Manh Sủng

Chương 52: Thiếu Giới, chàng không cảm thấy Tiểu Dao nhi cũng rất đáng thương sao?

Edit: Bối Xu

“Bệ hạ, đây là sổ xếp do bộ Lễ dâng lên. Trong đó có viết Lĩnh Nam vương mới thừa tước cầu bệ hạ ban hôn với Cửu công chúa …”

Thảo luận chính sự trong điện mấy canh giờ liên tục, Hoàng đế xoa xoa huyệt thái dương đau nhức. Tùy tiện lật một quyển trong đống tấu chương chất cao như núi này, mười quyển thì có đến tám chín quyển tấu về hôn sự của tộc trưởng Ô Lặc Xương Thiền Vu và Lĩnh Nam vương.

Công chúa đến tuổi xuất giá chỉ có một, lại có đến hai nam nhân muốn tranh đoạt. Tình thế này làm Đại Viêm lâm vào cảnh tiền thoái lưỡng nan.

Một bên là Hồ tộc chiến tranh mấy trăm năm chủ động cầu hòa, một bên là người trấn thủ Nam Cương, tay nắm binh quyền khuynh đảo một phương. Cả hai bên đều không thể đắc tội.

Ngự sử đài Lâm Liên chắp tay thưa “Thần nghĩ, mọi việc đều chú trọng thứ tự trước sau. Thủ lĩnh Hồ tộc Ô Lặc Xương Thiền Vu đã ngỏ ý hòa thân trước, theo lý, Đại Viêm nên để công chúa gả cho Ô Lặc Xương Thiền Vu. Chúng ta không thể làm người không giữ chữ tín.”

Lễ Bộ Thượng thư Đoàn Thụy phản bác “Lời của Lâm đại nhân sai rồi. Thần nghe nói Lĩnh Nam Vương mới thừa tước Lý Dao thủa nhỏ lớn lên ở Trung Nguyên, văn võ song toàn, nhất định là hiền tài có thể trọng dụng. Đám hỏi của hai nhà, lấy lợi ích làm đầu, Lĩnh Nam Vương là thiếu niên anh tài, trước đó mấy tháng đã trấn trụ ở duyên hải Nam Cương, nếu bệ hạ gả công chúa cho hắn, nhất định sau này có thể an tâm.”

“Đoàn đại nhân có chỗ không rõ rồi. Hồ tộc thích chết chóc bạo ngược, nếu Đại Viêm thất tín với bọn họ, e rằng chiến loạn sẽ lại nổi lên khắp nơi.”

“Lâm đại nhân, muốn bình ngoại cần an nội, chỉ cần ổn định Lĩnh Nam Vương, quốc nội an khang thì sợ gì họa ngoại xâm?”

Đại thần trong triều mỗi người một ý, tranh luận không ngừng nghỉ. Hoàng đế nghe đến mức đau đầu, vừa vặn lại nhìn thấy Thái tử và Kỷ vương hai người đang đứng đầu hai bên, một trái một phải, liền thuận miệng hỏi “Lão Tam, lão Tứ, các ngươi có ý kiến gì không?”

Thái tử âm thầm đưa mắt nhìn Kỷ vương một cái. Hắn biết rõ giao tình của Lĩnh Nam tiểu vương gia Lý Dao kia cùng Tứ đệ của mình trước nay vẫn luôn tốt, tất nhiên không muốn Cửu công chúa gả đến Lĩnh Nam, cũng miễn cho thế lực của Tứ đệ lớn mạnh, tương lai sẽ uy hiếp Thái tử vị của hắn.

Làm bộ suy nghĩ một lúc, Lưu Huyên cung kính thưa “Nhi thần cho rằng Hán Hồ có thể mượn việc hòa thân này đình chiến chính là chuyện tốt trăm năm có một. Còn về phần Lĩnh Nam vương, hắn lớn lên ở Trung Nguyên, nói như vậy hẳn cũng không phải người vô lý. Bệ hạ có thể từ trong nhóm quý nữ chọn ra một nữ nhân dung mạo xinh đẹp lại hiền lương thục đức ban hôn cho hắn.”

Hoàng đế không cho ý kiến, lại hỏi Kỷ vương “Lão Tứ, ngươi cảm thấy thế nào?”

Thấy Hoàng đế chỉ mặt điểm tên mình, Kỷ vương bước lên một bước tách ra khỏi hàng thưa “Nhi thần lại cảm thấy, mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là thịt, khinh thường phương nào cũng không thỏa đáng.”

Hắn còn chưa dứt lời đã có thần tử đứng ra phản đối “Công chúa đến tuổi xuất giá chỉ có một, chẳng nhẽ lại để tiểu công chúa mới mười một tuổi đi hòa thân?”

Kỷ vương đợi viên quan kia nói xong mới thưa tiếp “Có thể để Lĩnh Nam vương và Ô Lặc Xương Thiền Vu tự mình cạnh tranh, người xuất sắc hơn có thể cưới công chúa?”

“Cạnh tranh như thế nào?”

“Chúng ta ra đề, bên nào có thể cho Đại Viêm quyền lợi phong phú hơn, bệ hạ sẽ gả công chúa.”

“Cách này nghe có vẻ khả thi. Vừa có thể giảm bớt một chuyện phiền toái cho chúng ta, vừa có thể duy trì công bằng.”

Triều thần lại nổi lên một trận tranh luận ầm ĩ, rất nhanh chóng, có người bước ra khỏi hàng “Xin hỏi Kỷ vương điện hạ, nếu thật sự cạnh tranh, bên thua nhất định sẽ mất hết mặt mũi. Việc này nên xử lý như thế nào?”

“Tiết đại nhân, có cái này ngài không biết rồi. Người Hồ trời sinh hiếu chiến, nhất định sẽ đáp ứng cùng Lĩnh Nam vương quyết đấu. Đến lúc đó, nếu Hồ tộc thua cuộc thì chính là do thực lực của bọn họ không bằng người ta, cũng sẽ không oán hận.” Dứt lời, Kỷ vương chuyển ánh mắt lên người Hoàng đế “Phụ hoàng có thể chọn một quý nữ thích hợp phong làm công chúa, gả nàng cho bên thua cuộc, lại ban thêm chút của cải. Như vậy, mặc kệ là thắng hay thua, bọn họ cũng không còn lời nào để nói.”

“Kỷ vương nói có lý, ta thấy rất được.”

“Đúng vậy, bệ hạ, xin hãy làm theo kiến nghị của Kỷ vương.”

Hoàng đế gật đầu, dựa vào long ỷ trầm giọng nói “Cứ quyết định vậy đi. Cứ để bọn họ tự mình tranh đấu, trẫm có thể thanh nhàn.”

Danh tiếng của Thái tử lại bị đoạt mất, hắn cố nén bực bội, ánh mắt hung ác quét qua người Kỷ vương, gân xanh đều nổi cả lên, sắc mặt càng thêm đen.

Cuối cùng cũng được bãi triều hồi phủ. Kỷ vương vừa vào đến cửa đã nghe thấy giọng Diêu Dao oang oang, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng cười khẽ của Từ Nam Phong và nhóm nha hoàn trong phủ, cũng không biết họ nói những gì mà vui vẻ như vậy.

Nhìn thấy Kỷ vương trở về, Từ Nam Phong vội vàng tiến lên đón, tiện tay đặt áo choàng của hắn lên giá, vội vàng hỏi “Sự tình thương nghị đến đâu rồi?”

“Cũng coi như thuận lợi. Chuyện sau đó còn phải xem bản lĩnh của Tiểu Dao nhi rồi.” Kỷ vương nhàn nhạt liếc đám nha hoàn của mình và Diêu Dao, làm bộ như vô ý hỏi “Các ngươi đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?”

“Đang nói chuyện Tiểu Dao nhi cầm quân rời khỏi bến Bình Khấu … Được rồi, hắn còn nhớ đem theo món quà nhỏ cho ta.” Dứt lời, Từ Nam Phong rút từ tay áo ra hai thứ có màu đen đậm, hình dạng giống như phi tiêu, trên tay cầm còn có sợ dây đỏ, hình như là vũ khí của dị tộc.

“Chính là cái này. Nó gọi là Khổ Không, là vũ khí bí mật của Đông Doanh, cũng có chút tương tự với cây đao nhỏ đặt trong tay áo của vùng Trung Nguyên chúng ta.”

Vừa nghe thấy hai chữ ‘món quà’, chân mày Kỷ vương nhíu chặt lại, giọng nói có chút không vui “Thứ đồ chơi này nàng cầm tới cầm lui làm gì?”

Từ Nam Phong cười nói “Không làm gì cả, đến cả mấy thoại bản lưu truyền trong vùng Trung Nguyên cũng không thấy được loại ám khí của Đông Doanh này đâu.”

Kỷ vương thu lại ý cười, liếc Từ Nam Phong một cái rồi lại thêm một cái, có chút bất mãn nói “Nam Phong. ta tặng nàng nhiều đồ như vậy, nàng chưa từng khen chúng thú vị hay tỏ ý thích thú.”

“Có sao?” Từ Nam Phong phảng phất ngửi thấy mùi dấm chua trong không khí, nàng làm bộ suy nghĩ một lát rồi cố ý hỏi “Chàng tặng cho ta cái gì cơ?”

“Son phấn, trâm cài, trang sức, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vải vóc, bảo kiếm.” Dứt lời, Kỷ vương cúi người cắn lỗ tai Từ Nam Phong nói thêm “… Còn tặng cả bản thân ta cho nàng. Toàn bộ những gì ta có đều tặng cho nàng, phu nhân dùng xong sao lại không nhận người nữa rồi?”

Tai Từ Nam Phong nóng lên, tựa tiếu phi tiếu đáp lời “Chàng nha, già rồi mà còn không đứng đắn, sớm muộn cũng sẽ dạy hư hài tử.”

Kỷ vương nhướn mày “Nam Phong đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện hài tử rồi sao? Xem ra ta cần nỗ lực hơn mới được.”

Từ Nam Phong vốn định trêu tức hắn một phe, ai ngờ lại bị chiếu tướng ngược, không thể làm gì khác, đành đi ra ngoài, làm bộ không thèm tranh cãi với hắn.

Diêu Dao từ xa cà lơ phất phơ đi tới ôm lấy Kỷ vương, cười ha hả nói “Các ngươi kề tai nhau thì thầm to nhỏ gì vậy? Đúng rồi, Từ Vương phi, phi tiêu ta tặng ngươi có thích hay không?”

Kỷ vương đáp “Không thích.”

Diêu Dao liếc mắt, ra vẻ ghét bỏ nói “Ta không hỏi ngươi.”

Kỷ vương hất cánh tay của Diêu Dao đặt trên vai ra, có chút suy nghĩ nhìn hắn “Danh sách quà tặng đưa vào cung đã chuẩn bị xong?”

“Ta làm việc ngươi có thể yên tâm, từ lâu đã chuẩn bị tốt rồi.”

“Hai ngày nữa là ngày ngươi và Ô Lặc Xương quyết đấu, còn không quay về rèn luyện gân cốt một chút?”

“…”

Lúc này Diêu Dao mới chậm rãi nhận ra, cái bình dấm chua lớn này chê hắn chướng mắt, muốn đuổi hắn đi.

“Hừ, chẳng phải người xưa có câu …. Câu gì ấy nhỉ? Hình như cái gì mà ‘Thê tử như tay chân, huynh đệ như quần áo. Y phục tùy lúc có thể thay, tay chân không thể chặt."” Nói xong, Diêu Dao còn ném cho Kỷ vương một ánh mắt ai oán, chậm rãi đi từng bước ra cửa.

Kỷ vương chắp tay sau lưng, đứng dưới mái hiên liễu rủ, cười híp mắt nói “Đi thong thả, phò mã.”

Cước bộ của Diêu Dao không dừng lại, đưa lưng về phía hắn phất tay một cái.

Mấy ngày hôm sau có một trận tuyết rơi lớn, trời đông giá rét, đêm 30 trời quang mây tạnh cũng là ngày Ô Lặc Xương và Lĩnh Nam vương quyết đấu.

Tuyết ở giáo trường* trong cung đã được dọn dẹp sạch sẽ, lôi đài cũng được dựng lên. Đội thân vệ của Lĩnh Nam vương, sứ thần Ô Lặc Xương, quan viên Hán tộc đến xem cuộc chiến, còn có ba nhóm binh mã tạo thành thế chân vạc.

*Giáo trường: Sàn đấu võ.

Hồ tộc là dân du mục, món ăn hàng ngày đa phần là thịt, mỗi người đều vô cùng cường tráng uy mãnh. Thủ lĩnh Hồ tộc Ô Lặc Xương Thiền Vu thân cao chín thước*, mặt đen, râu quai nón, con mắt bừng bừng nhiệt huyết như chuông đồng, nhìn qua vô cùng hung hãn. Hắn từ trên cao nhìn xuống Diêu Dao mặc vương bào màu xanh đen, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt, dùng tiếng Hồ khinh bỉ nói “Tiểu vương gia gầy yếu, cẩn thận đừng để ta nghiền nát đầu ngươi.”

*Thước: Đơn vị đo của Trung Quốc (1 thước = 1/3 mét)

Từ Nam Phong và Kỷ vương đều mặc lễ phục, ngồi ở vị trí bên phải, vừa vặn đối diện họ là sứ thần Hồ tộc. Nàng hơi nghiêng người, thì thầm bên tai Kỷ vương “Đám người lỗ mãng như trâu xì xào cái gì vậy?”

Kỷ vương cười, lơ đễnh nói “Nói bậy bạ thôi, khinh địch.”

Từ Nam Phong nhìn quanh một phen, thấp giọng nói “Cửu công chúa có đến dự không?”

“Muội ấy vẫn còn bị giam lỏng. Đoán chừng chỉ khi nào muội ấy thuận lợi xuất giá, phụ hoàng mới chịu bỏ qua.”

“Thật đáng thương, Một cô nương như hoa như ngọc, cuối cùng lại trở thành chiến lợi phẩm để mặc người ta định đoạt, chính mình không thể làm chủ vận mệnh được.” Từ Nam Phong có chút thương xót than thở “So sánh với muội ấy, ta thật sự quá hạnh phúc.”

“Tích Nguyệt là một cô nương thông minh. chỉ cần Tiểu Dao nhi đứng ra, Tiểu Cửu nhi sẽ không phải ăn quả đắng.”

“Thiếu Giới, chàng không cảm thấy Tiểu Dao nhi cũng rất đáng thương sao?”

Kỷ vương mỉm cười, quay mặt nhìn nàng “Vì sao Nam Phong nói ra những lời này?”

“Tiểu Dao nhi là thật tâm thích Cửu công chúa phải không? Hắn có thể làm đến bước này, đến người ngu cũng có thể hiểu rõ tâm ý của hắn.”

Nghe vậy, Kỷ vương từ chối cho ý kiến, chỉ cầm tay nàng trấn an “Cũng không phải tất cả người có tình trong thiên hạ sẽ được hạnh phúc. Chuyện tình cảm chính là một người muốn đánh, một người cam tâm tình nguyện bị đánh.”

Đang nói dở, Hoàng đế đã nâng ly rượu nói lời chúc tụng, cũng tuyên bố trận quyết đấu chính thức bắt đầu.

Ô Lặc Xương Thiền Vu dẫn đầu tiến lên, thân thể cao lớn sừng sững đứng trên lôi đài, ngay cả tấm ván gỗ cũng có chút không chịu nổi sức nặng phát ra tiếng kêu ken két. Trong nháy mắt, sứ thần Hồ tộc đều đập bàn hò hét trợ uy cho Ô Lặc Xương Thiền Vu.

Kỷ vương ném cho Diêu Dao đứng cách đó không xa một ánh mắt, ý bảo hắn phải hành động cẩn thận. Diêu Dao hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu một cái, lập tức cởi áo choàng hồ ly đặt trên bàn, nhận lấy Phù Tang đao từ tay thị vệ, nặng nề đặt bên hông, từng bước từng bước đi tới lôi đài.

Dưới lôi đài tiếng cổ vũ vang như sấm, Hồ tộc và người Lĩnh Nam đều không câu nệ tiểu tiết, đập bàn đập ghế làm ngọn đèn lưu ly treo trên cao hơi lay động. Ô Lặc Xương tướng quân dùng hai thanh loan đao, một đặt trên vai, một thả xuống đất, đi thẳng đến trước mặt Diêu Dao, giống như trong chớp mắt có một ngọn núi sừng sững bao phủ toàn bộ đối thủ.

Đối diện với áp lực từ vóc người của Hồ tộc, Diêu Dao không chút hoang mang, ngoài miệng còn mang theo ý cười xấu xa.

Đến khi lệnh được phát ra, hai bên đồng loạt rút đao, binh khí chạm nhau rồi nhanh chóng rời ra.

Khí lực của Ô Lặc Xương Thiền Vu rất lớn, Diêu Dao dùng cách đánh du kích ngăn cản từng đợt tập kích của hắn, lại bị áp lực cực đại ép xuống, một chân quỳ trên lôi đài, hai tay đều nổi gân xanh, dường như phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể chống đỡ một đao của đối thủ.

Đáng tiếc, Ô Lặc Xương Thiền Vu trời sinh có sức lực lớn, ngược lại thân thể lại có chút vụng về. Diêu Dao thuận thế lăn một vòng, quét chân một vòng làm đối thủ vấp ngã. Ô Lặc Xương Thiền Vu quỳ rạp trên mặt đất, Tấm ván gỗ bị đập mạnh làm bụi bay tứ tung, lúc hắn ngã xuống, lôi đài còn thủng một lỗ.

Hai bên đánh một trận lại thêm một trận, càng đánh càng hăng, ước chừng qua hơn hai khắc đồng hồ, Ô Lặc Xương thở hổn hển, dần dần có chút không chống đỡ được. Diêu Dao chiếm được thời cơ, thân hình linh hoạt, Phù Tang đao bị rút ra khỏi vỏ, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng mặt trời rực rỡ trong trời đông ảm đạm.

Sống đao đập mạnh lên cổ tay Ô Lặc Xương, hắn bị đau, bất đắc dĩ buông loan đao ra. Diêu Dao nhấc chân, dùng sức đạp mạnh một cái, Ô Lặc Xương Thiền Vu như một bao cát bị đá bay ra khỏi lôi đài, ngã rầm trên mặt đất.

“Lĩnh Nam Vương thắng!”

Võ phán quan quả quyết tuyên bố kết quả. Dưới sân bỗng chốc như sôi trào, quan viên Hán tộc và đoàn người tùy tùng của Lĩnh Nam Vương đều vỗ tay hoan hô, còn sứ thần Hồ tộc vội vã chạy tới đỡ thủ lĩnh.

“Tốt, tốt! Lĩnh Nam vương là thiếu niên anh tài, trẫm tuân thủ lời hứa, đem công chúa gả cho ngươi.” Hoàng đế đứng lên, nâng cốc rượu nói “Hôm nay trẫm rất vui vẻ, chư vị cùng uống một ly.”

Văn võ bá quan đều vội vã đứng dậy, nâng chén cao giọng nói “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Lĩnh Nam Vương.”

Người Hồ ăn quả đắng, sắc mặt đều tái nhợt, Hoàng đế lại vội vàng trấn an “Ô Lặc Xương Thiền Vu cũng không nên tức giận, trẫm có một nghĩa nữ tài mạo song toàn, hôm nay liền phong nàng làm Ninh Nhạc công chúa, trẫm ban hôn cho nàng tới Thiền Vu làm thê, chúc cho quan hệ của hai tộc Hồ Hán chúng ta vĩnh viễn tốt đẹp.”

Sắc mặt của Ô Lặc Xương lúc này mới dần dần tốt lên, miễn cưỡng uống cùng Hoàng đế một ly rượu.