Miêu: beta-ed
“Cháu à, nho của chú đây mọc tốt lắm, kết trái vừa nhiều lại ngọt, quả cũng không nhỏ, cháu mà mua về khẳng định không thiệt Nghe nói cháu mua không ít, cứ yên tâm, khẳng định chú đây không khiến cháu thiệt, giá cả phải chăng Mảnh nho này mười lượng Cháu thấy sao?”
Vu Kháo Sơn nói, hét cái giá mà chính lão ta cũng thấy chột dạ.
Tim Vu thị nhảy mạnh, trừng lớn mắt nhìn anh mình, nghĩ ông này cũng lớn miệng gớm Mười lượng bạc? Mảnh nho này mà được mười lượng? Cũng không phải chặt làm củi hay làm lương thực dành ăn Mười lượng đấy, một hộ giàu có bao lâu mới để dành được mười lượng bạc? Mười lượng bạc có thể mua hai mẫu khá tốt Có thể mua một con trâu, mấy gian nhà ngói Có thể cho hai thằng con trai lấy vợ
Nhưng trong lòng Vu thị cũng kích động, nếu thật có thể bán cái giá mười lượng bạc, vậy anh mình đã vớ bẫm một vố, mình cũng có thể chia được một phần… (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa nghĩ thầm rằng người này tưởng mình là thằng ngu mà lừa sao? Quả nhiên là anh trai Vu thị.
Trương Tiểu Dư xị mặt nói: “Mười lượng bạc còn là giá phải chăng? Chú Vu này, chú tưởng chúng tôi coi tiền như rác đấy hả? Chúng tôi cũng chỉ là nông dân trồng trọt thôi, còn không biết mấy cây nho này giá bao nhiêu tiền sao? Nếu chú không muốn bán thì cứ nói thẳng, chúng ta lập tức đi, coi như tới nơi này đi tản bộ một vòng vậy”
Quý Hòa cười nói: “Đúng vậy.”
Quý Hòa nghĩ phu lang xị mặt thật đáng yêu mà. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vu Kháo Sơn chỉ biết bọn họ sẽ không lập tức đồng ý, cười cười nói: “Hai đứa đừng bực, chú không phải muốn lừa hai đứa, hai đứa nhìn đi, mảnh nho này phải đến hơn ba mẫu Có đến ba bốn trăm gốc ấy chứ, mỗi gốc đều kết quả rồi, một gốc cây hàng năm kết trái cây đều có thể bán được mấy chục văn, chú đây không tính giá cây nho giống, chỉ tính tiền bán nho một năm thôi, ba bốn trăm gốc nho tính ra cũng phải hơn mười lượng bạc? Chú chỉ muốn mười lượng đã là phải chăng rồi Hai đứa nói có phải không?”
Vu thị cũng cười nói: “Còn không phải sao Đã phải chăng lắm rồi Quý Hòa, Tiểu Dư, hai đứa mua cây nho cũng không ít, không phải một hai cây, cũng không phải mười hai mươi cây, mười lượng bạc nghe nhiều, kỳ thật không nhiều lắm Cũng giống như cháu thấy một ngày ăn ba cái bánh màn thầu không nhiều, nhưng nghe một nghìn cái lại thấy hoảng, phần đấy ăn cả một năm cơ Hai đứa nghĩ coi cũng có lý lắm chứ? Lại nói, hai đứa muốn mua nhiều nho như vậy để trồng trong thôn trang, vậy nhất định là không thiếu tí tiền này, nhanh chóng lo xong chuyện mới là quan trọng nhất ”
Lời cuối của Vu thị là muốn khuyên Quý Hòa đừng tiết kiệm tiền thay Nghiêm gia, Nghiêm gia không kém chút bạc đó, bọn họ chỉ thấy Quý Hòa làm việc không nhanh sẽ thấy không vui. Bà ta nghĩ Quý Hòa vì lấy lòng Nghiêm viên ngoại, nói không chừng sẽ không so đo mấy đồng bạc này.
Quý Hòa thật sự lười cùng bọn họ lôi thôi dài dòng, vươn ra ba ngón tay, nói: “Mười văn một gốc, có bán hay không? Không bán chúng tôi đi.”
“Mười văn tiền?” Vu thị thét chói tai, “Quý Hòa sao mày không đi cướp đi? Mày chạy đi đâu mua một gốc cây nho có thể kết quả với giá mười văn tiền hả? Nhà người khác bán môt gốc nho cũng được mấy chục văn mấy trăm văn, mày thì ngược lại, mười văn tiền đã muốn mua? Không bằng nằm mơ thì nhanh hơn đấy”
Vu Kháo Sơn cũng không nể mặt nói: “Hai cháu này, hai đứa ngẫm lại đi, chỗ khác không ai giống chú trồng một lúc ra nhiều cây nho đã kết quả đâu. Chú đây ra giá đã phải chăng lắm rồi.”
Quý Hòa xả khóe miệng mỉm cười, nói: “Hai người không bán thì tôi đi. Tôi chỉ trả được giá này thôi.”
Hai anh em Vu gia rối rắm, mày Vu Kháo Sơn nhăn đến độ có thể kẹp chết ruồi, Vu thị nhỏ giọng khuyên Quý Hòa tăng thêm giá, bọn họ cũng có thể hạ thấp giá xuống.
Trương Tiểu Dư tiếp tục xị mặt nói: “Chúng tôi không làm loại chuyện này đâu, thím Hoa, chúng tôi nển mặt các người mới đến nơi này nhìn xem. Các người ngẫm lại đi, chúng tôi đến chỗ nào chả mua được đủ số nho, các người có bán hay không thì nói luôn đi.”
Lời này chọc trúng chỗ đau của hai anh em, quả thật, cây nho không dễ bán, mà người trong thôn bắt họ quyết định, bọn họ mà còn không xử lý nho thì đến lúc đó sẽ tiện lợi cho người trong thôn
“Có thể tăng giá hay không? Mười văn tiền quá ít”
“Không ít, thời tiết hiện tại trồng nho không dễ sống, không chừng đến lúc đó chết nhiều, mười văn tiền coi như trôi sông ấy chứ.”
Trương Tiểu Dư vừa nói vừa mím miệng bặm môi, làm ra vẻ đau lòng, tuy rằng cậu biết Quý Hòa trồng gì sống đó nhưng vẫn có chút lo lắng, cũng không phải lo lắng không có tiền, mà lo lắng ảnh hưởng tới việc Quý Hòa ủ rượu, Quý Hòa rất coi trọng chuyện này.
Vu Kháo Sơn càng nhăn chặt lông mày, Trương Tiểu Dư nói đúng, bứng cây nho trồng nơi khác đã không dễ sống, còn trong thời tiết này nữa lại càng khó sống, dù có sống thì năm nay kết quả cũng không biết nhiều ít bao nhiều. Thôi, cứ bán đi vậy, so với thôn trưởng ra giá đã cao hơn nhiều, lại có thể đỡ tức
“Thôi Cứ theo giá hai đứa nói, bán”
Nói lời này, Vu Kháo Sơn cũng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm rằng mình mua bán không mất vốn, lúc trước nho giống đều không mất tiền, dù có mất ít công tưới nước thì kiếm được mấy lượng cũng coi như khá tốt Tuy rằng vài mẫu đất núi xuống dốc, nhưng kiếm thêm chút bạc nữa cũng có thể mua một mẫu mà. Nghĩ như thế lại càng không thấy thiệt.
Vu thị có chút thất vọng, nhưng Quý Hòa lại khen chồng bà ta trước mặt anh trai, Vu Kháo Sơn cũng nói thẳng lần này may nhờ bọn họ, trong lòng bà ta cũng thấy vui, nghĩ tuy rằng không kiếm được một vố lớn nhưng khiến anh trai vui vẻ, nhớ được chỗ tốt của vợ chồng bà ta là được rồi
Nhìn anh em hai người ở nơi đó anh cảm ơn em em khiêm tốn, Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư liếc nhìn nhau một cái, hé miệng cười, nghĩ hy vọng về sau bọn họ biết nho có thể ủ rượu mà vẫn bảo trì tâm tính vui vẻ như thế là được.
Quý Hòa cùng Vu Kháo Sơn nói chắc, bảo buổi chiều liền mang người đến lấy nho, lúc đó tính gốc trả tiền.
Vu thị không cùng Quý Hòa về thôn, bà ta về nhà mẹ đẻ một chuyến, làm được chuyện tốt như vậy, tự nhiên phải ở lại nhà mẹ đẻ để được khoản đãi, còn có Quý Hòa buổi chiều mới trả tiền nên bà ta phải chờ tới khi đó, nói không chừng còn có thể mò chút tiền tới tay, bây giờ trở về đi thì cái gì cũng không có.
Trở lại thôn, Quý Hòa cùng mấy người Quý Đại Phát nói chuyện này, thương lượng xem làm sao vận chuyển đống cây nho vào trong thôn trang, hiện tại đã là mùa hè, những cây nho đó lại sống lâu năm, rễ mọc sâu dây leo nhiều, một gốc đã khó dời chứ nói chi cả trăm gốc, đây chính là một công trình lớn
Hai người Quý Đại Phát cùng Điền Đại Cường ra mặt, vào trong thôn mượn trâu với xe, trong đó một con trâu của nhà trưởng thôn, thôn trưởng Lâm Vĩnh Tân cũng biết chuyện này, rất sung sướng cho mượn.
“Dùng xe la được không? Bảo cha A Tuấn đánh xe sang cho hai người”
Trong nhà Quý Tuấn có xe la, tuy rằng cuộc sống không tệ, nhưng bình thường cũng dùng xe này cho người ta thuê kiếm chút tiền, quan trọng nhất là Lâm Vĩnh Tân nghĩ Quý Tuấn ngày trước đẩy Quý Hòa rơi vào trong sông, khiến quan hệ hai nhà căng thẳng, có thể đi lại nhiều hơn cũng là chuyện tốt, huống chi còn là làm việc cho thôn trang bên kia sông, đây chính là thôn trang của Nghiêm phủ.
Quý Đại Phát đối với Quý Tuấn kỳ thật không có quá nhiều bất mãn, ông cũng biết Quý Tuấn không phải người xấu, lúc trước hẳn là không cố ý đẩy Quý Hòa rơi xuống sông, lại là người cùng thôn, có dây mơ rễ má. Mấy ngày nay, Quý Hòa từ khi rơi vào sông đổi tính, những bất mãn trong lòng ông cũng dần tan. Cho nên nghe Lâm Vĩnh Tân nhắc tới, cũng không cự tuyệt, nghĩ càng nhiều xe thì càng sớm chở được nho về mới là chuyện hơn
Cha Quý Tuấn Quý Đại Sinh vừa nghe gọi ông đi làm việc, Lâm Vĩnh Tân vừa nói liền lập tức đáp ứng, đánh xe la ra cửa.
Quý Tiếu bĩu môi nói: “Cái thằng Quý Hòa kia may thật đấy, đu được lên Nghiêm gia, hiện tại còn kiếm chác được từ trong tay Nghiêm viên ngoại, em đây còn chưa được nhìn cái thôn trang kia nó như thế nào, thằng đấy thì lại được Anh, về sau anh mang em đi xem thôn trang kia được không? Dựa vào cái gì bọn họ đều được đi mà em không được đi?”
Quý Tuấn cười nói: “Chờ có cơ hội.”
Trương Lan lập tức cười nói: “Anh họ, vậy đến lúc đó cũng mang em theo nhé, em cũng muốn xem”
Quý Tuấn cười cười, không nói gì.
Quý Tiếu đẩy Trương Lan nói: “Tao khát, mày đi giúp tao rót chén nước đi, thêm đường vào nữa”
“Được, em đi ngay” Trương Lan cười nói, nhanh chóng đi lấy nước, chỉ quay người mà nụ cười trên mặt liền phai nhạt, nghĩ thầm rằng uống uống uống, cũng không sợ sặc chết Cái gì cũng không làm, chỉ biết mở mồm sai bảo, tương lai gả cho người ta xem mày bị nhà chồng ghét bỏ ra sao Còn có anh Quý Tuấn nữa, rõ ràng mình cũng là em anh ấy, nhìn Quý Tiếu sai bảo mình cũng không quan tâm gì, mẹ còn bắt mình dựa vào ổng, có thể sao?
Quý Tuấn lại dịu hòa mà cùng Quý Tiếu nói vài câu, trở về phòng, nghe nói bệnh Quý Thanh đã khỏi, vậy sang năm hẳn cũng đi thi tú tài, cho dù người ta có bị bệnh nhiều năm thì cũng không thể khinh thường. Quý Tuấn nghĩ nếu như mình khỏe mạnh lại bị một người ốm yếu nhiều năm áp chế, thật quá mất mặt, cho nên hắn ta nhất định phải thêm cố gắng, không thể để Quý Thanh thắng mình được
Tổng cộng ba trăm hai mươi sáu cây nho, một gốc mười văn tiền, tổng cộng là ba nghìn hai trăm sáu mươi văn tiền, mặt khác còn có hai gốc cây dâu mọc quả không tồi, Quý Hòa liền cho cho Vu Kháo Sơn số tròn, ba nghìn năm trăm văn tiền, đương nhiên không phải chỉ trả toàn tiền đồng, cả bạc cả tiền đồng.
Vu Kháo Sơn cầm tiền mà sung sướng, hộ nông dân bình thường đều dùng tiền đồng, có thể nhìn thấy bạc đã thấy là đồng tiền lớn, hiện tại lập tức liền vào tay ba lượng bạc Vu thị ở bên cạnh nói vài câu dễ nghe, Vu Kháo Sơn cũng không để ý vợ mình trợn mắt, nhét một khối vụn vào tay Vu thị, Vu thị lập tức mặt mày hớn hở, nói với chị dâu nhất định sẽ dốc sức khuyên bảo Trương Lệ Nương trong thôn, lấy về làm vợ cho cháu trai, lúc này bà chị dâu mới lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Bên cạnh vừa lúc có người nghe nói như thế, coi như chuyện cười. Trương Tiểu Dư cùng Quý Hòa cũng nghe được, Trương Tiểu Dư biết điều đó là không có khả năng. Trương Lệ Nương là hy vọng duy nhất của Trương gia hiện tại, Trương gia sẽ không gả cô cho Vu gia. Quý Hòa cũng cảm thấy thế, hắn cảm thấy Trương Lệ Nương tình nguyện đi làm vợ lẽ cũng sẽ không gả cho gia đình nông gia tầm thường. Cô gái kia con mắt rất cao, nông hộ có thể khiến cô ta coi trọng cũng chỉ người có tiền đồ như Quý Tuấn thôi.
Mấy cây nho kia quả thật khó lo liệu, một buổi chiều căn bản không làm xong, ngày hôm sau lại quay lại làm tiếp mới xong, lúc bọn họ vận chuyển, cũng có người ở thôn trang nhận hàng, dựng giàn cho chúng, thẳng đến khi trời tối đen mới thu thập hết thảy xong xuôi.