"Nha đầu, em thương anh ta, đúng không?"
Dưới bầu trời đầy sao, côn trung kêu chít chít.
Đường Lâm không nói một lời, chỉ ngồi bên lửa trại cúi đầu nấu keo hút ẩm.
Mạnh Khắc cũng không ngại, chỉ ném một hột đậu phọng vào miệng, nhìn cô buồn cười nói: "Á Lệ Toa với với anh là anh ta rất giống Saatchi nhưng anh không tin, kết quả khi nhìn thấy anh ta liền khiến anh giật mình."
"Anh ấy không giống." Cô buồn bực nói, "Saatchi không nhát ganh như anh ấy, em cho rằng anh ấy cực kỳ nhát gan, khi nhìn thấy sâu lông sợ tới mức mặt trắng bệch, một con đỉa nhỏ cũng khiến anh ấy cứng người, em tưởng rằng không đến một ngày anh ấy liền xách đuôi chạy về, không ngờ anh ấy lại có thể chịu được đến hai tuần".
Mạnh Khắc nhìn cô tò mò hỏi: "Tên đó vì em mà từ xa chạy đến đây, vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân theo anh đi khắp rừng mưa nhiệt đới, rốt cuộc em còn giận nó cái gì?"
Cô quấy keo dán đã bão hòa, dưới tác dụng của lửa nó đang chuyển từ màu hồng sang màu xanh dương.
Cô nhìn nhìn chằm chằm keo dán đang chuyển màu, thật lâu sau mới hỏi: "Anh cảm thấy anh ấy đến đây là vì em sao?"
"Không phải sao?"
Cô rất mong là như vậy, nhưng lần trước cho là như vậy nhưng người đàn ông kia lập tức đạp tan ảo tưởng của cô...
Mím môi, Đường Lâm giương mắt nhìn anh, "Em không biết."
"Có ý gì?" Thấy vẻ mặt lo lắng của cô Mạnh Khắc nhíu mày hỏi.
"Nếu như em không hỏi anh ấy sẽ không chủ động nói chuyện của mình, nếu em không nói anh ấy cũng ít hỏi chuyện của em. Anh ấy thủy chung chưa bao giờ nói vì sao anh ấy chăm sóc em." Đường Lâm tự giễu cười, "Vốn em cho rằng như thế cũng được, chỉ cần anh ấy tốt với em thì tốt rồi, nhưng sau đó... sau đó đã xảy ra một chuyện, em nhiều lời nói đôi câu, kết quả anh ấy quay lại nói: 'Mắc mớ gì đến em'."
Mạnh Khắc nghe vậy sửng sốt, bây giờ liền hiểu tại sao buổi chiều cô nghe Adam nói câu kia liền nổi giận.
Anh cười khẽ một tiếng, nhìn cô nói cô nói: "Em không biết cậu ta có thình cảm với em hay không?"
Đường Lâm ngượng ngùng trừng anh.
"Nếu như vậy thì để anh đi hỏi cậu ta." Anh không thèm để ý đến sự ngượng ngùng của cô, cười nói.
"Không cần." Cô quay đầu lại, tức giận nói.
"Tiểu quỷ nhát gan." Mạnh Khắc đứng lên, cười rồi bỏ lại câu này, đi về phía cửa nhà tạm.
Cô tức giận lấy lấy que sắt chọc chọc than trong đống lửa, buồng bực nói, "Đúng là em nhát gan, thế thì sao, nhát gan cũng không phạm pháp..."
***
Đáng giận, bọn muỗi chết tiệt!
"Chát" Adam vỗ chết một con, nhưng cũng không giúp được gì, hai bên bờ sông của rừng mưa nhiệt đới vẫn còn trên trăm triệu con muỗi và động vật hút máu.
Trừng cô gái cầm máy chụp hình đang ngồi ở mũi thuyền, anh vừa tức lại vừa giận nhưng lại hết cách với cô.
Mấy ngày nay, cô làm như không thấy anh, cả ngày không phải chụp ảnh thì lau chùi dụng cụ chụp hình, cô xem máy chụp hình như bảo bối suốt ngày đeo trước ngực, ngay cả một cái liếc mắt cô cũng không cho anh.
Máy móc cái con quỷ, máy chụp hình cái con quỷ! Sớm biết như vậy anh sẽ không khích lệ cô cầm mấy thứ quỷ kia lên lần nữa!
Có trời mới biết tại sao anh lại ở đây, cô gái kia căn bản không thèm ngó đến anh, anh nên sớm về nhà và quên cô đi mới đúng!
Anh vốn định làm như thế, nhưng vừa nghĩ đến nếu một giây sau cô bị rơi xuống nước, gặp phải cá sấu, cá Piranha, hay bị mãng xà ăn thịt, hay bị bộ tộc ăn thịt người chặt đầu, thì ngay cả một bước anh cũng không dám đi.
Đáng chết! Cuối cùng thì cô đang tức giận cái quỷ gì?
Trừng bóng lưng của cô anh không tự chủ được cau chặt. Đúng lúc này đột nhiên thuyền phía trước truyền đốt tiếng nổ lớn, thân thuyển lung lay khịch liệt, Đường Lâm hét lên một tiếng, rồi liền rơi xuống nước.
Anh cả kinh, lập tức nhảy xuống nước, bơi về phía cô.
Cô không có việc gì, thậm chí còn tự mình bơi về phía thuyền bên cạnh, anh không nhịn được chửi ầm lên.
"Đáng chết! Anh chịu đủ rồi!" Toàn thân Adam ướt sũng, thở hổn hển đứng trên thuyền, tức giận nói: "Em lập tức quay về cùng anh."
"Quay về? Vậy còn công việc của em thì sao?" Cô tức giận liếc anh một cái, "Bart tiên sinh, không phải ai cũng có gia tài bạc tỷ như anh, nếu không làm việc sẽ không có tiền, không có tiền sẽ không có cơm để ăn. Quay về? Không làm việc không có tiền em sẽ ăn cái gì? Anh nuôi em à?"
"Được, anh nuôi em!" Anh trừng to mắt mắt to như chuông đồng, nổi giận nói.
"Anh nuôi em?" Cô dừng lại, dừng việc lau máy chụp hình lại, mắt hạnh trợn tròn trừng anh, "Tại sao?"
"Không phải em muốn anh nuôi em sao?" Anh tức giận nói.
"Em không nói như vậy." Sắc mặt cô lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói xong lại cúi đầu tiếp tực dùng sức lau máy chụp hình. "Xin lỗi vì đã khiến anh hiểu lầm, em có tay có chân, tiền kiếm được tuy ít nhưng vẫn đủ dùng."
"Em..." Anh tức giận đến nỗi muốn đưa tay chỉ cô. "Cuối cùng thì em muốn thế nào?"
"Không thế nào cả." Cô lạnh lùng nói: "Em và anh không thân không thích, sao lại không biết xấu hổ để anh nuôi em, Huống chi người Trung Quốc chúng em có một câu 'dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, dựa vào chính mình là tốt nhất' chẳng qua vẫn cám ơn ý tốt của anh."
Anh tức đến nỗi không nói được gì, thật sự muốn đánh cô bất tỉnh rồi mang cô đi luôn.
Anh trừng cô, không hiểu tại sao cô lại ngoan cố như vậy?
Không thể từ bỏ như vậy được, anh nghiến răng nói: "Em muốn như thế nào mới đồng ý với anh rời khỏi chỗ này?"
"Chờ sau khi công việc của em kết thúc." Cô nhàn nhạt nói.
Khóe mắt anh giật giật, nôn nóng hỏi: "Trên thế giới này có rất nhiều chỗ tốt để chụp hình, tại sao em cứ phải làm việc ở cái địa phương mà có thể chết bất cứ lúc nào vậy?"
Cô im lặng, không nói thêm gì nữa, chỉ chuyên tâm vào công việc lau sạch dụng cụ làm việc của mình.
Anh tức giận trừng cô, Anh rõ ràng đứng trước mặt cô chỉ đợi cô ngẩn đầu lên trả lời câu hỏi của anh.
Hai người không tiếng động giằng co, cuối cùng vài phút sau Đường Lâm dừng công việc đang làm lại nhưng cũng không ngẩng đầu nhìn anh.
Thuyền lướt qua mặt nước, từng cơn sóng đánh vào mạng thuyền.
Cô nhìn những cơn sóng kia, hít sâu một hơi, nắm chặt cạnh thuyền, lấy dũng khí mở miệng: "Adam, anh có yêu em không?"
Trừ bỏ tiếng động cơ thuyền và vài tiếng côn trùng kêu từ xa, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Anh không trả lời, cô càng căng thẳng, muốn rơi nước mắt, nhưng lại nghe thấy anh nổi trận lôi đình rít gào lên tiếng: "Em hỏi cái vấn đề quỷ quái gì vậy? Anh không yêu em, em nghĩ tại sao anh lại từ một nơi xa xôi chạy đến đây để bị muỗi đốt? Vì nhàm chán sao? Anh cũng không rảnh đến mức không có việc gì để làm!"
Đường Lâm nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy anh như muốn giết người nhưng cô lại cảm thấy anh rất đẹp trai giống như một thiên sứ.
"Thật?" Cô run run hỏi.
"Nói nhảm!" Anh bộ dáng giọng ní khàn khàn vang lên, nếu không phải thấy ô giống như sắp khóc, anh nhất định đưa tay lay cô.
"Không chỉ thích thôi đúng không?" Cô nở nụ cười run rẩy hỏi.
Nhìn cô đột nhiên anh nhớ tới lời nói của Alex, âm thầm muốn đánh tên kia một đấm, anh buồn bực nói: "Thích là không đủ."
Cổ họng cô nghẹn ngào, hốc mắt rưng rưng, khàn giọng mở miệng, "Nếu cả đời em cũng không có cách nào từ bỏ công việc này thì sao?"
Cả đời?
Muốn anh cả đời lo lắng cô luôn đi trong nước trong lửa sao? Không có chuyện gì lại lên núi xuống biển? Vừa đi là hai ba tháng không thấy bóng dáng? Cả ngày lo lắng đề phòng, lo lắng và sợ hãi sao?
Trán anh nổi gân xanh, muốn mở miệng mắng chửi người mắng chửi người, nhưng lại không mắng được, nhìn hai mắt đầy nước mắt của cô, anh chỉ khó chịu nói: "Tại sao?"
"Bởi vì..." Cô cười mà rớm nước mắt nhìn anh nói: "Anh khiến em hiểu được, mình có thể chụp ảnh cũng có thể thúc đẩy một việc, có lẽ trong thời gian ngắn em không có cách nào thay đổi tất cả, nhưng thông qua những bài báo có thể khiến người khác chú ý nhiều một chút, dốc lòng thay đổi hiện trạng, bảo vệ rừng mưa nhiệt đới này góp phần bảo vệ môi trường, để một số loài động thực vật quý hiếm tiếp tục sinh sống, có lẽ trong tương lai sẽ không còn chiến tranh... Có lẽ đây chỉ là ước mơ, nhưng con người cũng có ước mơ vĩ đại đúng không?"
Tự gây nghiệt, không thể sống.
Câu thành ngữ từ xa xưa đột nhiên hiện ra trong đầu anh, trừng cô, âm thầm thở dài, vươn tay về phía cô, lớn tiếng nói: "Tới đây."
Cô vừa khóc vừa cười, khuôn mặt tràn đầy nước mắt vùi đầu vào ngực anh.
Ôm cô vào ngực, anh đau lòng nhưng không biết nên làm gì.
Ánh tà dương nhuộm đỏ dòng sông, mấy con chim không biết tên bay qua bầu trời màu hồng, nước chảy róc rách, bờ bên trái có một con rắn màu sắc sặc sỡ bám trên cây, bờ bên phải có một con cá sấu từ từ di chuyển bốn chân bò vào trong nước.
Nơi này xinh đẹp nhưng cũng nguy hiểm, anh biết còn nhiều mãnh thú đang trốn trong nước và trên bờ.
Anh vô lực thở dài, anh xoa đầu cô, nói với giọng khàn khàn, "Anh có điều kiện."
"Ừ!" Cô ở trong lòng anh hít hít cái mũi, ngẩng đầu lên.
"Em phải lấy anh, còn có... Con bà nó, anh nhất định là điên rồi!" Adam lẩm bẩm mắng, nhưng vẫn nói: "Lúc em đi đến những nơi quỷ quái như nơi này nhất định phải có anh cùng đi."
Đường Lâm trợn to mắt, môi hồng khẽ cong lên, "Anh chắc chứ?"
"Tất nhiên! Anh biết mình đang nói gì." Anh híp mắt trong lòng rất khó chịu: "Nếu em mà còn không nói tiếng nào một mình chạy đi, nhất định anh sẽ dây dưa không dứt với em!"
Cô nghe vậy bật cười, gật đầu đồng ý, "Được."
"Được cái gì? Lấy anh? Hay chưa nói lời nào đã đi?" Để ngừa bất trắc, anh vẫn nên hỏi rõ ràng một chút.
"Đều được." Cô lại vùi đầu vào ngực anh, cười mà chảy nước mắt nói: "Đều được, chỉ cần anh không hối hận là được."
"Hiện tại anh hối hận rồi." Anh nói thầm.
Sau khi nghe thấy cô ở trong ngực anh cười rất vui vẻ.
"Cô gái không có lương tâm..." Anh lầu bầu oán trách, nhưng cánh tay lại siết chặt hơn.
Thật không biết anh trêu ghẹo phải ai?
Anh chỉ muốn im lặng sống trong ngôi nhà trọ kia hết quãng đời còn lại, không có việc gì thì viết lập trình, xem phim điện ảnh cũ, nếu thấy nhàm chám thì xuống lầu dưới chạy bộ một chút, rồi tập quyền anh, ai biết ông trời lại ban cho anh một cô gái thích chạy loạn...
Thật là...
Mẹ nó, lại một con muỗi chết tiệt nữa!
Toàn văn hoàn