Truyền thuyết kể rằng, thời thượng cổ có một con thần thú tên là Bạch Trạch. Toàn thân nó trắng như tuyết, thông hiểu tiếng người và ngôn ngữ của vạn vật, là thụy thú đem lại may mắn, gặp dữ hóa lành. Bạch Trạch sống trên núi Côn Luân, rất ít khi xuất hiện.

Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, chưa từng có ai thật sự gặp được nó.

Cơn bão tuyết vừa ngừng không lâu, mặt trời đỏ rực hiện ra nơi chân trời. Chỉ khoảng nửa khắc sau, một nam tử khôi ngô, tuấn tú đột nhiên xuất hiện giữa núi rừng. Nam tử đó có đôi mắt màu vàng, trong vắt, phẳng lặng. Mái tóc dài trắng như tuyết, người mặc một bộ áo rộng, cũng thuần một màu trắng. Cổ áo và ống tay áo thêu hoa văn mây vàng, hết lớp này đến lớp khác, nhìn rất đẹp. Gió lạnh thổi vù vù, xoay vòng quanh người hắn, dường như mơ hồ thấy cả được bông tuyết bay loạn xung quanh. Mái tóc và vạt áo hắn không ngừng bay phấp phới trong luồng khí lạnh buốt. Không biết hắn là người, hay là thần tiên.

Hiện tại, chân mày hắn nhíu chặt, môi mím lại. Hắn vung tay lên, một vùng băng tuyết trước mặt hắn lập tức tan đi, lộ ra một thi thể tàn tạ. Thi thể kia đã đông cứng, trên người còn đọng lại máu đen, miệng vết thương thâm lại do giá rét, làn da trắng nhợt. Nàng đã chết lâu rồi.

Ánh mắt nam tử vô cùng đau khổ, bi thương. Hắn quỳ một chân, chậm rãi giơ tay ra xoa lên gương mặt đã đông cứng của người nọ, tự trách nói: “Rốt cuộc ta vẫn đến chậm.” Dứt lời liền dùng tay còn lại ấn lên bụng mình. Điều kỳ diệu là tuy bàn tay hắn xuyên qua quần áo, xương thịt nhưng lại không có vết rách, cũng không thấy giọt máu nào. Lúc nam tử rút tay ra, trên tay là một hạt châu trong suốt. Hạt châu tỏa ánh sáng mờ ảo, bên trong như có gì đó không ngừng chuyển động, như nước chảy, như mây bay.

Sau khi lấy hạt châu ra khỏi cơ thể, sắc mặt nam tử hơi tái nhợt một chút. Hắc cẩn thận ôm thi thể vào trong lòng, đặt hạt châu vào miệng cái xác. Hạt châu vừa vào trong miệng, vết thương trên người xác chết lập tức khép lại, ngoại trừ xiêm y rách rưới, dính đầy máu đen, thật sự không nhận ra người này đã bị thương. Dần dần, nữ tử vốn đã chết từ lâu kia dường như thật sự sống lại. Ngực nàng hơi phập phồng, thân thể không còn lạnh cứng như băng mà đã có chút hơi ấm. Có điều hai mắt vẫn nhắm nghiền.

“Nha, ra đây.” Nam tử đột nhiên lên tiếng với khoảng không trước mặt.

Một con quạ đen nãy giờ vẫn đậu trên ngọn cây vỗ cánh bay xuống. Vừa chạm đất, nó đã biến thành hình người. Diện mạo tuấn tú, có điều gương mặt lạnh lùng, không có biểu tình gì. Hắn cung kính quỳ gối bên cạnh nam tử khôi ngô, chờ đợi phân phó.

“Mang nàng về, ta muốn đi địa phủ.” Nam tử nói, ánh mắt vẫn không rời người trong lòng.

“Vâng.” Người tên “Nha” cung kính trả lời, cẩn thận đỡ lấy nữ tử vẫn không hề động đậy. Sau lưng hắn mở ra một đôi cánh lớn, bay về phía xa.

Hắn vừa bay đi không bao lâu, nam tử áo trắng vốn đang đứng giữa trời tuyết cũng đột nhiên biến mất, chỉ còn sót lại chút ít bông tuyết xoáy tròn dưới mặt đất. Bông tuyết rơi xuống, vạn vật đều trở về trạng thái yên tĩnh, như chưa từng có ai tới đây.

Sau đó, địa phủ nổi lên một trận phong ba, náo loạn đến mức thần phật đều biết. Ngọc Đế thở dài: “Đi bắt nó về đây. Lần trước Thanh Nữ tự ý thả nó, vốn tưởng rằng nó sẽ trở về Côn Luân, không thể ngờ nó lại đến địa phủ làm loạn, chỉ vì hồn phách của Thanh Nữ. Thật đúng là nghiệt duyên.” Theo chân Ngọc Đế, Vương Mẫu Nương Nương cũng đến, không lên tiếng nhưng cũng ngầm đồng tình với Ngọc Đế. Phật Tổ chỉ nhắm hai mắt, nói: “Tất cả đều do số phận an bài.” Cuối cùng, việc này vẫn chưa được giải quyết.

Hoa Khai mơ một giấc mơ. Giấc mơ rất dài, như phải sống lại một đời. Nàng mơ thấy hết thảy những chuyện xưa cũ, gương mặt từng người, từng ánh mắt đều nhìn thấy rõ ràng, nên càng thêm đau khổ đến tột cùng. Mãi đến lúc nàng giết được con Si trong giấc mơ, bản thân mình cũng bị tuyết trắng vùi lấp, đoạn đường đau khổ này mới tạm chấm dứt.

Không hiểu sao những ký ức đau khổ kia vừa chấm dứt, nàng lại mơ tiếp một giấc mơ khác. Nhưng lần này cũng tốt, ở trong mơ, nàng và Bạch Thảo lại gặp con Si trong núi, nhưng Bạch Thảo chỉ bị thương, hắn không chết. Bọn họ chạy trốn ra khỏi ngọn núi, đi rất lâu về phía nam. Đi xa rất xa, nhất định phải tìm cho được cái nơi xinh đẹp kia. Hai người cùng khóc, cùng cười, cùng trải qua đau khổ, cùng thương tích đầy mình. Nhưng họ có tự do, họ rất vui vẻ. Cả đoạn đường không có Tử Trúc, không có vị đạo sĩ, chỉ có hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, không ai thiếu ai được, thật sự không được. Vài năm sau đó, hai người tìm được một ngọn núi. Ngọn núi này cũng tên là Bạch Phách, nhưng không có yêu quái ăn thịt người, mà có rất nhiều đào. Mùa xuân vừa đến, hoa nở rợp trời. Biển hoa vô biên không có tận cùng, thật sự rất đẹp. Trong núi còn có rất nhiều chim chóc và muông thú, sống tự do tự tại. Bọn họ dựng một căn nhà tranh, sống cách biệt với thế giới bên ngoài. Năm tháng lặng lẽ trôi đi, mấy mùa hoa đào nở. Trong giấc mơ, hai người đã lớn lên. Hắn quan tâm chăm sóc nàng, còn nàng chưa bao giờ tắt nụ cười trên môi.

Tóm lại, tất cả đều không giống với thực tại. Tất cả đều đẹp đến mức làm người ta rơi lệ. Trong giấc mơ, nàng thật sự đã khóc.

Nhưng sau đó, giấc mộng đẹp này lại chuyển biến lần nữa, quay về những cảnh đau khổ lúc trước. Vì đã nếm qua ngọt ngào, đau khổ này lại cào xé tim gan. Đau khổ kết thúc, mộng đẹp lại tiếp diễn. Chỉ có một giấc mơ mà hết đau khổ lại đến ngọt ngào cứ lặp đi lặp lại, dường như mãi mãi không thể kết thúc.

Hoa Khai gần như phát điên, mà cho dù là ai thì cũng phát điên thôi.

Nhưng đó là mơ, mơ thì sẽ có lúc… tỉnh lại.

Lúc Hoa Khai mở mắt ra, chiếu vào đáy mắt là dáng vẻ trưởng thành của Bạch Thảo trong giấc mơ. Dù đôi mắt hắn không giấy được vẻ mỏi mệt nhưng vẫn như trước, ấm áp sáng ngời, phản chiếu hình ảnh của Hoa Khai. Bạch Thảo vô cùng vui mừng, hắn nói: “Cuối cùng thì nàng cũng tỉnh lại.” Thanh âm hơi nghẹn ngào, hốc mắt cũng đỏ ửng.

Bầu trời trong xanh, trải dài mênh mông, điểm xuyết vài đám mây mỏng mảnh lững lờ trôi. Gió nhẹ nhàng mơn man, khẽ vuốt ve rừng hoa đào trong núi. Từng cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, sáng rực cả không gian. Chợt có chú sóc dừng lại nghỉ chân trên cành cây. Rõ ràng nó là sóc, nhưng bộ dáng lại giống hệt như “người”, chớp mắt một cái, rồi lại vui vẻ nhảy nhót trong rừng. Mấy kẻ kỳ lại này không dính líu gì đến nó, nó cũng chẳng thèm nghĩ vì sao hình dáng họ lại không giống với mình, tự tìm phiền não làm gì.

Chắc nàng vẫn đang nằm mơ. Hoa Khai ngẩn người, nước mắt lưng tròng, nàng khẽ khàng gọi: “Bạch Thảo.” Thanh âm kia nhẹ đến mức dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi tan.

Bạch Thảo trả lời.

“Bạch Thảo.” Hoa Khai lại gọi một lần.

Bạch Thảo lại trả lời lần nữa.

Hoa Khai không ngừng gọi đi gọi lại tên hắn, mà Bạch Thảo cũng không cảm thấy phiền phức, tiếp tục trả lời, phảng phất trong trời đất này chỉ còn hai người bọn họ, không cần để tâm đến bất cứ chuyện gì nữa.

Thật lâu, thật lâu sau, Hoa Khai mới từ từ vươn tay ra, chạm lên khuôn mặt người kia. Cảm giác ấm áp truyền qua lòng bàn tay, rốt cuộc nàng cũng bật khóc. Hoa Khai nghẹn ngào nói: “Bạch Thảo, tha thứ… tha thứ cho ta…”

Tay Bạch Thảo dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Hoa Khai, nhẹ giọng đáp: “Ta chưa bao giờ trách nàng.”

Hoa Khai nghe xong câu này, không kềm được khóc nấc lên, như xả hết nỗi bi thương trong lòng, không có điểm dừng. Một câu này, cuối cùng cũng tháo hết áy náy và chấp niệm thắt gút cả đời trong lòng nàng. Bây giờ tất cả đều tan thành mây khói, cuối cùng cũng có thể tha thứ cho chính mình.

Bạch Thảo không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lưng nàng, mặc cho Hoa Khai gào khóc. Nước mắt nuốt ngược vào lòng lâu rồi, nên để nó chảy ra từ sớm. Chảy ra hết, sẽ không còn phiền não nữa.

Một lúc lâu sau, ráng chiều đỏ rực nơi chân trời, Hoa Khai khóc mệt rồi thiếp đi trong lòng Bạch Thảo. Nàng nên ngủ một giấc thật sâu.

Hoa Khai lại mơ một giấc mơ. Nàng mơ thấy thiếu niên Bạch Thảo đang vẫy tay với nàng, nhưng lúc nàng đuổi theo, hắn đã đi mất. Đến khi Hoa Khai tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày thứ hai. Nàng vẫn ngủ trên chiếc giường gỗ trong gian nhà tranh, Bạch Thảo đang ngồi trên mép giường.

“Nàng tỉnh rồi?” Bạch Thảo vắt một cái khăn ướt, cẩn thận lau mặt cho Hoa Khai.

“Đây là đâu?” Hôm qua khóc quá nhiều, nên cổ họng cũng bị khàn.

“Núi Bạch Phách.”

Hoa Khai xuống giường, đứng cạnh cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Có cánh hoa đào nhẹ rơi, bay vào đậu trên vai nàng. Xa ngút tầm mắt đều là biển hoa mênh mông, Hoa Khai mơ màng nhìn cảnh vật trước mặt. “Bạch Phách sơn, là như thế này sao?” Đây không phải cảnh chỉ trong mộng mới có sao?

“Nó vẫn luôn như vậy.” Bạch Thảo tới sau lưng Hoa Khai, ôm nàng vào lòng, tựa cằm lên vai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, ôn tồn nói: “Hoa Khai, nàng không nên hỏi, cũng không cần nghĩ. Thế này không tốt sao? Quên hết mọi thứ trước kia đi, việc chúng ta cần làm bây giờ là sống đến bạch đầu giai lão.”

“Không nên hỏi, cũng không cần nghĩ…” Hoa Khai lẩm bẩm, dường như bị mất hồn.

“Đúng, không nên hỏi, cũng không cần nghĩ.”

“Ngươi không phải Bạch Thảo.” Hoa Khai lạnh lùng nói, hai mắt trống rỗng lại tràn ra nước mắt lần nữa.

“Ta phải hay không phải, có quan trọng không? Nàng muốn có hắn, hắn đã ở đây. Cuộc sống bây giờ, chính là cuộc sống nàng luôn mong muốn.” Bạch Thảo nhẹ giọng nói: “Không cần nhớ lại những việc trước đây, hiện tại mới là quan trọng nhất.”

Gió nổi lên, cuốn theo cánh hoa bay lả tả. Hoa Khai mờ mịt nhìn phong cảnh như tranh vẽ ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn Bạch Thảo. Ánh mắt nàng dừng thật lâu trên người hắn, càng lúc càng bi thương. Cuối cùng, Hoa Khai ôm hắn, vừa khóc vừa nói: “Bạch Thảo, ta rất nhớ huynh, thật sự rất nhớ huynh…”

Bạch Thảo dịu dàng vỗ về mái tóc dài của nàng, từng chút, nhẹ nhàng từng chút một.

Khi xưa có người, hắn nằm mơ thấy mình biến thành một con bướm, vô cùng vui vẻ. Thế nhưng sau khi tỉnh lại, lại không biết rõ cuối cùng là người nằm mộng hóa thành bướm, hay bướm nằm mộng hóa thành người.

Cho đến cùng thì người và bướm, ai mới là thật?

Thật ra, có gì quan trọng đâu? Nếu người ở trong mộng là bướm, lại vô cùng vui vẻ, không còn phiền não thì cứ tiếp tục mơ. Thỉnh thoảng tự lừa bản thân cũng tốt, đời người vốn ngắn ngủi.

Chính là vậy, Hoa Khai bây giờ cũng lựa chọn làm một con bướm vui vẻ. Dù nàng biết rất rõ, mình vẫn đang nằm mộng, bản thân vẫn là con người.

Haizz… Tạm thời đừng đánh thức nàng, cứ để nàng tiếp tục giấc mơ này.