Anh sợ chó.

Thật là khiến người khác không ngờ.

Tuy nhiên anh nói anh không sợ nhưng đến tận buổi chiều trước khi rời khỏi nhà cô, anh đều không đến gần Kiều Khả, bất kể cô tắm hay cho Kiều Khả ăn anh vẫn đứng bên cạnh nhưng lại thủy chung đứng cách nó một thước hoặc lớn hơn.

Hiện tại nhớ lại ngay từ đầu người đàn ông kia đều không chạm tới Kiều Khả, lúc trước anh không đi vào phòng khám thú y, hôm nay không hiểu tại sao lại đi cùng cô.

"Thật kỳ quái." Cô nhìn nhà trọ đối diện, khó hiểu lẩm bẩm.

Kiều Khả nghe thấy tiếng cô, tò mò ngẩng đầu nhìn cô, cô xoa xoa đầu nó, nghi hoặc hỏi: "Không biết tại sao anh ấy lại sợ chó?"

Nó lộ ra vẻ mặt vô tội.

Đường Lâm nhìn mà bật cười,"A, tao hiểu được, coi như hỏi mày, mày cũng không biết."

Cô gãi cằm nó, sau đó lại quay đầu nhìn đối diện.

Không biết nếu cô hỏi anh có nói không?

Nói chung là không thể nào...

Cô cười khổ, đứng lên duỗi người một cái.

Aizz, thôi, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, nếu anh muốn thì tự dưng sẽ nói, nếu anh không muốn thì cô có hỏi cũng không có kết quả.

Chỉ là, cô thấy anh càng ngày ít tới đây....

* * *

"Adam?" Một buổi sáng tinh mơ, cô mới vừa mở cửa thì thấy anh đứng trước cửa rồi, Đường Lâm rất kinh ngạc. "Có chuyện gì sao?"

"Không phải trước kia em tìm anh cùng chạy bộ sao?" Anh nói.

Lúc này cô mới để ý trên người anh trên người anh mặc bộ quần áo thể thao. cô nhìn anh không chớp mắt trong lòng tràn đầy nghi ngờ, đúng, cô có tìm anh nhưng đó là hai tuần trước nha.

"Anh nghĩ thỉnh thoảng ra ngoài chạy bộ cũng không tồi" Anh bổ sung một câu.

Chú ý thấy trên mặt anh không hề cứng ngắc, cô đành nuốt xuống câu hỏi đã đến miệng, chỉ mỉm cười nói: "Vậy đi thôi, em có hẹn với Jonathan, anh ấy đang chờ ở đầu đường."

Anh biết, liên tục trong ba ngày anh nhìn thấy vị bác sỹ thú y kia quay về cùng cô, liền biết tên kia đều chạy bộ cùng cô, anh thấy vậy liền phát hỏa, buồn bực, suốt một ngày một một đêm.

Cho nên mới sáng sớm anh không nghĩ nhiều, mặc quần áo chạy qua đây, nhưng vừa đến trước cửa nhà cô lại không hiểu mình đang làm cái gì, vừa muốn rời đi thì cô lại mở cửa, anh đành mở miệng.

Đáng chết, anh tuyệt đối không muốn ra ngoài.

Nhưng mà lời đã nói ra, cô cũng bắt đầu xuống lầu, anh đành vác bộ mặt xanh mét đi theo, điều duy nhất kiến tâm trạng anh vui là khi tên bác sỹ thú y kia thấy anh và cô xuất hiện thì nụ cười liền cứng ngắc.

Nội tâm Adam rất sảng khoái, bắt đầu chạy không bao lâu, đáy lòng anh liên tục nguyền rủa, một giờ sau, toàn thân anh buộc chặt, mọi nơi mọi lúc đều trong tình trạng báo động, thật vất vả mới quay về nhà được anh phải kiềm chế lắm mới để cho cô trò chuyện cùng với tên kia, sau đó ôm eo cô lướt qua tên kia đi thẳng lên nhà trọ của anh.

Anh ngầm hi vọng tên kia thức thời, tốt nhất sau này đừng xuất hiện nữa, anh không muốn buổi sáng ngày mai lại nếm trải loại kinh nghiệm ác mộng này.

Đáng tiếc sự việc không đơn giản như anh nghĩ, sáng sáng ngày thứ hai vị bác sỹ thú y kia lại tới nữa, sau đó ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm.... (Lịch của TQ một tuần có bảy ngày: ngày thứ nhất, ngày thứ hai đến ngày thứ bảy.)

Anh không thể chịu được.

Đứng trong phòng tắm Adam để cho nước ấm xối lên thân thể mình, toàn thân vẫn buộc chặt, cho đến khi làn da đỏ lên anh mới tắt nước lấy khăn lông lau tóc đi ra ngoài, vừa mở cửa liền thấy cô ngồi trên giường anh.

Anh đứng ở cạnh cửa nhìn cô một tay vẫn đặt ở trên đầu.

Bình thường sau khi chạy bộ xong nếu cô đến nhà anh thì sẽ tắm ở một phòng tắm khác sau đó ở phòng khách đợi nhưng hôm nay cô lại vào phòng anh chỉ mặc áo choàng tắm ngồi trên giường khuôn mặt không có nét cười.

"Anh có gì muốn nói với em hay không?"

Không nghĩ rằng cô vửa ở miệng lại hỏi câu này, Adam im lặng tiếp tục lau tóc.

"Không có thì thôi." Cô đứng lên, lướt qua mặt anh đi ra ngoài, lạnh lùng nói: "Ngày mai anh có thể không cần đến, tạm biệt."

Anh hoảng hốt vội vươn tay bắt lấy tay cô.

"Buông tay." Vẻ mặt cô lạnh lùng, đôi mắt đen sáng lên khác thường.

Cô đang tức giận, anh co rúm lại nhưng vẫn không buông tay.

Anh chưa từng nghĩ rằng cô cũng sẽ tức giận, kỳ lạ là cô tức giận với anh, anh lại cảm thấy cô rất đẹp, hơn nữa còn chết tiệt... gợi cảm.

"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ." Cái gì anh cũng chưa làm, đột nhiên cô lại mở miệng, lạnh giọng nói: "Buông."

Lúc này anh mới phát hiện vừa rồi cô nói "Tạm biệt" là sự thật, trong lòng anh căng thẳng, sắc mặt xanh mét, "Là em muốn anh chạy bộ với em, hiện tai anh chạy, sao tự nhiên em lại gây chuyện?"

Đường Lâm nghe vậy tức giận đến nổi trận lôi đình, buộc miệng liền mắng: "Em không ép anh đi cùng em! Lúc em hỏi anh anh lại nói không cần sau hai tuần lại đột nhiên chạy đến nói muốn đi, khi đi lại có bộ dáng thống khổ, mỗi lần trở về liền lập tức lên nhà giống như lửa thiêu mông, thật sự em không biết anh đang sợ cái gì, anh còn dám nói em tức giận? Em đến hỏi anh là vì em quan tâm anh nếu là người khác thì kệ mẹ nó chứ..."

Adam nghe vậy mặt lúc trắng lúc xanh, anh vẫn cho là mình che giấu rất kỹ không ngờ cô lại sớm biết anh sợ hãi, anh mím môi nhíu mày trừng cô, người phụ nữ này cũng không chịu yếu thế trừng lại.

Trời đánh!

Anh buồn bực thầm mắng trong lòng, thật lâu mới không cam tâm tình nguyện ồm ồm mở miệng,"Anh không thích ra ngoài."

"Em biết, anh đã nói rồi." Cô vẫn đang quắc mắt nhìn anh, nhưng lửa giận trong mắt đã giảm bớt. "Sau đó thì sao?"

Anh tức giận nhìn cô, "Em không thể chấp nhận cái đáp án đơn giản này sao?"

"Không thể." Cô mát không chớp, mặt không thay đổi nói.

"Tại sao?" Anh nổi giận hỏi.

Cô cái gì cũng không nói chỉ nhìn anh với vẻ mặt đau thương, sau đó rũ mắt xuống, tự giễu giật giật khóe miệng, "Thôi, anh không muốn nói cũng không sao, em nghĩ chúng ta không còn gì để nói."

Anh không thích nét mặt này của cô, giống như cô phải đi là do lỗi của anh nhưng anh lại không đuổi cô đi!

Anh không hiểu cô đang so đo cái gì, không hiểu tại sao cônhất định phải truy cứu nguyên nhân, chẳng lẽ anh không thích ra ngoài cũng không được sao?

Trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh giận dữ buông tay ra.

Cô đi, không quay đầu lại.

Anh quay lại phòng tắm vứt khăn lông trên đầu vào giỏ đựng quần áo, cầm lấy máy sấy sấy tóc, nhưng vẻ mặt vừa rồi của cô liên tục hiện lên trong đầu anh, anh càng nghĩ càng tức, không cẩn thận liền bóp hư mấy sấy.

Shit!

Anh trừng mắt, không chịu nổi nghiến răng bóp máy sấy một cái nữa, nổi giận giật đứt dây mấy sấy đang cắm trong ổ điện, đem ném tất cả vào sọt rác, sau đó nổi trận lôi đình đi về phòng, lên giường đi ngủ.

Thật con mẹ nó không hiểu cô gái kia đang suy nghĩ cái gì!

Không muốn cô coi trọng tên bác sỹ thú y khốn kiếp kia, cho nên mới tùy tiện tìm một lý do.

Nói không chừng cô còn có suy nghĩ ở chung với tên kia, sau này con chó chết tiệt kia có thể khám bện miễn phí, đồ dùng của chó cũng không mất tiền mua!

Anh nghĩ rằng cô vừa ra khỏi cửa nhà anh liền vội vàng chạy đến tìm tên kia, nghĩ vậy Adam liền tức giận trán nổi gân xanh, một giây sau anh liền xoay người nhảy xuống giường, kéo màn cửa sổ ra, nhưng lại vừa mới kéo ra thì lại kéo lại ngay.

Anh đứng tại chỗ thật lâu, mới dám dùng ngón tay nhấc rèm cửa lên để lộ ra một góc nhỏ không ai có thể phát hiện.

Cô đang ngồi trên giường, con chó kia ngồi trước mặt cô, không biết cô nói gì với nó, nhưng xem ra con chó này rất chuyên tâm lắng nghe.

Trên người cô vẫn mặc áo choàng tắm của anh.

Adam sửng sốt, chậm nửa nhịp chú ý tới chuyện này, sau đó mới hiểu ra mới vừa rồi cô cứ như vậy mặc áo choàng của anh đi trong gió rét về nhà.

Đột nhiên anh biết cô nói gì với con chó kia rồi.

Tám phần là oán giận anh...

Anh nhíu mày, sau đó trở lại giường, năm phút sau anh đến phòng tắm cô mới dùng qua, cầm lấy quần áo của cô bỏ chung vào giỏ đựng quần áo của anh.

Quần áo của anh toàn là màu đậm, nhưng của cô là màu hồng nhạt mà còn rất nhỏ.

Quần áo của mình cũng không mang đi, tắm xong đồ lót cũng không mặc, mới vừa rồi nhất định là cô rất tức rồi.

Mím môi, anh xoay người trở về phòng, lại không chịu được đi đến bên cửa sổ kéo góc rèm cửa ra, con chó kia đã mệt mỏi nằm xuống rồi, cô vẫn còn nói nhảm với con vật đáng thương kia.