Nghe được Nhạc Đồng Đồng thúc giục, Thúy Nha không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng quét mắt bốn phía, cuối cùng cũng phát hiện một cây gậy trúc, liền cầm lấy nó đưa đến trước mặt Nhạc Đồng Đồng.
Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, một tay lập tức cầm lấy vây gậy trúc, Thúy Nha dùng sức kéo nàng.
Đợi đến lúc Nhạc Đồng Đồng bò được lên tường cao, rốt cuộc cũng thở phào.
May là Thúy Nha kịp thời xuất hiện, bằng không, nàng nhất định sẽ té xuống.
Chẳng qua hiện tại, bò cũng bò lên được rồi, nhưng lại nảy sinh một vẫn đề khác!
Nếu như trước kia, Nhạc Đồng Đồng không nói hai lời liền nhảy xuống.
Thế nhưng bây giờ, chân còn mơ hồ đau, nếu nhảy xuống ,vết thương trên chân chẳng phải sẽ càng nặng thêm sao?
Trong lòng Nhạc Đồng Đồng còn đang hết sức lo lắng, Thúy Nha đứng ở dưới, thấy Nhạc Đồng Đồng nhíu mày bất động,trên mặt đầu tiên là sửng sốt, hết sức nghi ngờ.
Nhưng, khi nhìn thấy trên chân Nhạc Đồng Đồng được băng bó, lập tức kinh hô một tiếng.
“Thái hậu nương nương, sao ngài lại bị thương?”
Mắt Thúy Nha trừng lớn, mở miệng kinh hô.
Lúc này nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách được lúc trước Thái hậu nương nương chỉ cần sưu một tiếng liền đã nhảy qua, hôm nay thiếu chút nữa thì té xuống, giờ lại do dự không xuống, chính vì như vậy.
Nghĩ tới đây, Thúy Nha lại nghĩ đến cái gì đó, lập tức nói với Nhạc Đồng Đồng.
“Thái hậu nương nương, người chờ, Thúy Nha lập tức tìm cái thang cho người!”
Nói xong lời này, Thúy Nha lập tức bỏ chạy, hấp ta hấp tấp.
Song, lúc Nhạc Đồng Đồng nghe được lời của Thúy Nha, trong lòng quýnh lên, tay trước duỗi ra.
Vốn Nhạc Đồng Đồng muốn gọi Thúy Nha quay trở lại, nếu như nàng ấy đi lấy cái thang tới, người khác phát hiện thì phải làm sao?
Ai biết, bởi vì Nhạc Đồng Đồng quá mức lo lắng, lại quên mất, mình đang ở trên tường cao, kết quả là, bi kịch đã xảy ra.
Cái gì là ngã một cái đã gục?
Hiện tại Nhạc Đồng Đồng rốt cuộc cũng hiểu rõ.
“Bành” một tiếng, Nhạc Đồng Đồng rơi xuống, mắt nổ đom đóm, choáng váng hoa mắt, gục trên mặt đất, thật lâu không thể nhúc nhích.
Thúy Nha vốn đang chạy về phía trước, lại nghe được tiếng động về phái đằng sau, lập tức quay đầu nhìn lại.
Khi thấy Nhạc Đồng Đồng gục trên mặt đất không nhúc nhích, liền bị dọa cho sợ cả người đều ngây dại.
Thật lâu sau, mới hồi phục tinh thần, kinh hô một tiếng.
“Thái hậu nương nương, người làm sao vậy, thái hậu nương nương…”
Thúy Nha lo lắng kinh hô, Nhạc Đồng Đồng đang rơi vào gần chết không cần nào trả lời.
Kết quả, lúc Nhạc Đồng Đồng tỉnh táo, vừa mở mắt ra nhìn, đã thấy mình đang ở Mộng Nguyệt điện.
Giờ phút này, nàng đang nằm trên một chiếc giường lớn xa hoa xinh đẹp mềm mại.
Cách tấm bình phong thêu bách hoa hội, mơ hồ có một người đang ngồi.
Một cái dây nhỏ màu đỏ, đang thắt ở trên cổ tay nàng, một đầu khác, thì vươn ra về phía người đang ngồi cách tấm bình phong.
Dù chưa từng thấy heo chạy, cũng đã ăn thịt heo rồi, cho nên, Nhạc Đồng Đồng biết, nhất định là Thúy Nha thấy nàng bất tỉnh, lập tức gọi thái y tới.
Lấy tình huống của nàng bây giờ, mời ngự y là tất nhiên.
Chẳng qua, điều Nhạc Đồng Đồng quan tâm nhất chính là, sau khi nàng ngã xuống, tại sao lại trở về được.
Nếu bắt gặp bộ dạng Thái hậu nương nương mặc nam trang, không biết có truyền đến tai Dạ Quân Minh hay không.
Lấy cơ trí của Dạ Quân Minh, nếu như biết được chuyện này, khẳng định sẽ phát hiện điều gì đó.
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng cũng không quản có ngự y ở đây, liền vẫy vẫy tay, để cho Thúy Nha vào.
“Thúy Nha, lúc ai gia quay về, có ai phát hiện không?”
Nhạc Đồng Đồng mở miệng, cố ý đè thấp âm lượng.
Thúy Nha nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau liền hiểu được Nhạc Đồng Đồng đang lo lắng, lập tức lắc đầu, mở miệng nói.
“Nô tì chỉ lặng lẽ đem người quay về, rồi mới mời ngự y tới, Y phục trên người Thái hậu nương nưng, nô tì cũng đã thay.”
Nghe được lời này của Thúy Nha, Nhạc Đồng Đồng lập tức cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy trên người từ bộ nam trang đã chuyển thành la quần lụa mỏng thanh nhã, thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng không nhịn được ngẩng đầu, quăng ánh mắt tán thưởng cho Thúy Nha.
“Thông minh!”
“Hắc hắc! Thái hậu nương nương quá khen!”
Được Nhạc Đồng Đồng tán thưởng, Thúy Nha như tìm thấy vàng, mặt mày cười hớn hở.
Ha hả, Thái hậu nương nương khích lệ nàng!
Thật hạnh phúc!
Nhìn Thúy Nha cười thành một đóa hoa nhỏ, Nhạc Đồng Đồng chẳng qua chỉ phác thảo môi cười một tiếng.
Cái tiểu nha đầu này, chẳng qua chỉ khen nàng một câu thôi, liền cười vui vẻ như vậy, tâm tư thật là đơn thuần!
Trong lòng suy nghĩ, Nhạc Đồng Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại rơi vào ngự y bên ngoài.
Cách tấm bình phong, Nhạc Đồng Đồng không thấy rõ bộ dạng của người này, chỉ có thể nhìn thấy một cách đại khái.
Cũng như vậy, người ở bên ngoài, không thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Thấy ngự y bắt mạch lâu như vậy, hơn nữa, chỉ dùng có một cái dây, không biết có bắt mạch đúng hay không, cho nên Nhạc Đồng Đồng hắng giọng, mở miệng hỏi.
“Ngự y, thân thể ai gia thế nào?”
“Hồi bẩm Thái hậu, Thái hậu chẳng qua chỉ bị thương ngoài da, dùng một ít thuốc dán liền không đáng lo ngại, nhưng, ty chức lại phát hiện trên người Thái hậu nương nương còn chút dư độc, không biết Thái hậu có phải bị thứ gì cắn?”
Vốn không ôm bất cứ hy vọng nào với phương pháp bắt mạch của ngự y, song, nghe được những lời này, khiến cho Nhạc Đồng Đồng không khỏi nhíu nhíu chân mày, có chút thay đổi cách nhìn.
Không ngờ, tên ngự y này thật có tài, ngay cả chút độc còn sót lại trên người nàng cũng nhận ra.
Trong lòng kinh ngạc, nhưng Nhạc Đồng Đồng cũng không muốn tha cho hắn, hắng giọng mở miệng.
“Đúng vậy, ai gia hôm qua không cẩn thận bị rắn cắn, không biết độc trên người ai gai có gì nghiêm trọng?”
Ngự y nghe vậy, lập tức mở miệng trả lời.
“Xin Thái hậu nương nương yên tâm, phần lớn độc trên người Thái hậu đã được thanh trừ, chỉ cần Thái hậu nương nương dùng thuốc trong hai ngày, liền không vấn đề gì.”
Nghe được những lời này, tâm còn đang treo liền được rơi xuống.
Thở phào nhẹ nhõm, trong đầu, không khỏi nghĩ tới chuyện hôm qua.
Nghĩ tới chính mình sau khi bị độc cắn, người có địa vị cao như Dạ Quân Minh lại nhân nhượng hút chất độc cho người có địa vị thấp như nàng.
Mặc dù sau đó hắn ghê tởm trêu chọc nàng, nhưng không thể không nói, may hôm qua còn có hắn!
Không biết hiện tại, hắn đã hồi cung hay chưa?
Đang suy nghĩ, đột nhiên, thấy Thúy Nha bên cạnh không ngừng khẽ gọi, Nhạc Đồng Đồng mới nhận thấy mình quá thất thần.
Nghĩ tới ngự y đang ở bên ngoài chờ, Nhạc Đồng Đồng hồi phục tinh thần, cho ngự y lui ra.
Ngự y tuân lệnh, nhanh chóng rời khỏi Mộng Nguyệt điện.
Rất nhanh, một chén thuốc đắng, liền được đưa tới trước mặt Nhạc Đồng Đồng.
Nhìn Thúy Nha trên tay cầm chén thuốc đen như mực tới, lập tức chân mày Nhạc Đồng Đồng nhíu thật chặt.
Trong mắt đều là vẻ chán ghét.
“Mùi vị sao lại đắng như vậy!”
Từ nhỏ đến lớn, thứ Nhạc Đồng Đồng ghét nhất, chính là thuốc bắc.
Nếu như trước kia, cho dù Nhạc Đồng Đồng có sợ đau đi chăng nữa, so với uống thuốc bắc, nàng dứt khaost lựa chọn thuốc tây.
Nhưng hiện tại, điều kiện không cho phép.
Nhìn chén thuốc phảng phất như mực đen, dạ dày Nhạc Đồng Đồng quay cuồng.
“Ngự y này có phải đang chọc ghẹo ai gia? Thuốc đắng như vậy, làm sao uống?”
Thấy mình vừa mới bưng thuốc tới, Nhạc Đồng Đồng liền tỏ vẻ chán ghét, Thúy Nha lập tức vô cùng im lặng.
“Thái hậu nương nương, ngự y sao dám trêu chọc người? Thái hậu nương nương cứ uống đi! Nếu như người sợ đắng, hay để nô tỳ láy mứt táo, thoại mai.”
Thúy Nha vừa nói, một bên đã chuẩn bị xong, đưa tới trước mặt Nhạc Đồng Đồng.
Hơn nữa còn dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Nhạc Đồng Đồng, chỉ sợ Nhạc Đồng Đồng giận dỗi không uống.
Bộ dạng kia, quả thực rất giống bà bà khi dễ tiểu tức phụ.
Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng không khỏi gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
“Ngươi nha, lại dùng khổ nhục kế!”
“Thái hậu nương nương, nô tỳ đâu có!”
Nghe được lời này, Thúy Nha lập tức phản bác.
Nhưng Nhạc Đồng Đồng không cho nàng cơ hội giải thích thêm.
Nhận lấy chén thuốc trong tay Thúy Nha, tráng sĩ đấu tranh anh dũng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang…Một ngụm giết chết!
….
Cùng lúc đó, bên kia.
Dạ Quân Minh vừa mới xử lý xong sổ sách, cảm thấy có chút mệt mỏi, nhân lúc hoa đầu mùa nở, tính toán đi ra ngoài.
Vừa vặn lúc này, Lý ngự y đang từ Mộng Nguyệt điện từ từ đi tới.
Thấy vậy, tuấn nhan lập tức sửng sốt, ngay sau đó kêu người triệu Lý ngự y tới đây.
Tiểu Đức tử là thiếp thân thái giám của Dạ Quân Minh từ nhỏ.
Mặt mày thanh tú.
Tròng mắt đen, lộ ra ít tinh quang.
Nghĩ đến, nơi vấy bẩn như hoàng cung, làm người không tinh tường, nhất định chỉ là kẻ chết thế cho người khác.
Cho nên, Dạ Quân Minh chọn tiểu Đức tử làm thiếp thân thái giám, cũng vì nhìn trúng tia khôn khéo của hắn.
Giờ phút này, Tiểu Đức tử nghe lệnh Dạ Quân Minh, lập tức hướng về phía Lý ngự y.
Nói nguyên do cho Lý ngự y, lập tức dẫn đến trước mặt Dạ Quân Minh.
Nhìn thấy một thân hoàng bào, mặt đầy nghiêm nghị của Dạ Quân Minh, Lý ngự y lập tức một mực cung kính quỳ trên mặt đất, khấu đầu hành lễ.
“Thần khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế.”
“Bình thân.”
Dạ Quân Minh nhàn nhạt nói.
Sau khi Lý ngự y đứng lên, môi mỏng mới khẽ mở, ra vẻ túy ý hỏi.
“Lý ngự y vừa mới từ Mộng Nguyệt điện đi ra?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, đúng vậy.”
Dạ Quân Minh nói lời này, Lý ngự y lập tức hạ mắt cúi đầu, một mực cung kính mở miệng nói.
Dạ Quân Minh nghe vậy, lập tức hỏi.
“Thân thể Thái hậu không được tốt?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, Thái hậu nương nương không cẩn thận từ chỗ cao té xuống, bị thương xương ống chân, nhưng không có gì đáng ngại, chỉ cần uống thuốc là được. Chẳng qua hôm qua Thái hậu nương nương bị rắn cắn, trên người còn chút độc chưa được tiêu trừ, phải uống thuốc mấy ngày.’