Vị đạo sĩ lấy ra một sợi dây thừng bện bằng rễ cây màu đỏ, thấm ướt với dầu thắp đèn. Bản thân cầm một đầu, đầu còn lại đưa cho Hoa Khai, dặn dò: “Con nhắm mắt lại từ từ đi về phía trước, cứ đi hai bước thì buộc một lá bùa vàng lên trên dây thừng.”

Hoa Khai gật đầu, nhưng chưa đi được mấy bước đã quay lại hỏi vị đạo sĩ: “Hắn sẽ không sao chứ?” Nàng nói hắn là chỉ Tử Trúc.

“Trên người nó có Bát Quái kính, sẽ không sao đâu, nhưng chúng ta phải nhanh chóng thoát khỏi đây. Nhớ kỹ, phải bình tĩnh, tâm không được loạn, đi từ từ thôi.”

Hoa Khai gật đầu rồi nhắm mắt, bình tâm đi về phía trước hai bước mới mở mắt ra, buộc lên trên dây thừng một lá bùa vàng. Sau đó lại tiếp tục nhắm mắt đi về phía trước.

Cứ lặp đi lặp lại như thế được mấy lần, lúc Hoa Khai mở mắt ra lần nữa đã không thấy vị đạo sĩ. Rõ ràng là đi thẳng nhưng lại tựa như đã rẽ sang khúc ngoặt, không thấy bóng dáng ông đâu. Hoa Khai nhìn sợi dây thừng còn ở trong tay mình, không hề lơi lỏng hay nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục đi về phía trước. Một lúc sau, đột nhiên nghe thấy tiếng vị đạo sĩ gọi to: “Hoa Khai, mau buông tay!” Sau đó chỉ thấy ánh lửa sáng rực cháy dọc theo dây thừng về phía này. Hoa Khai nhanh tay thả dây ra chạy khỏi đó mới không bị lửa bén.

Sợi dây rơi xuống đất, trong một chốc ngọn lửa còn chưa cháy hết, sáng trưng một vùng. Lúc này Hoa Khai mới nhìn thấy vị đạo sĩ đang đứng cách đó không xa, mà nàng cũng đã tới được cái góc tối đó. Vừa rồi không nhìn thấy gì chẳng qua là thuật che mắt của quỷ đánh tường, bây giờ có lẽ đã phá được rồi.

Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng thét khủng hoảng, chói tai từ trong góc truyền đến, là thanh âm của nữ nhân. Đương nhiên, âm thanh này không phải của Hoa Khai. Nàng chạy nhanh ra góc tối thì thấy một nữ nhân trạc ba mươi tuổi đang ôm ngực, nơi đó có chất lỏng màu xanh chảy ra. Mắt nàng trợn trừng, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Đừng đi, đừng đi…” Xem ra nàng ta còn định lao tới nhưng lúc đụng phải ánh mắt của Hoa Khai thì sợ hãi bỏ chạy.

Hoa Khai xoay người thì thấy nữ tử áo trắng đã gặp lúc xưa, nàng đang ôm Tử Trúc đã bất tỉnh. Bàn tay nàng nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Tử Trúc, trong mắt ánh lên vẻ đau thương. Nàng nhìn thấy Hoa Khai liền buông người trong lòng ra, chậm rãi biến mất.

Lúc này vị đạo sĩ đã chạy đến nơi, thấy Tử Trúc nằm im không nhúc nhích ở góc đường thì một tay nâng đầu hắn dậy, một tay nhấn mạnh giữa nhân trung. Rất nhanh Tử Trúc đã tỉnh lại.

“Con sao rồi?”

Tử Trúc từ từ tỉnh lại, hoảng sợ nhìn vị đạo sĩ: “Sư phụ, có quỷ.”

Thấy Tử Trúc đã không sao, vị đạo sĩ quay sang hỏi Hoa Khai đang đứng một bên: “Vừa rồi con có thấy gì không?”

“Là một nữ quỷ, bị thương, đã chạy theo hướng kia.” Hoa Khai chỉ về phía đông.

Vị đạo sĩ xem xét Tử Trúc, lại nhìn sắc trời đã lờ mờ sáng, liền nói: “Hôm nay không kịp rồi, chờ đêm mai rồi nói sau.” Sau đó lại nói với Tử Trúc: “Bát Quái ta cho con đâu?”

Tử Trúc lúc này mới nhớ ra, vội vàng khom người đi tìm, nhặt được nó ở trong góc.

“Trở về thôi.” Vị đạo sĩ cầm lồng đèn lên, đi trước.

Hoa Khai nhặt cái lồng đèn đã tắt của Tử Trúc, sau đó đỡ lấy hắn hai chân còn đang líu ríu chưa đi được.

Tử Trúc chật vật đứng dậy. Phải để cho Hoa Khai nhỏ bé đỡ đi, hắn cảm thấy rất áy náy, dọc đường im lặng không nói tiếng nào.

Đi được một đoạn xa, Hoa Khai đột nhiên hỏi: “Ngoài nữ quỷ ta thấy ra, ngươi còn nhìn thấy gì nữa không?”

Một lát sau Tử Trúc mới ý thức được nàng đang nói chuyện với mình, vội vàng trả lời: “Không có, người huynh gặp là một lão bà bà sáu, bảy mươi tuổi. Bà ta hình như muốn ăn thịt huynh, nhưng trước đó… huynh đã ngất mất rồi…” Cuối câu nói, Tử Trúc thấp giọng nhỏ xíu, gương mặt ửng đỏ. Thật may trời còn chưa sáng rõ nên không ai nhìn ra hắn đang ngượng ngùng.

“Lão bà bà? Xem ra nàng ta có thể biến hóa ra nhiều hình dáng khác nhau.”

Lúc ba người trở lại gian phòng cũ, sắc trời đã sáng rõ. Người dân trong trấn cũng lục tục ra khỏi nhà. Ngã tư đường rộng thênh thang chỉ có mấy người già cả chầm chậm qua lại, khung cảnh tiêu điều không khỏi cảm thương.

Sau đó không lâu thì cụ già đưa đò hôm qua đi tới.

Ông lão trông thấy vị đạo sĩ liền hỏi: “Đêm qua ta nghe ngoài đường có tiếng kêu, không phải mọi người ra ngoài đó chứ?”

Vị đạo sĩ nghĩ ngợi, vẫn đáp thật: “Phải.”

“Ai da, không phải đã bảo mọi người đừng ra ngoài sao? Con quỷ này rất hung dữ, có ai bị thương không?”

“Lão nhân gia, thật ra chúng ta đến đây để tróc quỷ.”

“Tróc quỷ?” Ông lão lắc đầu quầy quậy. “Thật là không biết tự lượng sức, không biết tự lượng sức! Con quỷ này đã ở đây hơn mười năm. Hòa thượng, đạo sĩ tới đây không ít, nhưng có ai thu phục được đâu? Đi nhanh đi, đừng để lại bỏ thêm mấy mạng người ở cái trấn này.”

“Lão nhân gia, chúng ta đã đến đây, nếu không tiêu diệt được ác quỷ này, nhất định sẽ không đi.”

Ông lão thở dài một hơi, lắc lắc đầu, nói thẳng: “Thật là một đám người ngu ngốc không muốn sống.” Nói xong thì bỏ đi.

Vị đạo sĩ gọi ông lão lại, hỏi: “Lão nhân gia có thể kể tình hình cụ thể chuyện ma quái trong trấn này cho chúng ta nghe được không?”

“Tình hình cụ thể? Ta cũng không nhớ rõ lắm. Chỉ biết mười tám năm trước, sự việc bắt đầu từ căn nhà có bốn người ở phía đông trấn này. Nam chủ nhân của gia đình này ra ngoài buôn bán, đi liên tục hai ba năm cũng chưa thấy trở về, rồi những chuyện kỳ lạ cứ liên tục xảy ra. Thê tử kết tóc của nam nhân đó bị hóa điên, cả ngày náo loạn đi cắn người. Bố mẹ chồng nàng mới nhốt nàng trong nhà, không cho ra ngoài. Sau này hai ông bà kia chết đi, cũng không biết vì tuổi già, hay là bị quỷ ám. Rồi nữ nhân hóa điên kia cũng chết theo. Vốn tưởng sau đó sẽ không còn chuyện gì nữa, nhưng dần dà đêm nào cũng nghe có một nữ nhân đi tới đi lui trên đường, vừa đi vừa hát, làm dân chúng trong thôn sợ đến mức ai cũng không dám ra ngoài ban đêm. Chuyện này cũng không tính là gì, nhưng những ngày kế tiếp đều có người bị mất tích. Mọi người cho rằng việc này nhất định có liên quan đến nữ quỷ đó nên mời rất nhiều hòa thượng, đạo sĩ tới đây thu phục nó. Kết quả thì… hai da~ Thôn trấn ngày một tiêu điều, rất nhiều người chịu không nổi đã dọn đi, bây giờ thì tình trạng như các người thấy. Ngay cả con ta cũng…” Ông lão lại thở dài một hơi, rồi bỏ đi.

Ba người ăn qua loa vài thứ rồi nghỉ ngơi một chút. Tử Trúc dùng mai rùa bói một quẻ về việc này, kết quả lại làm cho hắn vô cùng bất an. Là quẻ đại hung, nội dung nói rằng sẽ có một người chết. Tử Trúc vô cùng hoảng loạn bói thêm mấy lần nữa nhưng kết quả đều giống nhau.

Bói toán, chẳng qua là có thể biết trước những việc sẽ xảy ra, nhưng không thể thay đổi kết quả. Cho dù bây giờ Tử Trúc có thuyết phục được mọi người rời khỏi đây, kết quả vẫn sẽ như thế, chỉ không biết người chết sẽ là ai mà thôi.

Đợi trời tối, vị đạo sĩ giúp Tử Trúc cất kỹ cái Bát Quái Kính, suy nghĩ một chút mới nói: “Con ở trong này đợi chúng ta, đừng đi theo.”

Tử Trúc lập tức kích động đứng dậy: “Không được, con phải đi theo!”

“Việc này rất nguy hiểm, con cũng không có năng lực tróc quỷ, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.”

“Không được! Hoa Khai cũng bị nguy hiểm!”

“Hoa Khai không giống con.”

“Nhưng mà…”

“Đừng nhưng nhị nữa, ta sẽ dán lên cửa một lá bùa, ma quỷ sẽ không vào được, cũng không tấn công được con. Nhớ phải tránh bọn chúng, đừng ra khỏi cửa, đợi chúng ta về.”

Tử Trúc còn muốn nói gì đó nhưng bọn họ đã đi rồi. Lần đầu tiên, hắn cảm giác được mình vô dụng như thế nào.

Tử Trúc ngồi co ro trong góc. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn yếu ớt, ánh lửa bị gió lay lập lòe lúc sáng lúc tối. Không biết đã qua bao lâu, từ phương xa truyền đến tiếng ca của một nữ tử, tiếng ca vô cùng buồn bã và lạnh lẽo. Tử Trúc vốn nghĩ nàng sẽ như hôm qua, chỉ đi ngang qua đây, nhưng không ngờ nàng cứ đứng ở cửa cất tiếng hát.

Tử Trúc khẩn trương che miệng mình, không dám thở mạnh. Trong lòng thầm nhủ không phải sợ, không việc gì phải sợ. Nàng ta sẽ không vào được, sẽ không có việc gì, không có việc gì.

Thật lâu sau, nàng mới bỏ đi, tiếng hát càng lúc càng xa.

Đến khi không còn nghe tiếng nàng ta nữa, Tử Trúc mới thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng. Ngay lúc Tử Trúc còn đang nghĩ thật là may mắn thì xa xa truyền đến một tiếng hét thất thanh.

Sắc mặt Tử Trúc lập tức trắng bệch. Hắn đương nhiên nhận ra giọng người đó, chính là Hoa Khai. Hắn lật đật cầm lồng đèn chạy nhanh ra cửa. Lúc định mở cửa lao ra ngoài thì chợt nhớ tới lời dặn dò của vị đạo sĩ, khựng lại, trong lòng vô cùng lo lắng sợ hãi.

Hắn sờ sờ Bát Quái kính giấu trong ngực áo, do dự một chút rồi mở cửa xông ra ngoài, cho dù bên ngoài có hay không có quỷ cũng mặc kệ. Cho đến cùng, Hoa Khai vẫn luôn là người khiến hắn không bao giờ do dự.

Đầu đường hoang vắng không một bóng người, chỉ có bóng cây trùng trùng điệp điệp. Tử Trúc cũng không biết tiếng thét vừa nãy từ đâu truyền đến. Hắn suy nghĩ một chút rồi lấy từ trong tay áo ra một con hạc giấy, ra lệnh cho nó: “Dẫn ta đi tìm Hoa Khai! Nhanh!”

Con hạc giấy kia như có linh hồn, bay thẳng về hướng đông.

Hai bàn tay Tử Trúc ướt đẫm mồ hôi, cầm lồng đèn chạy theo sau hạc giấy. Chạy một hồi thì không còn thấy nhà cửa gì nữa, dường như đã đến nơi hoang vu nhất ở trấn này.

Khắp mặt đất là cỏ dại mọc cao đến nửa người, cũng không biết đã bao lâu không có người lui tới. Con hạc giấy bay được một hồi thì dừng lại trên một căn nhà xập xệ thiếu cả nóc, rồi như đột ngột bị rút sinh mệnh, rơi thẳng xuống đất.

Căn nhà đổ nát nằm gần bờ sông, không xa phía sau chính là dòng sông rộng khoảng mấy trượng. Ánh trăng phản chiếu lấp lánh trên mặt sông, không thể thấy đáy. Nước sông ngày ngày lẳng lặng chảy qua nơi này, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng.

Cánh cửa lớn đã bị mục nát từ lâu, theo ánh trăng chiếu rọi có thể thấy được trong nhà cỏ hoang mọc đầy.

Tử Trúc hít sâu một hơi, tay cầm lồng đèn chặt hơn chạy vào trong nhà, rồi gọi to: “Hoa Khai! Sư phụ! Mọi người đang ở đâu? Trả lời ta đi!”

Nhưng chỉ có không gian im ắng, tĩnh mịch.

Tử Trúc bắt đầu cảm thấy sợ, hắn đi sâu vào trong nhà, ánh trăng trắng bệch vẫn tràn vào từ trên nóc nhà đã hư hại.

Cuối cùng, Tử Trúc cũng tìm thấy Hoa Khai ở sân trong, nhưng không thấy vị đạo sĩ.

Hoa Khai đứng đó, tay nàng nắm chặt trường kiếm không ngừng run rẩy. Nàng nhìn đăm đăm về phía trước, trong mắt ngấn lệ đong đầy nhưng nước mắt vẫn không chảy xuống.

Tử Trúc chạy đến bên cạnh Hoa Khai, gọi nàng, lay người nàng, nhưng nàng vẫn không phản ứng gì, chỉ nhìn chăm chú về phía trước. Tử Trúc không thấy trước mặt nàng có gì, nhưng Hoa Khai thấy.

Hoa Khai, nàng nhìn thấy thiếu niên có đôi mắt tỏa sáng kia, nhìn thấy thiếu niên tên là Bạch Thảo, người vốn đã chết từ lâu. Bây giờ hắn đang đứng trước mặt nàng, nụ cười vẫn nhẹ nhàng như năm xưa. Thậm chí ngoại hình của hắn cũng không có gì thay đổi, vẫn là Bạch Thảo nàng từng quen. Những thứ khác, nàng đều không nghe thấy, không nhìn thấy.