Một Hoàng tử thất sủng, kỳ thật sống còn không bằng một nô tài!

Một năm trước kia, trước khi Phụ Hoàng băng hà mấy ngày, các Hoàng tử lục đục với nhau, còn có các loại ám sát, quả thực làm cho tâm Dạ Quân Minh nguội lạnh.

Tuy hiện tại tất cả đã chấm dứt, chỉ là, Dạ Quân Minh vẫn không dám phớt lờ.

Cho nên, mấy năm nay, hắn thận trọng, sau cùng, mới có thể đi lên vị trí hiện tại. . . . . .

Chỉ là, trời biết, kỳ thật, mấy năm nay, hắn sống có bao nhiêu mệt.

Hiện giờ, cho dù hắn đã là Hoàng Đế cao cao tại thượng, nhưng hiện tại, loạn trong giặc ngoài, mỗi ngày đều có quốc sự phải xử lý, so với trước kia, không thể thoải mái bằng. . . . . .

Hiện tại, nhìn đến tuấn mỹ thiếu niên này, chỉ vì một chuyện nho nhỏ lại mặt mày hớn hở, Dạ Quân Minh cảm thấy thật hâm mộ.

Một Hoàng Đế cao cao tại thượng lại hâm mộ một dân chúng bình thường, nếu để cho người biết chỉ sợ sẽ không tin tưởng đi! ?

Nghĩ tới đây, Dạ Quân Minh không khỏi cảm thấy buồn cười.

Bất tri bất giác, khóe miệng của hắn cũng chậm chậm gợi lên một nụ cười yếu ớt mà chính hắn cũng không biết . . . . . .

Nhạc Đồng Đồng không biết tâm tư của Dạ Quân Minh giờ phút này, trong lúc vô tình lại thấy được nụ cười yếu ớt trên khóe miệng của nam tử kia, nhất thời giật nảy mình!

Mắt đẹp mở lớn, mâu trung tất cả nồng đậm kinh diễm.

Sớm biết nam tử này sinh ra đã rất đẹp!

Chỉ là, cho đến bây giờ Nhạc Đồng Đồng cũng chưa từng thấy nam tử này cười.

Nam tử này thật giống như một tòa băng vạn năm, trên người phát ra khí tức nghiêm nghị, đủ để đông cứng một người!

Chỉ là giờ phút này, nam tử này cư nhiên nở nụ cười!

Hơn nữa, bộ dáng hắn cười rộ lên thực đẹp mắt!

Giống như băng sơn vạn năm trong nháy mắt bị hòa tan, ở dưới ánh mặt trời tản ra quang mang loá mắt, đẹp làm cho người ta không dời mắt được!

'Bang bang ầm' tiếng tim đập nhanh như nổi trống. . . . . .

Nhạc Đồng Đồng không biết mình rốt cuộc là làm sao, đầu óc lại càng trống rỗng, ngay sau đó lại không nghĩ ngợi, môi đỏ mở ra, kinh hô nói.

"Bộ dáng ngươi cười thật là đẹp mắt!"

Nhạc Đồng Đồng lời này đúng là phát ra từ nội tâm.

Nhưng mà, Dạ Quân Minh nghe được Nhạc Đồng Đồng lời này, khuôn mặt tuấn tú là sửng sốt.

Con ngươi ngẩn ra, trong lòng kinh ngạc.

Hắn. . . . . . Nở nụ cười! ? ?

Đã bao nhiêu năm ! ?

Đã bao nhiêu năm hắn không phát ra nụ cười từ nội tâm! ?

Là từ năm đó các Hoàng tử kịch liệt tranh đấu đoạt vị trí kia, hay là từ khi Phụ Hoàng trái ôm phải ấp, nhìn thấy mẫu hậu mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt! ?

Hay là khi phát hiện Tam Hoàng đệ mà mình tín nhiệm phái người tới ám sát, hắn đã không còn nở nụ cười! ?

Trước kia, Sở Quy Trần cùng thất đệ còn không ngừng đùa cợt hắn, nói hắn là mặt than, lạnh như khối như băng.

Cho dù ở trước mặt bọn họ hắn có thể thả lỏng cũng không thích cười.

Hiện giờ, hắn lại nở nụ cười.

Hơn nữa, lại là trước mặt người mình vừa mới nhận thức ! ?

Trong lòng Dạ Quân Minh rung động hết sức, trong lúc này, hắn cũng không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ ngu ngơ nhìn Nhạc Đồng Đồng trước mặt.

Nhạc Đồng Đồng nhìn bởi vì một câu nói của mình mà nam tử trở nên ngu ngơ, trong lòng nghi hoặc không thôi.

Vừa rồi, nàng là nói bậy sao! ?

Vì cái gì nam tử này lộ ra biểu tình như vậy! ?

Trong lòng còn đang nghi hoặc, ngay sau đó, Dạ Quân Minh thấy bộ dáng Nhạc Đồng Đồng nhíu mi nghi hoặc, lập tức phục hồi lại tinh thần.

Nhớ lại vừa rồi chính mình luống cuống, lập tức thu hồi ánh mắt, hắc mâu cụp xuống, lập tức, đặt tay lên trước mũi nhẹ nhàng ho khan, như là vì che dấu luống cuống vừa rồi.