“Ồ, anh trai...!chào anh.”

Ân Thời Tu chỉ gật đầu.

“Tiểu Manh, thiệp mời đã đưa rồi, chị về trước đây.”

“...!Vâng, đàn chị đi thong thả.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Chấp Kiếm Ôm Đi Sư Tỷ

2.

Bổn Vương Muốn Tạo Phản

3.

Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý!

4.

Bọt Biển

=====================================

Sau khi Tiêu Linh rời đi thì liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại...

Anh trai ư? Ha, anh trai nào vậy? Cô xem cô ta là con ngốc à? Tô Tiểu Manh, cô đúng là đồ không biết xấu hổ.

Vừa bám theo Nhâm Ý Hiên, vừa có quan hệ bất chính với người đàn ông trưởng thành, lại còn làm ở trong ký túc xá.

Tô Tiểu Manh lườm Ân Thời Tu: “Chú, chú không cảm thấy xấu hổ à? Chú đã lớn tuổi như vậy rồi, còn gọi là anh làm gì? Đàn chị còn lâu mới tin đó.”

Ân Thời Tu lại ngồi xuống ghế, hai tay khoanh trước ngực: “Cho dù tôi là gì, cô ta cũng sẽ không tin.”

“...” Tô Tiểu Manh chớp mắt, không hiểu ý của anh.

Ân Thời Tu cũng không có định giải thích cho cô hiểu, mà chỉ thúc giục: “Được rồi, em thu dọn đồ đạc rồi chúng ta đi.”

“Đi ư? Chúng ta đi đâu?”

“Đi tới chỗ của tôi.” Ân Thời Tu nói với lẽ đương nhiên.

Tô Tiểu Manh nhìn Ân Thời Tu với vẻ mặt điên cuồng, rồi chỉ vào mình nói: “Không dễ gì cháu mới trốn ra ngoài, vậy mà chú lại bảo cháu quay về ư?”

“...”

Ân Thời Tu khẽ cau mày.

Tô Tiểu Manh vội vàng hắng giọng nói: “Không, không phải trốn, ý cháu là...!cháu ở chỗ của chú không được thuận tiện cho lắm.”

“Nhưng tôi ở chỗ này của em càng không được thuận tiện hơn.” Ân Thời Tu quan sát phòng ký túc xá nhỏ bé này.

“Hả? Chú còn muốn ở đây ư?”

Ân Thời Tu bất đắc dĩ nói: “Nếu em không muốn đi cùng tôi, vậy thì tôi chỉ có thể ở lại chỗ này.”

“Chú.

Đây là ký túc xá nữ đấy.”

“...!Em muốn nói mấy lần?”

“...”

“Hay em muốn tôi gọi cho Ân Mộng?”

“Chú gọi cho cô ấy làm gì?”

Ân Thời Tu nói sâu xa: “Vào ngày đại thọ của ông ngoại, vì chăm sóc cho em mà con bé đã bỏ lỡ bữa trưa, có lẽ bây giờ đang bị dạy dỗ nghiêm khắc...”

“...!Thôi được rồi, cháu sẽ đi cùng chú.”

Tô Tiểu Manh nặng nề thở dài, số mệnh con người do chính mình quyết định chứ không phải do ông trời cái gì chứ, đúng là nói bậy mà.

Nếu bây giờ gọi cho Ân Mộng, nói không chừng sẽ chạm phải đầu súng, có lẽ buổi sáng cô đã dọa sợ Ân Mộng, bây giờ lại lề mề không chịu đi theo chú út của cô ấy...!Nghĩ thôi cũng biết Ân Mộng sẽ mắng cô như thế nào?

Tô Tiểu Manh mặc áo khoác vào, cầm theo hai bộ đồ sạch sẽ để tắm rửa, bỏ mấy vật dụng sinh hoạt hằng ngày vào rồi rời khỏi phòng cùng anh.

“Mũ đâu? Rồi khăn quàng cổ, găng tay đâu?”

“Hôm qua cháu đã mang đi giặt hết rồi, áo phao này rất dày, sẽ không lạnh đâu.”

Ân Thời Tu tự lấy khăn quàng cổ của mình xuống, mặc kệ sự ngăn cản của Tô Tiểu Manh, dứt khoát vòng qua cổ cô, quấn kín mít.

Tô Tiểu Manh hít vào, mùi hương trên khăn quàng cổ giống y như mùi hương trên người Ân Thời Tu...

Gương mặt nhỏ nhắn của cô hơi nóng lên, khi đối diện với vẻ mặt hài lòng của anh.

Ôi...!Ông chú này có độc.

“Em đút tay vào trong túi áo, chúng ta đi thôi.”

Tô Tiểu Manh đi bên cạnh Ân Thời Tu, khẽ lẩm bẩm: “Chú, cháu không phải là con nít...”

“Tôi không coi em là con nít.”

“...”

Không biết tại sao, một câu nói đơn giản như thế lại khiến trái tim của Tô Tiểu Manh bỗng đập nhanh hơn, nhưng không theo quy luật nào cả.

Cô đi xuống lầu theo anh, bây giờ không có nhiều nữ sinh ở trong ký túc xá, nhưng như vậy, Tô Tiểu Manh cũng có thể cảm nhận được tầm mắt của mấy nữ sinh đó đều hướng về Ân Thời Tu.

Chú...!Quả nhiên vẻ ngoài điển trai sẽ sinh ra kỹ năng ngụy trang hoàn hảo.

Vừa ra khỏi ký túc xá, gió lạnh thấu xương phả thẳng vào mặt, khiến Tô Tiểu Manh khẽ run lên, Ân Thời Tu đang nắm lấy tay cô thuận thế ôm cô vào lòng, đến khi ngồi lên xe mới buông ra.

Ân Thời Tu vòng qua ghế lái, sau khi ngồi vững cũng không nhịn được thở ra ngụm khí lạnh.

“Hình như năm nay Bắc Kinh cực kỳ lạnh.” Anh thuận miệng nói, rồi liếc nhìn Tô Tiểu Manh: “Em thắt dây an toàn vào đi.”

“...!Ồ.”

Ân Thời Tu khởi động xe, còn chưa kịp lái ra khỏi khu ký túc thì điện thoại của Tô Tiểu Manh đã đổ chuông.

Cô liếc nhìn màn hình điện thoại, không ngờ lại là Nhâm Ý Hiên.

Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn nghe máy: “Nhâm Ý Hiên...”

Ân Thời Tu lặng lẽ di chuyển một ít sự chú ý vào cuộc điện thoại.

“Cậu đang ở đâu?”

Giọng điệu lạnh lẽo của Nhâm Ý Hiên giống như được nứt ra từ tảng băng..