Đường Lâm biết anh họ Bart nhưng lại không nghĩ rằng anh là con của Phú Khả Địch Quốc George- Bart.

Khi ba chị dâu của anh nói cho cô biết, cô mới hiểu được, người đàn ông này không chỉ viết lập trình, mà anh còn làm chủ một công ty, nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi, bởi vì anh thích viết lập trình chứ không thích kinh doanh, một tuần anh chỉ đến công ty một ngày, chính là ngày thứ sáu thần bí.

Cô không biết mình muốn gì nhưng đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô trở nên rất lớn.

Vốn cô chỉ biết anh bán lập trình của mình có chút tiền, cho nên thuê căn nhà kia và bên trong có những thiết bị đắt tiền, nhưng bây giờ chỉ sợ không phải anh chỉ có chút tiền mà thôi.

Việc các cô ấy nhờ cũng không phải việc gì lớn. Các cô ấy muốn cô khuyên Adam về nhà ở qua lễ Giáng Sinh.

Chuyện này xem ra rất đơn giản, nhưng khi thực hiện thì còn khó hơn trời.

"Cha và Adamcó sự khác biệt (giữa hai thế hệ)." Bạch Vân nói.

"Lão đầu tử kia đều có sự khác biệt với các con của ông ấy." Ninh Ninh trợn mắt nói.

"Đừng nói như vậy chứ, em cảm chị cảm thấy thật ra George cũng không có lỗi trong việc này." Oa Oa nói đỡ cho cha chồng.

Bạch Vân cười cười, tiếp tục nói: "Tôi không biết cô có biết hay không, nhưng Adam sợ... không thích chó là có nguyên nhân."

"Tôi biết." Đường Lâm nhẹ giọng nói, "Anh ấy có nói với tôi."

Bạch Vân nhíu mày, cả cái này Adam cũng nói, sợ rằng Adam đã có tình cảm với cô ấy rồi, như vậy chuyện này sẽ dễ dàng hơn.

"Cô đã biết vậy là tốt rồi." Oa Oa ngồi thẳng người, "Mùa thu năm ngoái tôi cưới Alex, lễ Giáng Sinh tôi với Alex và cặp đôi song sinh trở về đại trạch ăn Tết thì không cẩn thận.... Ách, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."

"Ngoài ý muốn?" Đường Lâm sửng sốt.

"Lễ Giáng Sinh, không phải đều phải tặng quà sao? Tôi nghe Alex nói Adam một mình ở Seattle này, ngay cả người giúp việc cũng không có, cho nên mới đưa cho nó... Ách... Cái kia..." Oa Oa lúng túng cười.

"Cái nào?" Đường Lâm nghe không hiểu nên hỏi lại.

"Cô ấy tặng Adam một con chó nhỏ." Ninh Ninh tươi cười nói, "Vì muốn làm cho nó kinh ngạc, lại đặc biệt đợi khi nó ngủ để con chó nhỏ kia lên giường của nó, chuyện gì xảy ra sau đó cô có thể tưởng tưởng được."

"Cái gì?" Lần này cô thật sự ngơ rồi.

"Tôi không cố ý, tôi cũng không biết nó sợ chó." Oa Oa lẩm bẩm nói: "Người ta cũng chỉ có ý tốt mà thôi, ai biết Alex khi còn bé lại xấu tính như vậy."

"Khi còn bé Alex và Hawke cũng làm như vậy với nó, nhưng họ không thả chó nhỏ mà thả Doberman căn cửa,to lớn dữ dằn." Ninh Ninh tức giận nói: "Khi đó Adam mới năm, sáu tuổi tỉnh dậy lại nhìn thấy con chó kia liền sợ chết kiếp, nghe nói nó muốn động cũng không dám động, cứ nhìn chằm chằm con chó kia, mãi đến khi quản gia không nhìn thấy nó liền đến phòng nó tìm mới phát hiện. Tóm lại tuy là con chó nhỏ nhưng khi nó tỉnh lại thiếu chút nữa là phát điên."

Oa Oa thở dài nói: "Khi đó căn bản tôi không biết mình làm sai điều gì, Adam cứ tưởng là do Alex và Hawke làm, ngày đó sau khi tranh cãi với bọn họ, liền dọn đồ quay về Seattle ngay trong ngày, cho nên tôi không có cơ hội giải thích với nó. Sau đó tôi mới biết những chuyện mà Alex và Hawke làm với nó khi còn bé, nhưng khi tôi gọi điện cho nó, ngoài mặt thì nó chấp nhận lời xin lỗi của tôi, nhưng sau đó nõ cũng không trở về Los Angeles nữa, nên chúng tôi đoán lễ Giáng Sinh năm nay nó cũng không trở về ăn tết."

Lo lắng, xoa hai tay vào nhau Oa Oa làm ra vẻ đáng thương nhìn Đường Lâm nói: "Tôi biết mới trước đây Alex làm rất nhiều chuyện không tốt với Adam, nhưng sau này anh ấy cũng hối hận rồi, chỉ là không mở miệng nói lời xin lỗi được, chuyện cũng đã qua nhiều năm, tình cảm anh em bọn họ cũng tốt hơn rất nhiều nhưng chỉ vì chuyện này mà cãi nhau. Ngoài miệng nó nói không có gì nhưng thực ra nó rất để ý."

"Hawke cũng thế." Ninh Ninh hít sâu nói: "Anh ấy vẫn cực kỳ để ý những việc mình đã làm với Adam, nhưng tình cảm của anh ấy với Alex cũng tốt, một bên là tình cảm của người anh trai tốt một bên là lòng áy náy với em trai, lần này anh ấy bị kẹp ở giữa tâm trạng rất tồi, Hawke không có biện pháp khắc phục chuyện này liền tìm đến tôi, tôi cũng sắp bị phiền chết rồi."

Bạch Vân bất đắc dĩ cười cười, nhìn Đường Lâm nói: "Chuyện là như vậy, Adam vẫn không có trở lại Los Angeles, cha tức giận tới mức muốn đến đây bắt nó, nhưng ông ấy lại bị bệnh tim, ở cùng chỗ với Adam cũng không tốt lắm, tôi sợ ông ấy vừa tới lại tranh chấp với Adam, cho nên chúng tôi mới đến đây. Nếu có thể chúng tôi hi vọng cô có thể khuyên Adam quay lại Los Angeles qua lễ Giáng Sinh, đến lúc đó anh em bọn họ ở cùng một chỗ, có một khởi đầu còn hơn cứ để chuyện này ngày càng khó giải quyết."

Đường Lâm dở khóc dở cười nhìn các cô ấy, thật lâu sau mới nói: "Các cô đã quá coi trọng tôi rồi... tôi cùng anh ấy... mới biết nhau không lâu, anh ấy làm sao có thể nghe tôi khuyên?"

"Sẽ không đâu, cả nguyên nhân khiến nó sợ chó nó cũng nói với cô, nếu không phải nó thích cô chắc canh nó sẽ không nói, bình thường nó rất để ý chuyện này. Mà cô xem, nó ở cùng cô, cũng không còn sợ chó nữa, còn có thể tắm cho chó nữa." Oa Oa cầm tấm hình trên bàn lên lắc lắc, bày ra vẻ mặt cầu xin giúp đỡ, "Làm ơn! làm ơn! Chỉ cần cô đi nói một chút thôi... nếu như là lời của cô, nói không chừng..."

"Các chị ở đây làm cái gì?" Một giọng nói khàn khàn bất mãn rống lên, cắt đứt lời của Oa Oa.

Bốn cô gái trong phòng khách hoảng sợ, rối rít quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Adam đứng ở cửa phòng, đầu tóc rối bời, vẻ mặt khó chịu căm tức.

"Hi, Adam." Bạch Vân bình tĩnh mỉm cười, "Bọn chị đến thăm em nha!"

***

Anh không nói hai lời, liền đuổi toàn bộ họ ra ngoài.

"Ầm" cửa chính bị anh đóng mạnh lại trước mặt ba cô gái, Đường Lâm kinh ngạc nói: "Adam đừng như vậy, Bạch Vân họ cũng không có ác ý."

"Không có cũng do họ nói."

"Em không biết lòng dạ anh lại hẹp hòi thế đấy." Cô nhíu mày dịu dàng nói.

"Bây giờ em mới biết." Anh lạnh lùng nói.

"Anh..." Cô á khẩu, thật lâu sau mới nói: "Dù sao họ cũng là chị dâu của anh."

"Vậy thì sao?" Anh tức giận vì cô nói thay cho ba cô chị dâu kia, liền thốt lên: "Mắc mớ gì tới em?"

Đúng vậy, liên quan gì đến cô? Cô đã bị nhóm chị dâu của anh làm cho lú lẫn rồi, cho nên mới cho rằng anh thích cô... tự cho mình cái quyền có thể quan tâm đến anh.

Mắc mớ gì đến em?

Âm thanh lạnh lùng của anh vẫn còn vang vọng trong không khí, từng chữ từng chữ một lọt vào tai cô, Đường Lâm không biết phải nói gì, nhìn biểu tình lãnh khốc của anh cô chỉ cảm thấy đau lòng.

"Là lỗi của em, em không nên xen vào chuyện của người khác." Cô tự giễu cười cười, mở cánh cửa trước mặt anh ra, thản nhiên nói, "Chẳng qua đây là nhà em, người có quyền đuổi khách là em mới đúng, làm phiền anh cũng đi ra ngoài đi."

Giống như bị cô tát một cái, anh không thể tin được trừng, "Em đuổi anh?"

"Đúng." Nắm chặt tay cầm cửa, mặt không hề đổi sắc nói.

Anh nghiêm mặt đứng tại chỗ trừng, ba cô gái kia vẫn đứng trước cửa, chẳng qua không có ai lên tiếng nói chuyện.

Một giây sau, anh xoay người, cũng không quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi nhà.

Đường Lâm nhìn nhóm chị dâu của anh, nở nụ cười cứng ngắc khẽ gật đầu sau đó đóng cửa lại.

Trán cô tỳ trên cửa, không tiếng động rơi nước mắt.

Lòng cô đau quá, đau quá...

Sau khi biết mình yêu anh cô không dám nói với anh, bởi vì sợ anh không đáp lại tình yêu đó, vốn cô không muốn nghĩ đến cuộc sống sau này, làm bộ như anh thật sự yêu cô mới đối xử dịu dàng với cô như vậy.

Không biết Kiều Khả đi tới bên cô khi nào, nó liếm tay cô, ngửa đầu nhìn cô vẻ mặt đau thương.

Cô xoay người ngồi xuống, ôm lấy cổ nó, nhưng vẫn không ngừng rơi nước mắt.

Không biết bao lâu sao, đèn nhà đối diện sáng lên, cô thấy anh đứng ở cửa phòng bếp, hai đút trong túi quần, vẻ mặt cứng ngắc cách một con đường trừng mắt nhìn cô.

Cả mặt cô đều là nước mắt, cô biết anh nhất định thấy được.

Vốn cho rằng chỉ cần anh thích cô là đủ rồi, hiện tại mới biết được, lòng tham của cô quá lớn...

Nhưng người đàn ông này không hiểu, khi anh chăm chú nhìn cô, "Tạch" một tiếng cô đưa tay tắt đèn đi, che giấu vẻ chật vật của mình, xoay người mang theo Kiều Khả vào phòng ngủ.

****

Đáng chết!

Cô gái đáng giận!

Khóc cái gì? Khóc có gì tốt?

Rõ ràng cô mới là người đuổi anh về, tại sao lại ở bên kia khóc!

Ầm..

Anh đấm cụ cái lêm trên bao cát, bao cát phát ra âm thanh lớn.

Nghĩ đến tối hôm đó cô dùng bộ dáng đó nhìn anh, giống như tất cả lỗi đều tại anh, anh liền nổi giận. Đã một tuần rồi, anh không tìm cô, vậy mà cô cũng biến mất không một tin tức gì.

Có lầm hay không? Anh cũng không làm gì, chẳng qua là đuổi những cô gái không lương tâm kia ra ngoài mà thôi, cô liền tức giận, không biết trong đầu cô đang nghĩ gì nữa!

Ầm, ầm...

Anh lại thực hiện một cú đấm móc, sau đó lại một cú đấm nữa.

Con bà nó, đều tại mấy người kia làm hại! Rõ ràng trước đó anh và cô rất tốt, không biết những người kia nói gì với cô! Hại anh biến thành thần kinh, thần kinh.

Phụ nữ đều là những kẻ điên!

Ầm, ầm, ầm, ầm...

Mồ hôi của anh rơi như mưa, căm hận dùng toàn lực đấm vài cú, mỗi quả đấm đều khiến bao cát đung đưa rất mạnh.

"Adam."