Biểu cảm của số 4 vẫn bình tĩnh như thường, không có chút gợn sóng, nhìn chằm chằm anh chàng cao bồi, anh chàng cao bồi cũng nhìn chằm chằm số 4, ánh mắt như tóe ra tia lửa.

Thật vậy không? Nhưng bà mối đã nói... Tôi lạnh lùng cười: "Anh lừa trẻ con đấy à? Có phải ma cà rồng hay không tự tôi biết, nếu không biết cũng không đến lượt anh nói." Còn dám nói không làm thợ săn ma cà rồng nhiều năm rồi, sao không nói mình là ông trùm vũ trụ luôn đi?

Hai người bọn họ không thèm để ý đến tôi, tiếp tục nhìn nhau, nếu bây giờ có thứ gì rơi vào giữa, nói không chừng sẽ bị ánh mắt của bọn họ đâm cho vỡ nát, tan thành tro bụi.

"Tôi đi toilet!" Tôi vừa vặn nhân cơ hội tìm cái cớ chuồn mất.

Toilet ở đây rất đặc sắc, giấy dán tường đều là hình hành tinh, mới vào còn tưởng là rơi vào vũ trụ.

Tôi nhìn mình trong gương, cố lấy dũng khí. Hừ, có phải ma cà rồng không, tự tôi có cách chứng minh! Tôi mở túi xách, thò tay kiểm kê đồ đạc. Đừng coi thường con người, con người không chỉ có khả năng sáng tạo vĩ đại, mà còn có khả năng điều tra thần sầu nữa!

Khách trong quán ngày càng ít, lúc này chỉ còn lại mấy người. Số 4 đưa lưng về phía tôi, tôi rón ra rón rén nhẹ nhàng tới gần, mà anh chàng cao bồi ngồi đối diện, tuy thấy tất cả, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh không hề thay đổi.

Xét theo một khía cạnh nào đó, có thể nói là anh ta đã không bán đứng tôi. Có khả năng anh ta cũng muốn xem tôi sẽ giở trò quỷ gì!

Tôi vô cùng hồi hộp, đứng cách số 4 khoảng hai mét, sau đó... Trừ số 4 ra, tất cả mọi người đều thấy tôi vội vàng rút cây thánh giá từ trong túi xách, tư thế oai hung mười phần giơ về phía số 4!

"Phụt!" Nghe tiếng động này thì hình như có ai đó không nhịn được bật cười! Mặc kệ, ai thích cười thì cười đi.

Ma cà rồng sợ thánh giá, nếu nhìn thấy thánh giá sẽ ngất xỉu, kẻ nào đạo hạnh cao thâm thì ít nhất cũng sững sờ. Tôi vô cùng nghiêm túc cầm cây thánh giá mới làm tối hôm qua, lấy tư thế như đạo sĩ trừ tà thời Trung Cổ quơ quơ sau lưng số 4. Tuy không phải hàng thật, nhưng ít nhất cũng làm dựa theo tỉ lệ tiêu chuẩn tìm được trên mạng. Hơn nửa đêm làm được thế này dễ dàng lắm hay sao?

Số 4 chút không hề hấn gì, có lẽ đạo hạnh của anh ta quá cao thâm, dù sao cũng sống hơn một ngàn năm trăm năm rồi cơ mà. Tôi không tin trên đời có ma cà rồng, nhưng sau khi gặp mấy kẻ quái dị ở công viên, trong lòng luôn cảm thấy có điều nghi vấn.

Vì thế tôi lại lấy một dây tỏi từ trong túi ra, múa may sau lưng số 4 vài cái! Túi xách của tôi tuy là hàng giá rẻ, nhưng rất to, có thể nhét vừa bóp tiền, di động, trọn bộ đồ trang điểm, cộng thêm một chiếc áo khoác, một cái ô, thậm chí còn có thể nhét vừa một đôi dép lê. Vậy nên hôm nay tôi mới có nhiều đạo cụ như vậy!

Giá tỏi năm nay rẻ hơn năm ngoái, mười tệ là mua được cả túi to. Nhưng bởi vì hiện tại rất nghèo, sáng sớm đi chợ tôi phải hợp tác với một bác gái, góp tiền mỗi người năm tệ để mua một túi. Giữa trưa lặng lẽ ở toilet công ty dùng kim xâu thành chuỗi, nếu giá tỏi như năm ngoái, chắc tôi chỉ mua được bốn năm củ, đừng nói đến chuyện xâu thành chuỗi vòng cổ hòa thượng thế này.

Anh chàng cao bồi nhìn tôi một tay cầm thánh giá, một tay cầm dây tỏi, nhảy nhót loạn xạ như tên hề sau lưng số 4 cao quý bình tĩnh. Lúc tôi lấy cây thánh giá anh ta chỉ chớp mắt một cái, đến lúc dây tỏi xuất hiện thì không nhịn được che miệng cười, cuối cùng nằm bò trên bàn cười nắc nẻ.

Tôi thu hồi gia sản, trở về chỗ ngồi, tiếp tục ăn kem như không có việc gì xảy ra.

"Chẳng trách nhiều người thích cô như vậy, ngay cả tôi cũng thấy vui vẻ, thật là có bản lĩnh!" Anh chàng cao bồi đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng trở nên ôn hòa hơn, cười nói với tôi: "Cô nên chuẩn bị cả nước thánh và vũ khí bạc nữa."

Tôi làm bộ như không hiểu, ăn một thìa kem xong mới oán hận trừng mắt: "Sao anh không nói là cọc gỗ? Tôi muốn thử, nhưng không muốn mạng người."

Anh ta cười sang sảng: "May mà cô không dùng nước thánh, dù là nước thánh của Giáo hoàng Vatican cũng vô dụng với hắn. Hắn không sợ thánh giá, không sợ tỏi, không sợ vũ khí bạc. Hắn có thể đi dưới ánh mặt trời, thậm chí bị đâm thủng trái tim cũng có thể sống sót, phương pháp duy nhất chính là, chặt đầu!"

Tôi trợn trắng mắt: "Chỉ con giun mới sống được sau khi chặt đầu thôi, anh dùng thử đầu mình trước xem, nếu chết, tôi sẽ tin câu chuyện ma quỷ của anh!"

Số 4 chậm rãi quay sang tôi, tao nhã mà cao quý: "Nếu tôi đúng như những gì cậu ta nói, phải làm sao bây giờ?" Kính nhờ, không cần đẹp trai như vậy có được không, sẽ làm đầu óc tôi choáng váng mất!

"Đúng thì đúng." Tôi chẳng hề để ý, tiếp tục ăn kem cốc, cầm thanh chocolate cắn một miếng: "Anh sống lâu như vậy, nếu muốn ăn tôi, tôi căn bản không phải đối thủ của anh. Mà đến hiện tại anh vẫn chưa ăn tôi, hơn nữa vừa rồi lúc tôi muốn sờ con bọ, anh đã kêu tôi dừng lại, chứng minh anh là người tốt."

"Tốt... Người tốt?" Anh chàng cao bồi lại nở nụ cười, phảng phất nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian, nhìn tôi như con dê đi nghịch lửa cùng chó sói.

"Cảm ơn cô, nhưng tôi đúng là ma cà rồng." Số 4 thản nhiên nói, nhưng tôi có thể nhận ra cảm xúc cô đơn mà buồn bã trong mắt anh ta.

"Không đúng!" Anh chàng cao bồi lại chen vào, người này dường như ngay từ đầu đã nhắm vào số 4, giới thiệu rất chi tiết cho tôi: "Nói là ma cà rồng cũng không đúng, đám quỷ đê tiện kia làm sao xếp chung với Huyết tộc cao quý được? Hắn ta là tổ tiên của Mật đảng, đảng phái chiếm gần tám phần mười số lượng ma cà rồng trên trái đất, huyết thống cao quý hơn cả ma cà rồng cao quý nhất, quyền uy cao hơn cả quý tộc và trưởng lão, có lẽ là tổ tiên còn sống duy nhất của Mật đảng đến lúc này."

Mật đảng? Tôi đã xem qua tài liệu, ma cà rồng cũng chia bè phái, theo tin tình báo không chính thức, có gần mười đảng phái, trong đó Mật đảng là kín tiếng nhất, quy củ nhất, có nhiều thành viên nhất, nghe nói chỉ Ma đảng là được xếp ngang hàng. Những thị tộc nhỏ hơn gần như đều bị hai thị tộc này khống chế. Sáu điều cấm Mật đảng đưa ra, ngoại trừ Ma đảng, đều là quy tắc sống của mọi ma cà rồng!

Chẳng trách cậu ma cà rồng áo đen trong công viên lại bị giết, bởi vì cậu ta làm trái quy tắc lánh đời, chưa giết chết đồ ăn đã ba hoa làm bại lộ thân phận! Mật đảng quy định không được phép tự tiện xử quyết kẻ phạm lỗi, chỉ viện trưởng lão mới có quyền phán quyết anh ta có tội hay không, nhưng số 4 còn to hơn tất cả trưởng lão, vậy nên lời anh ta nói chính là mệnh lệnh cuối cùng.

Thật đáng thương, chỉ vì nhiều lời trước khi ăn mà đưa tới họa sát thân. Hồi nhỏ người lớn luôn nhắc tôi khi ăn không được nói chuyện, nếu không sẽ bị sét đánh chết. Hiện tại thì được chứng thực rồi!

Tôi ậm ừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn.

Số 4 và anh chàng cao bồi kì quái nhìn tôi, đợi thật lâu thật lâu, lúc tôi ăn xong miếng dâu tây, anh chàng cao bồi mới không nhịn được mở miệng hỏi: "Cô không sợ à?"