Edit: hoahongdaoktx (wattpad)

Trận giằng co quyết liệt trong thang máy diễn ra khá lâu mới kết thúc, ném Quỷ Thượng lên chiếc giường cỡ lớn trong phòng giam tầng chín, rút dây thắt lưng của y rồi trói chặt cổ tay vào trụ giường, lúc này Nhã Nhân mới thở ra một hơi.

"Quỷ Thượng dù sao vẫn là Quỷ Thượng... so với những kẻ khác thì khó giải quyết hơn nhiều."

Phun ra ngụm nước bọt dính máu, khóe môi hơi nhói, Nhã Nhân dùng đầu ngón tay cái chạm vào, quả nhiên găng tay trắng nhiễm chút máu đỏ. Vật lộn với Quỷ Thượng trong không gian thang máy quá nhỏ hẹp, chỉ phút chốc sơ ý nên hắn dính một quyền, khóe miệng hơi sưng lên, rớm máu.

Nhưng mà chỉ cần người đàn ông đang nằm trên giường thê thảm hơn so với hắn là được, Nhã Nhân nhìn Quỷ Thượng - cổ tay trái bị cột chặt vào giường, y đang chật vật cố thoát ra.

Quỷ Thượng lúc này không cử động được tay phải, bởi vì vừa nãy đã bị Nhã Nhân kéo trật khớp, cơn đau nhức kịch liệt từ vai phải không ngừng truyền lên đại não. Sau trận giằng co, gương mặt y đầy vết thương đủ màu sắc rực rỡ, máu tươi nhuộm đỏ tấm ga trải giường.

Nhẫn nhịn chịu đựng cơn đau khiến cả người vã mồ hôi lạnh, Quỷ Thượng liều mạng không kêu một tiếng, dây trói không cởi được thì y cắn.

"Lâu rồi không bắt anh "đặc biệt phục vụ", chẳng biết đã quên chưa?"

Nhã Nhân thong thả vứt mũ sang một bên, cởi áo đồng phục đặt xuống cạnh giường.

"Câm miệng, cậu nghĩ tôi sẽ giúp cậu làm chuyện đó nữa sao?"

Quỷ Thượng ra sức cắn dây trói, tay Nhã Nhân vừa chạm vào cơ thể cứ như bị dính phải nọc độc khiến y kích động vùng vẫy.

Không thể để Nhã Nhân thực hiện được ý đồ của hắn.

Nhưng mà Quỷ Thượng có cắn xé thế nào đi chăng nữa, dây thắt lưng cứ như loài rắn quấn được con mồi, vòng quanh siết chặt rồi bất động trên cổ tay.

Khi Quỷ Thượng còn đang giãy dụa, bàn tay đặt trên lưng bỗng nhích lên - nắm lấy bờ vai y, dùng sức, trong nháy mắt Quỷ Thượng bị lật ngửa ra.

Nhã Nhân lập tức chen vào giữa hai chân Quỷ Thượng, khiến y không thể nhúc nhích.

Quỷ Thượng bị ép phải đối mặt với Nhã Nhân, y thấy hắn dùng răng cắn đầu ngón tay, rút bao tay ra, sau đó ngón tay cái mang theo hơi ấm niết nhẹ lên môi y.

"Sau khi anh rời khỏi UG, tôi luôn nhớ tới đôi môi và đầu lưỡi này, nhớ lúc chúng bao bọc lấy..."

"Xuống địa ngục đi!"

Quỷ Thượng ra vẻ muốn há miệng cắn tay hắn, Nhã Nhân nhanh chóng rụt về.

"Hung hăng ghê, cắn trúng thì phải làm sao bây giờ?"

"Chính là ý của tôi đấy, nếu cậu dám cho thứ kia vào, nhất định tôi sẽ cắn đứt nó!"

"Ai da, thật là dọa người... lúc còn ở UG anh giúp tôi rất nhẹ nhàng thuần thục cơ mà, sao bây giờ lại xấu hổ thế?" Nhã Nhân nở nụ cười trêu tức.

"Xấu hổ cái rắm, lúc đó là vì..."

Quỷ Thượng mới nói được nửa câu, bụng bỗng nhiên thấy mát lạnh, tay Nhã Nhân đã túm lấy áo của y. Vạt áo bị kéo lên một cách thô bạo trong khoảnh khắc che kín tầm mắt khiến y luống cuống, hoảng hốt vùng vẫy, nhưng Nhã Nhân vẫn không dừng lại, thậm chí còn chạm trúng bả vai phải đang đau đớn vì trật khớp.

"Khốn kiếp, cậu định làm gì?"

Quỷ Thượng ứa mồ hôi lạnh khắp người, chiếc áo bị Nhã Nhân dồn lên cổ tay trái, thật vất vả không bị che mắt thì y lại thấy Nhã Nhân bắt đầu cởi quần mình.

"Tôi rất sợ anh cắn nha... Cho nên anh không muốn đặc biệt phục vụ bằng miệng thì dùng phía dưới là được rồi, tôi đã sớm muốn thử một lần."

"Cậu nói... cái gì?"

Y có nghe lầm không? Quỷ Thượng còn chưa tìm được đáp án trong cơn khiếp sợ, thì đã bị Nhã Nhân lột sạch.

"Nói thật, từ khi anh rời khỏi UG tôi vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc, vì lúc trước không ức hi.ếp anh thêm một bước nữa..."

"Cậu đừng nói đùa!"

Hiểu rõ hắn đang ám chỉ cái gì, Quỷ Thượng co người định bật dậy nhưng lại bị ép xuống, Nhã Nhân chen vào giữa đôi chân dẻo dai rắn chắc lần nữa.

Quỷ Thượng có thể cảm giác được, sức mạnh ẩn chứa trong lớp vải quân phục đang ma sát giữa hai bắp đùi trong, mà khủng bố hơn là y có thể cảm nhận được vật cứng rắn nóng bỏng kia...

"Hoàn hảo là tôi rất thông minh, nghĩ tới việc chuyển anh vào nhà tù này... Xem ra bây giờ có cơ hội bù đắp thiếu sót rồi."

Nhã Nhân cúi đầu ngậm vành tai Quỷ Thượng, bàn tay chậm rãi lần xuống khe hẹp dưới mông, từng ngón tay mò mẫm đụng chạm vô cùng mờ ám.

Cơ thể Quỷ Thượng cứng đờ trong phút chốc rồi bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

Hắn muốn tiếp tục sỉ nhục y, thậm chí còn dùng phương thức nhục nhã hơn để tra tấn dằn vặt y - Quỷ Thượng chết cũng không đồng ý.

"Cm mày cút ngay cho tao!"

Nhã Nhân cười khẽ, không thèm để ý tới Quỷ Thượng, trái lại còn khiêu khích cọ cọ thứ nóng rực kia lên mông Quỷ Thượng, không có gì bất ngờ, người đàn ông dưới thân bị kích động phản kháng càng dữ dội.

"Cút xuống, lập tức đứng dậy cho tao, nếu không tao liền bẻ gãy mệnh căn của mày!"

Quỷ Thượng tựa như mãnh thú lồng lộn trong cái chuồng nhỏ, có nỗ lực cố gắng tới mức nào cũng không thể thoát ra, nhưng y vẫn lựa chọn tiếp tục giương nanh múa vuốt chống cự lại.

"Hử... thật là ác độc nha." Giọng điệu của Nhã Nhân hoàn toàn không nghe ra chút e sợ nào, thậm chí còn mang theo giễu cợt và hưng phấn mãnh liệt.

Cho dù Quỷ Thượng có đe doạ kiểu gì, uy hi.ếp như nào, dùng vũ lực ra sao... Nhã Nhân đều thong dong chặn lại, đây là tình huống mà y chưa bao giờ gặp phải trước khi Nhã Nhân xuất hiện, song từ khi hắn có mặt thì... cảm giác hoàn toàn bất lực khiến Quỷ Thượng tê dại cả da đầu.

Quả thật y quá xui xẻo, từng tiếng leng keng phát ra, Nhã Nhân bắt đầu cởi thắt lưng...

"Nếu mày không dừng tay, tao nhất định sẽ giết mày!" Quỷ Thượng tức giận mặt đỏ phừng phừng, nhiều lần cứng rắn muốn bật dậy, nhưng lại bị Nhã Nhân dùng một tay đè xuống.

"Ngoan ngoãn một chút, Quỷ Thượng..."

"Mày muốn tìm kẻ ngoan ngoãn để tiết d.ục, sao không xuống dưới kia tiện tay tóm một đứa về?"

"A, về chuyện đó thì chỉ có thể nói thật đáng tiếc cho anh..." Nhã Nhân cười khẽ, ghé vào tai Quỷ Thượng, dịu dàng nói: "Cũng không biết tại sao nữa, kẻ ngoan ngoãn biết nghe lời có rất nhiều, mà anh lại là người hư nhất, thế nhưng tôi vẫn chỉ muốn tìm anh để tiết d.ục thôi."

"Đmm! Đi chết đi!"

Toàn thân nổi gai ốc, suy nghĩ của Quỷ Thượng giờ khắc này chính là - phải đứng dậy, phải thoát khỏi Nhã Nhân ngay lập tức, đánh lại hay không không biết nhưng ít nhất y phải tống cho hắn mấy quyền.

Nỗ lực quên đi cơn đau nhức ở vai phải, Quỷ Thượng dựa vào ý chí cuối cùng vùng dậy định húc đầu trúng cằm Nhã Nhân, thì...

Ngón tay thon dài trắng trẻo nhẹ nhàng ấn xuống trán Quỷ Thượng khiến y mất trọng tâm, Nhã Nhân đẩy y ngã xuống giường dễ như ăn cháo.

"Thôi nào, đừng giãy dụa... tôi hết kiên nhẫn để tiếp tục chơi trò khởi động với anh rồi, chúng ta mau vào chủ đề chính, được không?"

Cảm giác bị ngón tay nhẵn nhụi lẫn nữa sờ soạng phía dưới khiến Quỷ Thượng rùng mình, mồ hôi tinh tế thấm ra đầy lưng và trán, toàn thân ẩm ướt.

Nhã Nhân thấy lửa cháy thì vội đổ thêm dầu đẩy Quỷ Thượng nằm úp sấp, hắn lấy cớ: "Vì là lần đầu nên dùng tư thế này cho thoải mái nhé!"

Quỷ Thượng giận đến choáng váng.

Chỉ là so với y thì Nhã Nhân cực kỳ vui vẻ, dùng hai chữ sung sướng cũng không đủ để hình dung tâm trạng hắn lúc này.

Hắn thoả mãn nhìn cảnh tượng trước mắt: khe nhỏ giữa hai cánh mông rất dễ nhìn, làn da màu đồng cổ sáng lên dưới ánh đèn tựa như mật ong, so với phần da thường xuyên dầm mưa dãi nắng thì sáng màu hơn một chút, khiến hắn yêu thích chẳng muốn rời tay.

Ngón tay trượt xuống khe nhỏ, người dưới thân lập tức căng cứng, tựa như con mèo bị doạ mà xù hết cả lông. Nhã Nhân cười hắc hắc, chuyên chú tìm tòi địa điểm bí ẩn kia.

"Ưm..." Nhã Nhân phát ra tiếng than nhẹ, cùng lúc toàn bộ thân hình Quỷ Thượng chấn động.

Khẽ cười, Nhã Nhân kìm chặt Quỷ Thượng, tại điểm nhỏ kia, nhẹ nhàng vừa xoa xoa vừa ép lên từng nếp gấp...

"Thằng khốn... Tao nhắc lại lần nữa! Nếu mày thật sự... thật sự dám đi vào, tao nhất định sẽ bẻ gãy tay mày!" Quỷ Thượng run rẩy, khàn giọng gầm lên dữ dội, trong tầm mắt y là mảnh ga trải giường trắng xoá và lan can sắt ngoài hành lang trống rỗng.

Nhưng mà, phớt lờ trước lời đe dọa của Quỷ Thượng, ngón tay kia tăng thêm chút lực, một đốt ngón tay chen vào.

"A!"

Quỷ Thượng bị cảm giác đau đớn quỷ dị kia bức cho rên rỉ, y giận dữ và xấu hổ đến cực điểm, không chỉ đâm ngón tay vào nơi riêng tư, Nhã Nhân còn mang theo giọng điệu thoả mãn, mờ ám than thở: "Nơi này của anh thật chặt..."

"Tao... nhất định tao sẽ xé nát cái miệng khốn khiếp của mày, bẻ gãy hàm răng mày, cắt đứt cổ họng mày! Mau dừng tay cho tao!" Hai mắt Quỷ Thượng đỏ ngầu.

Vẫn ung dung, tay Nhã Nhân chăm chú mở rộng, hắn đẩy ngón tay vào sâu hơn, nhưng cái miệng nhỏ căng chặt khô khốc rất khó tiến vào.

Làu bàu vài tiếng, ngọn lửa dục vọng điên cuồng chạy loạn dưới bụng khiến hắn mất kiên nhẫn.

"Quỷ Thượng, nơi này chặt quá, nếu không chịu thả lỏng thì lúc đi vào cả tôi và anh đều rất đau đấy... có thể bị chảy máu nữa."

"Cm mày đừng chen vào! Khốn kiếp!"

Quỷ Thượng gầm gừ, giãy dụa tránh thoát trong tuyệt vọng khiến y hầu như phát điên.

"Đùa hả, thật vất vả mới trói anh vào nơi này, sao tôi có thể dễ dàng buông tha một cơ hội tốt để ức h.iếp anh như vậy chứ."

"Nếu thật sự dám nhét thứ kia vào, nhất định tao sẽ làm thịt mày! Để những kẻ khác cư.ỡng g.ian thi thể mày!"

"Ồ, thật luôn hả?"

Khiêu khích, Nhã Nhân cứng rắn đẩy ngón thứ hai vào, nhưng nơi kia vẫn khô khốc khiến hắn không nhịn được nhíu mày. Lúc này, mắt hắn vô tình liếc lên thì trùng hợp thấy một cái lọ nhỏ nằm chỏng chơ trên ô cửa sổ.

Nhã Nhân vươn tay cầm lấy, không nhịn được bật cười... Đại khái là chủ nhân căn phòng không để ý, cho nên nó bị lạnh nhạt ném vào trong góc - một lọ thuốc bôi trơn.

Quỷ Thượng đang mắng chửi Nhã Nhân, lại phát hiện người phía trên đột nhiên dừng tay, y nhân cơ hội vùng ra nhưng vẫn bị kìm chặt, vì Nhã Nhân không thả lỏng mà hắn đang mải nghĩ gì đó.

Mấy giây sau, Quỷ Thượng nghe thấy Nhã Nhân bật cười.

"Không hổ là Tuyết Lạc Y, phục vụ quá chu đáo, thứ này thế mà cũng có sẵn, không khỏi quá chiều vương rồi..."

Thứ gì? Quỷ Thượng nghi hoặc cứng đờ người, trong lòng dự cảm hơn nửa không phải là thứ tốt.

Sau đó, Quỷ Thượng nghe thấy âm thanh nắp bình mở ra, rồi từng giọt chất lỏng lạnh lẽo nhỏ lên xương cụt, dọc theo khe hẹp chảy xuống nơi bí ẩn kia...

"Chẳng qua có thứ này thì càng dễ..."

Lời Nhã Nhân vừa dứt, Quỷ Thượng lại đổ mồ hôi lạnh, bởi vì không cho y có thừa thời gian phản kháng, đầu ngón tay dính chất lỏng lạnh lẽo quỷ dị kia bắt đầu thăm dò.

Thật dễ dàng, Nhã Nhân dùng sức một chút, ngón tay lập tức đi sâu vào.

"A!"

Nơi luôn khép chặt lần đầu bị dị vật xâm nhập, Quỷ Thượng khó chịu cong người, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.

"Đừng làm ra dáng vẻ tội nghiệp như thế... không phải Quỷ Thượng rất kiên cường sao?" Ngón tay Nhã Nhân nỗ lực chuyển động ngày càng nhanh hơn.

"Đi ra... cmn... mau cút ra!"

Mặt Quỷ Thượng chôn trong gối, nặng nề gào thét, y tức giận run rẩy cả người, nhưng có giãy dụa hơn nữa vẫn không thoát khỏi trói buộc của Nhã Nhân, mà ngón tay trong người vẫn liên tục rút ra cắm vào, càn quấy đảo loạn bên trong... khiến y giận dữ và xấu hổ không thôi.

"Còn chưa có gì mà... mới chỉ là ngón tay thôi." Nhã Nhân tựa như dỗ dành trẻ con, sau đó dừng lại một chút, giọng nhẹ bẫng, khàn khàn: "Bây giờ - mới vào chủ đề chính này."

Không kịp thốt ra một từ nào, âm thanh tựa như nghẹn ứ ở cổ, Quỷ Thượng trừng lớn đôi mắt phượng, đôi tay chộp vào phần eo của y bỗng siết mạnh, nam nhân đang đè ép trên người đẩy thân về phía trước.

Quỷ Thượng nghe thấy tiếng nước kỳ dị, phía sau lập tức như bị vỡ ra, con quái vật cứng rắn không hề sợ hãi xông thẳng vào.

Tai y nghe thấy tiếng rên rỉ đáng thương không ngừng phát ra từ chính cổ họng mình, thân dưới bị một vật bén nhọn cứng rắn xỏ xiên rồi mở rộng, y không thể tin nổi, tất cả phảng phất như một cơn ác mộng giữa đêm đen.

Mồ hôi lạnh liên tục ứa ra, cái cảm giác thống khổ chưa từng nếm trải còn hơn bị đấm, bị đá, bị cứa rách da thịt khiến Quỷ Thượng hoảng hốt, y gắt gao trợn tròn mắt nhìn chiếc gối trắng xoá, mồ hôi chảy thành giọt, lưu lại từng vệt nước.

"Ưm..."

Quỷ Thượng kinh hoàng phát hiện, giờ khắc này, phía sau của mình đã hoàn toàn tiếp nhận hình dáng, nhiệt độ, vật cứng của Nhã Nhân

"Hư... nóng quá."

Nhã Nhân tựa như con mèo thở ra một hơi trên đỉnh đầu Quỷ Thượng, khuôn mặt trắng nõn trở nên hồng hào, sợi tóc nâu nhạt rơi tán loạn trên trán, khóe môi câu lên một vệt cười thỏa mãn, cực kỳ quyến rũ.

Quỷ Thượng đỏ vành mắt, cắn chặt răng, cư.ỡng ép nuốt đau đớn vào bụng, gằn từng chữ từng chữ: "Khốn kiếp... nhất định tao sẽ làm thịt mày... sẽ băm nát mày cho chó ăn."

"Ha ha... rất hoan nghênh, nhưng mà trước đó... anh phải giết được tôi đã."

Nhã Nhân tận lực thúc lên phía trước, vật nóng rực cọ sát kịch liệt, miệng nhỏ bao vây chặt chẽ, cơ thể Quỷ Thượng bị khai phá tới nơi sâu nhất.

"A!"

Cảm giác nhức nhối từ phía sau truyền lên không gián đoạn chút nào, Quỷ Thượng cảm thấy chỉ cần y hơi hô hấp thôi, thì trái tim sẽ đập thình thịch, máu sẽ chảy hết về cái nơi đang siết chặt thứ đồ vật đáng sợ kia, tạo thành hậu quả đau đến không muốn sống.

Trái ngược với Quỷ Thượng, Nhã Nhân thoải mái nheo mắt, tựa như một con mèo lớn đang hừ hừ thư giãn.

Vách tường thịt nóng ẩm siết chặt, làm cho hắn có cảm giác khoan khoái phấn khích như bay lên cõi thần tiên, nhìn Quỷ Thượng vì bị mình xâm nhập mà run rẩy, càng khiến hắn cảm thụ sung sướng trước nay chưa từng có.

Tiếc thật, chuyện này đáng ra phải làm sớm hơn mới đúng. Nhã Nhân liếm đôi môi vì nhiệt độ cao mà trở nên khô ráo, mười ngón tay nắm chặt thắt lưng Quỷ Thượng, nặng nề đâm vào.

"A a!"

Lần nữa bị xâm nhập khiến Quỷ Thượng rên rỉ, sự khuất nhục và không cam lòng mờ mịt trong đôi mắt phượng, y há miệng định thở dốc, nhưng phía sau lại bắt đầu rút ra cắm vào mãnh liệt, chưa từng gián đoạn, làm cho y không thở nổi.

"Ưm..."

Nhã Nhân phát ra tiếng ngâm nga mềm mại, hắn lật người Quỷ Thượng lại, không ngờ đụng trúng bờ vai phải bị trật khớp, khiến Quỷ Thương đau đến mồ hôi lạnh chảy thành dòng.

Nhã Nhân vốn không định hành hạ Quỷ Thượng, hắn chỉ muốn ngắm nhìn vẻ mặt của người kia lúc này thôi, cho nên quên mất ý định để Quỷ Thượng nằm úp sấp cho thoải mái như lúc ban đầu, thành ra chỉ vì tùy hứng làm bậy mà mạnh mẽ vặn người kia đến chết đi sống lại.

Không có gì bất ngờ, khuôn mặt sắc bén đẫm mồ hôi của Quỷ Thượng tràn đầy sát khí, cho dù đang phải chịu nỗi khuất nhục lớn lao.

Nhưng mà, nhìn Quỷ Thượng như vậy, Nhã Nhân lại có suy nghĩ khác. Xem nhẹ ánh mắt hung ác, thì đôi mắt phượng cứ như là bị người ức hi.ếp mà oan ức rơm rớm hơi nước, trong mắt hắn...

Dù biết rõ không đúng, nhưng hắn vẫn cảm thấy vẻ mặt người kia – thật đáng yêu.

Bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, Nhã Nhân nhếch khóe miệng, giữ chặt đùi Quỷ Thượng, dùng sức đung đưa thắt lưng.

"Ưm!" Rên lên một tiếng rồi im bặt, Quỷ Thượng cắn chặt đôi môi.

Hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý đã bị "làm" điên cuồng, y muốn chửi ầm lên, muốn giết tên khốn kiếp này, nhưng mà phải chịu cơn đau nhức đến thấu xương, cộng thêm vật khổng lồ như sóng vỗ từng trận từng trận không ngừng quấy nhiễu khiến y quên mất phải mắng gì, cho nên phả ra khỏi miệng toàn là hơi thở buồn bực, nặng nề.

Quỷ Thượng căm tức nhìn nam nhân tuấn tú trước mắt không ngừng di chuyển trên người, y chưa từng thấy nhục nhã như vậy, không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho hắn đặt ở dưới thân mà ức hi.ếp... Y chẳng những hận Nhã Nhân, mà còn hận bản thân mình vô dụng.

"Mày..."

"Nói gì thế, tôi nghe không rõ..."

Đắm mình trong cảm giác ngất ngây, Nhã Nhân nhìn chằm chằm đôi môi đỏ đang cắn chặt của Quỷ Thượng, hắn dí sát mặt vào, không biết tại sao đáy lòng có chút ngứa ngáy, trong nháy mắt muốn hôn lên đôi môi kia, nhưng hắn chợt dừng lại, thay đổi góc độ, nghiêng tai xuống, trêu tức: "Bởi vì quá thoải mái nên nói cũng không rõ hả?"

"Chết đi!" Nghe vậy, Quỷ Thượng nổi giận gào lên, chớp cơ hội há miệng nhắm ngay vành tai trắng nõn cắn phập một cái.

"Đau!"

Cơn nhức nhối truyền tới, Nhã Nhân nhanh tay bóp cằm Quỷ Thượng, thật vất vả mới cạy được miệng y ra. Ngẩng mặt lên, vành tai như bị kim châm, Nhã Nhân sờ thử mới phát hiện đã chảy máu.

Đôi mi thanh tú nhăn lại, Nhã Nhân nhìn vết máu trên ngón tay, hú hồn, may mà hắn phản ứng nhanh, không thì chẳng phải là bị thiếu mất một cái tai à!

"Thật là... với anh một khắc cũng không được khinh thường."

Nhã Nhân bất đắc dĩ liếm vết máu trên ngón tay, thiếu chút nữa hắn bị cơn sung sướng làm cho choáng váng đầu óc, người nằm dưới thân đâu phải là mèo nhỏ ngoan ngoãn, mà là con báo săn hoang dại cực kỳ hung mãnh, sao hắn lại quên chứ.

Tầm mắt chuyển xuống người Quỷ Thượng, chỉ thấy cho dù toàn thân đau đến phát run, khoảnh khắc tầm mắt hai người chạm nhau, y vẫn lộ ra nụ cười hung hăng, không chịu khuất phục.

Nhã Nhân không nổi giận, trái lại cũng cười theo.

"Quỷ Thượng à... anh hẳn biết rất rõ kết cục là gì phải không? Cực khổ bây giờ là tự anh chuốc lấy nha..."

Dứt lời, hắn túm lấy thắt lưng người kia, mở rộng mức độ và phạm vi tàn phá...

Lau chùi sạch sẽ cơ thể tàn tạ của người đàn ông lúc này ý thức đã mơ hồ, Nhã Nhân thở nhẹ một hơi, yên lặng, chăm chú nhìn Quỷ Thượng đã bị hắn dằn vặt qua lại mấy lần.

Từng vết xanh xanh tím tím che kín cơ thể dẻo dai khoẻ mạnh màu đồng, đó là vết tích lúc Nhã Nhân mất khống chế giằng co với Quỷ Thượng trong thang máy. Trán Quỷ Thượng đầy mồ hôi, đôi mày kiếm nhíu chặt, cánh tay bị trật khớp, thêm vào đó cơ thể bị xâm phạm mấy lần liên tiếp đã quá sức chịu đựng, y nằm xụi lơ trên giường, không còn là dã thú cuồng bạo hung hăng như lúc đầu.

Nhã Nhân cởi dây trói cho Quỷ Thượng, trên cổ tay đều là vết máu tích tụ, lúc hắn nối lại vị trí trật khớp, y vẫn nhắm mắt rầu rĩ hừ một tiếng, cũng không tỉnh lại.

Dáng vẻ vô cùng tội nghiệp hiện rõ mồn một trước mắt khiến Nhã Nhân cảm thấy mình ra tay quá nặng.

Nhẹ nhàng xuống giường, hắn nhặt đồng phục rơi tán loạn trên đất mặc vào, sửa sang quần áo đội mũ chỉnh tề, rồi không nhịn được thở dài sườn sượt.

Hoàn toàn mất khống chế, ức hi.ếp Quỷ Thượng quá đáng, tuyệt đối không chỉ là vì y khiêu khích hắn, Nhã Nhân sờ lên vành tai bị cắn đau nhói, hơi sưng.

Hắn có thể đoán ra được, nguyên nhân chủ yếu nằm ở thái độ của Quỷ Thượng đối với Thành Dương.

Nhìn thấy Quỷ Thượng từ trước đến giờ luôn một thân một mình thế mà lại ngồi ăn cùng Thành Dương, lúc Thành Dương vô cớ rời khỏi chỗ thì lo lắng hỏi han, thậm chí còn kéo tay lại...

Khi đó Nhã Nhân vô cùng buồn bực, thế cho nên hắn không kiềm chế được.

Nhã Nhân đứng ở cửa phòng giam, chăm chú nhìn người đàn ông trên giường một hồi lâu, cuối cùng rời đi.

Chính hắn cũng không thể hiểu được, tại sao khi nhìn Quỷ Thượng thân thiết với người khác, hắn lại có cảm giác chán ghét buồn bực vô cớ như vậy? Và vì sao lại sinh ra dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ đối với Quỷ Thượng, hắn cũng không tìm ra lý do, sự việc cứ thế tiến triển thành như vậy, chính hắn cũng chẳng khống chế được...

Thậm chí là ngay giờ khắc này, nhớ tới cử chỉ giữa Thành Dương và Quỷ Thượng, hoặc giữa Đông Nhật Lãng và Quỷ Thượng trong quá khứ, chính hắn cũng ngạc nhiên vì sao lại thấy tức giận không thôi...

Đông Nhật Lãng ở UG, chỉ là tên lính hạng bét trong trung đội của Quỷ Thượng.

Nhã Nhân chẳng có ấn tượng gì với người kia, Đông Nhật Lãng chẳng qua chỉ là một thành viên trong đông đảo quân nhân UG mà thôi.

Hắn chỉ nhớ mang máng Đông Nhật Lãng là người đàn ông có mái tóc đen, khuôn mặt tuấn tú kiểu chính trực.

Nhưng mà cái người này lại khiến cho kẻ không để ai vào mắt – thậm chí cả Tổng tư lệnh cũng coi thường - Quỷ Thượng lại chỉ quan tâm tới người kia.

Lần đầu tiên hắn thấy Quỷ Thượng đi cùng Đông Nhật Lãng sau khi nhậm chức được mấy ngày, khi trại lính nghỉ trưa theo thường lệ, trên sân bóng chỉ có hai người bọn họ.

Kề vai sát cánh chơi đá bóng, lúc đó Nhã Nhân chứng kiến mà khiếp sợ, bởi vì vẻ mặt của Quỷ Thượng khi ở cạnh Đông Nhật Lãng - hắn chưa từng thấy bao giờ.

Sau đó hắn tìm hiểu nên biết được, trong quân doanh Quỷ Thượng rất quan tâm săn sóc Đông Nhật Lãng, hơn nữa hầu như vượt qua tình bạn... Trong quân cũng thường xuyên có lời ra tiếng vào, đồn đãi về mối quan hệ bất thường giữa hai người. Mà bởi vì Quỷ Thượng quan tâm tới Đông Nhật Lãng, ít nhiều có người nể mặt, Đông Nhật Lãng liền như cá gặp nước.

Quỷ Thượng vô cùng che chở cho Đông Nhật Lãng, Nhã Nhân mới nghe thấy lời đồn không bao lâu thì xảy ra nhiệm vụ Nam Các, Nhã Nhân càng thêm xác nhận... Đông Nhật Lãng đối với Quỷ Thượng cực kỳ trọng yếu, đến mức khiến cho người đàn ông kiêu căng tự mãn này, nguyện ý vì bao che cho người kia mà nhẫn nhục quỳ trước mặt hắn, dùng miệng ngoan ngoãn phục vụ hắn.

Mỗi khi nhớ tới chuyện này, từ đáy lòng Nhã Nhân dâng lên cảm xúc giận hờn vô cớ, có lẽ vì vậy mà hắn càng ra sức bắt nạt Quỷ Thượng.

Bởi vì thật giống như tầm mắt sắp nhìn tới hắn lại bị chuyển hướng khi Đông Nhật Lãng xuất hiện... Cho nên, hắn không có ấn tượng tốt với Đông Nhật Lãng, hắn coi người kia như thứ mụn nhọt cần trừ bỏ vậy.

Hắn luôn cảm thấy Đông Nhật Lãng đoạt đi tầm mắt của Quỷ Thượng.

Đông Nhật Lãng chỉ là một tên lính hạng bét, dựa vào cái gì khiến Quỷ Thượng chú ý, mà không phải kẻ làm Tổng tư lệnh, kẻ ngồi trên cao là hắn cơ chứ? Nhã Nhân cảm thấy không thể tin nổi.

Dần dần ở trong mắt hắn, người kia thành một cái gai nhọn, cho dù khuôn mặt và giọng nói đều nhớ không rõ, nhưng khi người khác nhắc tới thì hắn cảm thấy không vui... Đặc biệt là lúc Quỷ Thượng thốt ra cái tên người này.

Cái gai nhọn kia tồn tại thật lâu trong lòng Nhã Nhân, mãi đến khi Quỷ Thượng vào trại giam mới biến mất.

Thật vất vả tưởng rằng đã được nhổ bỏ, nhưng Nhã Nhân không ngờ khi Thành Dương xuất hiện, cái thứ gai nhọn kia lại bắt đầu mọc lên, phiền phức quấy nhiễu suy nghĩ của hắn, khiến hắn nhịn không được muốn diệt trừ...

Thời gian nghỉ ngơi hóng gió đã qua một lúc, Thành Dương vừa rời khỏi phòng Trưởng quan để đến thư viện thì nhìn thấy một đám tù nhân rảnh rỗi vẫn đang túm năm tụm ba một chỗ, tất cả đều là người ở khu nhà có cảnh ngục mới đến quản lí kia.

Nhíu mày, Thành Dương vẫn im lặng đi tiếp, dọc đường lại đụng phải Nhã Nhân đang từ trong thang máy bước ra, hai người đối mặt giữa hành lang.

Thành Dương nhướn đuôi lông mày, một tay đút túi, một tay vẫy vẫy chào hỏi đối phương, nhưng nam nhân kia cứ lừ lừ đi tới, không thèm đáp lại.

Thành Dương tưởng đối phương không nhìn thấy, cũng chẳng để ý lắm, đợi khi đến gần thì hô lên: "Này, đồng nghiệp mới tới, nghe thấy gì không?"

Nhã Nhân đứng trước mặt Thành Dương, trầm mặc, vành mũ đè thấp khiến Thành Dương không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Nhún nhún vai, Thành Dương thờ ơ nói với Nhã Nhân: "Hắc, anh bạn, nghe này, tôi vừa mới nhìn thấy một đám tù nhân ở khu nhà anh quản lý đang chạy loạn đấy, anh chưa yêu cầu họ về phòng đúng giờ hả? Làm phiền anh qua đó quản họ được không?"

"Tuy rằng Tuyệt Sí Quán tự do so với các nhà tù khác, nhưng để bọn họ chạy khắp nơi cũng không tiện, những tên kia rất dễ gây sự..."

Nói được nửa câu, Thành Dương bỗng im bặt, Nhã Nhân ngẩng đầu lên, vẻ mặt kia khiến phút chốc Thành Dương hơi giật mình.

Gương mặt tuấn tú yên lặng, không cảm xúc, đôi mắt hoa đào nhã nhặn dưới vành mũ tối đen vốn khi cười rộ lên rất đẹp thì lúc này lạnh lẽo, nham hiểm nhìn Thành Dương chằm chằm.

Thành Dương cảm nhận được thái độ thù địch mãnh liệt.

Trầm mặc, hai người giằng co giống như trải qua cả một thế kỷ, mãi đến tận lúc Nhã Nhân không chậm không nhanh từng bước lướt qua người Thành Dương.

"Tôi nhắc nhở anh, đừng can thiệp vào chuyện của tôi, đồ vật của tôi càng không nên đụng tới... đặc biệt là Quỷ Thượng, kẻ nào dám xâm phạm vào lãnh thổ của thì tôi rất để ý... Nếu còn tiếp tục, tôi sẽ vặn gãy cổ anh đấy... Hiểu chưa?"

Hạ thấp giọng cứ như thú dữ gầm gừ de doạ, vứt lại câu nói kèm theo tiếng giày da đạp cộp cộp trên nền gạch, Nhã Nhân rời đi bỏ lại Thành Dương đứng lặng người tại chỗ.

Thành Dương sửng sốt vài giây, chớp chớp mắt, quay đầu nhìn bóng lưng cao gầy kia.

Thật... thật là một kẻ hung ác không hiểu ra làm sao.

"Nói mình lo chuyện của hắn thì còn tính, lại nhắc nhở mình đừng gặp Quỷ Thượng cũng quá oan uổng đi... Rõ ràng là tên kia cứ dính vào mình mà."

Thành Dương lầm bầm oán giận cũng không biết là nói cho ai nghe, nhưng mà tựa hồ chẳng để bụng lắm, khóe miệng nhếch cao, hắn lộ ra nụ cười nhạt theo thói quen, tay xỏ vào túi, thong thả dạo buớc tới thư viện.