Môi hắn trở ra, thở ra khí nóng, Ý Ý ngửa đầu né tránh, kinh hoàng nhìn thấy ý cười trên miệng hắn.

Nam Cảnh Thâm chẳng những không khó chịu, càng không có ý dừng dừng lại, môi hắn lại che lên môi cô, cắn vào môi dưới cô.

- Cái miệng nhỏ nhắn này muốn làm tôi tức chết sao?

Ý Ý mê mang một lúc, không biết sao, thế nhưng có nước mắt tràn ra.

Cô không hiểu sao cảm thấy ủy khuất.

- Ai tức giận, ai tức giận chứ!

Người đàn ông nhìn chằm chằm bộ dáng của cô, bỗng nhiên một tay ôm lấy cô, toàn thân ngồi ở trên sô pha, hắn đem Ý Ý để trên đùi, con ngươi đen sâu thẳm không hề chớp mắt nhìn cô.

- Không cho khóc, khóc chính là em thực để ý.

Ý Ý hít hít cái mũi, rất có cốt khí đem nước mắt ép xuống, trừng mắt nhìn hắn.

- Tôi mới không thèm để ý đâu, anh chính là hoa tâm đại củ cải. Nếu người ta nhìn thấy anh đùa giỡn tôi trong này, người ta sẽ không chúc phúc anh cùng Bạch Sênh Nhi.

Mắt Nam Cảnh Thâm chợt trầm xuống.

Lộ ra một vẻ bí hiểm.

Ý cười dưới đáy mắt đã biến mất, thay vào đó là chút bí hiểm mang theo tia lãnh ý.

- Ý Ý, em thích tôi.

Này không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Ý Ý kích động, cô thở sâu, nắm tay cuộn thành quyền.

- Mới không có đâu, sao anh tự tin như vậy.

Nam Cảnh Thâm hơi nhíu mày.

- Chỉ cần em nói em không muốn tôi cùng người phụ nữ khác đính hôn, tôi liền hủy bỏ.

Thân mình Ý Ý cứng đờ.

Tất cả lời muốn nói, lại bị chặn ở yết hầu, cô thở dốc, không khỏi căng thẳng.

Tầm mắt hắn tầm mắt đối diện với Ý Ý.

Đáy mắt sâu thẳm, ám trầm, lại có một tia chờ mong.

Ý Ý giật mình nhìn hắn, làm gì có chờ mong, trong lòng đột nhiên nảy lên ý không rõ, cô rất khó chịu, cô không muốn nghĩ nữa, càng nghĩ, ngực càng buồn.

Cô dời tầm mắt.

Cô nắm chặt tay, miệng phát ra tiếng:

- Không có, tôi không thích anh. Anh yêu ai rồi đính hôn thì cứ đính hôn.

Dứt lời, cô cảm thấy căng thẳng.

Cánh tay cọ lên ngực hắn, cô cảm giác được thân thể người đàn ông này cứng đờ đi, con ngươi đen mất dần độ ấm.

Hắn nhếch khóe miệng.

- Xem ra là tôi tự mình đa tình.

Sắc mặt Ý Ý trắng nhợt, muốn nói cái gì, rồi lại cảm thấy phí công, liền tránh tầm mắt đi.

Tiếng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên từ đỉnh đầu:

- Chờ ngày đó tôi đính hôn, thiệp mời nhất định sẽ phát đến tay em.

- Nhớ mang chồng em theo nữa.

Cô hung hăng chấn động, sắc mặt vốn trắng, nay lại càng tái nhợt, điều đó giống như là sự sỉ nhục đối với cô.

Cô là phụ nữ đã kết hôn, lại ngồi trên đùi đàn ông sắp đính hôn, lỗ chân lông đều dựng cả lên, Ý Ý mở miệng, lo lắng nói:

- Đó là...... đương nhiên, tôi nhất định sẽ cùng chồng của tôi tới tham dự.

Con mắt người đàn ông tối sầm lại, nhíu mày, mặt không chút thay đổi, cười lạnh,

- Em thật biết điều.

Tay hắn ở phía sau lưng cô vuốt ve.

Không có nhiều khí lực để nói, Ý Ý muốn đứng lên.

Cô không có hỏi hắn, vì cái gì ở bên ngoài công khai là đã kết hôn, hiện tại lại cùng phụ nữ khác đính hôn.

Khó trách lúc trước không nói rõ ràng, có lẽ ngay từ đầu, thân phận kết hôn chính là để ngụy trang, mà hắn vẫn cảm thấy xấu hổ về nó.

- Nếu không còn việc gì, tôi đi trước......

Vừa mới bước đi, cổ tay đột nhiên bị nắm lại, cô một lần nữa ngồi trở lại trên đùi người đàn ông, tư thế không giống lúc trước, hắn cố ý tách hai chân cô ra, mặt cô đối diện với mặt hắn.

Nam Cảnh Thâm nheo mắt lại, con ngươi đen u ám.

- Tôi có cho em đi sao?

Ý Ý cắn môi, nghẹn khuất vô cùng, cô sợ khi nhìn ánh mắt lạnh lùng của Nam Cảnh Thâm.

Hắn hình như rất tức giận, sắc mặt phi thường khó coi. Hắn dựa lưng vào sô pha, áo khoác bị cởi ra chút, cả người hết sức mị hoặc, nhưng mà đôi mắt u lãnh kia đang nhìn cô.

- Dám đem tôi tức giận thành như vậy, bản lĩnh của em đúng là không nhỏ.

Hắn bỗng nhiên đứng lên, Ý Ý bám trên người hắn, cũng đứng lên theo, chính là chân vẫn đang để ở hai bên sườn hắn, tư thế này, làm cô có chút xấu hổ.

- Anh muốn làm gì, anh, ngô......

Lời còn chưa dứt, Nam Cảnh Thâm ném cô vào sô pha, không kiên nhẫn nhìn cô.

- Trước khi tôi hết giận, ngoan ngoãn ở trong này cho tôi.

- Tê ——

Hắn mới vừa quay người lại, Ý Ý liền hít khí lạnh, hai tay để trên đỉnh đầu.

Mặt Nam Cảnh Thâm thắt lại.

Hắn hít một hơi, thét hỏi:

- Em đang làm cái gì!

Ý Ý cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Da đầu bị kéo đau, nhưng mà lúc này, Nam Cảnh Thâm di chuyển, chân hắn vốn thon dài, muốn trực tiếp đem cô ôm vào sô pha, làm cô sợ tới mức kêu la.

- Anh đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!

Nam Cảnh Thâm cũng hoảng sợ, vội vã đem cô ôm lên, lúc này mới thấy tóc của cô dính vào khóa kéo quần của hắn.

- Anh đừng đụng đến tôi, đừng nhúc nhích! Đau quá.

Người đàn ông mặt âm trầm, cau mày.

- Em muốn tôi làm sao?

- Anh ngồi xuống.

Ngừng lại một chút, lại bổ sung.

- Chậm thôi.

Sắc mặt Nam Cảnh Thâm đã đen như diêm vương, nhưng lại phối hợp với cô, thậm chí lúc ngồi xuống, hắn cố ý điều chỉnh tư thế, tận lực không kéo căng tóc cô.

Hắn mới vừa ngồi xuống, Ý Ý liền chen vào giữa hai chân hắn, thân mình mềm mại ghé vào đùi hắn, nhất thời không tìm đúng khoảng cách, cô nghĩ muốn thử đứng dậy, da đầu lập tức kéo căng đau đớn.

Mới vừa nâng lên một nửa người lại phải trở về.

Lần này lại chạm phải gốc rễ của hắn.

Hô hấp người đàn ông trầm xuống, sắc mặt căng tới cực hạn, thanh âm như phát ra từ giữa hàm răng.

- Tiêu Ý Ý, em còn dám lộn xộn nữa, anh ngay tại nơi này làm em.

Ý Ý không sợ chết nói lầm bầm:

- Cho có làm, tư thế này, anh có thể làm gì tôi.

Cô thật sự rất đáng khích lệ a.

Nam Cảnh Thâm quả thực tức giận nở nụ cười,

- Muốn thử xem không, xem anh có cách nào làm em không.

Cô đau quá khóc, lại lại bị hắn kích thích, khóc nói:

- Dù thế nào, anh trước cũng phải gỡ tóc cho tôi cái đã nha.