- Nhưng mà con......

- Nghe lời!

Ánh mắt Bạch lão càng nghiêm khắc, giọng nói uy hiếp làm cho người khác không thể xen vào.

Một tiếng trách cứ, đem lời muốn nói của Bạch Sênh Nhi nuốt trở về, lúc còn muốn nói, lại không biết phải mở miệng thế nào.

......

Phó tổng tài Hoa thụy Nam Cảnh Thâm cùng phụ nữ xa lạ ở văn phòng yêu đương vụng trộm, ảnh chụp một khi đăng ở trên mạng, sự kiện nhanh chóng dậy sóng.

Thiên kim Bạch Sênh Nhi kể từ ngày công khai đính hôn, hôn sự của hai người đã nhận được sự quan tâm lớn của cộng đồng mạng. Có thể hình dung rằng, lúc này các cuộc tìm kiếm, bình luận đang nổ ra nhanh chóng trên mạng. Mọi người đều tò mò không biết người phụ nữ ngày đó ở trong văn phòng Nam Cảnh Thâm là ai.

Ý Ý đem ảnh phóng to lên, đầu ngón tay chạm vào màn hình đang run lên.

Tuy rằng ảnh không chụp trúng mặt, nhưng cái tư thế nằm úp sấp giữa hai chân hắn kia, thân dưới được chân dài của hắn che hơn phân nửa, kỳ thật chỉ lộ ra nửa người trên mà thôi, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, có thể nhận ra quần áo người phụ nữ đó mặc, đó là bộ Ý Ý ngày đó mang.

- Ý Ý.

Bỗng nhiên một giọng nữ vang lên bên tai.

Ý Ý cả kinh, hoảng muốn thu lại di động, ánh mắt không hề có tiêu cự nhìn Kỷ Lâm Lâm.

- Cô gọi tôi sao?

- Tôi đã gọi cô mấy tiếng rồi, cô làm sao thế?

Ý Ý nói quanh co nói:

- Không có gì.

Kỷ Lâm Lâm nhìn quanh, mủi chân đạp đạp đất, thậm chí còn di chuyển ghế đến bên cạnh Ý Ý ngồi xuống, cô lấy tay che miệng, để sát vào tai Ý Ý mở miệng:

- Tôi đã xem ảnh rồi, cái người ở cùng Nam phó tổng kia, là cô à?

Ý Ý cảm thấy rùng mình, ánh mắt mơ hồ.

- Sao có thể nha, sao có thể là tôi được.

- Là cô nga, tôi nhận ra được.

Kỷ Lâm Lâm liếc mắt nhìn cô một cái.

- Ngày đó quần áo cô mặc trên người chính là bộ đó mà.

Đầu Ý Ý vang lên tiếng ầm ầm, suy nghĩ gì đều không có. Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân lan lên trên người, tay cô run rẩy bưng lên ly nước nhấp một ngụm, lại cuống quít buông xuống, tâm tư gì đều viết hết ở trên mặt.

- Cô yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu.

Ý Ý quay đầu, nhìn kỹ biểu tình trên mặt Kỷ Lâm Lâm, người này thần bí cười hề hề, như cũ chỉ dùng để khí âm nói chuyện với cô.

- Sự kiện cà phê lần trước tôi đã nhìn ra, Nam phó tổng đối với cô để ý rất, nếu không cũng sẽ không tự mình đứng ra giải quyết. Tôi mới mặc kệ chuyện xấu của anh ta cùng Bạch Sênh Nhi có phải thật hay không, tôi chỉ nhìn đến cô cùng Nam phó tổng.

Ý Ý trong lòng hốt hoảng, cảnh giác nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói:

- Đừng nói nữa, không nghĩ bị người khác nghe thấy à.

- Nga nga, không nói không nói.

Kỷ Lâm Lâm hướng cô mỉm cười, sau đó trở lại bàn làm việc của mình.

Ý Ý chỉnh đốn trái tim rối loạn. Cô liếm môi, hớp hơn phân nửa ly nước, vẫn không thể ức chế nỗi sợ của mình.

Cô căn bản không nghĩ tới sẽ bị chụp phải ở trong văn phòng hắn, dù sao hắn là một người nghiêm cẩn như vậy, sao có thể có sơ hở được.

Chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là tấm ảnh này, rất có có thể là ở hắn cho phép tung ra, nếu không lấy tính tình của hắn, sẽ ém đi cái tin tức này.

Ngu ngơ cả ngày, khi đến lúc về, Ý Ý lấy di động nhìn, màn hình hiện ba cuộc gọi nhỡ, đều là Bạc Tư gọi tới, mặt khác, còn có một tin nhắn.

- Phu nhân, tôi ở trong xe dưới này chờ cô.

Cũng là Bạc Tư phát tới.

Cô vừa đi vừa nhắn lại.

- Tôi tan làm rồi, đang xuống dưới.

Ý Ý thực loạn, cảm xúc thấp mê, khi đến lúc tan ca cũng không đi, cả người giống như người máy, đem tư liệu ngày mai muốn dùng sao chép xong rồi, cuối cùng rời khỏi chỗ làm.

Lúc này, tầng lầu cũng không còn người nào.

Cô đứng ở trước thang máy, chỉ có một mình cô, có vẻ cô đơn.

Cửa mở ra, cô cho điện thoại vào trong túi, cúi đầu đi vào, lại đập phải ai đó, cô cảnh giác lùi ra sau, trên lưng bỗng nhiên có một bàn tay, giúp đỡ cô một phen.

Ý Ý ngửi được mùi thuốc lá quen thuộc, ngẩng đầu, ánh sáng từ đỉnh đầu bao phủ xuống dưới, đem khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Nam Cảnh Thâm hiện rõ.

Hắn cũng không đi một mình, bên người hắn là vị hôn thê, Bạch Sênh Nhi.

Ý Ý bỗng nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, muốn thoát khỏi hắn, Nam Cảnh Thâm đã rút tay ra trước, tay lịch sự tao nhã cho vào túi quần. Thân hình hắn cao ngất đứng trong thang máy, cả không gian đều bị khi thế trên người hắn chiếm đầy.

- Tứ ca, em có làm đau anh không?

Bạch Sênh Nhi kéo cánh tay hắn, ánh mắt thân thiết nhìn lướt qua ngực hắn.

- Không sao.

Tiếng nói của người đàn ông trầm thấp, tiến vào trong lổ tai, tựa hồ như đang bất mãn gì đó. Ý Ý khẩn trương, không khí cũng trở nên ngột ngạt.

Cô cố ý hướng góc sáng đứng, tay nắm lấy lan can, dùng sức nắm chặt, khiến ngón tay cái trở nên trắng bệch, hết sức khắc chế cảm xúc, làm cho hơi thở dần vững lại.

Bất quá mới có hai mười giây trôi quan, Ý Ý lại cảm thấy như đang trải qua cả năm.

Cửa thang máy tầng hầm mở ra, Nam Cảnh Thâm bị Bạch Sênh Nhi kéo tay đi ra ngoài, Ý Ý cố ý giữ chút khoảng cách phía sau.

Ga ra xe rất tối, bình thường đều có bật đèn, hôm nay cố tình lại không có ánh sáng.

Lúc Ý Ý ra thang máy, nương theo ánh sáng thang máy, thấy biển sữa chữa đặt trước cửa, thầm nghĩ sao xui vậy, cô vốn sợ tối, tức thì đem túi nắm chặt, bước một cẩn thận về phía trước.

Bỗng nhiên, dưới chân giẫm phải cái gì đó, cô lảo đảo, nghĩ sẽ ngã trên mặt đất, trên lưng bỗng nhiên có một bàn tay, đem cô níu lại, cô nương theo lực đạo đứng vững vàng, thở hắt, thốt nhiên ngửi được mùi hương quen thuộc, cô lập tức căng thẳng.

- Cẩn thận dưới chân.

Hai gò má cô hây hây hồng, trong đầu nghĩ đến tấm ảnh chụp, liền càng cảm thấy thích màu hồng.

- Cám ơn Tứ ca, có anh ở đây, em không sợ.

Trong bóng tối, Bạch Sênh Nhi mềm nhẹ nói.

Cùng lúc đó, cái tay trên lưng Ý Ý rút lại.

Cô sửng sốt, rồi sau đó mới nhớ tới lấy điện thoại di động ra, ánh sáng màn hình chiếu lên mặt đất, ánh mắt lại nhịn không được hướng về phía kia nhìn lại. Nam Cảnh Thâm đang giúp đỡ Bạch Sênh Nhi thắt day an toàn. Bạch Sênh Nhi lại nửa người tựa vào ngực hắn, tư thái vô cùng thân thiết, hơn nữa, hắn còn che chở rất khá.

Ý Ý tự giễu, cô thiếu chút nữa liền nghĩ đến mấy câu quan tâm của hắn.

Làm sao có thể, vị hôn thê của hắn đang ở ngay bên cạnh, làm gì còn nhìn thấy được cô.