vội vã rời đi với vẻ mặt lo lắng, mấy vị khách cũng tới hỏi chuyện.

Có mấy người còn rảnh rỗi mà đi theo.

Họ vừa đi gần tới căn phòng cần đến thì bên trong phát ta tiếng động khiến người khác phải ngại ngùng.

Có giọng kêu la của nữ nhân phát ra từ căn đó.

- Dừng, dừng lại đi mà\~\~

Tiếp sau đó lại có một giọng nói đàn ông vang lên, khiến người khác không khỏi hiểu lầm.

Ai nấy đều khó xử nhìn nhau rồi bắt đầu bàn tán.

Cô gái kia quay người, vô tội nhìn Mạc Yên và Âu Dương Vương.

- Là căn phòng đó! Diệp tiểu thư ở...ở trong đó.

Như...nhưng tôi không biết gì về chuyện này hết.

C....có...có lẽ...

Lời nói của cô ta khiến mọi người không ngừng phán xét về Cẩn Dao.

Âu Dương Vương tức tối trừng mắt khiến bọn họ im bặt lại, không ai dám bàn tán về Cẩn Dao thêm một câu.

Mạc Yên lo lắng sợ Cẩn Dao xảy ra chuyện liền vội vàng bảo cô gái kia mở cửa.

Nhưng chìa khoá của cô ta đã đưa cho Cẩn Dao rồi lên chỉ có thể gọi nhân viên đến mở.

Âu Dương Vương trong lòng như lửa đốt, không nhịn được nữa liền phá cửa xông vào.

Anh huých sai mấy vị khách nam nữa cùng đến đẩy cửa với mình.

Cô gái kia đắc ý đứng một bên quan sát.

Nhưng mở cửa ra là một khung cảnh khiến cô ta phải thất vọng.

Nhưng đối mấy vị khách kia thì là một bất ngờ không thể tưởng tượng nổi, nhất là với Mạc Yên và Âu Dương Vương.

Bên trong là Cẩn Dao với sợi dây thường nhỏ trong tay.

Lục Tử Dương và Sở Nhiên đứng một bên quan sát Cẩn Dao.

Dưới đất còn có một đống đồ trang điểm, quần áo nữ và hai tên đàn ông đang mặc đồ.

Âu Dương Vương to mắt nhìn.

- D..Diệp Cẩn Dao, mấy người đang làm gì vậy??

Cẩn Dao quất dây thừng vào người hai tên đàn ông kia, thúc giục bọn họ mặc nhanh tay lên.

Nghe tiếng Âu Dương Vương, cô ngẩng mặt lên nhìn.

Vẻ mặt lo lắng của Âu Dương Vương là điều cô chưa từng ngờ tới.

Cô nhếch mép cười nhạo Âu Dương Vương để sự lo lắng trên khuôn mặt y tan biến.

- Anh lo lắng cho tôi à?! Không ngờ à nha.

Xin lỗi vì bắt anh phải chờ nhưng trò này vui quá, nên quên béng mất thời gian á!!!

Âu Dương Vương không thèm đáp lại lời cười nhạo của cô, quay sang nhìn Lục Tử Dương và Sở Nhiên.

Sở Nhiên thấy Âu Dương Vương chuyển mắt quay mình thì cười tươi.

Bỗng ánh mắt Âu Dương Vương dừng lại một giây trên tay Sở Nhiên, anh không ngờ Sở Nhiên cũng học theo Cẩn Dao.

Tay cô ấy cũng có mấy hộp phấn trang điểm.

Nhìn thôi cũng đủ biết tác phẩm trên mặt hai người kia là kiệt tác do Sở Nhiên bắt tay với Cẩn Dao để tạo ra rồi.

Nhưng điều làm Âu Dương Vương và cả Mạc Yên khó hiểu nhất là tại sao Lục Tử Dương cũng ở trong này.

Anh còn ngồi yên, dung túng cho họ chơi trò này nữa.

Trên khuôn mặt Lục Tử Dương chỉ có ánh mắt đáng sợ nhìn hai tên kia, đe doạ họ và ánh mắt nuông chiều mỗi khi nhìn Cẩn Dao.

Mặc cho mấy vị khách kia đang nhìn, trò chơi của Sở Nhiên và Cẩn Dao cũng chưa kết thúc.

Mấy vị khách kia cũng không dám lêm tiếng.

Khi hai tên kia định thay sang bộ khác thì Lục Tử Dương mới đứng dậy, lấy tay che mắt Cẩn Dao lại, giọng nói dịu dàng.

- Được rồi! Không nghịch nữa.

Em đã nhìn bọn họ quá 5 phút mà chưa nhìn anh rồi đó!

Mấy người kia sốc đến há hốc mồm, bọn họ không tin nổi lại có ngày nhìn thấy Lục tổng dịu dàng với người khác như vậy.

Đến cả Mạc Yên cũng thể hiện tõ nét có chút ghen tị.

Âu Dương Vương đã quá quen với việc hai người họ rắc cơm chó rồi nhưng anh cũng cạn lời với hai người, trong trường hợp nào rồi mà còn thể hiện tình chàng ý thiếp ở đây chứ.

Sở Nhiên không một chút biểu cảm, bởi trong thời gian chờ cô gái kia tiếp tục kế hoạch của mình thì cô ấy đã bị bón đến bội thực luôn rồi.

Cô gái kia thấy kế hoạch thất bại liền lẻn ra ngoài.

Nhưng cô ta vừa đi đến cửa đã có hai vệ sĩ chờ sẵn ở đấy để bắt cô ta.

Vệ sĩ kéo cô ta lại trong phòng, hất thẳng xuống trước mặt Lục Tử Dương.

Y để Cẩn Dao ngồi trong lòng mình, lạnh lùng nhìn cô ta.

Mặt y tối sầm lại, giọng nói mang theo sự tức giận.

- Ai cho cô lá gan hãm hại người phụ nữ của tôi?!