Mãnh Hổ Xuống Núi

Chương 9: Đem tiền của ông về đi

Nhìn thấy Tần Phong, người đàn ông cũng không đứng dậy, chỉ ngồi đó đánh giá hắn.

Trong mắt ông ta hiện lên sự thất vọng, lắc đầu nói: “Hơn hai mươi năm không gặp, vóc dáng đã cao hơn rồi, nhưng mà… Là con cháu của nhà họ Tần chúng ta, con lớn lên thành bộ dạng này, thật khiến cho ta thất vọng.”

“Hừ!”

Nghe thấy người ba chưa một lần gặp mặt này đánh giá mình như thế trong lần gặp gỡ đầu tiên, Tần Phong cười lạnh một tiếng: “Ông có tư cách gì mà phán xét tôi?”

“Nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà ông lại bỏ vợ bỏ con. Nhìn dáng vẻ của ông thì có lẽ cuộc sống cũng khá giả nhỉ, nhưng ông có biết mấy năm qua mẹ tôi đã sống như thế nào không? Ông còn không biết xấu hổ mà quay về để khoe khoang và trách mắng tôi ư?”

Không có ai biết Tần Phong đã trải qua những ngày tháng ra sao, từ nhỏ ở trường học thì bị bạn bè mắng là con hoang, ngay cả ba mình cũng không biết là ai.

Đánh nhau với bạn, đối phương gọi ba lên, còn Tần Phong sau khi bị dạy dỗ thì chỉ có thể trốn trong WC mà khóc thầm.

Những chuyện đó cũng không sao cả, hắn càng đau lòng cho mẹ hơn. Vì nuôi hắn ăn học mà bà đã phải làm rất nhiều công việc. Vì để Tần Phong không bị bạn bè ở trường khinh thường, bà nhịn ăn nhịn mặc để có thể dành tiền mua quần áo mới cho hắn.

Cho nên Tần Phong luôn luôn nghe lời mẹ, công ơn dưỡng dục thành người, kiếp sau còn chưa trả hết.

“Phong nhi, không nên trách ba con, ông ấy cũng có nỗi khổ riêng.”

Vương Tuyết Mai thấy con trai oán trách như vậy thì nhẹ giọng khuyên bảo.

“Hay cho một nỗi khổ bỏ vợ bỏ con.”

Tần Phong lạnh lùng nói.

Hắn chưa bao giờ cầu mong một cuộc sống xa hoa phú quý, nguyện vọng duy nhất của hắn cũng như bao đứa trẻ khác, có thể có được một gia đình đoàn viên, không để mẹ mệt mỏi cô độc như thế nữa.

Nhưng ba hắn vừa đi chính là đi suốt hơn hai mươi năm trời, bây giờ quay về lại chỉ trích hắn, nói hắn khiến ông ta cảm thấy thất vọng?

“Được rồi!”

Người đàn ông cắt ngang lời họ nói.

Sau đó ông ta vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ đứng bên cạnh, vệ sĩ đó lập tức đi ra ngoài, lấy từ trong xe ra một cái vali. Người đàn ông mở vali ra, bên trong có vài chồng tiền mặt.

“Bởi vì một vài nguyên nhân nên ta chỉ có thể cho mẹ con hai người tiền mặt mà thôi. Tin rằng chừng này tiền cũng đủ để mẹ con hai người sống an ổn suốt quãng đời còn lại.”

Nói xong, người đàn ông dẫn theo vệ sĩ đi ra ngoài.

“Đem tiền của ông về đi.”

Tần Phong đột nhiên cầm vali tiền ném ra ngoài.

Người đàn ông hơi sửng sốt, sau đó ra hiệu cho vệ sĩ lấy vali đi. Ông ta không quay đầu lại, nói: “Hy vọng năng lực của con cũng cứng như tính tình con vậy. Sau này hãy nỗ lực nhiều lên, đừng lại làm ta thất vọng.”

Người đàn ông và vệ sĩ lên xe, biến mất trong màn đêm…

Vương Tuyết Mai đuổi theo đến bên ngoài làng, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống. Bà muốn giữ lại, níu kéo một chút gì đó.

Cuối cùng, bà không nói một lời, chỉ che miệng cố gắng không phát ra âm thanh nghẹn ngào.

Tình nghĩa vợ chồng hơn hai mươi năm năm, chỉ gặp lại một lần, sau đó lại là vội vàng rời đi.

“Mẹ!”

Tần Phong cũng chạy ra, đỡ mẹ dậy.

Hắn có thể cảm nhận được mẹ vẫn còn rất lưu luyến, rất đau lòng.

“Mẹ không sao, mẹ có con là đủ rồi, vậy là đủ rồi.”

Vương Tuyết Mai kiên cường lau sạch nước mắt, cố nở một nụ cười.

Tần Phong âm thầm siết chặt nắm tay, đôi tay không kiềm được mà run run.

Vừa rồi, hắn còn tưởng ba đã trở về thì sẽ không rời đi nữa.

Đúng là hắn rất hận, nhưng nếu ba ở lại sống với hai mẹ con bọn họ thì hắn cũng sẽ cố gắng chấp nhận, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, hắn sẽ tha thứ.

Ít nhất là vì mẹ.

Nhưng mà hắn không ngờ rằng ba lại cứ thế mà đi.

Điều này càng khiến cho Tần Phong hận hơn.

Vừa rồi hắn có để ý đến chiếc xe kia, là siêu xe có giá trị đến vài trăm vạn, biển số xe thuộc đế đô. Có thể mua được một chiếc siêu xe như thế, còn sống ở đế đô, hắn có thể tưởng tượng ra được ba hắn đã sống những ngày tháng xa hoa như thế nào.

Đây là nỗi khổ của ông ta sao? Bản thân thì hưởng thụ giàu sang, còn vợ con thì ném ở đây chịu khổ?

Chẳngv lẽ ông ta chưa từng nghĩ đến việc đưa mẹ con Tần Phong về sống chung sao?

Tuy rằng Tần Phong sẽ không đồng ý, nhưng ít nhất nếu ông ta có mời thì cũng có thể trong lòng Tần Phong sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

“Mẹ, con thề rằng nhất định sẽ khiến cho cuộc sống của mẹ càng ngày càng tốt hơn. Đến lúc đó, con mang mẹ đi tìm ông ta, để ông ta nhìn xem đứa con trai vô dụng không nên thân này đứng trước mặt ông ta như thế nào.”

Tần Phong cắn răng nói.

Hắn sẽ đem việc này trở thành mục tiêu của bản thân, hắn nhất định phải chứng minh cho người đàn ông kia xem, đứa con trai khiến ông ta thất vọng này, tương lai sẽ dẫm lên đầu ông ta như thế nào.

Hắn muốn khiến cho người đàn ông phụ bạc kia phải sám hối với mẹ.

“Phong nhi, con đừng hận ông ấy, ông ấy thực sự có nỗi khổ riêng, mẹ có con là đủ rồi, thật sự đó.”

Vương Tuyết Mai không muốn con trai mình hận ba nên lại khuyên nhủ lần nữa.

“Rốt cuộc vì sao ông ta lại vứt bỏ mẹ chứ? Nếu lúc trước không muốn ở bên nhau thì sao lại sinh con ra?”

Tần Phong hỏi.

Từ nhỏ đến lớn, câu này hắn đã hỏi qua vô số lần, nhưng mẹ chưa từng trả lời cho hắn biết, chỉ luôn nói ba hắn có nỗi khổ riêng.

Lần này, Vương Tuyết Mai cũng không giải thích, chỉ kéo Tần Phong vào trong nhà.

Thậm chí, Tần Phong còn suy đoán rằng ba hắn trước đây cũng giống như những phú nhị đại khác, chỉ là tùy ý chơi đùa với Vương Tuyết Mai một thời gian chứ không có ý định cưới về.

Cho nên sau khi Vương Tuyết Mai sinh Tần Phong ra thì ông ta đã vứt bỏ bà, trở về với cuộc sống xa hoa của mình.

Nói khó nghe hơn thì có lẽ Tần Phong chỉ là một đứa con riêng.

Càng nghĩ như thế thì Tần Phong càng hận hơn, hắn thề sẽ dẫn mẹ đến nhà họ Tần ở đế đô một cách vẻ vang, để cho đám người nhà họ Tần bọn họ đều phải sám hối với mẹ hắn.

Buổi sáng, mẹ lại nấu đồ ăn sáng cho hắn.

Như thể đã hẹn trước, mẹ con hai người đều không có ai nhắc đến chuyện ba của Tần Phong vào tối qua, không muốn ảnh hưởng đến cảm xúc của đối phương.

Tần Phong đi vào công ty làm việc như mọi ngày, mới vừa ngồi xuống thì trưởng phòng Cam đã đến bắt đầu làm khó hắn.

Cam Phong nhìn thấy hai tay Tần Phong trống trơn, không có ý định đem quà tặng cho ông ta thì chỉ vào đồng hồ và trách mắng: “Hừ, vừa vào công ty đã đi trễ, cậu có muốn làm việc nữa không?”

Tần Phong nhíu mày đáp: “9 giờ vào làm, tôi không đi trễ.”

“Tôi nói đến trễ thì chính là đến trễ, cậu còn muốn biện hộ?”

Cam Phong không ngờ là Tần Phong lại dám cãi lại ông ta, lấy khí thế trưởng phòng ra nói.

“Cút!”

Tâm trạng Tần Phong không được tốt, không muốn đối phó nhiều với tên trưởng phòng này.

“Cái gì cơ?”

Cam Phong cho rằng bản thân nghe lầm.

Những đồng nghiệp khác trong văn phòng đều há hốc mồm nhìn Tần Phong, người mới này cũng thật là trâu bò quá đi, dám quát lại trưởng phòng như thế sao?

“Tần Phong đúng không, tôi lấy thân phận là trưởng phòng của bộ phận tiêu thụ, chính thức thông báo là cậu bị sa thải rồi.”

Cam Phong tức giận nói.

Tần Phong không thèm quan tâm đ ến ông ta, mở máy tính lên.

“Cậu nghe không hiểu tiếng người à? Cậu bị sa thải rồi, còn ngồi ở đây làm gì?”

Nhìn thấy Tần Phong còn chưa đi, Cam Phong cất cao giọng hơn.

“Chát!”

Tần Phong bị ông ta nói đến bực bội, đứng lên cho Cam Phong một cái tát.

Cam Phong bị tát đến mức lảo đảo, ôm mặt, qua một hồi lâu, ông ta mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Tần Phong với ánh mắt không thể tin được: “Mẹ nó, cậu dám đánh tôi?”

“Còn nói nhiều nữa thì tôi sẽ giết ông.”

Vẻ mặt Tần Phong lạnh lẽo, sát khí tỏa ra.

Người đàn ông đến vào tối hôm qua đã khiến cho Tần Phong bị đả kích lớn, Cam Phong cũng thật là xui xẻo, đâm đầu vào chọc hắn.