Mành Chỉ Đỏ

Chương 12: 12 Quyết Định

Nàng không rõ gương mặt mình lúc này đang mang sắc thái gì nữa; tức giận, ngượng ngùng, hay thậm chí cả căm hận cũng có.

Nàng biết Hạo Khang không phải hạng tốt lành gì, nhưng chí ít y cũng là một đệ tử khá ưu tú trong Linh Đường, vốn không ngờ tới y lại thèm khát nàng đến mức dám giở trò cưỡng đoạt nàng ngay giữa thanh thiên bạch nhật.

Bị hại đến nhường này, nàng không đứng lên tự đòi lấy công đạo, há chẳng phải tự thẹn với lòng sao?

Bỏ mặc chiếc bụng đang sôi ùng ục, nàng tuốt kiếm, một đường đi thẳng tới cửa viện phía Nam tìm y.

“Ngọc sư muội, trời đã muộn thế này rồi muội vẫn còn luyện kiếm sao? Hay để vi huynh luyện cùng với muội nhé!”

Tên đệ tử có tình ý với nàng vừa mở miệng, tức thì bị nàng chém một kiếm đứt đôi chiếc áo đang mặc.

Y kêu thét lên như lợn bị chọc tiết.

Nàng chẳng buồn quan tâm, giơ kiếm lên kề vào cổ y.

“Nói mau, tên Hạo Khang đang ở đâu?”

Y kinh hoàng nhìn vị sư muội trầm tĩnh thường ngày giờ không khác gì sát thần giáng thế, lắp bắp:

“Ta… ta không biết.

Từ khoảng giờ Mùi ta đã không nhìn thấy huynh ấy nữa… Cả bữa tối nay cũng không thấy bóng dáng đâu…”

Nàng trừng mắt, thanh kiếm sáng loáng khẽ động.

Cần cổ lạnh buốt, lại có cảm giác đau rát, y càng hoảng hốt, nhớ ra rằng vị sư muội này vốn không thích đùa giỡn.

“Ta nói thật mà, thật mà, mau bỏ kiếm xuống đi, muội định giết ta đấy à!”

Biết y không dám nói dối, nàng hạ kiếm, nắm tay Ngân Như bên cạnh, tiếp tục chạy về phía Nam.

“Sư tỷ uy phong thần vũ!”

“Lát nữa gặp được tên khốn kiếp đó, tỷ phải băm vằm y ra cho muội! Nhất quyết không được để y sống qua hôm nay!”

Điên cuồng lục tung từng ngóc ngách, chạm phải biết bao gương mặt kinh tâm động phách của những đệ tử, nàng chẳng quan tâm, trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến duy nhất một cái tên vô cùng đáng chết kia.

“Hạo Khang đã làm gì muội sao? Vất vả tìm y như vậy làm gì?”

Thập Thất chạm vào vai nàng, ngăn nàng ngay trước cửa phòng tắm.

“Huynh không cần biết nhiều làm gì.

Hạo Khang đâu?”

Thập Thất xoa cằm, ra bộ suy tư.

“Huynh cũng không biết nữa, cả ngày hôm nay còn chưa gặp hắn ta lần nào.”

Tên Hạo Khang này, biết bản thân phạm phải trọng tội nên muốn bỏ trốn đây mà.

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho dù phải lục tung ngọn núi này, ta không tin không tìm được ngươi!”

Nói đoạn, nàng nghiến răng, quày quả bỏ đi.

“Sư muội, chờ ta, ta đi cùng muội.”

Tàng Kinh Các nằm giữa vườn Trúc dày và rộng, là một nơi vô cùng thích hợp để thanh tu, không sợ ai quấy rầy.

Vân Tê trong bộ y phục trắng muốt, nằm ngang người trên một phiến lá dài, vừa lơ đãng hát vừa uống một vò rượu.

“Đã mất công đến đây rồi, sao còn không vào gặp mặt.”

Giọng nói khàn khàn phát ra từ bên trong Tàng Kinh Các.

Vân Tê nghe thấy lời vừa rồi, khóe miệng mỉm cười, nhẹ hạ thân thể xuống cửa phòng, bộ dáng chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm.

Tiếc rằng tiên nữ này lại là một con sâu rượu.

“Sao muội uống nhiều rượu như vậy? Nghĩ rằng bản thân vẫn còn khí lực cường thịnh như thời trẻ sao?”

Một câu nói vu vơ này của lão cũng đủ khiến Vân Tê trở nên vui vẻ.

Chân ngọc nhẹ bước đến ngồi đối diện lão.

“Chuyện huynh kể vừa rồi thật cảm động.

Muội đứng bên ngoài nghe cũng cảm thấy rơm rớm nước mắt, càng không nói gì đến nữ nhi bé bỏng của huynh.”

Ngọc Bội vốn đã quen với cái lưỡi có thể giết người này của Vân Tê, cũng chẳng nói câu nào, chỉ lặng im rót thêm một chén trà khác, đẩy đến trước mặt sư muội lão.

Vân Tê đưa trà lên miệng, lắc lắc đầu.

“Lửa vẫn chưa tới nhiệt độ thích hợp, nước trà này đun cũng quá qua loa rồi.

Khi huynh vò lá trà, nhất quyết không được vò mạnh, phải theo từng gân lá mà vò.

Pha trà cũng giống như âm luật: Cung, Thương, Giốc, Chủy, Vũ.

Hai lần mạnh, ba lần nhẹ.

Thêm nữa, về khâu phơi lá trà…”

“Được rồi, muội có nói đến hết đêm nay ta cũng không làm nổi đâu.

Muốn uống trà ngon chỉ có thể đến chỗ Vân sư muội mà thôi.”

Vân Tê hứng khởi đặt chén trà xuống, đưa ngón tay thon trắng vuốt theo miệng chén.

“Trông sắc mặt huynh kìa, đã nghĩ thông suốt rồi sao?”

Ngọc Bội mỉm cười, để lộ phần đuôi mắt những vết nhăn của thời gian.

“Rốt cuộc ta đã hiểu ra những lời cuối cùng của nàng ấy.

Thật sự hiểu được thế nào mới là “bình an””.

“Huynh đã hiểu ra những gì, nói cho muội nghe đi.”

Giọng điệu nhẹ nhàng, lão cảm giác như nàng đang ở trên trời cao nhìn xuống, dùng ánh mắt không vướng chút bụi trần giống ngày xưa để động viên lão.

“Trước giờ ta luôn nghĩ chỉ cần trong mắt ta luôn có Uyển Nhi, được nhìn thấy con bé cười nói, được nhìn thấy con bé vui đùa, được sống chung dưới một mái nhà, vậy là đã đủ.

Nhưng ta đã lầm rồi, thứ Uyển Nhi cần đó chính là sự tự do, không vướng vào phân tranh quyền lực, ngày ngày được sống đúng theo những gì con bé thích, đó mới đích thực là bình an.”

Vân Tê nhìn vẻ mặt âu yếm của lão, lấy ống tay áo che miệng cười, nói:

“Không ngờ một người cố chấp như huynh cũng có lúc suy nghĩ tỉnh táo được thế này! Vậy huynh sẽ đồng ý cho Uyển Nhi rời khỏi Phong Linh Đường sao?”

Ngọc Bội lắc đầu.

Lão vung tay, thanh kiếm màu lục bất chợt bay đến, kiếm ngâm lên một tiếng dài, đó là Ngọc Minh kiếm đã lâu không được rút khỏi vỏ.

Nhìn thấy một cảnh này, người thông minh như Vân Tê đã hiểu ra ý đồ của lão.

“Không phải chứ? Huynh sẽ giao cho Uyển Nhi Ngọc Minh kiếm?”

Ngọc Bội gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ thân kiếm đã hai mươi năm tĩnh lặng mà vẫn còn tinh tường.

Đó là khí phách, là một điều để lão ngạo nghễ bước đi trong giang hồ suốt thời niên thiếu.

Ngọc Minh kiếm đã đến lúc phải đổi chủ rồi.

“Ta và muội đều từng là những người từng trải trong giang hồ, sớm đã biết rõ vũng nước đục đó hiểm ác đến nhường nào.

Không có thực lực trong tay mà sa chân vào chốn ấy, liệu có khác gì tự đẩy bản thân vào chỗ chết.”

Vân Tê đưa tay vuốt nhẹ thân kiếm, nhẹ giọng hỏi:

“Ý huynh là…?”

“Đến khi nào Uyển Nhi bước vào Thiên Cảnh, đó cũng sẽ là lúc nha đầu có được tự do vốn thuộc về mình.”

Vân Tê nhìn Ngọc Bội với ánh mắt khó hiểu, sau đó lắc lắc đầu.

“Huynh nghĩ trên đời này có được mấy thiên tài giống huynh, mười bảy tuổi bước vào Thiên Cảnh? Thậm chí có những người dốc sức tu luyện cả đời cũng chẳng thể đột phá được Địa Cảnh, nói gì đến cảnh giới Nhất Đẳng thiên hạ kia.”

Ngọc Bội chỉ mỉm cười, nói:

“Thiên Cảnh thì đã là gì, ta tin rằng cho dù điều kiện của ta có là Kiếm Tiên đi chăng nữa, chỉ cần đạt được ước nguyện, Uyển Nhi chắc chắn sẽ không làm ta thất vọng.”

Vân Tê đành thở dài, uống cạn chén trà.

“Những điều huynh suy nghĩ cho Uyển Nhi cũng giống hệt như nàng ta vậy, khiến muội trước giờ đều chẳng thể hiểu được.”

Tiếng bước chân bình bịch nơi rừng già cùng với những tiếng hét gọi người ầm ĩ không ngừng vang lên, gào thét đến khản cả cổ mà vẫn không tìm được Hạo Khang, nàng chống kiếm xuống đất, vuốt vuốt ngực, khó nhọc lấy hơi:

“Kì quái, muội cùng huynh đã lục tìm khắp đỉnh núi rồi, sao đến bóng dáng của hắn ta cũng không tìm thấy?”

Nàng khó hiểu nhìn Thập Thất.

Tên Hạo Khang này giống như đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian, chẳng để lại chút tung tích gì vậy.

Thập Thất cũng chẳng khá khẩm hơn nàng là bao, y ngồi bịch xuống nền đất, hổn hển thở, xua tay nói:

“Bỏ đi, bỏ đi.

Dù muội có muốn giết hắn đi chăng nữa, với sắc trời lúc này hắn có lẩn đằng sau lưng chúng ta, có khi chúng ta còn không rõ, huống hồ muội làm ra động tĩnh lớn nhường vậy, ta đoán hắn sớm đã cao chạy xa bay rồi!”

Nàng ngước nhìn lên khoảng không tối đen như mực, hôm nay những đám mây u ám che khuất mất ánh trăng, thành ra trên đỉnh núi lại càng tịch mịch đến đáng sợ.

Nàng tặc lưỡi.

Đành vậy, dù gì từ chiều đến giờ nàng cũng chẳng có gì bỏ vào bụng, nếu còn không mau đi kiếm chút gì ăn, có khi nàng lại chết trước tên Hạo Khang kia mất.

Thập Thất có ý đưa tay đến đỡ lấy nàng, nàng nhẹ lùi một bước tránh đi cánh tay của y.

“Muội không cần đâu, nhìn bộ dáng lúc này của huynh xem, đỡ thêm muội nữa có khi cả hai lại cùng ngã không chừng.”

Bị nàng làm một phen hớ hênh, Thập Thất chỉ biết cười khan, sau đó thu đôi tay đang ở giữa không trung lại.

Vì Thập Thất có công giúp nàng đi tìm Hạo Khang, thế nên bữa ăn muộn này nàng mời y đến Nghinh Uyên viện thưởng thức tay nghề nấu nướng của Ngân Như.

Được nàng đon đả mời chào như vậy, Thấp Thất vui mừng ra mặt, trong lòng thầm biết ơn tên Hạo Khang kia không tiếc lời.

Y thầm cảm khái:”Hạo huynh, tuy rằng ta và huynh không có giao tình gì đặc biệt, nhưng sau này huynh có bị Ngọc sư muội báo thù thành công, ta sẽ ngày ngày thắp hương cho huynh, không để huynh trên trời phải chịu thiệt thòi.”

Chỉnh đốn lại suy nghĩ, vừa bước chân vào phòng, mùi đồ ăn thơm nức mũi đã phả ra như thể thách thức cái bụng đói cồn cào của nàng và Thập Thất.

Ngân Như thấy nàng bước vào phòng, nha đầu chạy vội ra hỏi nàng:

“Sao tỷ về muộn thế này, có tìm thấy y không?”

Nàng mệt mỏi lắc đầu, sau đó đưa tay sang bên cạnh, ý bảo Thập Thất ngồi xuống.

Nhìn vẻ mặt xị xuống một đống của Ngân Như, nàng vuốt tóc nha đầu, nhẹ giọng nói:

“Muội yên tâm, cho dù phải lật tung ngọn núi này lên, tỷ cũng quyết tìm ra y cho bằng được.”

Ngân Như nghe thấy nàng hứa như vậy, vẻ mặt mới tươi tỉnh lên một chút, nha đầu hơi kiễng đôi chân, bày biện thức ăn lên bàn.

Dù rằng chỉ là những món đơn giản, nhưng vào tay Ngân Như giống như có thần vị, lại thêm hai cái bụng đói của nàng và Thập Thất, chỗ đồ ăn này không quá khi nàng phải thốt lên câu:

“Mỹ vị nhân gian!”

Thập Thất cũng hùa theo nàng:

“Cẩm y ngọc thực!” (1)

(1) Cẩm y ngọc thực: áo bào bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc.

Đôi đũa trên tay chợt khựng lại, nàng cười hỏi:

“Ở đây chỉ có “ngọc thực” mà thôi, huynh lấy đâu ra “cẩm y”?”

Thập Thất vẫn chẳng tỏ ra bối rối, trơn tru đáp lại nàng.

“Vậy ta phải sửa thành “mỹ nhân ngọc thực” mới phải!”

Nhận ra mình bị y gài bẫy, nàng đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống và cơm, nhưng giờ trong miệng nàng chẳng lấy đâu ra vị giác để thưởng thức tiếp nữa.

Ngân Như thấy một màn như vậy, ôm miệng nín cười nhìn Thập Thất.

Thập Thất nhẹ giơ ngón tay khen Ngân Như hiểu chuyện, hai người kẻ tung người hứng như vậy khiến nàng lại càng xấu hổ, chẳng biết giấu mặt vào đâu.

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, phá tan cái không khí quỷ quái trong phòng.

Nàng biết bản thân được giải thoát, vội vàng chạy đến thật nhanh để mở cửa.

Ngọc Bội cùng với Vân Tê sóng vai nhau bước vào.

Đây là lần đầu nàng thấy lão đi cùng với Vân Tê, thế nên không khỏi thất thần một lúc lâu.

Vân Tê xoa xoa đầu nàng, nhoẻn miệng cười:

“Sao nhìn con trông thất thần vậy hả? Sư nương đi cùng với sư phụ con là điều kì lạ lắm sao?”

Ngọc Bội ho khan mấy tiếng, thầm nhắc nhở:

“Sư muội, không được nói lung tung, ở đây còn có Ngân Như với Thập Thất nữa.”

Thập Thất với Ngân Như còn chưa tiêu hóa được nữ nhân xinh đẹp trước mặt là ai, nhưng thấy cả Ngọc Bội cũng đến, bèn đi tới chắp tay hành lễ:

“Đệ tử bái kiến Đường chủ.”

Ngọc Bội có lẽ tâm trạng đang vui, đưa tay đến đỡ hai người.

“Được rồi, chỗ này chỉ có mấy người chúng ta, mấy cái lễ nghi này cho qua hết đi.”

“Dạ.”

Khẽ đáp, Ngân Như và Thập Thất lại dán mắt vào Vân Tê, trong con ngươi lóng lánh những tia thích thú.

Ngân Như bạo dạn hơn, ngây ngô nói:

“Sư phụ, người có sư nương đẹp như vậy, sao lại giấu một mình không cho chúng đệ tử ngắm cùng với chứ? Người thật xấu tính mà!”

Người vốn nghiêm trang như Ngọc Bội nghe thấy câu đấy cũng không nhịn nổi mà khẽ nở nụ cười.

Vân Tê đi đến bên cạnh Ngân Như, thích thú xoa đầu con bé.

“Đúng là sư phụ các ngươi rất xấu tính! Thôi thì từ nay Ngân Như nếu muốn ngắm sư nương nhiều hơn thì phải bảo sư phụ không được đuổi sư nương xuống núi nữa đấy!”

Ngân Như bàng hoàng nhìn Vân Tê, sau đó khó tin nhìn Ngọc Bội.

“Một mỹ nhân như sư nương, nam nhân trong thiên hạ còn hận không được giấu làm của riêng, ngày ngày hưởng thụ, sao lại có người muốn đẩy sư nương xuống núi được cơ chứ? Sư phụ, hay người nói thật cho đệ tử biết, có phải là người… Oái!”

Nàng bịt ngay cái miệng bắt đầu nói năng không biết chừng mực của Ngân Như, cười mà như mếu, sau đó vội chuyển sang chủ đề khác.

“Hai người mau ngồi xuống đây cùng đệ tử ăn bữa khuya đi, nói chuyện ngoài cửa như vậy thật không phải phép.”

Ngọc Bội với Vân Tê gật đầu, chậm rãi ngồi xuống.

Có thêm hai người ngồi, bữa ăn chợt trở nên vô cùng ấm cúng.

Nàng nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Ngọc Bội và Vân Tê hai bát mì nóng hổi, sau đó cười và nói:

“Đêm khuya thế này, lão sư người đến đây chắc không chỉ để ăn mì Dương Xuân thôi đâu, đúng chứ?”

Ngọc Bội cười nhìn nàng, gắp một đũa mỳ đưa lên miệng, thật thật giả giả đáp lại:

“Vi sư đột nhiên nhớ đệ tử của mình, rảnh rỗi muốn đến thăm một chút không được sao?”

“Lão sư… người…”

Trước nay tuy rằng Ngọc Bội đối xử với nàng rất tốt, nhưng người vốn tính uy nghiêm, không thích đùa giỡn, luôn giữ khoảng cách sư đồ nhất định với nàng, thế nên câu đùa này khiến nàng trong một lúc không biết phải đối đáp thế nào.

Không để ý đến vẻ mặt đờ đẫn của nàng, Ngọc Bội làm như chẳng liên can, vẫn cúi đầu thản nhiên ăn mì.

Vân Tê bên cạnh đập một cái vào bả vai Ngọc Bội, yêu chiều trách mắng:

“Xem huynh kìa, lúc cần huynh đứng đắn, huynh lại chẳng ra dáng chút nào!”

“Ta đâu có dối lòng, là ta nhớ Uyển Nhi thật đấy chứ.”

Vân Tê lắc đầu bất lực, sau đó mới nói với nàng.

“Uyển Nhi, Ngọc Bội đã suy nghĩ kĩ càng về mong muốn của con rồi.

Con có muốn nghe câu trả lời của lão không?”

Trái tim trong lồng ngực của nàng như đập loạn lên, ánh mắt nàng dồn cả vào cái người đang khoan thai gắp từng đũa mì bỏ vào miệng, thận trọng hỏi:

“Lão sư, vậy quyết định của người là gì?”