Sau khi là đồng bọn cùng bảo vệ bí mật của quầy bán quà vặt, khoảng cách của Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ đã kéo lại gần hơn.

Trong tay có bạc, Trần Tiểu Mễ cũng không vội vàng kiếm bạc.

Bởi vì mùa đông đang đến gần, Trần Tiểu Mễ cũng không tìm con mồi, chỉ đốn củi nhiều hơn một chút.

Trần Tiểu Mễ nghe Lục Lâm nói, giường đất này đến mùa đông đốt một chút củi lửa sẽ rất ấm áp, nhưng lại rất tốn củi.

Lục Lâm thấy Trần Tiểu Mễ đốn củi, lại lần nữa được kiến thức sức mạnh kỳ quái của Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ chém xuống một đao, một nhánh cây lớn bằng bàn tay liền bị chém rớt, Trần Tiểu Mễ khiêng gỗ buộc lại, rất nhanh Trần Tiểu Mễ đã chặt được ba gánh củi, trong khi Lục Lâm còn chưa chém được một đống.

Trần Tiểu Mễ biết đời trước Lục Lâm là 'công tử, con nhà giàu', sẽ không làm nông, có thể làm được như vậy, đã rất không dễ dàng, hơn nữa Lục Lâm còn kiếm được bạc, nên rất kiên nhẫn độ lượng với Lục Lâm.

Thấy tình hình của Trần gia, tự nhiên sẽ làm cho người trong thôn bàn tán nghị luận.

Vừa làm y phục mới, vừa mua lương thực, thôn dân không khỏi cảm thán, thợ săn thật là dễ kiếm tiền.

Trong lúc nhất thời, thôn dân đối với chuyện vào núi săn thú càng ngày càng có hứng thú, bất quá, nghĩ tới những nguy hiểm khi vào núi, có không ít người lại từ bỏ.

Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm tốn hơn mười ngày để thu thập thật nhiều củi, Lục Lâm đào thêm một ít củ từ, còn hái không ít nấm, đào một ít măng dự trữ trong quầy bán quà vặt.

Hạn sử dụng của nấm không được lâu, muốn dự trữ được lâu thì phải phơi khô, củ từ cũng vậy, đào củ từ ra mà để lâu sẽ dễ dàng mốc meo, bất quá, chất thành đống trong quầy bán quà vặt, liền không cần bận tâm đến điều này nữa.

Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm bớt chút thời gian đi xây một cái giường đất cho Chu lão thợ săn.

Sau khi Chu thợ săn gãy chân, vào những ngày mưa, chỗ chân bị gãy sẽ đau đến lợi hại, Lục Lâm nói xây một cái giường đất sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, Trần Tiểu Mễ nhớ đến tận bây giờ.

Vốn dĩ Chu lão cũng không phải rất để ý giường đất, bất quá, sau khi xây xong, liền cực kỳ thích, cả ngày đều ở trên giường đất, thậm chí còn không muốn xuống.

Trần Tiểu Mễ lại đốn cho Chu lão một ít củi, để ở bên trong phòng chứa củi. Rất nhanh chuyện giường đất liền lan truyền ở trong thôn.

Một đợt khí lạnh qua đi, thời tiết lạnh hơn không ít, tất cả mọi người đều tự hỏi phải giữ ấm như thế nào.

Rất nhanh chuyện Trần Tiểu Mễ xây cho Chu lão một cái giường đất, liền lan truyền trong thôn.

Chân Chu thợ săn không tốt, Chu lão cũng không có ruộng, mấy năm trước, dựa vào săn thú và bán thổ sản vùng núi, cũng tích cóp được một ít bạc, hiện giờ cuối cùng cũng có thể đổi chút lương thực, nhưng như vậy chỉ có rửa không có vào, cũng không biết có thể kiên trì được mấy năm.

Rất nhiều người trong thôn đều sẽ lấy lương thực để đổi bạc với ông, sau khi mấy người đó vào nhà, tự nhiên sẽ để ý tới giường đất trong nhà Chu thợ săn.

Người tới nhà Chu thợ săn đều biết, chỗ của Chu lão nhiều thêm một thứ thần kỳ, ngủ ở trên đó rất ấm áp.

Trong lúc nhất thời, có rất nhiều người đến nhà Chu thợ săn để xe giường đất, người nôn thôn có đôi khi rất thuần phác, người tới cửa xem giường đất phần lớn đều mang theo một ít đồ ăn a! Hai cái trứng gà nè! Một ít gạo, hoặc là một gánh củi.

Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tốt xấu cũng là thứ có thể giúp đỡ.

Người đến xem giường đất, không ít người tới xem giường đất đều muốn ngồi xuống giường đất.

Trong lúc nhất thời, chỗ của Chu lão vốn dĩ quạnh quẽ bây giờ lại khách đông như mây, ngạch cửa đều sắp bị đạp vỡ.

Biết giường đất này là do Trần Tiểu Mễ xây dùm, phản ứng của các thôn dân đều không giống nhau.

Trong ấn tượng của thôn dân, Trần Tiểu Mễ là kẻ không chuyện ác nào không làm, rất nhiều thôn dân đều ngoài ý muốn, Trần Tiểu Mễ cư nhiên sẽ làm chuyện tốt như vậy.

Sau khi chuyện giường đất truyền tới Trần gia, làm Trần gia sinh khí không nhẹ.

Trần lão thái ở nhà hùng hùng hổ hổ nửa ngày, mắng Trần Tiểu Mễ không ngừng nghỉ, nói y là kẻ cái ăn cây táo, rào cây sung, có thứ tốt gì chỉ biết tiện nghi cho người ngoài.

Lục lão gia tử cũng đi qua nhà Chu lão thợ săn xem thử giường đất, cảm thấy thứ này rất ấm áp.

Sau khi Lục lão gia tử thử qua thứ này, liền động tâm, Lục lão gia tử nghĩ thầm: Giường đất này là do Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ cùng nhau xây, vậy Lục Lâm hẳn là hiểu cái giường đất này xây như thế nào, hiện tại cái giường đất này đã lan truyền khắp thôn, nhà nào cũng thèm a! Nếu như nhà mình có một cái, vậy nhất định sẽ rất có mặt mũi.

Sau khi đã quyết định chủ ý, Lục lão gia tử liền sai Lục Đồng đi tìm Lục Lâm, Lục Đồng lại lần nữa bất lực trở về.

"Cái tiểu tử thúi kia sao lại không tới a!" Lão thái thái thấy Lục Đồng một mình rở về, liền có chút không cao hứng.

Lúc trước thu hoạch, Lục Lâm không trở về, trong lòng lão thái thái liền không vui, biết lão gia tử gọi Lục Lâm về nhà xây giường đất, lão thái thái liền nghĩ đã đến lúc lập uy, hảo hảo giáo huấn Lục Lâm, lại không nghĩ tới Lục Lâm căn bản không muốn trở về.

"Lại không về?"

Lục Đồng gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, đường ca không muốn trở về, hắn còn nói, hắn sẽ không, giường đất kia là Trần Tiểu Mễ xây, hắn chỉ giúp một tay."

Lão thái thái khẽ hừ một tiếng, nói: "Hứ, cái gì mà sẽ không chứ, nói trắng ra là lười biếng đi, từ khi ra cửa cho đến tận bây giờ cư nhiên không có một lần trở về, ta thấy hắn là ra ngoài ở rể rồi thì không đem trong nhà người để vào mắt."

Lão thái thái cảm thấy chuyện như vậy là không tốt, quyết định tự mình đi tìm Lục Lâm.

..........

Thời điểm lão thái thái tìm đến nhà Trần Tiểu Mễ, Lục Lâm còn đang ngủ.

Kỳ thật Lục Lâm là một kẻ rất lười, là người không có lòng cầu tiến.

Bởi vì trời lạnh, lại không có điều hòa, Lục Lâm càng thích ngủ nướng.

Trong tay có bạc, Trần Tiểu Mễ cũng không cần nhọc lòng chuyện lương thực vào mùa đông, đối với hành vi ngủ nướng của Lục Lâm, cũng liền mở một mắt, nhắm một con mắt cho qua.

Ở trong mắt Trần Tiểu Mễ, đời trước Lục Lâm là con nhà giàu còn đã đọc sách, hiện tại lại ở rể cho y, vẫn là cảm thấy có chút ủy khuất cho hắn.

Y chiếm lấy tiện nghi lớn như vậy từ đối phương, Lục Lâm chỉ là ngủ nhiều một chút, cũng không có gì ghê gớm.

Hiện tại bắt đầu vào đông, cũng là thời điểm rảnh rỗi nhất.

Lục Lâm đang ngủ say, liền nghe được một trận âm thanh cãi cọ ầm ĩ, ra cửa liền nhìn thấy Tiểu Thái cùng lão thái thái đang giằng co.

Lão thái thái nằm trên mặt đất, vừa gào vừa khóc, "Đánh người, đánh chết người rồi."

Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Thái một cái, hỏi: "Sao lại thế này?"

Trần Tiểu Thái cau mày, nói: "Lão thái bà này, vừa vào cửa liền hùng hùng hổ hổ, ta đẩy bà ta một cái, bà ta liền nằm trên đất không chịu đứng dậy."

Lục Lâm xoay chuyển tròng mắt, thầm nghĩ: Lão thái thái nằm liệt trên đất không chịu đứng dậy, sợ là muốn ăn vạ đi. Ăn vạ a!

Chỉ chốc lát sau nhà Trần Tiểu Mễ liền tụ tập không ít người.

Lục Lâm nhìn mấy người xem náo nhiệt, trong lòng có chút nghi hoặc, bên này tương đối vắng, cũng không biết là mấy người này đến đây lúc nào, có lẽ là thấy lão thái thái muốn lại đây gây phiền toái, liền theo cùng.

"Ngươi là cái thứ đáng chém ngàn đao, đồ bất hiếu! Lão nhị, ngươi xuống đây mà xem đứa súc sinh ngươi sinh ra này."

"Lão nhị, đứa con trai ngươi sinh chính là để khắc ta mà!"

"Lão nhị, ngươi nhìn xem đứa con trai tốt này của ngươi đi! Cưới một song nhi, liền không nhận gia nãi, nhà cũng không muốn trở về a! Có thứ gì tốt cũng đều cho người ngoài a!"

...........

Vương thị nằm trên mặt đất không đứng dậy, mắt thấy người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, Vương thị kêu khóc cũng càng ngày càng lớn.

Trần Tiểu Mễ không có ở đây, mấy cái thôn dân vây xem Lục Lâm cũng khe khẽ nói nhỏ.

.........

Qua một hồi, lí chính cũng bị mời tới.

"Lâm tiểu tử, đây là có chuyện gì?" Lí Chính hỏi.

Lục Lâm không chút hoang mang nói: "Nãi nãi ta vào nhà trộm đồ, bị Tiểu Thái phát hiện, đánh vài cái."

Lục Lâm vừa nói xong, vốn dĩ Vương thị đang nằm trên mặt đất gào khóc đến chết đi sống lại, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Người xem náo nhiệt xung quanh lập tức nghị luận sôi nổi, trộm đồ ở nông thôn chính là chuyện lớn, bị người bắt được sẽ bị bắt trói lại.

Vương thị tràn đầy hung ác trừng mắt nhìn Lục Lâm, "Ngươi kẻ đáng chém ngàn đao, ngươi ở đó nói hươu nói vượn cái gì đó."

Lục Lâm nhìn Vương thị, ôn tồn nói: "Nãi nãi, ta đã ra ngoài ở rể, trong nhà lấy của Tiểu Mễ mười lượng bạc đâu, ngươi không thể thấy Tiểu Mễ kiếm được nhiều tiền là cảm thấy có thể tới trộm a! Đại đường ca là người đọc sách, ngươi làm như vậy, đối đại đường ca cũng không tốt a!"

Mỗi lời nói của Lục Lâm đều rất thấm thía, cực kỳ chân thành, Trần Tiểu Thái nhịn không được tràn đầy cổ quái nhìn Lục Lâm.

Trần Tiểu Mạch nghe được động tĩnh chạy ra, nghe được Lục Lâm nói, liền thuận miệng, kêu: "Trộm kìa, trộm kìa."

Lục Lâm nghe được tiếng la của Trần Tiểu Mạch, liền cảm thấy lời này Trần Tiểu Mạch thật là tốt! Ở trong mắt thôn dân Trần Tiểu Mạch là kẻ ngu ngốc, lời nói tất nhiên không phải giả.

Lục Lâm quyết định, những người này đi rồi, hắn liền nấu cho Tiểu Mạch một chén canh trứng nó thích nhất.

Lí chính nghe thấy Trần Tiểu Mạch nói, lập tức xanh cả mặt.

Nghe Lục Lâm nói mười lượng bạc, lại nghe nói Vương thị trộm đồ, thôn dân lập tức kích động.

Không ít người trong thôn bận rộn cả một năm cũng chỉ kiếm được bảy tám lượng bạc, mười lượng bạc này chính là một số tiền khổng lồ a! Vương thị đã chiếm được tiện nghi lớn như vậy, lại còn ngại không đủ, này là không đúng rồi a!

Vương thị không khóc nữa, tràn đầy ác độc nhìn Lục Lâm.

Lục Lâm cúi đầu, vẻ mặt thành khẩn.

Vương thị nhìn thần sắc của mọi người xung quanh, có tức giận, cũng có sốt sắng, "Cái thứ đáng chém ngàn đao này, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta bóp chết ngươi."

"Nãi nãi, cha ta chết trận, nương ta mệt chết, ta cũng đã ra ngoài ở rể, nhị phòng chúng ta cũng đã tuyệt hậu, ngươi tới trộm tiền của Tiểu Mễ, không phải là muốn bức ta đến đường cùng sao?"

Thôn dân nghe Lục Lâm nói như vậy, bắt đầu quở trách Vương thị không đúng, tuyệt hậu ở chỗ này, chính là chuyện lớn.

Mọi người thứ sự tin lời Lục Lâm nói, trong mắt thôn dân, Lục Lâm là người thành thật suốt ngày làm việc bù đầu bù cổ, nếu không phải hắn quá thành thật, cũng sẽ không rơi vào kết cục bị người nhà đưa ra ngoài ở rể, huống chi thời điểm Lục Lâm ra cửa là bộ dạng gì, thôn dân đều biết được.

Tính tình Trần Tiểu Mễ rất táo bạo a! Nếu như Vương thị thật cầm bạc đi, vậy khẳng định Lục Lâm sẽ bị đánh, nói không chừng sẽ bị đánh chết.

Lí chính nhìn Vương thị, nói: "Nháo đủ chưa, còn không mau đứng lên."

"Giết người, tôn tử bôi nhọ nãi nãi." Vương thị nằm trên mặt đất, tê tâm liệt phế gào lên.

Lục Lâm nghe Vương thị gào, cũng không tỏ thái độ gì.

Lí chính ý vị thâm trường nhìn Lục Lâm, nói: "A Lâm, tuy rằng ngươi ở rể cho Trần Tiểu Mễ, nhưng tốt xấu cũng là người Lục gia."

Lục Lâm liếc mắt nhìn Lí Chính, nói: "Trương đại bá nói phải, trước kia ta bị bệnh, trong nhà còn tốn một lượng bạc chữa bệnh cho ta, suy cho cùng cũng là luyến tiếc ta."

Thôn dân nhìn Lục Lâm, thầm nghĩ: Lục Lâm đúng là quá thật thành, xem bệnh chỉ tốn một lượng, bán hắn đi lại được đến mười lượng đâu, nếu không phải vì số bạc kia, Lục gia sao có thể vì Lục Lâm mời đại phu a!

Lí Chính đanh mặt, lạnh lùng nhìn Lục Lâm, nói: "Ngươi biết là tốt rồi."

Lí chính sai người Vương thị mang đi, còn mấy người đến xem náo nhiệt thì sợ Trần Tiểu Mễ về biết được, cũng sôi nổi tan.

Chuyện Vương thị đến Trần gia trộm đồ bị tiểu hài tử Trần gia đánh, rất nhanh là truyền khắp thôn.

Vương thị trở lại Lục gia, bị Lục lão gia tử tán một cái tát.

Vương thị ở nhà kiêu ngạo ngang ngược, bất ngờ bị đánh một cái tát, lập tức tức giận không thôi.

Mặc kệ Vương thị giải thích là không trộm tiền ra sao, người trong nhà đều không tin bà ta.

Trần Tiểu Mễ bán rượu ở trên trấn, bán được nhiều bạc một chút, rất nhiều người trong thôn đều biết, Vương thị cũng biết.

Thang thị không ít lần nghe lão thái thái quở trách hắn, thời điểm Trần Tiểu Mễ nói mười lượng bạc, hẳn là nên mặt cả một chút, tốt xấu cũng phải nói đến mười lăm lượng, bởi nguyên nhân này, Thang thị cảm thấy lão thái thái thấy tiền là sáng mắt, rất có khả năng mượn gió bẻ măng.