Bắt đầu từ ngày đó, cứ cách hai ba ngày cô lại hẹn anh ra ngoài, anh không thích ra khỏi cửa vì thế họ đều đống ý ở nhà anh xem phim rồi cô sẽ nấu bữa tối.
Sau đó chuyện này đã trở thành thói quen. Ngoại trừ lần trước cô ngủ ở nhà anh thì đến giờ cô vẫn không qua đêm ở đó.
Mỗi sáng anh sẽ thấy cô mặc đồ thể thao chạy bộ, cô từng rủ anh rèn luyện cơ thể bằng cách chạy bộ nhưng anh từ chối, hình như cô nhận thấy anh không thích ra ngoài nên cũng không nhiều lời.
Cô biết anh đem ngày đêm đảo ngược thì trừng lớn mắt nhưng cũng không nói gì, trái lại từ đó không bao giờ cô đến gõ cửa nhà anh vào ban ngày.
Cô hỏi anh làm nghề gì, anh nói mình là nhà thiết kế co cũng chỉ "Ừ!" một tiếng.
Sau vài lần như vậy anh phát hiện anh thích có cô làm bạn, không chỉ là làm bạn trên giường mà anh thích cùng cô xem những bộ phim cũ, cùng cô ăn cơm, nghe cô kể về những chuyện mà cô đã nhìn thấy trong ngày.
Cuộc sống của anh cũng không có thay đổi gì lớn, chỉ là cô sẽ thường xuyên xuất hiện trong nhà anh, mỗi tối khi anh thức dậy cô sẽ đứng ở ban công đối diện chào hỏi anh.
Anh thở nhẹ ra một hơi, như vậy cũng tốt, anh không thay đổi.
Mãi đến đêm kia, anh phát hiện lại không thấy cô nữa.
Ngày đầu tiên, anh nghĩ rằng cô có việc nên đi ra ngoài, nhưng đã một ngày một đêm cô cũng chưa trở về, va li của cô vẫn còn trong nhà, nhưng cả ngày anh lại không thấy cô, ngày hôm qua cũng không thấy hôm nay cũng vậy, cô cũng không đến nhà tìm anh, lầu sáu đối diện không hề có động tĩnh gì trong ba ngày liên tục.
Anh khó tránh được nôn nóng, anh muốn biết cô dang ở nơi nào, sau đó lại phát hiện mình không có cách nào để liên lạc với cô, anh không biết số di động cũng như không biết cô làm việc ở đâu và càng không biết số điện thoại bàn nhà cô, anh chỉ biết cô ở đối diện nhưng cô lại không về nhà.
Anh không có tâm trạng làm việc, lo lắng không biết cô có xảy ra chuyện gì không, anh thậm chí xâm nhập vào mạng của các bệnh viện gần đấy, tìm kiếm xem tên cô có xuất hiện trong danh sách những người được đưa vào phòng cấp cứu hay không? Anh càng thêm hoảng sợ khi nghĩ rằng cô chết ở giữa đường mà không ai phát hiện ra.
Trời sáng rồi lại tối, đối diện vẫn một mảng hắc ám và yên tĩnh, đang lúc anh định lấy chìa khóa đi ra ngoài tìm cô thì thấy đèn nhà cô sáng lên, sắc mặt anh xanh mét, sải bước đi qua nhà trọ đối diện, đi lên lầu gõ cửa nhà cô.
" Adam?" Cô mở cửa thấy anh thì rất kinh ngạc.
"Em chạy đi đâu vậy?" Vẻ mặt anh lạnh lùng, kiềm chế để khỏi bùng nổ tức giận.
" Newyork." Cô nói, mắt hạnh trợn lên.
Anh rất tức giận, bộ dáng và vẻ mặt cô chứ như không biết xảy ra chuyện gì, khiến anh càng thêm nổi giận. "Vì sao không nói với anh tiếng nào?"
Đường Lâm nhìn anh, trợn lớn mắt, giống như là hiểu ra điều gì đó, liền nói: "Xin lỗi, em không ngờ anh lại lo lắng..." Cô giơ tay lên sờ nhẹ lồng ngực của anh, giống như là muốn trấn an cơn giận của anh, ấm giọng giải thích, "Em vốn là định đi về trong ngày, nhưng lại bị bạn giữ lại cho nên ở thêm hai ngày."
Anh biết mình không có lý do để tức giận nhưng chính anh lại cảm thấy tức, "Ít nhất em phải gọi điện cho anh."
"Em có nghĩ đến nhưng lại không có số điện thoại của anh."
Anh á khẩu không trả lời được đành trừng, một giây sau anh tức giận nói: "Đưa di động của em đây."
Cô lấy di động trong ba lô ra đưa cho anh.
Adam mở di động của cô lên lưu số điện thoại riêng của mình vào, anh không thích như vậy, trước đây anh chưa từng cho người phụ nữ nào số điện thoại riêng của mình nhưng anh lại không thích cảm giác của ba ngày qua.
"Hết tức giận rồi hả?" Sau khi nhận lại di động thì cô dùng vẻ mặt vô tội hỏi.
Anh mím chặt môi, khóe mắt giật giật, "Anh không có tức giận."
"À" Cô cúi đầu cất điện vào ba lô.
"À cái gì?" Anh nhíu mày, thề rằng cô gái này đang cười trộm.
" Không có." Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, "Anh có muốn vào không? Hay là muốn tiếp tục đứng ở đó?"
Anh trừng cô, cô lại mỉm cười, "Em đang nấu hoành thánh."
Cô gái đáng chết.
Anh âm thầm mắng, nhưng vẫn xoay người đi vào nhà cô.
* * *
Nhà cô rất ấm áp hơn nữa lại có rất nhiều màu sắc khác nhau.
Lần trước hầu như anh chỉ ở trong phòng ngủ của cô, không có cơ hội ra phòng khách, nhưng anh vừa vào nhà thì cô liền đi đến phòng bếp, anh không muốn đi theo cô đành đợi ở phòng khách.
Ánh đèn dìu dịu chiếu rọi những kỷ vật kỳ quái được sưu tập từ các nơi, mặt nạ gỗ, vỏ ốc và một sợi lông vũ có màu sắc rực rỡ được dùng làm đồ trang sức hình như đã nhiều năm, hoa văn điêu khác rối tung nhưng vẫn nhìn ra đó là phong cách châu Âu giống như chuông đồng của nước Đức, đồ trang sức bằng thủy tinh của Austria, đèn trong một giáo đường nhỏ ở Ý.
Mỗi thứ mamg một phong phong cách khác nhau nhưng cô lại để chung chúng với nhau, xem ra rất bình thường.
Anh ở trong nhà trọ của mình đã nhìn chúng rất nhiều lần, nhưng cảm giác đó lại khác với cảm giác bây giờ. Những thứ này có vài thứ lại lúc cô dọn đến đã mang theo còn lại là cô mang về trong ba năm ở đây.
Cô lấy dây thép ghép hai tảng đá lại thành chân ghế rồi lấy tảng đá tròn hình cánh hoa đặt lên, trước kia anh hoài nghi chiếc ghế này có thể ngồi sao? Bèn đi qua ngồi thử nhưng không ngờ chiếc ghế này ngồi rất thoải mái, cái bàn và ghế sa lon còn lại trong phòng khách là do cô tự chế. Mùa hè cô sẽ cất nệm ghế và gối ôm đi khi mùa đông đến cô lại mang chúng ra. Hai tháng trước cô làm một con thú nhồi bông màu xanh lá bụng màu trắng, nhìn nó tròn tròn béo béo giống như con lật đật, con gấu bông có cặp mắt tròn tròn nhỏ nhỏ, lỗ tai nhọn hoắt, trên đầu còn có một cái lá sen, bên mép có mấy sợi râu nhìn nó hơi ngốc, cao chừng mét rưỡi, cô đặt nó trên so pha chiếm mất một phầm ba ghế.
Anh ngồi xuống so pha, thấy bức tường phía sau ti vi có một tấm ảnh thảo nguyên châu Phi, từ nhà trọ của anh thì không thấy được tấm hình này! Anh biết cô hay nhìn nó đến ngẩn người, anh nhận ra được tấm ảnh này cùng với tấm ảnh ở nhà anh là cùng một vị nhiếp ảnh gia chụp nếu nói đến điều bất đồng thì tấm ảnh này chụp cảnh hoàng hôn còn bức của anh là cảnh bình minh.