La Phi Á đứng ngoài cửa, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt, hai tròng mắt hồ ly tinh cũng chẳng hề lộ chút vẻ gì là không vui khi bị đuổi ra ngoài, mà là một loại bình tĩnh như thể đã sớm đoán trước được.

Người khác dùng qua, anh không cần?

Đôi mắt La Phi Á trùng xuống…

Ân Thời Tu, tôi sẽ khiến anh cam tâm tình nguyện kết hôn với tôi.

Tô Tiểu Manh bắt taxi quay lại trường học, mấy ngày nay mưa tuyết không ngừng rơi, tuyết phủ đầy khắp nơi chưa tan, mặt đất lại ươn ướt, cô vừa bước xuống xe đã bị trượt chân, cũng may cô kịp thời giữ chặt cửa xe.

Tài xế thấy vậy cũng hoảng: “Không sao đấy chứ?”

Tô Tiểu Manh sờ sờ đầu, mở miệng nói: “Không sao không sao.

Cô cười ngượng ngùng, tuy rằng bản thân vẫn đang rất bình tĩnh, nhưng tình cờ lại nhìn thấy một người nào đó đứng cách nơi này không xa, trái tim lập tức đập nhanh một nhịp.

Nhâm Ý Hiên chuẩn bị ra ngoài cổng trường, nhưng không ngờ lại tình cờ đụng trúng Tô Tiểu Manh.

Đã bao lâu rồi bọn họ chưa liên lạc lại với nhau? Nơi đáy lòng Nhâm Ý Hiên đã tính toán từng giây phút, nhưng còn cô gái bướng bỉnh kia thì sao?

Chỉ sợ mới có mấy ngày đã không thèm đếm nữa rồi.

“Nhâm Ý Hiên…”

Tô Tiểu Manh vừa mới đi được hai bước đã phát hiện người đàn ông thân hình cao ráo đẹp trai đang đứng đối diện cô.

Bộ tây trang trên người anh ta phẳng phiu, khác hẳn với khí chất thư sinh trong những bộ trang phục ngày thường, trông có phần chững chạc giỏi giang.

Nhâm Ý Hiên hít sâu vài hơi, sau đó mới tiến tới trước mặt cô, giọng điệu cũng chưa đến mức quá ác liệt.

“Quay lại rồi à?”

“… Ừm.

Tô Tiểu Manh gật gật đầu.

Đôi mắt Nhâm Ý Hiên trùng xuống: “Đã xử lý xong rồi?”

“Cái gì?”

“Cậu nói cái gì cơ?”

“…”

Nhâm Ý Hiên điều chỉnh lại cảm xúc, mở miệng đáp: “Tính đến giờ cũng đã hơn một tuần rồi, Ân Mộng nói cậu nghỉ ngơi ở chung cư nhà cậu ấy.

Tình trạng cơ thể khá hơn chưa?”

Tô Tiểu Manh mím môi, lại gật gật đầu.

Nhâm Ý Hiên thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng nổi lửa: “Nói tớ nghe cậu đã làm gì khi ở nơi khác?”

“… Cậu đang định ra ngoài đúng không?”

“Ừm, có một số việc.

“Ồ, vậy đi đường cẩn thận.

” Tô Tiểu Manh nói xong thì định đi vòng qua người anh ta, nhưng trong khoảnh khắc gặp thoáng qua ấy, cả người Nhâm Ý Hiên run lên.

Anh ta quay phắt lại kéo tay Tô Tiểu Manh đi về phía thư viện.

Chỗ nghỉ chân ở gốc cây tử đằng tầng dưới của thư viện giờ đã trở thành một nơi tuyết phủ trắng xóa, trên mỗi chiếc ghế đá là băng tuyết đã tan chảy một nửa.

“Nhâm Ý Hiên.

Cậu làm gì vậy?”

“Tớ làm gì sao?” Nhâm Ý Hiên ném tay cô ra, đôi mắt trừng lên nhìn cô có phần hung ác: “Tô Tiểu Manh, cậu nói tớ làm gì ư?”

Tô Tiểu Manh chuyển tầm mắt ra hướng khác, xoa xoa cổ tay của mình, nhỏ giọng đáp một câu: “Cậu làm tớ đau…”

“Như vậy đã đau rồi à?”

“…”

Nhâm Ý Hiên hít sâu một hơi, khí lạnh xông thẳng vào họng anh ta: “Phá chưa?”

Tô Tiểu Manh sửng sốt một lúc mới ý thức được thứ anh ta muốn hỏi là cái gì, nhưng câu trả lời cho Nhâm Ý Hiên lại là sự trầm mặc hồi lâu.

“Không phá?”

Tô Tiểu Manh nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Đây là chuyện của tớ, tớ sẽ tự xử lý, không cần cậu phải xen vào.

“Chuyện của cậu để cậu tự xử lý sao? Đập vỡ kính nhà hàng xóm, là cậu lén đi tìm người tới sửa? Vô tình đẩy bạn cùng lớp xuống sông, cũng là do cậu tự nhảy xuống vớt người ta lên? Ra ngoài cắm trại dã ngoại, một người đi lạc cũng do cậu tìm đường trở về? Hay là…”

“Đủ rồi.

Từ trước tới giờ tớ chưa từng đòi cậu phải đứng ra thay tớ giải quyết.

Đó đều là những chuyện từ thời thơ ấu, lúc nào cũng lôi ra nói hay lắm sao?”

Tô Tiểu Manh trừng cặp mắt to nhìn về phía Nhâm Ý Hiên.

“Tô Tiểu Manh, tớ cho rằng mấy ngày này… Chúng ta đều có thể bình tĩnh hơn chút rồi.

“Làm sao bình tĩnh được đây? Chẳng lẽ cậu vẫn nguyện ý ở bên cạnh tớ nữa sao? Chẳng lẽ cậu có thể làm bộ như không biết gì hết, rồi coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?”

Đôi mắt Tô Tiểu Manh bắt đầu xuất hiện vài tia đỏ…

“Thôi đi, Nhâm Ý Hiên… Trong mắt cậu chứa không nổi một hạt cát, tớ biết.

“A, cậu đúng thật là hiểu rất rõ tớ.

Giọng nói của Nhâm Ý Hiên đột nhiên giảm xuống lạnh hơn băng.

“Không còn chuyện gì nữa, tớ đi đây.

Tô Tiểu Manh xoay người, bước nhanh rời khỏi chỗ nghỉ chân, suýt nữa lại trượt một cái, cũng may không bị ngã, ổn định lại cơ thể rồi tiếp tục bước đi.

Nhâm Ý Hiên siết chặt tay thành nắm đấm, anh ta chỉ nhìn thấy bóng lưng kiên quyết mà xa lạ đó của cô, không nhìn chính diện bóng dáng gầy nhỏ kia, không biết đôi mắt to của cô đang cố kìm nước mắt.

Hai người lần lượt rời khỏi chỗ nghỉ chân, mà một bóng người khác từ từ đi ra từ sau cây đại thụ to lớn gần chỗ nghỉ chân, cặp mắt đẹp híp lại trông vô cùng nguy hiểm….