“Khụ” Mộ Dung Sâm ở bên cạnh thấy tay Đỗ Mạn Thanh đang vuốt ve mặt của Mộ Dung Khuê, không nhịn được mà ho khan một tiếng, hắn biết Mộ Dung Khuê sợ bò cạp nên muốn làm cho Mộ Dung Khuê xấu mặt trước Đỗ Mạn Thanh, không ngờ lại thất bại.

Đỗ Mạn Thanh nghe được tiếng ho của Mộ Dung Sâm lập tức tỉnh táo lại, nhi tử hoàng đế đã lớn như vậy, trước mặt người ngoài mà mình lại sờ mặt hắn, chẳng trách mà mặt hắn đỏ như vậy! Trong đầu vừa nghĩ thì tay đã rụt về, lại nhìn xuống ghế nghi ngờ nói: “Đang yên lành sao lại có bò cạp? Diệu Tâm, ngươi đi tra xem có chuyện gì xảy ra?”

Diệu Tâm cũng nghi ngờ, trong cung ai cũng biết hoàng thượng sợ bò cạp nên luôn dùng thuốc diệt trùng, bây giờ đang là ban ngày làm sao laị có bò cạp đột nhiên xuất hiện đây? Nàng vốn thông minh, mới nghĩ đến chuyện này ánh mắt đã liếc về hướng Mộ Dung Sâm, khóe miệng hơi mở.

Đỗ Mạn Thanh cũng nhìn về phía Mộ Dung Sâm.

Mộ Dung Sâm cũng biết mọi người nghi ngờ mình, vội vàng giải thích với Đỗ Mạn Thanh: “Đúng lúc nhi thần tiến cung lại có bò cạp xuất hiện, như vậy thì nhi thần cũng bị nghi ngờ. Nhưng thử nghĩ mà xem, nhi thần làm như vậy thì có ích gì đây? Hoàng thượng là chân long thiên tử, làm sao có thể sợ một con bò cạp? Mẫu hậu là nữ thần, một con bò cạp nho nhỏ càng không thể làm mẫu hậu kinh sợ, cứ như vậy mà đoán thì chính là có người muốn dựa vào con bò cạp này phá hỏng tình cảm huynh đệ của nhi thần và hoàng thượng, còn muốn làm mẫu hậu ghét bỏ nhi thần. Xin mẫu hậu minh xét!”

Mặt của Mộ Dung Khuê còn chưa hết đỏ, khóe mắt lại chỉ lạnh lùng nhìn Mộ Dung Sâm, không nói gì.

Đỗ Mạn Thanh nghĩ Mộ Dung Sâm đang ở thế yếu, hiện nay không thể tranh đoạt với Mộ Dung Khuê nên chỉ cười một cái rồi nói: “Cao Bằng vương nói cũng đúng, con bò cạp này chắc là có người giở trò muốn phá hoại tình cảm huynh đệ của các ngươi.”

Mộ Dung Sâm nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, thái hậu nguyện ý cho hắn một bậc thang là tốt rồi. Hắn lại nói: “Nhi thần xin cáo lui trước, ngày mai lại tới thăm mẫu hậu.” Vừa nói xong thì hành lễ với Mộ Dung Khuê.

Mộ Dung Sâm vừa đi, Mộ Dung Khuê đã vội vàng kéo tay áo Đỗ Mạn Thanh, cẩn thận hỏi: “Mẫu hậu có bị dọa sợ không?”

Đỗ Mạn Thanh lắc đầu nói: “Không sao, chỉ một con bò cạp làm sao dọa được ta.”

Mộ Dung Khuê vẫn không yên lòng, nhìn cung nữ bưng canh an thần tới, tự tay nhận lấy muốn giúp Đỗ Mạn Thanh uống.

Trước mặt bao nhiêu người, Đỗ Mạn Thanh mới không chịu uống canh an thần trong tay hắn đâu, chỉ khẽ cười nói: “Để đó tự ta uống đi!”

Mộ Dung Khuê có chút thất vọng nhưng trên mặt cũng không hiện ra, đưa chén canh qua cho Đỗ Mạn Thanh rồi khuyên nhủ: “Mẫu hậu uống nhanh đi!”

Đỗ Mạn Thanh bất đắc dĩ đành bưng chén canh uống hết mấy ngụm rồi mới đưa cho Thu Tình mang xuống.

Thấy trời không còn sớm, Đỗ Mạn Thanh mới giục Mộ Dung Khuê trở về, cười nói: “Chính sự bận rộn, ngươi cũng không cần ngày nào cũng đến đây, nếu có chuyện gì ta sẽ cho người báo lại cho ngươi biết.”

Đỗ Mạn Thanh vừa nói vừa âm thầm lắc đầu, hoàng đế nhi tử chính là quá thiếu thốn tình thương của mẹ, bây giờ mới có một chút ấm áp đã không bỏ ra được!

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh không có việc gì, cũng muốn trở về đổi đôi giầy đã đạp qua con bò cạp, nên mới đứng dậy xin cáo lui.

Mộ Dung Khuê trở lại Dưỡng Tâm điện, vội vàng gọi người lấy nước tắm rửa rồi thay một bộ y phục khác xong xuôi mới ngồi vào bàn, lại nhớ tới việc Mộ Dung Sâm tiến cung mới cảm thấy hắn không có ý tốt. Trong lòng hắn nghi ngờ, nhìn thấy Lạc công công đang đứng bên cạnh liền hỏi: “Ngươi xem, hình như Cao Bằng vương đối với mẫu hậu quá mức ân cần?”

Lạc công công nghe Mộ Dung Khuê hỏi không dám không trả lời, nhỏ giọng nói: “Nô tài thấy Cao Bằng vương tựa như có ý gì đó, mà Thái hậu cũng không có vẻ là ghét hắn. Hoàng thượng cần phải cẩn thận!”

“Trẫm chỉ biết, Cao Bằng vương hắn…” Mộ Dung Khuê không nói tiếp, trong lòng hừ lạnh: Mộ Dung Sâm ngươi cũng quá to gan, ngày trước muốn giành ngôi vị hoàng đế, hiện tại lại muốn giành mẫu hậu của trẫm?

Mộ Dung Bội cũng nghe nói chuyện xảy ra ngày hôm nay, nàng chỉ cười lạnh nói: “Hoàng huynh cho là thái hậu nương nương và hoàng thượng là người ngu sao? Hắn dám đem bò cạp vào cung, lại không có gan nhận? Mệt hắn có một bộ mặt tử tế như vậy, làm việc lại cứ theo vị mẫu thân tốt của hắn.”

Lúc Hiểu thái phi mẹ đẻ của Mộ Dung Bội còn sống, cũng chịu không ít uất ức từ Lữ thái phi, làm cho Mộ Dung Bội đối với vị ca ca Mộ Dung Sâm này cũng không có tình cảm gì, bây giờ lại nghe được chuyện con bò cạp, trong lòng liền cho là Mộ Dung Sâm động tay động chân nên mới tức giận.

Thải Châu mới trở về từ Khôn Ninh cung, bẩm báo hết mọi chuyện, lại nói thêm: “Diệu Tâm cô cô nói Cao Bằng vương có ý lấy lòng thái hậu nương nương, chuyện này thật không tốt!”

“Lớn mật, Thái hậu nương nương là người mà hắn có thể mơ tưởng?” Mộ Dung Bội vô cùng tức giận mới nói ra câu đó, vừa nói xong thì lập tức im lặng.

Thải Châu nhìn xung quanh không có người mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Ngày trước vẫn nói nữ nhi tứ đại gia tộc và Khương thị đều xinh đep như hoa, nhưng giờ so các nàng với Thái hậu nương nương mới thấy kém hơn thái hậu rất nhiều. Nếu không ngại thân phận của Thái hậu nương nương, chỉ sợ không phải Cao Bằng vương có ý, ngay cả…”

Mộ Dung Bội cắn răng nói: “Mấy người đàn ông thối tha này, chỉ biết tơ tưởng đến nữ thần! Lại không biết, nữ thần là cho bọn hắn tính toán sao? Cẩn thận không bị sét đánh!”

Bình thường Thải Châu luôn kín miệng, lúc này lại không giữ được , nói ra: “Nghiêm đại nhân cũng không phải người như vậy.”

Mộ Dung Bội trợn mắt, hừ nói: “Nghiêm Thừa Ân như thế nào ngươi hiểu rõ sao?”

Thải Châu biết mình đụng đến nỗi đau của Mộ Dung Bội, vội vàng cười nói: “Nô tỳ lắm miệng, nô tỳ đáng chết, xin công chúa trách phạt!”

Mộ Dung Bội chỉ vào đầu Thải Châu, hung dữ nói: “Đúng là bản công chúa thích Nghiêm Thừa Ân thì làm sao? Ngươi biết rõ tâm tư của bản công chúa lại cứ tránh né không dám nói, cũng không dám nghĩ cách giúp bản công chúa làm cho hắn si mê bản công chúa, ngoan ngoãn chờ làm phò mã?”

Thải Châu thấy Mộ Dung Bội tự nói ra tâm sự trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, lúc sau mới phục hồi tinh thần tươi cười nói: “Nếu như vậy, sao công chúa không nhờ Thái hậu nương nương làm chủ, tác thành chuyện tốt?”

Mộ Dung Bội cũng không nghĩ đến, đúng nha, trước đây không có trưởng bối làm chủ, mặc dù mến mộ Nghiêm Thừa Ân cũng không có cách nào, bây giờ trong cung có Thái hậu nương nương, có thể xin ngươi làm chủ nha!

Thải Châu nhiệt tình nói: “Tuổi tác của trưởng công chúa cũng không còn nhỏ, người nên sớm đến chỗ Thái hậu nương nương nói rõ.”

Mộ Dung Bội cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Nhưng cũng phải biết tâm tư của Nghiêm Thừa Ân đã.”

Thải Châu nói: “Cứ giao luôn cho Thái hậu đi hỏi là được. Vạn nhất có chuyện gì công chúa cứ coi như không biết chuyện này, cũng còn một đường lui.”

Mộ Dung Bội nghe cũng có lý liển gật đầu.

Ngày hôm sau, Mộ Dung Bội đang muốn đi gặp Đỗ Mạn Thanh, lại nghe báo có Nhâm thị tiến cung liền biết Đỗ Mạn Thanh sẽ giữ Nhâm thị ở lại dùng bữa, cảm thấy chính mình đi qua cũng không tiện, không còn cách nào khác đành thôi.

Nhâm thị tiến cung là có việc báo với Đỗ Mạn Thanh, thừa lúc Đỗ Hàm Lan không ở đây mới cười nói: “Mấy ngày trước có hai bà mối đến cầu thân, đều là công tử có tiền đồ! Chỉ là trong nhà cũng không dám nhận lời, chỉ nói Hàm Lan đang hầu hạ Thái hậu, hôn sự của nàng đương nhiên là do Thái hậu làm chủ.”

Đỗ Mạn Thanh ngạc nhiên nói: “Nếu các ngươi thấy đó là người trong sạch, mà Hàm Lan cũng không phản đối thì có thể chấp nhận, không cần hỏi ta.”

Nhâm thị nghe Đỗ Mạn Thanh nói, cho là Đỗ Mạn Thanh đang giận dỗi, vội vàng giải thích: “Trong nhà sao dám tự quyết, đương nhiên là phải do Thái hậu an bài.”

Đỗ Mạn Thanh đang muốn nói thêm lại thấy ánh mắt của Nhâm thị, đành nói tránh: “Hàm Lan còn nhỏ, từ từ chọn cũng được.”

Nhâm thị nghe xong mới thở phào, cảm tạ nói:”Lại làm phiền thái hậu nương nương phí tâm!”

Đỗ Mạn Thanh gật đầu, cho người gọi Đỗ Hàm Lan ra gặp Nhâm thị.

Đỗ Hàm Lan biết Nhâm thị tới, vội vàng chạy ra vui vẻ nói: “Lâu rồi Mẫu thân không tiến cung.”

Nhâm thị nhìn qua, thấy dáng người Đỗ Hàm Lan mới “A”một tiếng, đưa tay vuốt eo của nàng, kinh ngạc nói: “Mới có mấy ngày mà đã gầy như vậy?”

Đỗ Hàm Lan cũng đắc ý, đứng trước mặt Nhâm thị xoay một vòng tươi cười nói: “Sáng sớm chạy bộ, chiều thì nhảy dây, một ngày hoạt động hai lần, nên mới một tháng đã giảm khá nhiều. Thái hậu nương nương nói, nếu như kiên trì nhảy dây thì tới cuối năm nữ nhi cũng có thể biến thanh mỹ nhân yểu điệu nha!” Nói xong lại ghé vào tai Nhâm thị: “Tháng trước nguyệt sự của nữ nhi đến thì đau bụng không chịu nổi, tháng này lại không cảm thấy gì. Thái hậu nương nương nói, đây là sau khi vận động huyết khí lưu thông.”

Nhậm thị vui mừng, lôi kéo Đỗ Hàm Lan nhìn một vòng, thậm chí còn thấy Đỗ Hàm Lan hai mắt có thần, không còn xơ xác như trước. Trong lòng thầm nghĩ: “Gần nữ thần như Thái hậu nương nương, Hàm Lan cũng ngày càng xinh đẹp. Dựa vào Hàm Lan bây giờ được Thái hậu nương nương yêu thích, lại thêm nữ nhi hiện nay biến xinh đẹp, giờ không cần lo lắng hôn sự của nữ nhi nữa rồi?

Đang nói chuyện thì có cung nữ tiến vào bẩm có Cao Bằng vương tới.

Nhâm thị thấy Đỗ Mạn Thanh bận rộn, vội vàng đứng dậy cáo từ.

Đỗ Mạn Thanh để Đỗ Hàm Lan tiễn Nhâm thị, mới cho Diệu Tâm đi mời Mộ Dung Sâm vào.

Mộ Dung Sâm vào điện, bái kiến xong xuôi mới trình sách lên.

Đỗ Mạn Thanh nhận lấy mở ra nhìn, trong sách viết mấy truyện cũng khá mới lạ.

Mộ Dung Sâm nói: “Mẫu hậu xem thử, nếu thích nhin thần sẽ cho môn khách viết tiếp mấy chuyện mới lạ, dâng lên cho mẫu hậu giải buồn.”

“Ngươi có lòng!” Đỗ Mạn Thanh xem xong truyện, ngước mắt nói: “Nhìn cũng khá ổn, cứ theo như vậy mà viết thôi!”

Mộ Dung Sâm dạ một tiếng, cũng không nói nhiều đã đứng lên cáo từ.

Lúc sau Mộ Dung Khuê cũng đến, tiến vào thỉnh an rồi mới cười nói: “Mẫu hậu, nhi tử thấy ở ngự thư phòng cũng có rất nhiều sách mới lạ, trong đó cũng có nhiều điển cố rất hay. Bây giờ nắng nóng mà mẫu hậu lại ngủ trễ, chi bằng đến ngự thư phòng của nhi tử đọc sách.”

Đỗ Mạn Thanh biết có đôi lúc Mộ Dung Khuê sẽ ở trong thư phòng duyệt tấu chương: “Ta đến lại quấy rầy ngươi duyệt tấu chương sẽ không tiện. Hay là cho người đem lại đây, ta từ từ đọc cũng được.”

Mộ Dung Khuê mỉm cười nói: “Nhi tử là muốn ở gần mẫu hậu nhiều hơn, mẫu hậu cứ đồng ý đến thư phòng đọc sách với nhi tử đi.”

Mộ Dung Khuê vừa nói, trong đầu đã hiện ra một bức tranh: “Chính mình ngồi bên này phê tấu chương, nữ thần ngồi ở bàn đối diện đọc sách, thỉnh thoảng hai người sẽ ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, thâm tình nồng nàn, phong cảnh vô cùng diễm lệ.