Vốn phủ thừa tướng ở gần hoàng cung trong kinh thành, nhưng từ khi lão thừa tướng từ quan về ở ẩn, không màng chính sự triều đình thì phủ đệ chuyển tới bên bờ sông Thanh Lăng ngoại thành. Bờ bên kia của sông Thanh Lăng chính là kinh đô Đông Lăng, cư dân lên đến mấy trăm vạn!

Đương kim thiên tử Trữ Sí là một vị vua anh minh cơ trí, nhưng điều mọi người tán tụng nhất về ông chính là từ khi đăng cơ đến nay, ông luôn cố gắng cân bằng thế lực của Ngũ đại thế gia. Hơn nữa, để các vị hoàng tử không vì tranh giành ngôi vị hoàng đế mà xảy ra chuyện huynh đệ tương tàn, ông đã sớm phong vương cho các hoàng tử, mỗi người tự cai quản một phương…

Đó là vì sao, dưới sự lãnh đạo của ông, mức sống của Thanh Lăng hoàng triều rất hưng thịnh, phồn vinh, muôn dân trăm họ được an cư lạc nghiệp.

Nhưng thời gian trôi qua, cho dù có là vua thì cũng là con người, cũng phải già đi theo năm tháng… Bây giờ Sí đế không còn trẻ, quốc sự bộn bề, long thể đã sớm lực bất tòng tâm, chuyện truyền ngôi cũng vô cùng cấp bách, nhưng Sí đế có tám hoàng tử và hai công chúa! Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều chết yểu, ba vị hoàng tử đã được phong vương, giờ còn lại ba vị hoàng tử!

Đông vương: Tam hoàng tử Trữ Thiên Vinh, mười năm trước được phong vương ở phía Đông!

Tây vương: Tứ hoàng tử Trữ Thiên Hoành, năm năm trước được phong vương ở phía Tây!

Nam vương: Ngũ hoàng tử Trữ Thiên Dung, ba năm trước được phong vương ở phía Nam!

Theo lời tổ tiên Thanh Lăng hoàng triều truyền lại, khi đã lập đủ bốn vương sẽ chọn thái tử kế vị! Bốn phía đã có ba vương, còn thiếu một vị Bắc vương nữa. Nhưng phía Bắc quanh năm thiên tai liên miên, muôn dân lầm than… là nơi tập trung những người nghèo khổ bần cùng nhất Thanh Lăng hoàng triều, cũng là nơi khiến Sí đế đau đầu mất ngủ nhiều nhất!

Cũng vì thế mà mãi vẫn không có ai được phong vương tới đây, vì cái ghế Bắc vương gia này rơi xuống đầu ai, người đó đều bất mãn! Vậy nên phong Nam vương đã xong lâu mà ngôi vị Bắc vương vẫn còn để trống!

Tuổi tác Sí đế đã cao nhưng ba vị hoàng tử ở kinh thành vẫn chưa được phong vương! Lần lượt là Lục hoàng tử Trữ Thiên Kỳ, Thất hoàng tử Trữ Thiên Hợp, Bát hoàng tử Trữ Thiên Khang. Theo lý mà nói, chắc chắn một trong ba vị hoàng tử này sẽ được chọn. Nhưng trong ba người này, ai sẽ là người thừa kế ngôi vua? Ai sẽ là người bị phong làm Bắc vương? Mấy điều này cũng là chuyện mà già trẻ lớn bé trong kinh thành đang âm thầm phỏng đoán?

Xét về bề ngoài, Lục hoàng tử nổi hơn so với hai hoàng tử còn lại! Vì hắn đính hôn từ khi bảy tuổi, vị hôn thê là một người vô học “ngực không vết mực”, tính tình được chiều chuộng sinh hư…

Mà hôn ước này cũng khiến cho khắp trên dưới kinh thành đều tiếc mãi không thôi cho Lục hoàng tử.

Hôn ước này thành cũng là Thủy tam tiểu thư, không thành cũng là Thủy tam tiểu thư…

Khi Lục hoàng tử hai mươi bảy tuổi, Thủy tam tiểu thư cũng đã hai mươi, nếy đã không thể nên duyên, hủy hôn âu cũng là điều không thể tránh khỏi…

Việc hủy hôn giữa Lục hoàng tử và Thủy tam tiểu thư khiến cho Đại phu nhân không đồng ý, lấy cái chết ra phản đối, cũng khiến cho phủ thừa tướng một lần nữa cuốn vào chuyện thế gian, thậm chí lấy ra cả thánh chỉ của tiên hoàng, trở thành vở kịch hấp dẫn cho người trong kinh thành xem…

Nhưng kết quả lại khiến cho người ta thầm than không dứt, dù hôn ước được hủy như ý nguyện, rất hợp tình hợp lý vì Thủy tam tiểu thư thực sự cũng không xứng với Lục hoàng tử, việc Lục hoàng tử hủy hôn có thể tha thứ được. Nhưng tội thiếu nghĩa khí mà Tam tiểu thư trách móc vẫn đổ trên đầu của hắn…

Bây giờ, việc hủy hôn này xảy ra như mạch nước ngầm khiến cho không khí của kinh thành sôi sục cuồn cuộn. Tên tuổi của Lục hoàng tử cũng lớn hơn Thất hoàng tử và Bát hoàng tử nhưng quyết định của vua vẫn chưa thể phỏng đoán được! Mà Ngũ đại thế gia cũng rất để ý đến vị vua tương lai này, phải biết rằng vua nào, triều thần nấy, huống hồ bọn họ là những gia tộc lớn sống trong quyền thế? Ai tiếp cận được người ngồi trên ngôi báu cũng là điều tốt cho gia tộc mình…

Bước lên cầu thang, Thủy Băng Tuyền đưa mắt đánh giá phủ đệ trang trọng trước mắt! Cổng chào hình rồng, khí thế hiên ngang phi phàm, mặt trên tấm biển đỏ chữ đen viết hai chữ “Trương phủ” mạnh mẽ!

Cổng lớn đỏ thẫm có hai người hầu đứng chờ, vừa thấy Thủy Băng Tuyền thì lập tức cung kính hành lễ: “Tiểu nhân bái kiến tôn tiểu thư*.”

(*Tôn tiểu thư: Ý chỉ cháu ngoại của lão gia)

“Tôn tiểu thư, chắc lão gia đang đợi ở phòng khách chờ tiểu thư đến, mời.” Quản gia hơi khom lưng kính cẩn với Thủy Băng Tuyền.

Thủy Băng Tuyền hạ mắt, theo những thông tin nàng nghe ngóng được khi vừa tới đây, Trương phủ này cũng không mấy coi trọng Thủy Băng Tuyền! Vậy tại sao bây giờ lại như thế này?

“Tiểu thư?” Hương Hàn mang theo một túi nhỏ đi sau Thủy Băng Tuyền.

“Ừ, đi vào thôi, để ông ngoại chờ lâu thật làm cho Thủy Băng Tuyền được yêu quý mà lo sợ rồi!” Trong lòng âm thầm sắp xếp lại những thông tin từng thăm dò được, Thủy Băng Tuyền khẽ tươi cười, cho dù là thật lòng quan tâm hay có mục đích riêng, nàng vẫn phải thử một lần!

“Tuyền Nhi…” Vừa bước vào cửa, Thủy Băng Tuyền đã bị một giọng nói trầm thấp gọi lại, hơi nghiêng người, nàng đưa mắt nhìn nam tử mặc y phục trắng đứng trên hành lang đưa lưng về phía mặt trời chiều, khuôn mặt tuấn tú đối diện nàng nở một nụ cười bình tĩnh. Áng mây hồng sau lưng như tô đậm ánh hào quang quanh người hắn, tỏa ra thứ ánh sáng rung động lòng người.

“Biểu ca.” Thủy Băng Tuyền khẽ gật đầu, tướng mạo của Trương Quan Duệ này cũng không tệ, có vẻ nhã nhặn thư sinh, dưới ánh chiều tà lại thanh cao như cúc, quả là một mỹ nam tử hiếm thấy! Nhưng suy nghĩ trong đôi mắt đen thẳm kia nàng cũng không bỏ qua! Chắc hẳn, hắn cũng đang cảm thấy khó hiểu trước sự thay đổi của nàng.

Thủy Băng Tuyền này rất lạ lùng với Trương Quan Duệ, trong trí nhớ của hắn, Thủy Băng Tuyền luôn mặc y phục có màu sắc sặc sỡ, tuy xinh đẹp nhưng thiếu đi vẻ nhã nhặn.

Nhưng bây giờ, vẫn là y phục tím rực rỡ như trước, tôn lên thân thể thướt tha của nàng nhưng không còn vẻ tầm thường như trước. Gương mặt không trang điểm cầu kỳ nhưng lại như được bao bọc bởi lớp màng bí ẩn, khiến người khác không thể hiểu rõ… Chân mày tỉa gọn gàng song đôi mắt phượng vẫn có thứ gì đó mông lung, làm cho người ta không thực sự biết nàng đang nghĩ gì…

“Sao Tuyền Nhi không vào nhà?” Lão thừa tướng biết Thủy Băng Tuyền vừa đến liền ra đón.

“Ông ngoại.” Thủy Băng Tuyền lạnh nhạt hành lễ với lão thái gia.

“Ông nội.” Trương Quan Duệ bước trên hành lang, lòng thầm nghĩ tới ánh mắt châm biếm của Tuyền Nhi… Chẳng lẽ nàng trách hắn sao?

“Nào, vào nhà uống trà, nghỉ ngơi chút đi.” Lão thừa tướng cũng không để ý đến vẻ lạnh nhạt của Thủy Băng Tuyền, gọi nàng vào nhà! Đây là cháu gái ruột suy nhất của ông, ông sẽ không coi thường nàng như trước kia nữa. Vì con gái ông cũng được, vì Tuyền Nhi không còn mẹ bảo vệ cũng được, bây giờ ông già rồi, làm hết sức cũng chỉ có thể bảo vệ nàng được ba phần!

Ngồi trong phòng khách thanh lịch, tao nhã, nha hoàn đang pha loại trà hảo hạng nào đó.

“Tuyền Nhi, cháu ở đây một thời gian, đi ra ngoài thăm thú với biểu ca, muốn gì thì cứ nói với ông ngoại.” Lão thừa tướng đặt chén trà trong tay xuống, ngồi trên ghế căn dặn Thủy Băng Tuyền.

Thủy Băng Tuyền nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trương Quan Duệ đang ngồi bên cạnh: “Tuyền Nhi đâu dám làm phiền biểu ca còn bận rộn, ông ngoại cứ yên tâm, Tuyền Nhi tự mình giải khuây kiếm vui được.” Trương Quan Duệ và Thủy Băng Tuyền cũng chẳng mấy thân thiết. Bỗng trở nên ôn hòa có phải là quá muộn không?

Đôi mắt đen của Trương Quan Duệ chợt sáng: “Tuyền Nhi đang trách biểu ca trước đây không quan tâm tới Tuyền Nhi sao?” Hắn vẫn nhận ra ý châm biếm của Tuyền Nhi!

“Muội có nói vậy đâu? Biểu ca, huynh tự cảm thấy xấu hổ sao?” Chân mày của Thủy Băng Tuyền khẽ nhếch lên, toàn thân tỏa ra ý chế giếu thản nhiên.

“…” Trương Quan Duệ nghẹn lời.

“Ha ha, Tuyền Nhi, bây giờ ông mới biết Tuyền Nhi lại thẳng tính như vậy đấy!” Lão thừa tướng bật cười, thấy cháu trai mà mình rất yêu quí không thốt nên lời, thật là cao hứng, chuyện này có khi chỉ có mình Tuyền Nhi làm được. Nếu… Quan Duệ có thể thích Tuyền Nhi thì thật tốt, để Tuyền Nhi gả cho Quan Duệ, ông cũng bớt phải lo lắng.

Trương Quan Duệ cười nhạt, ông nội nghĩ gì, hắn cũng hiểu được đôi phần… Lại nhìn lướt qua Thủy Băng Tuyền, Tuyền Nhi bây giờ và Tuyền Nhi hắn từng biết khác xa nhau. Nhưng…. muốn hắn động lòng, đến mức muốn cưới nàng? Điều ông muốn thực sự rất khó, Tuyền Nhi cũng không phải mẫu người mà hắn thích… Tuy nàng bây giờ cũng hơi khiến hắn ngạc nhiên, nhưng chỉ với chút ít đó…

Thủy Băng Tuyền nhìn lão thừa tướng, thì ra là vậy…