Lúc này, tất cả các cư dân trong làng đều đã đi vào giấc ngủ, Tần Phong vẫn còn đang chữa bệnh cho mẹ.
“Mẹ, mẹ đi thử hai bước xem!” Sau khi lấy kim châm ra xong, Tần Phong nói. “A? Chân của mẹ…..?” Vương Tuyết Mai bước đi thử hai bước, kích động đến mức run rẩy cả người, chân của bà đã khôi phục lại bình thường. Bà nhìn về phía Tần Phong với ánh mắt không thể tin được, nói: “Phong nhi, sao con làm được?” Lúc trước, khi té bị thương, Mộ Uyển Quân đã đưa bà đến bệnh viện tốt nhất, nhưng bà vẫn bị tàn tật. Không ngờ rằng con trai chỉ vừa châm mấy cây kim là có thể giúp cho bà đi lại được bình thường. “Bác sĩ bị lừa vào tổ chức bán hàng đa cấp giống con có tay nghề rất giỏi. Mấy năm nay bị nhốt lại, mỗi ngày con đều học tập với ông ấy, cũng coi như trong họa có phúc.” Tần Phong mỉm cười giải thích. Mặc dù là nói dối, nhưng chỉ cần mẹ vui vẻ thì những thứ khác đều không quan trọng. “Được rồi được rồi, nếu sau này có cơ hội thì con nhất định phải mời bác sĩ đó về nhà mình đấy nhé, để mẹ tự mình nói lời cảm ơn với người ta.” Vương Tuyết Mai vui mừng nói “Được ạ, nếu có cơ hội thì con sẽ mời ông ấy về! Đúng rồi mẹ, những dược liệu này mẹ nhớ phải uống đúng giờ mỗi ngày đấy, có thể điều trị cơ thể cho mẹ.” Tần Phong lại lấy ra những dược liệu vừa hái được. Mấy năm nay, Vương Tuyết Mai vì tìm hắn nên đã tiêu rất nhiều tiền, khiến cho cuộc sống của bà càng ngày càng nghèo khó, ăn uống cũng không đủ dinh dưỡng. Những dược liệu mà Tần Phong hái được này có thể tẩm bổ cho bà. “Tần tiên sinh.” Lúc này, Khương Quốc Đống đi đến trước cửa nhà Tần Phong, lớn tiếng gọi. Vương Tuyết Mai ngẩng đầu nhìn thì đột nhiên giật mình, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lập tức đẩy Tần Phong vào trong phòng và nói: “Phong nhi, con mau đi vào phòng ngủ đi.” Nhìn mẹ có vẻ như rất sợ hãi Khương Quốc Đống, Tần Phong hỏi: “Mẹ, mẹ quen biết ông ta à?” “Tần tiên sinh, xin cậu cho tôi một cơ hội, đứa nghịch tử kia đã bị tôi đánh què treo lên cây rồi, coi như đó là lời xin lỗi với Tần tiên sinh.” Khương Quốc Đống lại lần nữa quỳ trên đất và cầu xin. “Đây…. Chuyện gì thế này?” Vương Tuyết Mai lo lắng mở to hai mắt nhìn, vì sao Khương Quốc Đống lại quỳ xuống? Tần Phong tạm thời không giải thích cho bà, chỉ hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại sợ ông ta như vậy?” Đầu óc Vương Tuyết Mai trống rỗng, bà đáp: “Nhà họ Khương bọn họ vẫn luôn muốn phá bỏ ngôi làng để di dời vào thành phố….” Lần trước, Khương Quốc Đống tự mình dẫn người đến đây phá bỏ di dời, bị người trong làng ngăn cản. Khi bọn họ đang cãi nhau thì Khương Quốc Đống đã tát Vương Tuyết Mai một cái. Cho nên lúc Vương Tuyết Mai vừa nhìn thấy Khương Quốc Đống thì mới sợ hãi như vậy. Tần Phong nghe xong thì trong mắt lóe lên một tia sát ý. Năm năm trước, Khương Hoa đánh hắn đến tàn phế, Tần Phong có thể không truy cứu, bởi vì cũng nhờ như vậy mà hắn có được cơ duyên tốt. Nhưng mẹ chính là mạng sống của hắn. Rồng có vảy ngược, chạm vào tất chết. Nghe xong lời Vương Tuyết Mai nói thì cuối cùng Khương Quốc Đống cũng nhớ ra. Lần trước khi đến phá bỏ di dời, đúng là ông ta có tát một người phụ nữ, chỉ là vừa rồi còn chưa nhận ra. Không ngờ rằng người mà ông ta đánh lần trước lại chính là mẹ của Tần tiên sinh, điều này khiến cho Khương Quốc Đống càng thêm lo lắng hoảng sợ, mặt xám như tro tàn… “Bốp bốp bốp!” Khương Quốc Đống liên tục quỳ lạy, dập đầu xuống đất. “Bà Tần, tôi…. Lúc trước tôi thật sự không biết bà là mẹ của Tần tiên sinh, tôi dập đầu tạ lỗi với bà, mong bà tha thứ cho tôi một lần.” “Tần tiên sinh, rất xin lỗi, tôi thực sự sai rồi, thực sự sai rồi, cầu xin cậu.” Đầu tiên là con trai đắc tội với Tần Phong, bây giờ bản thân còn đánh mẹ của hắn, Khương Quốc Đống biết mình đã gây nên họa lớn, ông ta chỉ biết cố gắng cầu xin để cứu vãn mọi chuyện. “Cút!” Tần Phong quát lớn một tiếng. Nếu không phải sợ mẹ bị dọa thì có lẽ bây giờ Khương Quốc Đống đã là một cái xác rồi. “Tần tiên sinh…” Khương Quốc Đống tiếp tục dập đầu. “Tôi không muốn nói đến lần thứ hai đâu.” Bị sát khí của Tần Phong dọa sợ, Khương Quốc Đống vội vã đứng dậy, hai chân run rẩy. .. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé... Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhéCuối cùng, dưới ánh mắt lạnh như băng của Tần Phong, ông ta quay người rời đi. Ông ta có cảm giác rằng nếu mình mà dám nói thêm một chữ nào nữa thì giây tiếp theo sẽ chết ở chỗ này. “Phong nhi, rốt cuộc chuyện này là sao?” Vương Tuyết Mai kinh ngạc hỏi. “Cũng không có gì đâu mẹ. Chỉ là hôm nay trên đường trở về, con trùng hợp gặp được hội trưởng thương hội đang phát bệnh nên tiện tay cứu ông ấy một mạng. Vừa nãy, lúc đang ăn thì nghe mẹ nói nhà họ Khương muốn phá bỏ di dời ngôi làng nên con đã gọi điện thoại cho hội trưởng thương hội, nói lại mọi chuyện cho ông ấy nghe. Bây giờ nhà họ Khương bị thương hội xử lý nên Khương Quốc Đống mới tìm đến đây để cầu xin.” Tần Phong không dám nói sự thật nên hắn chỉ có thể tiếp tục bịa ra một lời nói dối vô hại nữa. “Hóa ra là như thế, không ngờ rằng con trai của mẹ lại có bản lĩnh như vậy, con đã giúp tất cả mọi người trong làng đấy.” Vương Tuyết Mai nghe vậy thì vui mừng ôm lấy Tần Phong. Ở nơi đây tập trung toàn những gia đình nghèo khó, nếu phải chuyển đi thì không biết cuộc sống sinh hoạt của họ sẽ ra sao. Con trai có bản lĩnh như vậy, là một người mẹ, đương nhiên bà ấy vô cùng vui mừng. ….. Bên ngoài làng, Khương Quốc Đống dẫn theo Khương Hoa đang bị thương trở về. “Ba, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?” Khương Hoa tuyệt vọng hỏi. Vẻ mặt của Khương Quốc Đống rất khó coi, qua vài phút, ông ta cắn răng nói: “Bây giờ nhà họ Khương coi như xong rồi. Nếu tên Tần Phong kia đã vô tình vô nghĩa như vậy thì cho dù có chết chúng ta cũng phải cắn hắn một cú thật đau.” Khương Quốc Đống lấy từ trong lồ ng ngực ra một tấm thẻ, đây là con át chủ bài cuối cùng của ông ta. Ngày hôm sau. Tần Phong vừa mới ăn sáng xong thì Vương Tuyết Mai đã nhắc nhở hắn mau đến công ty sớm. Với thực lực hiện tại của Tần Phong thì có thể không cần phải đi làm nữa, nhưng vì để mẹ yên tâm nên hắn vẫn làm theo. Công ty dược phẩm Hân Vượng! Đây là sản nghiệp mà ba của Mộ Uyển Quân đã phấn đấu lập nên, rất có tiếng ở Bạch Hải. Cho dù chỉ làm công việc bảo vệ ở đây thì cũng rất lấy làm vinh hạnh. Mộ Uyển Qua đã có nói qua, Tần Phong vừa đến công ty thì đã được nhân viên lễ tân dẫn đến văn phòng tổng giám đốc ở tầng trên. “Của anh đây, thủ tục nhận chức tôi đã làm xong hết giúp anh rồi, anh cầm lấy hồ sơ và đưa cho phòng nhân sự là có thể chính thức bắt đầu công việc.” Tần Phong vừa bước vào văn phòng thì Mộ Uyển Quân đã lấy ra một tập văn kiện và đưa cho hắn. Vì tối hôm qua Tần Phong đã nói những lời khiến cô khó chịu nên bây giờ giọng điệu của Mộ Uyển Quân vẫn có chút lạnh lùng. “Cảm ơn!” Tần Phong nhận lấy văn kiện. Sau đó hắn nói tiếp: “Tổng giám đốc Mộ, tối hôm qua tôi nói những lời đó không phải có ý quấy rối đâu. Bởi vì tôi phát hiện ra trong người cô đang có bệnh nên mới muốn nhìn bụng của cô để xác nhận mà thôi.” “Đi ra ngoài!” Sắc mặt Mộ Uyển Quân tối sầm lại, chỉ vào cửa và quát. Mỗi năm cô đều đi khám sức khỏe, cơ thể không có bất cứ vấn đề gì. Cô nghĩ rằng Tần Phong đang cố ý quấy rối mình. “Dì Vương là người hiền lành lại đáng thương, sao lại có một đứa con trai như anh chứ?” Trong mắt Mộ Uyển Quân, Tần Phong là một kẻ quấy rối bi3n thái. “Tôi muốn chữa bệnh cho cô.” Tuy nhiên, Tần Phong chẳng những không đi ra ngoài mà còn khóa trái cửa phòng lại. Bác sĩ không tự tìm đến gõ cửa, nếu không phải nể tình thấy cô chăm sóc chu đáo cho mẹ hắn thì Tần Phong không rảnh để lo chuyện bao đồng. Hơn nữa, đêm qua sau khi hắn chữa khỏi chân cho Vương Tuyết Mai thì bà đã hoàn toàn tin tưởng vào tài y thuật của Tần Phong, còn dặn dò hắn nhất định phải nghĩ cách chữa bệnh cho Mộ Uyển Quân để báo đáp ân tình. Đối với lời nhờ vả của mẹ, Tần Phong chưa bao giờ từ chối. Đừng nói là chữa bệnh, cho dù có xuống núi đao biển lửa thì hắn cũng sẵn sàng. “Anh…. Anh muốn làm gì?” Nhìn thấy Tần Phong khóa trái cửa lại, còn đang bước về phía mình, Mộ Uyển Quân rốt cuộc cũng thấy hoảng sợ. Chẳng lẽ tên quấy rối này đã không nhịn được nữa mà muốn ra tay với cô sao?