Miêu: beta-ed
Người nhà Đào Hồng đến, chỉ có cha mẹ cô ta, còn có một anh trai, một em trai, không có thêm người ngoài. Bốn người vừa vào cửa đã không bày vẻ mặt đẹp trừng người trong sân, quét mắt tới lui mấy người trẻ tuổi đang đứng, nếu ánh mắt mà hóa thành dao thì mấy thanh niên này đã bị cạo đi mấy cân thịt
Vừa thấy ánh mắt này của bọn họ, người trong sân sao còn không rõ, nghĩ nhà này xem ra đã biết Đào Hồng xảy ra chuyện, đây là tức giận định tìm người tính sổ đây mà Lập tức những thanh niên kia đều lủi hết, bọn họ cũng không muốn bị người ta coi thành bại hoại sàm sỡ thiếu nữ.
“Chúng mày ai là Điền Tiến Đa Thằng khốn kiếp Mày đứng ra đây cho tao” em trai Đào Hồng nhịn không được đầu tiên, vừa thấy những người trong sân đánh giá lại người một nhà bọn họ, cảm thấy chúng như đang chê cười nhà mình, mắt vốn đỏ bừng nay còn đỏ hơn, như sắp bốc hỏa, tay cầm gậy gộc quơ quơ, gã định ngay khi cái thằng khốn nạn sàm sỡ chị gái mình mà lộ mặt thì xông qua đánh cho một trận.
Mẹ Đào Hồng cũng khó chịu, nhưng nghe thấy con trai gầm rú lập tức thấy đỡ hơn, sốt ruột mà nói: “Thằng Lượng Rống cái gì mà rống? Còn ngại chưa đủ người biết” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vốn là đã cảm thấy con gái đủ mất mặt, giờ lại gây ra cơ sự này, quả thực là trái tim bà sắp nát thành bột phấn. Mẹ Đào Hồng Liễu thị nếu không phải còn chút tình mẹ con, thật sự không muốn tới nơi này cho mất mặt, tự nhiên cũng không muốn cho con trai làm ầm ĩ lên.
Trương Lượng phẫn nộ mà nói: “Mẹ Mẹ cho là chuyện này còn giấu diếm được nữa sao? Mẹ không thấy mấy người bên ngoài sao Không thấy ánh mắt họ nhìn chúng ta sao? Đằng nào cũng mất mặt rồi, trước cứ lôi thằng khốn nạn kia ra đánh một trận rồi nói sau Dù sao thì cơn tức này con không nhịn được”
Liễu thị vừa nghe thì im, con trai nói là sự thật, bà nhịn không được lại khóc lên.
“Đừng khóc Khóc có ích lợi gì? Đã bảo gả nó đi cho sớm, giờ thì mất mặt từ bờ sông bên kia sang bờ bên này Nhìn xem về sau bà còn bênh nó nữa không” cha Đào Hồng đỡ bà, miệng lại mắng, nhưng trong lòng ông cũng hận cái tên đã sàm sỡ con gái mình, Đào Hồng trước kia có mất mặt nữa thì cũng là một cô gái trinh trắng, dựa vào diện mạo kia, bọn họ cho nhiều thêm ít đồ cưới thì có thể gả cho nhà không quá tệ, nhưng hiện tại xem xem đã xảy ra chuyện gì (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Cha Đào Hồng vừa mắng, Liễu thị khóc càng lớn tiếng.
Cha Đào Hồng chỉ có thể nói với con trai cả: “Mộc Đầu, lại đây khuyên mẹ mày đi, đừng để bả gào lên nữa”
Trương Minh khuyên nhủ: “Mẹ, đừng khóc nữa, hiện tại không phải lúc khóc, đợi về nhà mẹ muốn khóc ra sao cũng được, giờ là lúc ra mặt cho em gái mà.”
Liễu thị vừa nghe thì cố nín tiếng khóc, hỏi: “Làm sao ra mặt? Mẹ hiện tại không biết làm sao, mấy cha con nói ra mặt thế nào đi?”
Trương Lượng nói: “Trước gọi cái thằng Điền Tiến Đa ra đánh cho một trận đã”
“Đánh xong rồi thì sao?” Liễu thị hỏi, trong lòng bà cũng hận người này, nghĩ con gái mình xem như bị hủy trong tay kẻ này, bà cũng hận không thể lấy đao chém gã, nhưng chỉ đánh không thì làm được gì? Bà quan tâm nhất vẫn là tương lai của con gái, cũng chẳng quan tâm lắm tới Điền Tiến Đa.
Trương Lượng trừng mắt, còn làm thế nào nữa, bắt nhà kia trả tiền, lấy số tiền kia làm đồ cưới cho chị, tìm một nhà khá giả ở xa gả đi Đây là tính toán của Trương Lượng, nhưng không đợi gã nói ra, đã có người đi ra khỏi chính phòng, lẻn đến trước mặt bọn họ lớn tiếng nói chuyện, khiến gã không nói được ra miệng.
Người ra là Điền Tiến Đa, cậu ta vừa rồi đứng ở trong phòng chợt nghe thấy bên ngoài có người vừa khóc vừa ầm ĩ, vốn định đi ra, bị thím Điền túm lấy, con mình giờ mà ra chắc chắn bị đánh, thím Điền cũng không dám cho cậu ta ra. Người trong phòng cũng không cho cậu ta đi ra ngoài. Nhưng cậu ta không nhịn được, cậu ta thấy mình oan thấu trời, lên núi một cái đã gặp phải chuyện xúi quẩy như vậy, giờ có nhảy xuống sông cũng không gột hết tội. Trong lòng cậu ta hận Đào Hồng, nghĩ cô ta quả thật là một con chó điên, mình cứu cô ta lại bị cắn ngược một miếng. Hiện tại người nhà cô ta cũng luôn mồm chửi mình là đồ xấu xa la hét muốn đánh muốn giết, cậu ta không nhịn được cơn tức này. Giằng ra khỏi tay thím Điền, cậu ta xông tới, giận trừng người nhà họ Trương.
“Tôi nói cho các người biết Tôi chả làm gì cô ta hết, lúc tôi đến thì cô ta đang nằm ngã trên mặt đất, tôi tốt bụng đến hỏi han lại bị cô ta quấn lên, còn nói tôi sàm sỡ cô ta… Coi tôi là loại người gì đây, tưởng tôi đây không lấy được vợ sao? Tôi Điền Tiến Đa giờ thề độc với trời, tôi mà sàm sỡ con gái nhà các người thì sẽ bị sấm sét đánh xuống chết không được tử tế”
Điền Tiến Đa trừng mắt quát lớn.
Người Trương gia đều bị Điền Tiến Đa thề mà giật mình, nhưng kịp phản ứng cậu ta chính là Điền Tiến Đa, là kẻ hại Đào Hồng, tất cả đều trừng lại.
Trương Lượng hừ nói: “Thề độc ai chẳng biết? Trương lão thôn tao đi thề độc cả đời, cứ nói là đi ăn trộm thì bị hỏng tay, nhưng cái tay của lão có sao đâu Họ Điền, tao thấy mày cũng ra hình ra dạng lắm, sao đã làm lại không dám nhận? Thật muốn tao đánh mới thừa nhận sao?”
Điền Tiến Đa giận, lớn tiếng nói: “Tôi đã nói là không phải tôi làm rồi cơ mà”
Thím Điền cũng nói: “Con tôi nói không phải khẳng định là không phải nó làm, các người cũng thấy rồi, con tôi lớn lên trông như thế này cũng đâu phải là không ấy được vợ, sao có thể làm ra cái chuyện không đức hạnh như vậy chứ? Thật là con gái nhà các người nhận sai người rồi”
Liễu thị vừa nghe lời này đã muốn choáng, bà ta nghĩ đây rốt cuộc là làm sao, sao ồn ào một hồi lại thành con gái bà ta nhận sai người? Nói đến cùng là ngay cả kẻ xấu là ai cũng chưa bắt được? Thế thì phải làm sao
Trương Minh cao thấp đánh giá Điền Tiến Đa, nghĩ tên này lớn lên trông cũng được, quan trọng nhất là ánh mắt sáng ngời, trông không giống người làm chuyện đuối lý, lại nhìn cậu ta cùng người nhà ăn mặc cũng giống nhà khá giả. Người như vậy đã sàm sỡ em gái gã sao? Nhưng nhìn người không thể nhìn tướng mạo, gã cũng không dám khẳng định. Quan trọng nhất là, hiện tại em gái gã bị người khác chiếm lời, có người chịu trách nhiệm là tốt nhất, cho nên không thể dễ dàng để cho tên Điền Tiến Đa này chạy
Trương Minh nói: “Em gái tao lớn lên cũng xinh xắn, lúc ấy nó là gặp rủi ro, nhất định là vừa bất lực vừa đáng thương, có người muốn nhân cơ hội làm chuyện xấu cũng không phải không có khả năng. Cho nên mày nói chả có ích gì Mày nói là người khác làm, sao lại có người nhìn thấy mày Mày đừng hòng chối cãi”
“Trương Xung Lang Cậu nói, có phải cậu nhìn thấy tên này sàm sỡ con gái tôi không” cha Đào Hồng lúc này lôi ra một người từ đằng sau lưng, đúng là Trương Xung Lang.
Trương Xung Lang đi báo tin cho người nhà Đào Hồng xong đã định chạy lấy người, nhưng bị người Trương gia bắt theo qua, gã liền biết hôm nay mình nhất định phải làm nhân chứng. Gã hơi sợ Điền Tiến Đa, từng bị Điền Tiến Đa đánh cho, cũng bởi vì bị đánh nên mới hận cậu ta, lúc đó nhìn thấy tình cảnh Điền Tiến Đa bị Đào Hồng túm lấy gã làm ầm lên, lại ầm ĩ vào tận trong thôn, cuối cùng còn đi truyền tin cho gia đình Đào Hồng, chính là muốn cho Điền Tiến Đa phải gặp xui. Nhưng Điền Tiến Đa xui thì gã vẫn sợ cậu ta. Chỉ là chuyện đã tới trước mắt, muốn trốn cũng không xong, chỉ có thể đối mặt với Điền Tiến Đa.
Trương Xung Lang nói: “Tôi nhìn thấy, rất nhiều người cũng thấy.”
Điền Tiến Đa cắn răng nhìn Trương Trùng Lang, độc ác lên tiếng: “Giỏi Giỏi Trương Xung Lang, về sau tao với mày thề không đội trời chung”
Trương Xung Lang lớn tiếng nói: “Tao chỉ là ăn ngay nói thật, mày hận tao làm gì? Trưởng thôn, chú thấy chưa, họ Điền nó hận cháu rồi, về sau nó mà muốn đánh cháu thì chú phải làm chứng cho cháu đấy”
Lâm Vĩnh Tân phiền chán mà liếc gã một cái nói: “Thôi đi Đừng làm ầm lên”
Lâm Vĩnh Tân nghĩ nếu không phải Trương Xung Lang thì việc này cũng không ầm ĩ tới vậy, thật là thành sự không được bại sự có thừa
Liễu thị nói: “Tôi muốn thấy con gái tôi, tôi phải hỏi nó xem sao”
Trương Ngọc Nga nhìn đương gia nhà mình, Lâm Vĩnh Tân nói: “Trước đừng đứng trong sân, chúng ta vào nhà hãy nói. Chờ nói xong, các người hãy đi xem con gái.”
Liễu thị lo lắng mà nói: “Sao lại không cho tôi thấy con gái tôi trước? Nó không làm sao chứ?”
Trương Ngọc Nga nói: “Bà chị này, chị cứ yên tâm, con gái chị không làm sao hết. Chỉ là cô ấy mới vừa nói chuyện với chúng tôi, giờ chúng ta nói chuyện trước đã, sau sẽ mang mọi người đi gặp cô ấy.”
Trương Ngọc Nga nghĩ thầm rằng không thể để cho các người gặp con gái bây giờ được, nếu gặp nhau lại đưa ý tưởng mới thì làm sao? Ý nghĩ của cô gái kia đã đủ khiến người ta mở mang tầm mắt, ai biết trong bụng cái nhà này còn ý nghĩ xấu xa gì không Hiện tại việc có quan hệ tới thanh danh cả thôn, bà cũng đang phiền lòng đây
Người Trương gia liếc nhau, nghĩ nha đầu Đào Hồng kia đã nói những gì? Nghĩ đến những hành vi trước đó của cô ta, lại nhìn vẻ mặt Trương Ngọc Nga sau khi nói xong mấy lời này, cả nhà họ Trương lại thấy thấp thỏm, cứ cảm thấy nhất định Đào Hồng đã nói điều gì khó lường
Chờ vào phòng, Lâm Vĩnh Tân liền chuyện Đào Hồng nói muốn tiền ra: “Con gái nhà các người nói có tiền là sẽ viết chứng từ chứng minh con trai Điền gia không liên quan tới chuyện ầm ĩ kia, tôi cảm thấy con trai Điền gia không nói dối, quả thật cậu ta không phải người hay đi gây họa. Các người nói đi? Ông anh Đức Toàn?”
Cái mặt của cha Đào Hồng Trương Đức Toàn đỏ bừng lên, trong lòng ông ta mắng Đào Hồng xa xả, nghĩ cái con ranh không biết xấu hổ chết tiệt kia, xảy ra chuyện này còn dày mặt đòi tiền Muốn tiền làm gì? Khẳng định không phải đi mua quan tài tự sát mà là muốn chạy đi tìm cái thằng trời đánh kia Thật sự là tức chết ông rồi
Người Trương gia cũng không phải kẻ ngốc, cũng suy nghĩ cẩn thận rồi thấy xấu hổ.
Trương Minh lúc này cũng bắt đầu tin tưởng Điền Tiến Đa có thể là bị oan, nhưng gã vẫn mạnh miệng nói: “Em gái tôi muốn tiền không thể chứng minh được Điền Tiến Đa không phải người kia Chỉ có thể nói là em gái tôi không thích hắn, muốn chạy khỏi nơi này.”
Trương Lượng thì không nói gì, gã còn đang nghĩ nếu không phải Điền Tiến Đa thì rốt cuộc là ai? Để gã biết thì nhất định sẽ khiến tên đó sống không bằng chết
Liễu thị nói: “Tôi đi xem con gái hỏi han nó một chút, xem rốt cuộc có phải họ Điền này làm hay không”
Trương Đức Toàn cũng bảo Liễu thị đi hỏi thăm, lúc này ông ta thật sự ngóng trông người kia là Điền Tiến Đa, giờ mà còn đổi thành người khác chẳng phải càng thêm mất mặt?
Trương Minh đỡ Liễu thị, chờ sau khi đi ra ngoài, gã tìm cơ hội nói nhỏ bên tai Liễu thị. Liễu thị run lên một chập, liếc mắt nhìn con trai một cái, sau đó nặng nề gật đầu.