Manh Thê Phúc Hắc

Chương 47: 47 Tiệc Mừng Ở Trường Bắn Súng

Cẩn Dao sau khi bàn việc xong thì trở về phòng.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô không tin vào mắt mình.

Cô chưa bao giờ ngờ tới có một ngày mình sẽ nhìn thấy Diệp Thiên và Lục Tử Dương ngồi nói chuyện hoà hợp đến vậy.

Tuy không cười nói gì nhưng ít nhất hai người không có đấu khẩu.

Cô thắc mắc không biết đã có chuyện gì xảy ra trong lúc cô không có mặt ở đây.

Cô y tá thấy cô liền chạy ra chỗ cô ngay lập tức, khuôn mặt mếu máo.

- Ngồi đây đáng sợ quá! Cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương vậy! Cũng may mà đến cuối thì hai vị này cũng chịu nói chuyện với nhau rồi.

Đúng là chuyện cô y tá nói có khả năng xảy ra thật nhưng chuyện hai người họ nói chuyện hoà hợp như trước mắt đúng là vẫn không thể tin được.

Cẩn Dao bước đến gần định nghe ngóng ké nhưng cô vừa bước đến thì hai người tự nhiên im bặt.

Lục Tử Dương mỉm cười nhìn cô.

- Em về rồi à!

Cô vừa đến thì hai người họ đột nhiên im bặt vậy??? Rốt cuộc họ giấu cô chuyện gì?? Hai người vậy mà lại có bí mật sau lưng cô? Cẩn Dao giận dỗi ngồi xuống ghế.

Cô y tá kia chuồn trước khỏi nơi hiện trường lạnh lẽo này rồi.

- Hai người giấu em chuyện gì à???

Ban đầu thì Diệp Thiên và Lục Tử Dương đã nói sẽ không cho Cẩn Dao biết nhưng Diệp Thiên đã hứa sẽ luôn cho cô biết mọi chuyện nên cô ấy nói ra luôn.

- Chỉ là dặn dò vài điều để đảm bảo an toàn của chị trong biểu tiệc thôi.

Lục Tử Dương không ngờ Diệp Thiên lại lật kèo như thế, rõ ràng đã nói sẽ không nói cho Cẩn Dao mà cô ấy lại nói thẳng ra.

Sau một hồi nói chuyện thì cũng đến giờ tan làm, Lục Tử Dương đưa Cẩn Dao về.

Vì chuyện lần này mà Lục Tử Dương và Diệp Thiên cũng hoà hợp hơn chút ít.

Người đáng thương nhất là Phong Lẫm, anh phải chờ ở ngoài mấy tiếng đồng hồ lận.

Sau khi không ngăn được viện trưởng vào làm phiền, anh đã chuồn trước ra sảnh bệnh viện chờ.

Anh ở đó giúp mọi người trong bệnh viện coi như giết thời gian nhưng không ngờ bọn họ lại lâu như vậy.

Anh ngủ gật ở ghế đến lúc Lục Tử Dương và Cẩn Dao ra gọi mới biết thời gian đã muộn thế rồi.

Phong Lẫm uất ức không nói thành lời.

Họ thì vui vẻ tình chàng ý thiếp trong phòng, cứ thế vô tâm để anh chờ mòn mỏi ở ngoài.

Cẩn Dao đâu biết Phong Lẫm ở ngoài đâu.

Cô ở trong phòng suốt, lúc đi đến phòng viện trưởng cũng không có gặp mặt anh.

Trong chuyện này cô không hề có tội tình gì hết.

Nhưng người có tội là Lục Tử Dương, chồng của cô nên cô hứa sẽ thuyết phục Tử Dương tăng lương cho Phong Lẫm.

Phong Lẫm nghe đến tăng lương lại vui vẻ trở lại, quả nhiên con người vẫn không thể thoát được mị lực của đồng tiền.

Tử Dương đưa cô đi chọn váy áo để dự tiệc cho Cẩn Dao.

Nhờ có lời tư vấn của Diệp Thiên mà anh biết lên chọn thế nào là thích hợp với Cẩn Dao nhất.

Trước kia tuy có chọn qua nhưng đều là thử mấy bộ đồ chuyên dự tiệc rồi từ đó chọn ra bộ hợp với Cẩn Dao.

Nhưng anh không hề để ý thấy Cẩn Dao không hề thích mấy bộ đồ dự tiệc phiền phức đó, nhờ Diệp Thiên mà anh biết Cẩn Dao thích mấy bộ đồ càng đơn giản và dễ di chuyển càng tốt.

Đứng trước trường bắn súng lớn nhất thành phố, các công tử, thiên kim thế gia ra vào tấp lập.

Cẩn Dao mặc bộ đồ vô cùng đơn giản.

Cô chỉ một chiếc áo sơ mi trắng dài tay bên trong, bên ngoài là áo khoác da với chân váy đen eo cao, tạo hiệu ứng trong việc thấy được đôi chân thon dài của cô, giúp cho cô trông cao hơn.

Trước ngực áo còn có một chiếc kẹp nhỏ làm bằng vàng trắng có gắn ngọc hồng bảo.

Lục Tử Dương mặc bộ vest đen, tóc vuốt keo ngược lại.

Mạc Yên đứng ở trước sảnh chờ Cẩn Dao.

Trong lòng Mạc Yên nơm nớp lo sợ, cô ấy sợ Cẩn Dao không đến được, dù sao tính chất công việc của Cẩn Dao đâu phải nói tan làm là tan làm được.

Vừa thấy bóng dáng Cẩn Dao liền chạy ra như bay.

Cô ấy vui vẻ nắm lấy tay Cẩn Dao.

- Cô tới rồi, tôi còn tưởng cô không tới được nữa cơ.

Lục Tử Dương khó chịu khi Mạc Yên nắm tay Cẩn Dao.

Anh bực dọc kéo tay Cẩn Dao lại.

- Cô đừng có động chạm lung tung!

Mạc Yên rụt tay lại, ngượng ngùng cười một cái.

Mạc Yên dẫn hai người họ vào bên trong trường bắn.

Cô ấy đã thuê hẳn một phòng tập để tổ chức tiệc.

Bên trong vô cùng náo nhiệt, tuy chỉ có hơn mười người nhưng người nào người lấy đều là người giàu trong top 15 thế giới hiện ở trong nước hoặc là con cái các gia tộc lớn của đất nước.

Cẩn Dao hầu như đều nhận ra được mặt tất cả mọi người trong căn phòng này nhưng người quen chỉ có Âu Dương Vương và Mạc Yên.

Diệp Cẩn Dao không quen ai là điều tất nhiên, gia thế cô bình thường sao có thể quen được họ.

Mà có cơ hội thì cô cũng không cần, cô cũng không muốn dây dưa với mấy người hài môn thế gia này.

Âu Dương Vương nhìn thấy Cẩn Dao liền có định né tránh nhưng rồi lại thôi.

Suy cho cùng anh vẫn có lương tâm, anh biết Diệp Cẩn Dao không quen ai ở đây ngoài anh và Lục Tử Dương nên cũng không thể bỏ mặc cô được.

Dù sao thì ở đây cũng toàn con nhà thế gia tuy nhà người ta không bằng nhà Lục Tử Dương nhưng cũng không thể không trò chuyện, nếu không thì mấy gia tộc này mà liên minh vào thì cầy cả Lục gia và Âu Dương gia cũng khó mà tránh được thiệt hại.

Suy cho cùng thì Lục Tử Dương cũng không thể lúc nào cũng kè kè bên Diệp Cẩn Dao được.

Âu Dương Vương chủ động ra chào hỏi trước, y buông ra một tràng lời độc miệng.

- Diệp Cẩn Dao, không ngờ cô cũng đến đây đó! Tôi tưởng giờ này cô phải đến nhà người ta để bồi thường vì đánh trọng thương con nhà họ cơ chứ.

Cẩn Dao khinh bỉ nhìn Âu Dương Vương.

- Miệng chó không mọc được ngà voi.

Thấy Cẩn Dao có thể tự do tỏ thái độ trước mặt Âu Dương Vương thì mấy người trong phòng cũng có chút dè chừng cô.

Cẩn Dao vốn đã có hậu thuẫn là Lục Tử Dương rồi mà bây giờ còn có cả Âu Dương Vương nữa khiến cho ai cũng không dám khinh suất.

Âu Dương Vương là con thứ hai của gia tộc Âu Dương.

Tuy không phải là người thừa kế nhưng lại là người có thiên phú y thuật nhất trong tộc.

Với tài năng của Âu Dương Vương, anh hoàn toàn có tư cách thừa kế nhưng y là người thích tự do tự tại nên đã chủ động từ chối làm người thừa kế.

Gia tộc Âu Dương là gia tộc y thuật lớn nhất trong ngàng y, giàu thứ 4 thế giới.

Gia tộc này có truyền thống hoà thuận, phương pháp dạy con cháu lại rất tốt nên người trong nhà rất hoà thuận.

Người anh trai kia rất thương Âu Dương Vương, lúc đầu cũng không màng đến việc người thừa kế gì đó, định cứ thế nghe theo người nhà trao tư cách thừa kế cho Âu Dương Vương.

Nhưng không ngờ Âu Dương Vương lại từ chối, y vì muốn em trai được hạnh phúc nên em trai quyết định như nào cũng sẽ đồng ý.

Một người trông thư sinh tiến đến chỗ bọn họ.

Người đó lịch sự chào hỏi, cũng có phần cẩn trọng trong lời nói.

- Lục tổng, lâu rồi không gặp.

Tôi cứ nghĩ người phụ nữ của ngài nhất định sẽ là Mạc Yên tiểu thư cơ, không ngờ lại là vị tiểu thư này đây.

Mặt Lục Tử Dương có chút đen lại.

Anh ghét nhất là người khác gán ghép mình với người khác.

Nếu như là lúc trước anh sẽ không nghĩ gì nhiều đến việc này và chỉ bảo người đó ngậm miệng lại.

Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ anh đã có Cẩn Dao, anh không muốn cô và người nhà cô phải lo nghĩ gì về vấn đề này.

Cẩn Dao liếc mắt cái cũng nhận ra được người trước mắt là ai và có thân phận gì.

Người trông thư sinh này là người thừa kế của một trong những gia tộc top 15 thế giới.

Khi cô thấy Lục Tử Dương đen mặt lại liền lập tức nắm chặt lấy tay anh để anh có thể bình tĩnh lại.

Âu Dương Vương đứng yên một chỗ, anh có chút mong đợi diễn biến tiếp theo.

Anh muốn xem hành động của Lục Tử Dương, cũng muốn xem xem liệu Diệp Cẩn Dao có đánh anh ta vì rõ ràng biết cô ấy đang ở đấy mà lại dám nói như vậy không.

Lúc trước y vì tiếp cận, nói đôi ba câu với em gái cô thôi mà đã bị cô không chút do dự đánh cho một trận, còn cảnh cáo y không được tiếp cận em gái mình.

Đến lúc biết thân phận của y mà cũng không hề đến xin lỗi.

Nhưng phản ứng của Diệp Cẩn Dao không hề nằm trong dự đoán của anh.

Diệp Cẩn Dao bình thản nhìn anh ta, miệng còn nở một nụ cười nhạt.

- Tử Dương, anh đi nói chuyện với mọi người đi.

Ở đây có Âu Dương Vương làm thị vệ bảo vệ em là được rồi.

Trong kế hoạch ban đầu Lục Tử Dương bàn với Diệp Thiên cũng đã nói anh không nên lúc nào cũng đi bên cạnh Cẩn Dao, như thế sẽ không thăm dò được đối phương.

Diệp Thiên cũng đã đoán trước được trong bữa tiệc nhất định sẽ có Âu Dương Vương nên cũng đã nói anh chỉ cần để anh ta đi cùng chị mình là được.

Bởi vì chỉ cần người đi cùng Cẩn Dao không phải là anh thì kẻ xấu nhất định cũng sẽ buông lỏng đi một chút.

Vì kế hoạch nên Lục Tử Dương cũng nghe theo Cẩn Dao mà tời đi.

Trước khi đi còn vỗ vỗ vai ra hiệu cho Âu Dương Vương nhất định phải bảo vệ tốt Cẩn Dao.

Vị công tử kia thấy Cẩn Dao ngang nhiên coi Âu Dương Vương là vệ sĩ thì có chút e ngại.

Một cô gái gia thế bình thường mà lại dám coi công tử của gia tộc thứ 4 thế giới như người bình thường.

Thấy vị công tử kia khó xử không biết nói gì, Cẩn Dao liền chủ động mở lời trước.

Cô cười nhạt nhìn anh ta.

- Công tử, có người tìm ngài kìa.

Cô hất hất cằm về phía một vị tiểu thư cách đó không xa, đang vẫy vẫy tay về phía này.

Vị công tử kia quay lại nhìn rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Diệp Cẩn Dao quay lại thấy Âu Dương Vương đang đứng bên cạnh xem kịch, còn đứng xem rất vui vẻ nữa.

Cô biểu tình có chút cổ quái nhìn y.

- Âu Dương đại thiếu gia, anh xem kịch hay đủ chưa???

Âu Dương Vương sợ sệt lùi lại.

Anh càng lùi Cẩn Dao càng tiến.

Cẩn Dao nở nụ cười thân thiện nhìn anh ta.

Nụ cười của Cẩn Dao khiến y thấy ớn lạnh sống lưng.

Anh biết Cẩn Dao đang có ý định xử mình vì dám đứng đó ăn dưa xem kịch.

Âu Dương Vương cố gắng nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt.

- Cẩn Dao, cô...cô bình tĩnh lại đi.

Ta ngồi xuống nói chuyện được không?!

Cẩn Dao cười cười.

- Được!

Âu Dương Vương thở phào nhẹ nhõm, có lẽ ở đây là bữa tiệc giới thượng lưu nên cô tha cho anh.

Nhưng Âu Dương Vương nhận ra mình đã nhầm, Cẩn Dao không có ý định tha cho anh mà ngược lại, cô khiến anh sống không bằng chết.

Cẩn Dao túm lấy tay áo của Âu Dương Vương, cô sống chết không chịu buông ra cho dù anh có hất mạnh đến cỡ nào.

Bỗng nhiên Âu Dương Vương cảm thấy ớn lạnh sống lưng, anh ngó qua ngó lại xung quanh, cuối cùng đặt tầm mắt về phía Lục Tử Dương.

Cách đó không xa, Lục Tử Dương đang nhìn chằm chằm về phía anh, ánh mắt của y như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.

- Diệp Cẩn Dao, cô bỏ ra đi, tôi sẽ đội ơn cô suốt đời mà.

Diệp Cẩn Dao lạnh lùng từ chối yêu cầu của Âu Dương Vương mà không cần suy nghĩ.

Âu Dương Vương trong lòng thầm cầu nguyện cho bản thân có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.

" Tôi đã tạo nghiệt gì mà lại quen biết cặp vợ chồng nhà này vậy?"

Âu Dương Vương liên tục đưa ra điều kiện để Cẩn Dao có thể buông tay áo mình ra.

Nhưng cho dù anh có ra bất cứ điều kiện gì thì Cẩn Dao đều từ chối.

Bơid vì với cô mấy thứ đó đều vô dụng.

- Diệp Cẩn Dao, nếu cô buông tôi ra thì sau này dù có bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ đứng về phía cô mà!

Cẩn Dao rơi vào trầm tư một lúc, sau đó liền chấp nhận điều kiện với Âu Dương Vương.

Nhưng cô cần một bằng thứ gì đó để có thể tin vào thoả thuận này.

Suy nghĩ một lúc cô liền lôi điện thoại ra, bắt Âu Dương Vương nói lại điều kiện lúc nãy để cô ghi âm lại làm bằng chứng.

Âu Dương Vương vì mạng sống mà bất chấp tất cả.

Khi Âu Dương Vương vừa nói lại xong, cô cũng buông tay ra.

Cô mặc kệ Âu Dương Vương muốn đi đâu thì đi còn cô đi đến ghế để nghỉ ngơi.

Âu Dương Vương vì bị bắt ép đồng ý bảo vệ cô nên lại phả bỏ lại thú vui mà chạy theo cô.

- Ê! Chờ tôi chút coi.