Đến cửa phòng ngủ, Ý Ý đi ra, trong tay cầm hai cái rương đựng chi phiếu, giao cho Hồ bá.

- Giao cho ông đấy, con không có giữ gì hết nữa đó nha!

Cô rầu rĩ nói, ánh mắt không thèm nhìn về cái rương, nói xong liền đóng cửa lại.

Không phải tức giận, không phải oán, cô chỉ là cảm thấy trong lòng buồn phiền thôi.

Tuy rằng đã dùng không ít tiền, nhưng Tứ gia cũng không tự mình tới hỏi cô, mà là thông qua Hồ bá, trên đời này làm gì có vợ chồng giống bọn họ, bị chắn giữa một tầng vải mỏng, đừng nói tướng mạo hay tính cách, thậm chí ngay cả tuổi, hay một cái tên cũng không biết.

Bình thường xài chút tiền vặt, giống như chim hoàng yến được cho thức ăn, số lượng một khi lớn, ngay lập tức đem cô thành kẻ trộm mà xử trí.

Loại cảm giác này, mất mác không thể nói nên lời.

Cô càng nghĩ càng ủy khuất, càng ủy khuất trong lòng càng buồn phiền. Nằm trên giường rồi cũng ngủ không được, đơn giản chỉ là nằm úp sấp xuống, nước mắt chảy ra, cố tình chảy vào miệng, cảm giác chan chát mặn trong miệng, cảm xúc của cô chớp mắt sẽ hỏng mất.

Hồ bá đứng ở cửa, nghĩ muốn gõ cửa, ngẫm lại vẫn là quên đi, Tứ gia đã quyết định, tự nhiên có cái lý của ngài, mặc dù chỉ là tịch thu chi phiếu, nhưng thực ra đống chi phiếu kia của cô một chút cũng không bị mất đi.

Trong lòng ông hiểu rõ, Tiêu Ý Ý đối với Tứ gia mà nói, là bảo vật trong bàn tay ngài.

Chính là chậm chạp không chịu nhìn nhận, cũng làm cho người ta nắm không ra.

Suy nghĩ xong xuôi, Hồ bá quyết định không làm kinh động Ý Ý, lấy điện thoại gọi cho Tứ gia, đi đến chỗ cửa sổ, ánh mắt tùy ý liếc xuống, thân hình đột nhiên chấn động.

Ông lập tức ra khỏi biệt thự, hướng tới chiếc xe Maybach màu đen kia. Gần đến chỗ chiếc xe, cách một cửa kính xe, nhìn người đàn ông ngồi chỗ ghế lái.

Hồ bá lập tức dừng lại, cong người nhặt một túi rác bên chân lên, ném vào thùng rác ngay cạnh cổng, làm như không có việc gì quay trở về biệt thự.

Con ngươi đen của Nam Cảnh Thâm hơi thu lại, đen tối sâu thâm giống như đáy biển, một chút cũng không cho người khác chạm tới.

Nâng tay mở đèn bên trong xe, lòng bàn tay trái mở ra phủ một tầng mồ hôi. Vừa rồi nhét ở trong túi quần lâu quá, da còn còn có chút nóng lên, hắn chỉ đè lại nhẹ nhàng chỗ vết thương đã rớm máu, không khỏi nghĩ đến, lúc Ý Ý đi giải quyết, hắn đứng ở cổng hai căn nhà, lúc đưa khăn tay cho cô, tay hắn không cẩn thận quẹt phải thanh rỉ sắt lòi ra từ cái lỗ trên tường. Hắn vẫn làm như không có việc gì, không có lộ ra nửa điểm không khoẻ.

Đến lúc này, đau đớn rốt cục nổi lên rõ ràng.

Than một tiếng, hắn lấy di động ra, bấm vào dãy số quen thuộc.

- Nửa đêm nửa hôm, tìm tôi làm cái gì?

Điện thoại đô hai tiếng, đối phương đã tiếp máy, giọng nói trầm thấp khàn khàn, tức giận vì bị đánh thức.

- Tay bị thương, miệng vết thương có rỉ sắt.

Phó Dật Bạch nhất thời tỉnh táo lại.

- Làm sao?

- Cửa nhà

- chờ chút, tôi đến liền.

Nam Cảnh Thâm nâng mắt lên, con ngươi đen nhìn đến căn phòng ở lầu hai, ánh sáng ấm áp chan hoà, đem cái màn che tô thành một màu vàng sáng, nhan sắc thoải mái, mắt hắn sâu lại, khóe môi khó có được cong một nụ cười.

- Ở cửa nhà cưới của tôi.

Phó Dật Bạch sửng sốt nửa giây.

- Đã thừa nhận với nhau?

- Còn chưa có.

- Tôi nói này lão Tứ, cứ tiếp diễn như vậy, hôn sự này của cậu, đoán chừng cũng sẽ ly hôn thôi. Tôi nghe Cố Diễn nói qua, cô vợ nhỏ này của cậu hai năm qua vẫn làm ầm ĩ, không lớn một chút nào, nghĩ muốn ly hôn với cậu, cô ấy mới hai mươi tuổi đã kết hôn với cậu, tiểu cô nương tuổi này, lòng dạ tính nết là mạnh mẽ nhất đấy.

- Cậu cảm thấy tôi không tiếp cận được cô ấy?

Trong đầu Nam Cảnh Thâm tự động hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn xin đẹp linh động kia, liền nhăn mày cười, vào giờ phút này thế nhưng mới rõ ràng. Hắn hỏi xong, tựa hồ ngay cả chính mình cũng hiểu được tính khí của cô gái bé nhỏ kia, hắn không khỏi nở nụ cười.

Phó Dật Bạch nghe thấy hắn cười liền phát cáu nói:

- Tôi nào biết nói, tôi chỉ biết, cậu cứ như vậy dưỡng cô ấy lại không chịu dùng, sớm hay muộn cũng ly hôn!

Cuối cùng còn lắm mồm bồi thêm một câu:

- Cô ấy đã là người lớn, cậu cũng đã hơn ba mươi, cũng không cảm thấy được buổi tối "thận trướng" mà hoảng.

Môi mỏng của Nam Cảnh Thâm khẽ cong lên, hắn từ trước đến nay hận người đã thành thói quen, đổi lại làm bình thường, đã sớm tổn hại đến khí thế của mình, hôm nay vượt qua lẽ thường, thật là tốt.

- Cậu nói không sai.

Vật nhỏ nuôi lớn, nên dùng một chút, thuận tiện cũng đem chính mình cho cô dùng một chút.

Vợ chồng thôi mà, rất bình thường.

- Đừng lắm mồm, nhanh lại đây đi.

Kết thúc trò chuyện, Nam Cảnh Thâm lục lọi ngăn kéo, không có nước khử trùng vết thương nhưng có băng keo dán, liền xé hai tờ khăn giấy bên cạnh, đang muốn lấy ra điều thuốc, màn hình điện thoại bỗng sáng lên.

Hắn nhìn lướt qua, con ngươi đen nhíu lại.

Ý cười trên mặt tan đi mất.

- Có việc gì?

Nam Vân kích động nói:

- Tứ thúc, chú trở về một chuyến đi, trong nhà lộn xộn quá.

Người đàn ông không tiếng động đích cười lạnh một tiếng.

- Trở về.

Khởi động xe, cũng không quên nhắn cho Phó Dật Bạch, bảo hắn trực tiếp nhanh chóng đến nhà cũ Nam gia xử lý miệng vết thương.

Đã gần mười hai giờ khuya.

Ngọn đèn ở căn nhà cũ vẫn rất sáng.

Nam Cảnh Thâm xuống xe, lái xe đã chờ từ sớm tiếp nhận chìa khóa. Nam Cảnh Thâm nghiệng đầu, sắc mặt ôn hòa nhàn nhạt hỏi:

- Bên trong xảy ra chuyện gì?

- Hôn lễ sau khi kết thúc, Tôn thiếu phu nhân trực tiếp bị đưa đến nơi này, đại phu nhân đưa cô ta vào tân phòng đã được chuẩn bị tốt, sau Tôn thiếu gia trở về, đại náo một trận, suýt nữa cùng đại thiếu gia đánh nhau.

Tiêu Tĩnh Đình bị đưa đến nơi này, chẳng qua là Nam Cảnh Thâm thuận miệng nói một câu, nhưng cũng không ai dám chậm trễ. Lúc đoạn video được phát ra trong hôn lễ, Nam Vị Dương chỉ nhìn một phần ba đoạn, sắc mặt liền đen lại, mang theo chị dâu Vân Dung rời đi, vốn tính toán muốn đưa cho Tiêu Tĩnh Đình hai phần trăm cổ phần Hoa Thụy, rồi bỗng chốc tự nhiên đổi ý.

Nam Vân đại náo, là chuyện đã dự kiến trước.

Nam Cảnh Thâm cùng anh trai Nam Vị Dương xưa nay bất hòa, hắn vốn không muốn nhúng tay vào, nhưng vừa nhìn thấy Tiêu Ý Ý bị ủy khuất, hắn liền đau lòng.

Người của hắn, làm sao là có thể để cho người khác khi dễ.

- Lão gia nói thế nào?

Lái xe từ trước đến nay đối với người đối diện- Tứ thiếu gia, đều có ấn tượng tốt, hắn vừa hỏi, tự nhiên cũng nói ra toàn bộ sự thật:

- Thật ra lão gia chưa nói gì cả, nhưng sắc mặt không mấy hoà nhã. Sau khi kia hai cha con họ đánh nhau, lão gia ngay cả mắng cũng chưa mắng, trực tiếp mang lão phu nhân đi biệt thự Phong Diệp Sơn.

Người đàn ông có chút ngoài ý muốn nhíu mày.

Tính tình ông gìa nhà hắn, hắn hiểu rất rõ, không mắng một câu nào quả là hiếm có, phỏng chừng cũng cảm thấy cửa hôn sự này là ông cho phép, lại nhìn lầm người, trong lòng không được tự nhiên, cho nên lười phản ứng thôi.

- Đã biết, cám ơn ông.

- Tứ gia khách khí rồi, đúng rồi, ngài ăn cơm chưa, trong phòng bếp còn cơm nóng.

- Cái đó nói sau đi.

Nam Cảnh Thâm nhàn nhạt gật đầu, trước sau vẫn giữ nụ cười vui vẻ, bước chân không nhanh không chậm. Đến phòng làm việc, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, mắt hắn hãm sâu lại, nhìn thấy đầu tiên, chính là Tiêu Tĩnh Đình một thân vẫn đang mặc áo cưới.