Nhà họ Liễu!

Gia chủ nhà họ Du đã đến cửa.

Liễu Như Tuyết và ba của cô, cùng với tất cả các thành viên trực hệ của nhà họ Liễu đều đang có mặt, nhưng không có ai dám nói chuyện vì sợ khiến cho gia chủ nhà họ Du tức giận.

Sau khi Liễu Như Tuyết vội vàng trở về thì đã báo tin này cho ba, nên bọn họ biết rằng gia chủ nhà họ Du tìm đến nhà là vì chuyện của Du Minh.

“Liễu gia chủ, Liễu Như Tuyết, sao không nói gì? Hay là mấy người cho rằng con trai của tôi bị đánh thành ra như vậy không liên quan gì đến mấy người?”

Thấy bọn họ không nói lời nào, gia chủ nhà họ Du lạnh giọng chất vấn.

“Du gia chủ bớt giận, chuyện này chúng tôi cũng không rõ. Nhất định chúng tôi sẽ cho người đi điều tra kỹ càng.”

Gia chủ nhà họ Liễu e dè nói. Dù sao thì Liễu Như Tuyết cũng là con gái của ông ấy, lại chạy đến Bạch Hải †ìm Tần Phong mới đánh Du Minh thành ra như vậy. Chắc chắn bọn họ cũng có liên quan.

“Điều tra? Hôm nay tôi đến đây không phải để bảo mấy người điều tra, mà là muốn hoàn toàn xóa bỏ tên tuổi nhà họ Liễu mấy người khỏi tỉnh thành.”

Lão ta không cần điều tra, Tân Phong phải chết, nhà họ Liễu cũng sắp bị diệt. Hơn nữa lão ta không cưới Liễu Như Tuyết nữa, cô ta cũng phải chết.

“Du gia chủ, tốt nhất là ông nên suy nghĩ cẩn thận, tuy rằng nhà họ Liễu chúng tôi không mạnh bằng nhà họ Du mấy người, nhưng nếu thật sự muốn

phản kháng thì không khỏi sẽ cá chết lưới rách*.”

*Cá chết lưới rách: bên sứt càng bên gãy gọng; mất cả chì lẫn chài (hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt).

Liễu Như Tuyết nói với vẻ mặt u ám.

Thực lực của cô ấy rất mạnh, nhưng vì kiêng dè nhà họ Du có cao nhân mạnh hơn tọa trấn nên cô ấy mới không dám giết gia chủ nhà họ Du. Nhưng nếu thực sự bị đồn vào đường cùng thì cô ấy liều chết cũng phải cắn nhà họ Du một cú thật đau.

“Cô đang uy hiếp tôi?”

Đôi mắt của gia chủ nhà họ Du nhíu lại.

“Ông có thể cho là vậy.”

Trên người Liễu Như Tuyết toát ra khí thế của cường giả.

Gia chủ nhà họ Du không dẫn theo vị cao nhân kia đến, cho nên sau khi cảm nhận được khí thế của Liễu Như Tuyết thì lão ta hơi có chút kiêng kị.

Nhìn lướt qua những người trong nhà họ Liễu, cuối cùng gia chủ nhà họ Du cũng mang theo người của lão ta rời đi.

Nhưng khi gần đến cửa, lão ta quay đầu lại nói: “Không vội, cứ từ từ!” Lão ta không trực tiếp giết chết người nhà họ Liễu, làm vậy sẽ rất rắc rối. Lão †a muốn chậm rãi xử lý từng tài sản của nhà họ Liễu, sau đó khiến cho từng người của nhà họ Liễu biến mất.

“Như Tuyết, Tân Phong kia rốt cuộc là ai? Bây giờ chúng ta đã xé rách da mặt với nhà họ Du rồi, chỉ sợ nhà họ Liễu thật sự không cứu được.”

Gia chủ nhà họ Liễu lo lắng nhìn con gái.

Tuy rằng ông ấy là gia chủ, nhưng từ sau khi Liễu Như Tuyết đi theo sư phụ học được một thân bản lĩnh trở về, rồi đưa nhà họ Liễu phát triển thành một gia tộc lớn, mọi người trong nhà họ Liễu đều coi Liễu Như Tuyết là trụ cột, kể cả người làm ba như ông ấy cũng vậy.

“Là sư đệ của con, cũng là do sư phụ dạy. Nhưng mà thân thủ của sư đệ còn mạnh hơn so với con nhiều. Hôm qua cũng là lần đầu tiên con gặp mặt đệ ấy, ai biết Du Minh sẽ theo dõi chứ? Tân Phong cũng là muốn giúp chúng ta thôi. Cứ bình tĩnh theo dõi tình hình đã, con tin tưởng đệ ấy.”

Liễu Như Tuyết giải thích ngắn gọn.

“Nhưng nhà họ Du không đơn giản, chỉ sợ dù sư đệ của con ra tay thì cũng khó mà đối phó lại! Nếu không thì Như Tuyết à, hay là gọi sư phụ của con để ông ấy đến giúp chúng ta đi?”

Gia chủ nhà họ Liễu có vẻ không tin tưởng vào Tân Phong.

Mặc dù ông ấy chưa từng gặp sư phụ của Liễu Như Tuyết, nhưng có thể dạy

con gái trở nên lợi hại như vậy, chắc cũng là một vị cao nhân. Nếu sư phụ của Liễu Như Tuyết có thể đến giúp đỡ thì có lẽ sẽ giải quyết được nguy hiểm lần này.

Liễu Như Tuyết lắc đầu: “Con cũng không biết vì sao số điện thoại của sư phụ lại không liên lạc được, thành số không tồn tại.”

Lúc trước, cô ấy từng muốn gọi điện cho sự phụ, hỏi một chút về tình hình cụ thể của Tần Phong. Kết quả vừa gọi thì chỉ có thông báo của tổng đài là số điện thoại không tồn tại.

“Vậy thì... Hay là tự mình đi tìm ông ấy?”

Gia chủ nhà họ Liễu đưa ra lời đề nghị.

“Không được đi!”

Liễu Như Tuyết nói.