Trần Tiểu Thái tràn đầy cẩn trọng gặm hồ lô ngào đường, "Đại ca, ngươi phát tài sao?"
Trần Tiểu Thái ngậm một quả ở trong miệng, từ từ thưởng thức hương vị ngọt ngào này. Hồ lô ngào đường có chút mắc, chỉ có lúc đại ca kiếm được số tiền lớn, mới có thể mua ăn, trước kia đại ca đánh được lão hổ, liền mua cho nó và đệ đệ ăn. Trần Tiểu Mễ cười cười, nói: "Là phát một cái tài nhỏ." Trần Tiểu Thái có chút vui sướng hỏi: "Thịt heo trong thành tăng giá sao?" Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Cũng không sai biệt lắm." Trần Tiểu Mễ tính toán, tốn mười lượng mua Lục Lâm vào cửa, đỡ tốn ba lượng tiền thuế, hạt châu này bán được sáu lượng bạc, chỉ còn chênh lệch có một lượng nữa. Dù sao Lục Lâm cũng là người trưởng thành có thể làm việc được, sau khi gia hỏa này vào cửa, thức ăn trong nhà được cải thiện không ít, cuộc sống cũng đỡ hơn, hẳn là còn có kiếm được nữa. Phát hiện còn có thể kiếm được nữa, Trần Tiểu Mễ không khỏi có chút vui sướng đến phát điên. Trần Tiểu Thái nhìn Trần Tiểu Mễ tươi cười, cũng theo đó mà cao hứng. Sau khi phụ thân qua đời, Trần Tiểu Thái rất ít khi nhìn thấy Trần Tiểu Mễ cười. Thôn dân đều nói đại ca thô lỗ, không có bộ dáng mà ca nhi nên có, Trần Tiểu Thái lại cảm thấy đại ca cực kỳ đẹp. "Đại ca, ngươi cũng ăn đi." Một xâu hồ lô ngào đường có bốn quả sơn tra, Trần Tiểu Thái ăn một quả, rồi đưa cho Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ cũng không từ chối, gặm một quả, vẻ mặt hai huynh đệ đều thỏa mãn. Lục Lâm nhìn vẻ mặt say mê của Trần Tiểu Mễ và Trần Tiểu Thái, thầm nghĩ: Vật tư ở cổ đại vẫn là quá ít, nên hồ lô ngào đường mới được hoan nghênh như vậy, hình như quầy bán quà vặt kia của hắn còn có một ít mứt táo và táo đỏ. Có tiền, Trần Tiểu Mễ cũng không vội vàng săn thú. Trần Tiểu Mễ mua một ít gạch ngói, tính toán sửa chữa phòng ở một chút, mùa đông ở gần sông sẽ rất phiền toái. "Tiểu Mễ, chúng ta xây một cái giường đất nhé?" Lục Lâm hỏi. Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, có chút khó hiểu hỏi: "Giường đất là cái gì?" Lục Lâm nghĩ nghĩ, nói: "Giường đất chính là dùng đất hoặc gạch xây thành giường, mùa đông, đốt củi lửa ở bên dưới, nằm ở trên ngủ sẽ rất ấm áp, thân thể cũng không dễ sinh bệnh." Nghe được thân thể không dễ sinh bệnh, Trần Tiểu Mễ không khỏi có chút động tâm, thân thể Trần Tiểu Mạch rất kém, mùa đông tới sẽ rất dễ thụ hàn, một khi sinh bệnh vào mùa đông, cũng rất khó mời đại phu. Mùa thu năm nay tới có chút sớm, Trần Tiểu Mễ cân nhắc mùa đông sẽ có khả năng lạnh hơn một chút. "Sao ngươi lại biết thứ này?" Trần Tiểu Mễ hỏi. "Trên sách nói, ta nhìn lén sách của đường ca nên biết được." Lục Lâm nói. Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Thì ra là thế." Người đọc sách ở thời đại này, rất được người khác tôn kính, tuy rằng Lục Trình Ngọc của Lục gia chỉ là một đồng sinh lang, nhưng cũng đã cực kỳ có mặt mũi, nhà nào làm hỉ sự trong thôn, đều sẽ mời Lục Trình Ngọc, nhiều thêm một đồng sinh lang, chủ nhà cũng sẽ nhiều hơn vài phần mặt mũi. "Lục gia cũng không có giường đất a." Trần Tiểu Mễ có chút khó hiểu nói. Lục Lâm cười cười, nói: "Đường ca ta chỉ nghĩ lên cao làm quan, mấy thứ như này hắn sẽ không thèm để ý." Trần Tiểu Mễ ngẫm lại, cũng cảm thấy đúng thật là vậy, "Vậy ngươi biết giường đất xây thế nào không, ta hỗ trợ ngươi." Lục Lâm nghe Trần Tiểu Mễ đồng ý, trong lòng có chút cao hứng, bàn tính trong lòng bắt đầu lạch cạch lạch cạch tính toán. Lục Lâm vẫn rất thích Trần Tiểu Mễ, cân nhắc khi nào, có thể gia tăng một chút tình cảm, giường Trần gia rách tung toé, hơn nữa còn rất nhỏ, Lục Lâm đã sớm nhìn không vừa mắt. Lục Lâm tính xây giường đất lớn hơn một chút, rộng hơn một chút, đến lúc đó, bốn người ngủ trên một cái giường, cũng có thể ngủ đến mùa hạ, hắn cũng có thể lên giường ngủ. Nếu hắn có thể lên giường, hắn liền đuổi Trần Tiểu Thái cùng Trần Tiểu Mạch qua một bên, gắn thêm cái mành. Trần gia bận rộn đến khí thế ngất trời, Lục gia bên kia thì không dễ chịu lắm. Lần trước Lục Lâm cự tuyệt hỗ trợ Lục gia, Lục lão thái liền hậm hực thật lâu, nói Lục Lâm là kẻ vong ân phụ nghĩa, nói không chừng sẽ bị sói trong núi ăn luôn. Lại không nghĩ tới Lục Lâm không những không bị sói ăn, bên Trần gia kia còn gióng trống khua chiêng sửa nhà. Lúc trước, Trần Tiểu Mễ từ trong thành trở về còn mang theo một cái sọt lớn, thôn dân ai cũng thấy được. Thôn dân suy đoán Trần Tiểu Mễ lại dựa vào săn thú mà kiếm được không ít tiền, đối Trần Tiểu Mễ hâm mộ không thôi. Thang thị, đại bá mẫu của Lục Lâm, biết cuộc sống của nhà Trần Tiểu Mễ không tồi, không khỏi có chút tiếc nuối, biết vậy trước kia đòi thêm chút sính lễ. Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ tốn thời gian hai ngày, cuối cùng cũng xây xong giường đất, bởi vì hai người đều mới làm lần đầu, nên giường có chút thô ráp, thế nhưng khi chân chính nằm lên lại phi thường thoải mái. Mùa thu vào đêm đã có chút lạnh, buổi tối Trần Tiểu Mễ thử đốt ít củi dưới giường đất, phát hiện khi nằm lên ấm áp dào dạt, cực kì thoải mái, như thế nào cũng không dám tin, trên đời này cư nhiên lại có thứ tốt như vậy. Trần Tiểu Mễ bỗng nhiên có vài phần khâm phục đối với hán tử mình mới cưới vào cửa. Trần Tiểu Mễ cảm thấy hình như Lục Lâm phi thường thông minh, cũng không hiểu, tại sao Lục gia lại đưa một hán tử thông minh như vậy qua ở rể cho y, Trần Tiểu Mễ nghĩ lại, cảm thấy hình như trước kia Lục Lâm cũng không có thông minh là mấy, sau khi rơi xuống sông, mới thông minh hơn một chút. Sau khi sửa xong phòng ở, trên tay Trần Tiểu Mễ chỉ còn lại sáu lượng bạc, bao gồm cả bạc trước kia tiết kiệm được. Sáu lượng bạc hẳn là cũng đủ mua một chút thức ăn để qua mùa đông, nhưng nếu muốn có thêm một chút gì đó để sống dễ chịu hơn, thì lại có chút miễn cưỡng. Trần Tiểu Mễ cảm thấy vẫn là nên kiếm nhiều tiền một chút, sau này có ôm đau bệnh tật gì muốn mời đại phu, cũng không quá khó khăn.