“Lang huynh, an nguy của tại hạ cùng đồ nhi tiện thể giao cho huynh.”

Nguyên Thần Trường Không thực thành khẩn nhờ cậy nói, lập tức một phen túm Quân Tiểu Tà trên lưng ngựa xuống, che chở phía sau lưng hắn. Khóe miệng hơi gợi lên cười khẽ, càng xem càng đáng đánh đòn. Quân Tiểu Tà hướng lên trời mãnh liệt mắt trợn trắng, em gái ngươi!

“Đồ nhi, ngươi lại đang mắng vi sư.” Ánh mắt người nào đó phía sau lưng giống như nhìn thấu nàng, lành lạnh nói. Quân Tiểu Tà khóe miệng run rẩy: “Sư phụ…” Không dám oán thầm nửa câu.

Bên kia, nội lực Vong Xuyên sung túc, trang phục vải bông áo xanh ngay lập tức phồng to dựng lên, dưới chân bỗng nổi lên một trận kình phong, tóc đen phất qua, đôi mắt đen láy hiện lên một chút màu tím quỷ dị.

“Phượng Hoàng trại chủ, mời ra tay.”

“Ha ha a, vị ca ca này thật đúng là tự tin.”

Phượng Hoàng chân đạp cung, bàn tay trắng nõn xinh xắn nhẹ nhàng kéo dây cung, tựa như đang bắn ra dây thun bình thường dễ dàng đem cung tiễn thật lớn lắp vào dây cung.

“Chú ý nha.” Nàng cười khanh khách, mắt to ngập nước hiện lên một chút ngoan độc tàn bạo, trong nháy mắt, cổ tay buông ra, tên ra khỏi cung.

Tên như ngôi sao rơi xuống, mũi tên hung mãnh bắn tới.

Mắt Nguyên Thần Trường Không lộ ra trầm ngưng, thân hình nháy mắt di động đến bên cạnh Quân Tiểu Tà, dắt tay nàng: “Đồ nhi nhìn cẩn thận.” Khi nói chuyện, xuất ra nội lực, tùy thời sẽ bảo vệ nàng an toàn.

Nói thì chậm, chuyện thì nhanh, chỉ trong nháy mắt, mũi tên sắc bén đã đến trước mắt.

Chỉ thấy Vong Xuyên hạ mắt, ung dung nâng cánh tay, phía trước trống rỗng bỗng xuất hiện một thanh trường đao, đánh gãy mũi tên mang đầy sát khí bay đến.

Phút chốc, Vong Xuyên ngước mắt, cánh môi nở rộ một chút ý cười tự tin: “Chính là hiện tại!”

Vươn tay, giống như lấy vật ở trong túi, dễ dàng cầm chặt cung tên. “Phượng Hoàng trại chủ, ngươi thua.”

Ánh mắt Phượng Hoàng trầm xuống, trong lòng tức giận, trong nháy mắt lại cười ha ha, tiếng cười dữ tợn: “Ca ca, người thua là ngươi đi.”

Không đợi Vong Xuyên tỉnh ngộ, Nguyên Thần Trường Không đã đi đến phía sau hắn, nhanh như chớp, điểm yếu huyệt quanh thân hắn. “Tên có độc.”

Vong Xuyên lạnh nhạt cười, ý cười không đạt đáy mắt, lần đầu lộ ra ý muốn giết người: “Phượng Hoàng trại chủ thật thủ đoạn.”

“Binh bất yếm trá, đừng nói ngay cả điều này ca ca cũng sẽ không biết đi.”

Phượng Hoàng lơ đễnh, bỏ ra tóc dài trước người: “Nếu không thể tránh tên của ta, ca ca, ngươi đành phải đi tìm chết.”

Quân Tiểu Tà mơ hồ, sự tình tại sao lại như vậy?

“Hiện tại, đến phiên ngươi.” Phượng Hoàng chỉ vào Nguyên Thần Trường Không nói, giờ phút này, tên đã lên dây, tùy thời đều có thể bắn ra.

Mặt Nguyên Thần Trường Không không chút thay đổi nhìn Vong Xuyên vừa đứng ở trước người, xê dịch thân người nháy mắt đem một viên thuốc đưa cho Vong Xuyên. “Bản công tử muốn cùng ngươi đánh cuộc.”

“Nga, vị ca ca này nghĩ muốn đánh cuộc cái gì?” Phượng Hoàng vẻ mặt hồn nhiên đáng yêu, người không có biết qua thủ đoạn của nàng, thật đúng là sẽ bị lừa.

“Nếu ngươi thua, bản công tử muốn đôi tay của ngươi.”

Phượng Hoàng ngẩn ra, lập tức cười khanh khách nói: “Tốt.” Đôi mắt đẹp vừa chuyển: “Ca ca thực ác độc, nhưng mà ta nguyện ý phụng bồi. Ca ca, nếu ngươi thua, ta muốn đôi mắt của ngươi.”

“Có bản lĩnh đến lấy.” Nguyên Thần Trường Không thẳng lưng, bất động như núi, chung quanh độ ấm thoáng chốc đóng băng đến cực điểm.

Phượng Hoàng ý cười không giảm, ánh mắt lại phá lệ chăm chú nhìn. Người đối diện, hơi thở sâu xa, sâu không lường được, so với người vừa rồi chỉ có hơn chứ không kém.

Thắng bại chỉ trong nháy mắt, ta tuyệt đối không thể thất bại!

Nắm thật chặt cung tên trong tay, Phượng Hoàng vẻ mặt biến đổi, buông tay. Mũi tên gào thét bay ra, còn chưa đi xa, mũi tên thứ hai đã bay theo!

Nguyên Thần Trường Không trong mắt biểu lộ sự mỉa mai, đón hướng tên bay đến nhanh chóng bay lên cao, ngón trỏ thon dài vươn ra, mũi tên thứ nhất còn chưa tới trước mặt, thương một tiếng, đã cắt thành hai đoạn.

Đuôi công trên mũi tên thứ hai mới rời dây cung, liền đột nhiên rơi xuống đất.

Phượng Hoàng quá sợ hãi, vung lên dây cung, bắn ra một đạo nội lực. Nguyên Thần Trường Không con ngươi lạnh như băng, vỗ tay một cái, ba một tiếng giòn vang, chẳng những nội lực bị đánh tiêu tan, má trái của Phượng Hoàng trong nháy mắt hiện lên nhiều dấu vết sưng đỏ.

“Ngươi!”

“Nữ nhân, vẫn nên ôn nhu hiểu biết mới tốt.” Nguyên Thần Trường Không hờ hững nhìn nàng: “Thuốc giải!”

Đôi mắt Hoàng nặng nề, khóe miệng gợi lên một chút ngoan độc: “Không có.”

“Không có? Không quan hệ, phế đi hai tay của ngươi, xem ngươi còn hại người như thế nào.” Nguyên Thần Trường Không chậm rãi đi đến, mỗi bước đi, khí thế tăng một phần, thời điểm đến trước mặt nàng, Phượng Hoàng hé ra nụ cười đã hiện đầy mồ hôi lạnh.

“Ca ca, huynh quyết tâm xuống tay với ta sao?” Dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi nhất thời biến mất sạch sẽ, vẻ mặt Hoàng vô tội, hỏi đáng thương.

Nguyên Thần Trường Không mím môi, nhíu mày, liếc mắt, nhìn nàng từ đầu nhìn đến chân, lại từ chân nhìn đến đầu.

Phượng Hoàng trong lòng nghiêm nghị, thầm nghĩ: đây là ánh mắt gì? Hắn có ý gì?

Người nào đó thở dài một tiếng: “Nếu ngươi lớn thêm một chút, cao một chút, tính tình ôn nhu một chút, nghe lời một chút, có lẽ.... Bản công tử sẽ cố đem ngươi làm nữ nhân mà nhìn.”

Phốc!

Phượng Hoàng hộc máu, này nha nha, tổn hại người không mang theo chữ thô tục, tức chết lão nương!

“Đi chết đi, xú nam nhân!” Nguyên Thần Trường Không mỗi một câu đều giống như đâm vào ngực nàng, Phượng Hoàng phát điên, liền ném một nắm thuốc bột, hai chân đạp mạnh trên mặt đất, lướt qua cự cung, phi thân hướng Nguyên Thần Trường Không, thanh đoản kiếm giấu trong tay áo bá một tiếng trượt ra ngoài.

“Chậc chậc, thẹn quá thành giận.” Nguyên Thần Trường Không khí định thần nhàn vươn tay, ngón trỏ thon dài đem đoản kiếm Phượng Hoàng đâm tới nhẹ nhàng kẹp giữa hai ngón tay, xoay ngón trỏ một chút, đoản kiếm chưa lên tiếng trả lời mà đã đứt lìa, nội lực bị đầu ngón tay kia cắt đứt mà quay về với chủ, kèm theo một chút gió xuyên thấu vai Phượng Hoàng.

“Vương bát đản (khốn kiếp)!” Phượng Hoàng oán độc trừng mắt nhìn mặt Nguyên Thần Trường Không mang ý cười, từ trên cao nhìn xuống nàng, hận không thể chém mấy đao trên mặt hắn.

Nơi xa Quân Tiểu Tà lẩm bẩm nuốt nước miếng một cái, sư phụ, rất có phong cách.

Nàng rất vui vẻ chạy đến bên người Vong Xuyên, lo lắng nói: “A Tinh ca ca, huynh thế nào?”

“Không có việc gì, tiểu độc mà thôi.” Vong Xuyên lắc đầu, trong lòng lại nặng nề gấp bội. Yểm cung tàng long ngọa hổ (nhiều nhân tài), giải dược vừa rồi kia hẳn là từ tay của Hắc Quả Phụ, xem ra nếu muốn đoạt được Thuý Ngọc Huyết từ trên tay hắn, càng thêm khó khăn.

“Nếu ngươi dám phế tay của ta, lão nương thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!” âm thanh thê lương của Phượng Hoàng lên án khiến Quân Tiểu Tà hoảng sợ, vội vàng chạy tới, rụt rè nắm ống tay áo Nguyên Thần Trường Không: “Sư phụ.”

“Đồ nhi, có phải ngươi muốn khẩn cầu vi sư buông tha nàng?”

“Sư phụ anh minh thần võ.” Quân Tiểu Tà bị đoán trúng tâm tư, có chút thẹn thùng.

Nguyên Thần Trường Không lắc lắc đầu, đối với kẻ địch nhân từ chính là tàn nhẫn với bản thân, nha đầu ngốc này chẳng lẽ không biết sao? “Đồ nhi, nếu vi sư bất hạnh thua ở trên tay nàng, ngươi cho là ngươi còn có cơ hội mở miệng sao?”

Giọng nói bình thường nhưng phát ra sự không giận mà oai, Quân Tiểu Tà trong tâm cảm thấy áp lực:

“Sư phụ võ công cái thế, tuyệt sẽ không bại dưới tay nàng ta.”

“Tiểu cô nương, cám ơn ngươi thay tỷ tỷ ta cầu tình.” Phượng Hoàng liếc mắt một cái liền nhìn thấu nha đầu kia không có tâm cơ gì, rất đơn thuần. “Lão nương cho dù chết, cũng tuyệt không một chút nhíu mày. Xú nam nhân, ngươi ra tay đi!”

Thật là nhanh nhẹn dũng mãnh!

Quân Tiểu Tà nhìn trời không nói gì, lúc này lại lộn xộn gì nữa? Phượng Hoàng đại tỷ, ngươi không thể bớt tranh cãi một chút được sao?

“Nghe được không, hảo ý của ngươi người ta chẳng thèm ngó tới.” Nguyên Thần Trường Không lạnh lùng cười: “Trước tiên nên chém tay trái hay là tay phải đây? Lựa chọn thực làm cho người ta khó xử a.”