Ban đêm, ánh đèn neon lắc qua lắc lại khắp mỗi ngóc ngách của quán bar ầm ĩ.

“Cậu đừng uống nữa, Nhâm Ý Hiên, cậu đừng uống nữa.”

Tiêu Linh đang giành lấy chai rượu không biết thứ mấy trong tay Nhâm Ý Hiên, Nhâm Ý Hiên bị cướp đến đỏ mắt, mà cô ta cũng thế.

“Buông ra.”

Nhâm Ý Hiên quát xong thì đẩy Tiêu Linh ngã xuống sofa.

Tiếng nhạc rock xen lẫn tiếng cụng ly của mọi người đã tạo thành hợp âm chấn động màng nhĩ, Nhâm Ý Hiên buồn bực uống rượu, muốn mình bị bao trùm trong tiếng ầm ĩ, để khỏi phải nhớ đến người con gái xấu xa kia.

Nhưng thế giới bên ngoài càng hỗn loạn, trái tim của anh ta càng tĩnh lặng, gương mặt của người phụ nữ xấu xa kia càng hiện rõ hơn.

Anh ta không hiểu, rõ ràng là mình đã chứng kiến cô trưởng thành, tại sao cuối cùng lại trở nên xa lạ như vậy?

Anh ta để cô đến Bắc Kinh...!là sai rồi ư?

Anh ta muốn mình có thể chăm sóc cho cô...!cũng là sai sao?

Anh ta muốn bảo vệ cô, trong mắt chỉ có cô, trái tim cũng chỉ chứa đựng một mình cô...!là sai rồi à?

“Cậu muốn uống đến chết đúng không? Là trời sắp sụp xuống hay thế nào? Nhâm Ý Hiên, cậu có khí phách không hả? Người phụ nữ kia có xứng với cậu hay không?”

Nhâm Ý Hiên không đi học tiết học vào buổi chiều, nên cô ta không yên tâm, cuối cùng cô ta cũng không đi, mà theo anh ta đi vào quán bar này...

Người đàn ông mặc áo sơ mi xộc xệch, gò má đỏ bừng, nhíu chặt mày, đôi mắt ảm đạm, cả người ngập tràn mùi rượu ở trước mặt… thật xa lạ.

Tiêu Linh không thể nào liên tưởng người đàn ông trước mặt với Nhâm Ý Hiên luôn hăng hái, tỏa ra ánh hào quang kia.

"Tiêu Linh, cậu không hiểu đâu…"

Anh ta không gào thét ầm ĩ, mà chỉ cực kỳ bất đắc dĩ và đè nén, hờ hững nói một câu.

Tim của Tiêu Linh như bị bóp chặt, vừa đau vừa phẫn nộ.

"Chẳng qua chỉ là một Tô Tiểu Manh thôi mà, trước giờ cô ta không hề xứng với cậu, vì một người phụ nữ như vậy…"

"Sụyt…"

Nhâm Ý Hiên ngước mắt lên, đặt ngón tay lên môi.

Tiêu Linh rất bất lực, bây giờ cô ta không thể nào giành lấy chai rượu trong tay Nhâm Ý Hiên.

Dường như nhận ra hiện trạng này, cô ta đã ngồi xuống bên cạnh anh ta, cũng khui một chai rượu nói: "Tớ sẽ uống cùng cậu."

Nhâm Ý Hiên mỉm cười, cạn ly với cô ta: "Cảm ơn cậu."

Mặc dù Tiêu Linh bất lực, nhưng không đánh mất lý trí, uống xong hai chai thì không uống nữa, mà chỉ để mặc cho Nhâm Ý Hiên ngày càng say khướt.

“Tiểu Manh...”

Có lẽ uống đến mệt rồi, nên Nhâm Ý Hiên liên tục lẩm bẩm lặp lại hai chữ này.

Tiêu Linh nghe thấy hai chữ này thì đầu óc muốn nổ tung, định gào lên “Cậu hãy tỉnh táo lại đi”, nhưng bỗng nhiên cánh tay liền bị kéo mạnh vào lồ ng ngực rắn chắc.

Cô ta ngơ ngác tựa vào lồ ng ngực của Nhâm Ý Hiên, nhất thời nín thở.

Vòng tay của người đàn ông này luôn là thứ mà cô ta mong ngóng...

Ba năm rưỡi trước, từ lần đầu tiên gặp mặt người đàn ông này, trong mắt cô ta không thể chứa thêm người nào nữa.

Nhâm Ý Hiên vừa bước vào trường đại học đã trở thành nhân vật nổi tiếng, trong hai năm đầu tiên, không biết có bao nhiêu nữ sinh đã theo đuổi anh ta, nhưng anh ta chẳng hề đáp lại ai.

Tiêu Linh cùng chung chí hướng với anh ta, lại cùng vào hhội sinh viên, tổ chức hoạt động, tán gẫu mọi chuyện trên đời, mặc dù không nói thẳng ra, nhưng người khác cũng cho rằng bọn họ là một đôi.

Cô ta cũng tự cho rằng trong mắt anh ta, mình khác với mọi người, mãi đến khi Tô Tiểu Manh xuất hiện...!Cô ta mới hiểu rõ thế nào là sự khác biệt thực thụ.

“Cậu ngủ cùng người đàn ông khác, còn mang thai con của người đó, ha...!Sao cậu lại to gan như vậy...!Hả? Tô Tiểu Manh...”

Giọng nói từ tính hùng hồn của Nhâm Ý Hiên chứa đầy sự bất đắc dĩ và chán nản, lọt vào tai Tiêu Linh...

“...”

Rõ ràng cả người cô ta đã cứng đờ, nhìn vào đôi mắt say khướt của Nhâm Ý Hiên: “Ý Hiên, cậu mới...!nói gì thế?”

“Không được nói...!không được nói...”

Nhâm Ý Hiên nhắm mắt lại, cánh tay để lên mắt.

Tiêu Linh híp mắt lại, hóa ra là thế, người đàn ông dưới cây tử đằng hôm đó, chính là người đã ở trong phòng ký túc xá của Tô Tiểu Manh....