"Ngạch..."
Bị người ôm thật chặt, làm Nhạc Đồng Đồng sửng sốt.
Sau một khắc, đôi mắt đẹp nhấc lên, khi thấy thiếu niên đang ôm mình, cả người lập tức như sét đánh ngang đầu, triệt để chấn động.
Tóc đen như mực, mặt như quan ngọc, thần thái phấn khởi, này... Không phải Dạ Quân Lăng đã trụy nhai sao! ?
"Trời ạ! Ai gia không phải đang nằm mơ chứ! ?"
Khi thấy thiếu niên trước mắt, Nhạc Đồng Đồng ngẩn ra, mở miệng nói.
Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng nói, lại thấy khuôn mặt nàng ngốc lăng, Dạ Quân Lăng không khỏi xì cười.
"Có phải là nằm mơ hay không, Mẫu hậu sờ nhi thần chẳng phải sẽ biết sao! ?"
Dạ Quân Lăng nói xong lời này, liền lập tức vươn bàn tay to nắm bàn tay mềm mại của Nhạc Đồng Đồng áp lên hai má của mình.
Hành động của Dạ Quân Lăng đều là phát ra từ nội tâm . Bởi vì lúc này, hắn thật sự là quá mức kích động .
Từ sau khi rơi xuống sườn núi, mình mặc dù đại nạn không chết, thế nhưng, mỗi thời mỗi khắc, đều nghĩ đến tiểu nữ tử trước mắt này.
Không biết nàng hiện tại đang làm cái gì! ? Nàng có thể có bị thương không! ?
Hắn rơi xuống núi, nàng có vì vậy mà lo lắng khổ sở hay không! ?
Ở dưới núi mấy ngày nay, mấy vấn đề này không ngừng quấy nhiễu hắn, làm hắn cảm thấy sống một ngày giống như một năm.
Hận không thể mọc thêm hai đôi cánh bay về Hoàng cung nhìn nàng một chút.
Cho tới bây giờ, hắn được thị vệ tìm thấy rồi dẫn trở về.
Nguyên bản, hắn muốn sớm hồi cung nhìn nữ tử này, đặc biệt khi biết nàng bị thương, tim của hắn càng hung hăng co rút.
Thế nhưng, hắn ở đáy vực mấy ngày, đã sớm thành bộ dạng nhếch nhác, nếu trực tiếp tiến cung, để nàng nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình sẽ chỉ làm nàng lo lắng mà thôi.
Kết quả là, sau khi Dạ Quân Lăng trở về liền hồi phủ tắm rửa thay y phục, lập tức lên xe ngựa cấp tốc tiến cung.
Mà Dạ Quân Lăng tiến cung, chuyện đầu tiên không phải là đi gặp Dạ Quân Minh, mà là chạy thẳng tới Mộng Nguyệt điện.
Bởi vì, không nhìn thấy nữ tử này, tim của hắn vẫn luôn không yên ổn.
Cho tới bây giờ, nhìn nữ tử nhu nhược trước mắt này, tim hắn mới rốt cuộc buông lỏng.
May mắn lần này mọi người đều còn sống...
Trong lòng cảm thán, Dạ Quân Lăng cũng không hề nhận thấy, hành động lúc này của mình ở trong mắt mọi người có bao nhiêu kinh thế hãi tục!
Lúc này, hắn đang ôm Nhạc Đồng Đồng thật chặt, giống như ôm một món trân bảo mình đánh mất mà tìm về được.
Mặc dù, Nhạc Đồng Đồng còn sống làm Dạ Quân Lăng vô cùng vui mừng.
Thế nhưng, nhìn nữ tử nằm ở trên giường thân thể yếu nhược, hai gò má tái nhợt, Dạ Quân Lăng chỉ cảm thấy đau lòng không thôi.
"Mẫu hậu, sắc mặt ngươi tái nhợt, nghe nói Mẫu hậu bị thương, vết thương còn đau không! ?"
Dạ Quân Lăng mở miệng, trên mặt đều là vẻ quan tâm không chút nào che giấu.
Nhìn Dạ Quân Lăng lo lắng, Nhạc Đồng Đồng cũng cảm thấy ấm áp .
Bởi vì nhìn thấy Dạ Quân Lăng bình yên vô sự, tâm tình Nhạc Đồng Đồng kích động vui mừng, tự nhiên cũng không thấy tư thế hai người bọn họ có bao nhiêu ái muội.
Tay nhỏ bé bị Dạ Quân Lăng nắm thật chặt, vuốt hai gò má ấm áp của Dạ Quân Lăng, Nhạc Đồng Đồng vui mừng không ngớt.
Dù sao, cho tới bây giờ, nàng luôn lo lắng Dạ Quân Lăng sẽ xảy ra chuyện, hiện tại biết được nàng không phải đang nằm mơ, Dạ Quân Lăng chưa chết, hơn nữa còn đã trở về, Nhạc Đồng Đồng vô cùng cao hứng.
"Ai gia không có việc gì, chỉ cần ngươi có thể bình an trở về là được, ngươi cũng không biết, khi Ai gia biết ngươi cùng Bình An trụy nhai thì vô cùng lo lắng, còn tưởng rằng các ngươi sẽ không về được!"
Nói đến đây, sống mũi Nhạc Đồng Đồng cay cay, một tầng hơi nước liền lập tức hiện lên viền mắt.
Mặc dù hiện tại Dạ Quân Lăng đã bình an trở về, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, Nhạc Đồng Đồng vẫn vô cùng sợ hãi.
Nếu lần này Dạ Quân Lăng không thể bình an trở về, vậy phải làm thế nào! ?
Nghĩ đến đây, lòng Nhạc Đồng Đồng lại cảm thấy sợ hãi.
Trong con ngươi mỹ lệ, hơi nước óng ánh trong suốt không ngừng lưu chuyển, làm nàng nhìn qua tựa một đóa hoa sen buổi sáng xớm, điềm đạm đáng yêu...
Dạ Quân Lăng thấy vậy, trong lòng không khỏi hung hăng đau thắt, như có người đang bóp chặt lấy tim của hắn, ánh mắt nhìn phía Nhạc Đồng Đồng càng thêm mấy phần thương tiếc chính hắn cũng không hề nhận thấy được.
"Mẫu hậu, ngươi không cần khổ sở , ta không phải đã trở về sao! ?"
"Đúng vậy, ngươi đã trở về, trở về là được rồi, trở về là được rồi..."
Nói đến đây, Nhạc Đồng Đồng giống như là nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt đẹp hướng phía sau Dạ Quân Lăng nhìn lại, thấy trừ Dạ Quân Lăng và Thúy Nha ra cũng không có người khác, mày lập tức nhíu lại, mở miệng hỏi.
"Thế nào chỉ có mình ngươi! ? Bình An đâu! ? Bình An ở nơi nào! ? Chẳng lẽ là..."
Chẳng lẽ Bình An đã xảy ra chuyện! ?
Nghĩ đến đây, tim Nhạc Đồng Đồng liền hung hăng co rút, trên mặt càng đầy vẻ lo lắng.
Dạ Quân Lăng thấy vậy, trong lòng biết Nhạc Đồng Đồng đang nghĩ cái gì, sợ Nhạc Đồng Đồng nghĩ ngợi lung tung, lập tức mở miệng nói.
"Mẫu hậu đừng lo lắng, nàng không có việc gì, nàng hiện tại cũng đã trở về, chỉ là vừa rồi lúc ta trở lại thì trở về phủ tắm rửa thay y phục mới tiến cung, về phần nàng, hẳn là ở trong cung của mình đi! ?"
Nghe thấy Dạ Quân Lăng nói vậy, Nhạc Đồng Đồng nguyên bản căng thẳng mới có thể thả lỏng.
"May mắn, các ngươi không có việc gì..."
Thấy bộ dạng Nhạc Đồng Đồng như trút được gánh nặng, Dạ Quân Lăng lập tức nhíu mày nói.
"Chúng ta không có việc gì, có việc chỉ có Mẫu hậu ngươi! Mẫu hậu thật ngốc, tình huống lúc đó nguy hiểm như vậy, ngươi cư nhiên không quan tâm đến an nguy của mình chặn lại ám khí cho Hoàng huynh, vừa rồi ta đã nghe người ta nói , ám khí kia rất sâu, thiếu chút nữa đã lấy mạng của ngươi !"
Dạ Quân Lăng mở miệng nói , ánh mắt nhìn phía Nhạc Đồng Đồng càng mang theo chỉ trích.
Mặc dù, Nhạc Đồng Đồng bảo hộ là thân ca ca của mình, thế nhưng, hắn cũng không muốn nhìn thấy nữ nhân này gặp chuyện không may.
Đặc biệt nhìn nữ tử trước mắt vẻ mặt bệnh trạng, trong lòng Dạ Quân Lăng liền khổ sở không thôi.
Nghe thấy Dạ Quân Lăng nói, Nhạc Đồng Đồng chỉ mím môi, mở miệng nói.
"Hiện tại Ai gia không phải đã không có việc gì sao! ?"
Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng nói vậy, Dạ Quân Lăng định mở miệng nói gì đó, Nhạc Đồng Đồng sợ hắn chuyển đề tài đến chuyện nàng cản ám khí cho Dạ Quân Minh, lập tức mở miệng nói.
"Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi cùng Bình An ở đáy vực, khẳng định chịu không ít khổ đi! ? Trông ngươi, hai má cũng hóp vào."
Nghe ra Nhạc Đồng Đồng đau lòng, Dạ Quân Lăng mặt mày vui vẻ, lập tức nhếch miệng cười nói.
"Mẫu hậu đừng lo lắng, mấy ngày nay ta mặc dù vất vả, bất quá, lại học được không ít thứ. Cũng may mắn trước đây theo Mẫu hậu học được nướng đồ ăn, cho nên mấy ngày ở đáy vực, ta đều tự mình bắt cá, nướng cá ăn, mới không chết đói."
Nói đến đây, trên mặt Dạ Quân Lăng đều là vẻ đắc ý.