Miêu: beta-ed
Ngày hôm sau Trương Tiểu Dư vừa tỉnh đã thấy trời sáng rồi, nghĩ đến bản thân mình đêm qua, mặt của cậu hơi hồng, ngồi xuống cảm thấy thắt lưng có hơi xót, hạ thân cũng có chút không được tự nhiên, mặt càng đỏ hơn, muốn chui vào chăn không gặp người nữa, nhưng rồi vẫn cắn môi dưới mặc quần áo xuống giường, muốn nhìn xem Quý Hòa đang làm cái gì.
Quý Hòa đang ở trong phòng bếp nấu cơm, hai con cún đảo quanh bên chân hắn, miệng cứ phát ra tiếng kêu vừa lo lắng vừa lấy lòng, Quý Hòa nói với bọn nó: “Hai đứa không cần gấp, chờ tao làm xong thì sẽ cho bọn mày ăn, không thiếu cơm cho bọn mày đâu, nhưng phần lớn phải để cho phu lang tao, đêm qua em ấy mệt nhọc, phải bồi bổ thật nhiều, hai đứa không được làm ồn tới em ấy, nếu không về sau hai đứa mỗi ngày chỉ cho ăn cỏ gặm vỏ cây, không cho hai đứa nửa miếng thịt vụn luôn.”
Trương Tiểu Dư nghe vừa thẹn thùng vừa buồn cười, nhìn người thanh niên kia nấu cơm cho mình, nghĩ cả đời này có được một người yêu thương mình như vậy, thật sự là trời cao rủ lòng thương.
Quý Hòa nghe được động tĩnh vừa quay đầu lại, mỉm cười với Trương Tiểu Dư, dịu dàng mà nói: “Dậy rồi? Canh cá sắp xong, em về giường nằm lại đi, chốc nữa anh múc cho em.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Tiểu Dư ngửi mùi thật thơm, cũng thấy đói bụng, đi qua nói: “Để em làm tiếp.”
Quý Hòa khoát tay nói: “Không cần, em đi nghỉ ngơi, sắp xong ngay đây, em cầm chén bát vào đi.”
Trương Tiểu Dư vừa nghe, liền đi lấy bát đũa trong chạn, quay người lại chỉ thấy Quý Hòa từ trong nồi lấy ra bánh màn thầu, đặt trong ở trong bát gốm đen.
Bữa sáng nhà Quý Hòa chính là canh cá thêm bánh màn thầu, canh cá thơm ngào ngạt, bánh màn thầu bột gạo pha bột bắp, so với cả thôn mà nói đã khá tốt. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vốn Trương Tiểu Dư còn cảm thấy ăn tốt như vậy có chút bại gia, cho rằng chỉ cần ăn no là được, không cần ăn ngon tới vậy, một cái bánh màn thầu này đổi được ba cái bánh bột ngô, nhưng rồi ăn cũng quen.
Hai người mỗi ngày bổ như vậy, thân thể khí sắc càng ngày càng tốt, vốn dáng người gầy gò đã trông vẫn thon dài nhưng rõ ràng có thể cảm thấy nhiều hơn chút thịt, tóc cũng không khô héo như xưa, màu da cũng không vàng nhợt nhạt mà hồng nhuận lên, sức lực cũng lớn hơn trước.
Trương Tiểu Dư nghĩ hai người thân thể khỏe mạnh, về sau có thể càng thêm cố gắng kiếm tiền, chứ không thì miệng ăn núi lở, cho nên ăn nhiều khỏe nhiều, còn không ngừng xới cơm chan canh cho Quý Hòa, càng không quên hai con cún.
Hai con cún đến nhà Quý Hòa cũng là chuột sa chĩnh gạo, ăn đến tròn vo mập mạp, màu lông tỏa sáng, bốn chân ngắn ngủn khỏe mạnh, trông kháu khỉnh đáng yêu biết bao, cũng phá lệ thông minh.
“Hai đứa cũng không sợ vỡ bụng, không cho ăn nữa, đi ra ngoài chơi đi, không cho chạy ra khỏi cổng.”
Quý Hòa đem cái chân cún Tôm đang chơi xấu bám lên chân hắn thả xuống, cún con như quả bóng lăn một vòng trên đất, choáng váng ngồi một lúc, lại chạy tới, hai con mắt tròn vo nhìn Quý Hòa. khóe miệng Quý Hòa khẽ nhếch, giơ cái bát không cho nó nhìn.
“Thật không có, mau đi chơi đi. Cua, mày cũng đừng chơi xấu.”
Cún Cua đang dùng đầu cọ chân Trương Tiểu Dư nghe được Quý Hòa gọi tên nó, nhìn lại cái bát trống trơn, ngốc ngốc mà chạy đến bên người anh em mình, dùng đầu đẩy nó, cún Tôm bị đẩy ngã sang một bên, đứng lên cắn một miếng vào cún Cua, hai con cún lập tức lăn vào với nhau như hai quả bóng.
Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư cũng mặc chúng nó, tiếp tục ăn cơm, vừa ăn cơm vừa nói chuyện, thương lượng trước đi xem ruộng nhà mình, sau đó sang xem thôn trang đối diện sông.
Ruộng đã được Nghiêm gia an bài người làm xong, trong ruộng nước xanh mượt một mảnh, nhìn là biết mạ tốt hơn mạ nhà người khác, cao hơn một đoạn, cũng xanh non hơn nhiều.
“Quý Hòa, ông về rồi đấy à” Tráng Tử chào hỏi với Quý Hòa, đằng sau đi theo cha gã Trần Phúc.
“Ngày hôm qua đã về, qua xem ruộng thế nào.” Quý Hòa cười nói, lại chào hỏi với Trần Phúc.
Trần Phúc cười nói: “Quý Hòa à, ngày hôm qua cháu được xe ngựa Nghiêm gia đưa về, chắc là chuyện làm tốt rồi hả, thật không nghĩ tới thằng nhóc cháu cón có bản lĩnh này, về sau nhớ kéo cả Tráng Tử nhà chú nhé. Nó được cái thành thật lắm, cháu đối tốt với nó, nó sẽ không quên đâu. Về sau hai đứa phải giúp đỡ nhau mới không bị người ta bắt nạt.”
Tráng Tử nói với cha mình: “Cha, còn cần cha phải nói sao, Quý Hòa là người tốt lắm mà.”
Trần Phúc liếc xéo con mình một cái, trong lòng nghĩ thằng con ngu ngốc, ông nói như vậy chẳng phải là muốn Quý Hòa dạy nó bản lĩnh trồng hoa trồng trọt hay sao. Ông mà không nói, Quý Hòa dù có tốt đến đâu cũng sẽ không đem biện pháp kiếm tiền chủ động dạy cho người khác. Hiện tại chính miệng ông nhắc tới, nói không chừng Quý Hòa cảm thấy ông nói có lý, liền sẽ suy nghĩ một chút. Ông cũng không trông cậy con trai học hết được bản lĩnh của Quý Hòa, chỉ cần học mấy phần là được, trồng chậu hoa đã bán được mấy lượng bạc, lương thực trong nhà có thể thêm vài đấu ông đã biết đủ
Quý Hòa cũng không phải là Tráng Tử, hắn sáng mắt sáng lòng, hiểu được ý tứ của Trần Phúc khi nói những lời kia, cũng không ghét, ai không muốn học thêm chút bản lĩnh kiếm tiền chứ. Chỉ cần không phải cướp thì đề cập tới cũng không có gì. Quan trọng nhất là hắn không ghét Tráng Tử, bản thân hắn mà có bản lĩnh trồng trọt thật sự thì cũng muốn dạy. Khổ nỗi hắn chỉ dựa vào linh tuyền, thật sự là không cách dạy dỗ, nhưng về sau có cách kiếm tiền khác, hắn cũng không để ý kéo theo vài người cùng phát tài, cho nên hắn cười nói với Trần Phúc sẽ cùng Tráng Tử đỡ đần cho nhau.
Trần Phúc vừa nghe càng vừa lòng, cười gật đầu, lại nói chuyện với Trương Tiểu Dư đứng một bên.
Bọn họ đang nói chuyện, lại có người đi tới, đúng là Quách Toàn, gã ta nhìn một mảnh xanh ngắt trong ruộng nhà Quý Hòa, hâm mộ mà nói: “Quý Hòa, mạ nhà cậu tốt quá, so với trong ruộng nước tốt nhất còn đẹp hơn Chờ sang năm nhà tôi cũng nhờ cậu ươm mạ, biết đâu lại thu được thêm hai thạch ấy chứ”
Quý Hòa nghĩ thầm rằng người này thật biết nghĩ, hắn chỉ cười không nói lời nào.
Quách Toàn thấy hắn không nói lời nào lại tưởng hắn dễ nói chuyện, tiếp tục nói: “Vậy cứ thế nhé, sang năm nhà tôi liền nhờ cậu ươm mạ, cậu yên tâm, không bắt cậu làm không công đây, đến lúc đó bảo thím Quách làm thịt cho cậu ăn.” (Miêu: cho cười phát, ng đâu nghĩ khôn v, Hòa ổng có thiếu éo mấy miếng thịt mà phải làm hộ:v
Quý Hòa trong lòng nghĩ người này thật đúng là không biết khách khí, ấn tượng với gã lại kém đi một chút, nói: “Chú Quách là lão làng chuyện trồng trọt, bản lĩnh mạnh hơn cháu, cũng là năm nay cháu may mắn, chờ sang năm nói không chừng lại không bằng, nào dám ươm mạ cho nhà người khác chứ Đây chính là hơn nửa lương thực của cả nhà, cháu nào dám loạn giày xéo. Nếu mọc không tốt thì cả nhà chú lại liều mạng với cháu, khó mà làm được”
Trần Phúc vốn cũng có ý tưởng nhờ Quý Hòa ươm mạ, vừa nghe Quý Hòa nói, cảm thấy cũng có đạo lý, liền thôi. Nhưng ông vẫn là giúp Quý Hòa đối phó Quách Toàn, bảo Quách Toàn vẫn là tự mình làm đi, đừng làm cho Quý Hòa khó xử.
Quách Toàn vừa thấy việc này không thành, lại nói sang chuyện khác, nói cây bông Quý Hòa trồng mọc tốt, bông nhà gã nhiều hạt còn chưa đâm chồi, muốn dời một ít cây non bên ruộng Quý Hòa sang trồng.
Trần Phúc vừa nghe lập tức nghĩ đến cây bông giống nhà mình cũng giống thế, bông nhà Quý Hòa lớn lên tốt miễn bàn, nhà mình không thể bỏ qua được, ông lập tức cướp lời nói với Quý Hòa: “Thật không trùng hợp Tôi vừa mới nói với Quý Hòa chuyện này. Quý Hòa à, bông giống nhà cháu cho chú mượn dùng trước nhé, chú Phúc không lấy không của cháu đâu, trả cháu tiền”
Quý Hòa cười nói: “Chú Phúc muốn thì cứ bứng về.”
“Được Chú Phúc cám ơn cháu nha” Trần Phúc vui sướng nói, quay qua Quách Toàn: “Chú Quách này, chú chậm một bước rồi, đành phiền chú sang nhà khác tìm cây giống thôi, không thì cũng mau trồng gì đó vào ruộng đi.”
Quách Toàn luân phiên thất bại, trong lòng có chút không vui, nhưng không có cách nào, chỉ có thể dài mặt đi mất, trong lòng nghĩ cây giống tốt thì là cái gì, không chừng đến lúc đó thu hoạch kém, biết đâu đấy còn thất thu
Trần Phúc nhìn Quách Toàn đi mất, nói với Quý Hòa: “Lão này nhìn thành thật, kỳ thật lù đù vác lu chạy (tương đương ‘tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi’, nhà lão đều là mấy người thích hóng chuyện, về sau cháu cách bọn họ xa một chút.”
Quý Hòa gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy, trong trí nhớ Quý Đại Tài thì hộ hàng xóm này tuy chưa làm chuyện gì đại ác nhưng cũng không phải sự lựa chọn tốt khi quen biết, hôm nay tiếp xúc lại càng kiên định ý tưởng này.
Từ ruộng về nhà, Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư lại tới nhà bác cả, nói cho Quý Lam bọn họ định xế chiều sang sông, bảo Quý Lam cơm nước xong liền đi tìm bọn họ. Quý Lam vô cùng vui sướng mà đáp ứng. Hai người từ chối lời mời ở lại ăn cơm tối của bác cả, chuẩn bị trở về nhà, tại bờ sông gặp Trương Đại Ngưu cùng Trương Vũ Lang Trương Xung Lang.
Ba người xếp thành một loạt chặn trước mặt Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, Trương Vũ Lang Trương Xung Lang mặt hằm hằm khí thế hung ác, Trương Đại Ngưu thì lại không có biểu tình gì.
Trương Tiểu Dư nhíu mày hỏi: “Mấy người chắn ở đây làm gì? Tránh ra.”
Quý Hòa càng không khách khí, thản nhiên mà nói: “Chó ngoan không cản đường”
“Mày chửi ai là chó?” Trương Vũ Lang tức giận không thôi, dù là Trương Tiểu Dư hay là Quý Hòa đều đã từng bị gã bắt nạt không dám hó hé, giờ thì sống còn tốt hơn gã, dám lớn tiếng nói chuyện, trong lòng gã liền tức ná thở.
Quý Hòa nhún nhún vai nói: “Ai đáp lời thì nói kẻ đó, ai cản đường thì chửi kẻ đó.”
“Mày muốn ăn đòn phải không?” Trương Xung Lang tức muốn xông lên đánh Quý Hòa, bị Trương Vũ Lang giữ chặt, hôm nay cũng không phải là đến đánh nhau, hơn nữa gã cũng biết Quý Hòa hiện tại không còn là bao cỏ đánh không đánh trả ngày trước.
Quý Hòa xem xét Trương Vũ Lang rồi nói: “Tao thấy là các người tìm đánh thì có. Mày có tin tao đánh gãy chân mày thì không có ai nói tao, chỉ biết nói là có người vốn nên nằm nhà dưỡng chân, sao lại chạy ra ngoài đánh nhau bị người ta đánh gãy chân không?”
Sắc mặt Trương Vũ Lang không dễ nhìn, lúc trước gã giả vờ bị thương muốn lừa tiền Quý Hòa, kết quả không thành, mấy ngày này trong nhà bận rộn gã cũng lười giả bộ, người trong thôn đã sớm biết là gã đóng kịch, cười nhạo nhìn đểu đá đểu đủ cả, Quý Hòa còn châm chọc, thật sự là nén giận
Trương Đại Ngưu nói: “Quý Hòa, tốt xấu gì mày cũng là song tế Trương gia chúng ta, nể mặt Tiểu Dư, vẫn là khách khí chút đi.”
Trương Tiểu Dư lập tức nói: “Không cần nể mặt tôi, tôi sớm đã không phải người nhà các người nữa, đừng lôi tôi vào. Thanh danh các người đã đủ xấu xa, tốt nhất là đừng bắt tôi khiến nó càng thêm tệ, khiến cho các người mất sạch thanh danh Cũng đừng quên nhà bên đấy còn hai người chưa thành thân Các người mà không sợ thì tôi đây phụng bồi”
Ánh mắt Trương Đại Ngưu hơi trừng lớn, nhìn Trương Tiểu Dư, thấy sắc mặt cậu âm trầm, đôi mắt vẫn luôn ôn nhuận giờ giống như kết băng, trái tim co rụt lại, lão nghĩ chưa bao giờ nhìn thấy điều này trong mắt nó, đứa song nhi này hiện tại thật đúng là lớn mật, không hề để người cha này vào mắt
Trương Vũ Lang cùng Trương Xung Lang cũng bị lời nói mang vẻ ngoan độc của Trương Tiểu Dư làm cho giật mình ngây ngẩn cả người, sau đó là tức điên, sôi nổi chỉ trích Trương Tiểu Dư không hiếu thuận, nói nuôi cậu uổng công.
Trương Tiểu Dư nói: “Các người đừng nói mấy thứ vô dụng nữa, nhưng lời này tự các người nghe xem thấy có lý không? Bán tôi đi rồi giờ lại tới nhận con, nào có chuyện tốt như vậy? Trước đó đã nói rõ với các người rồi, sao còn chưa từ bỏ ý định? Định cá chết lưới rách phải không?”
Quý Hòa lôi kéo tay Trương Tiểu Dư nói: “Nói cái gì mà cá chết lưới rách? Chuyện này ầm ĩ lên chúng mình không sao cả, chỉ có bọn họ là xui xẻo thôi, chúng mình chỉ cần xem náo nhiệt là được. Ai nha, bọn họ trước kia hành hạ em nhiều như vậy, anh còn chưa muốn buông tha bọn họ đâu, không bằng cứ làm ầm ĩ lên đi Một lần giải quyết cho xong, tránh cho về sau bọn họ cứ đến làm phiền em”
“Quý Hòa Mày mà dám làm như thế, tao sẽ liều mạng với mày” Trương Vũ Lang thấy Quý Hòa cười không có ý tốt thì thấy hơi sợ, ở nhà bọn họ đã phân tích tình huống rất cặn kẽ, em gã Lệ Nương đã ngàn dặn vạn dò bảo bọn họ không cần chọc cho bọn Quý Hòa nóng nảy, đừng cho bọn họ làm chuyện này ầm ĩ lên. Gã cũng biết việc này mà ầm ĩ lên thì thanh danh bọn họ sẽ hỏng bét, đừng nói em gái không gả được cho người trong sạch mà chính gã cũng khó lấy được vợ, cái này không thể được
“Liều mạng? Mày dám đến thì tao dám liều mạng” Quý Hòa một tay chống nạnh, khinh thường mà nhìn Trương Vũ Lang, lại nói với Trương Xung Lang: “Ê, nếu làm mọi chuyện ầm ĩ lên, đến lúc đó thanh danh nhà mày cũng không tốt, mày cứ chờ độc thân cả đời đi, cũng đúng tôi, anh họ không lấy được vợ, em trai cũng phải độc thân theo thôi, anh em tốt, không cưới được vợ thì tính là cái quái gì, tình anh em mới quan trọng nhất, đúng không?”
Trương Xung Lang bị Quý Hòa nói mà thấy hơi hốt hoảng, gã có xúc động có ngốc nữa cũng biết Quý Hòa nói đúng, gã không muốn ế vợ. Gã nhìn về phía Trương Đại Ngưu cùng Trương Vũ Lang, nói: “Bác cả, anh họ.”
Trương Vũ Lang trừng mắt nhìn Trương Trùng Lang, nghĩ cái thằng nhát cáy
Trương Đại Ngưu thở dài, nghĩ lần này xem ra lại không được, khó trách thằng cả cũng nói không lại bọn nó, hai đứa này thật đúng là cứng đầu hơn, nhưng lão vẫn không định buông tha, chớp mắt, chảy nước mắt, nhìn Trương Tiểu Dư bi thương mà nói: “Tiểu Dư à, cha biết con hận cha, nhưng cha lúc ấy cũng là cảm thấy điều đó tốt cho con, con cũng biết song nhi muốn gả cho gia đình tốt rất khó, có thể gả cho Vương chủ bạc làm tiểu thị đã là rất tốt rồi, nói là bán con cho ông ta nhưng Vương chủ bạc cũng chưa nói sẽ không cho chúng ta về sau tới thăm con, đó cũng chỉ là tờ giấy vụn thôi. Chúng ta cũng là muốn tốt cho con, con thật sự đã hiểu sai rồi Cha mặc kệ con có tin hay không, dù sao thì cha thật sự không định hại con. Hiện tại con gả cho Quý Hòa, sống cũng tốt, cha đã yên tâm …”
Quý Hòa nghĩ ông già này thật biết diễn kịch đó, là định dùng tình cảm tiến công đây mà, hắn nhìn Trương Tiểu Dư, quyết định để cậu tự xử lý.
Trương Tiểu Dư thản nhiên mà ngắt lời Trương Đại Ngưu, nói: “Cái gì ông cũng đừng nói nữa, ông nói gì tôi cũng không tin, muốn tôi giúp đỡ ông đi cầu người ta cứu Trương Văn Lang ấy hả, không có khả năng đâu.”
Bọn người Trương Đại Ngưu tới nơi này chặn đường hai người Quý Hòa chính là định có ý này, hiện tại vừa nghe Trương Tiểu Dư trực tiếp đoán được tâm tư của bọn họ, còn không nể nang gì mà cự tuyệt thì trong lòng thất vọng cùng cực.
Trương Vũ Lang nói: “Tiểu Dư, tốt xấu đó cũng là anh cả mày, mày không thể thấy chết mà không cứu Chúng mày cứu con trai của Giang địa chủ, chỉ cần chúng mày đi cầu xin, nói không chừng Giang địa chủ có thể tha thứ cho anh cả, để anh ấy bớt chịu tội. Giang địa chủ không đồng ý, chúng mày còn có thể đi cầu xin Nghiêm viên ngoại, Nghiêm viên ngoại nhất định có thể làm chủ Điều này đối với chúng mày chẳng qua chỉ là chuyện vặt.”
Trương Văn Lang bị phán phạt khổ dịch nửa tháng, Trương gia sao có thể đồng ý cho được, bạc đã bồi thường hết cho Giang gia, dư lại cũng chỉ đủ đút lót giúp Trương Văn Lang bớt chịu tội trong lao, thật sự là không có thêm bạc để giúp Trương Văn Lang đỡ chịu khổ khi đi phục khổ dịch, cho nên nghĩ tới nghĩ lui đã nghĩ tới chuyện nhờ bọn Quý Hòa.
Trương Tiểu Dư nói: “Cầu xin Giang địa chủ? Giang địa chủ không trách chúng tôi đã là không tệ rồi, đừng quên các người còn nói A Hòa là sao chổi, cũng may là Giang địa chủ hiểu lí lẽ, lúc này mới không trách A Hòa. Hiện tại ông ấy còn đang nổi nóng, chúng tôi đi nói đỡ cho người đã hại con ông ấy, ông ấy còn không hận chết chúng tôi sao? Việc này chúng tôi sẽ không làm.”
Ba người Trương Đại Ngưu vừa nghe mặt đỏ bừng lên, nghĩ thật sự là bê đá tự đập chân mình, không có việc gì nói Quý Hòa là sao chổi làm chi, chỗ tốt thì không ra nhưng giờ thì ngay cái đường lui cũng bị phá hỏng
“Vậy chỗ Nghiêm viên ngoại hẳn là được chứ?” Trương Đại Ngưu chưa từ bỏ ý định mà truy vấn.
“Nghiêm viên ngoại cũng sẽ không vì chuyện này mà đắc tội Giang địa chủ, chúng ta cũng sẽ không đi cầu ông ấy. Các người từ bỏ ý định đi, Giang thiếu gia mà có chuyện không hay xảy ra thì đừng nói là đi khổ dịch, cho dù muốn mạng của gã cũng rất dễ dàng, ngay cả khổ dịch cũng không muốn đi, chọc giận Giang địa chủ, ông ấy mà tức lên thì đến lúc đó các người đừng hối hận. Tôi chỉ nói thế thôi, các người nghe hay không thì tùy. Về sau đừng đến phiền chúng tôi nữa.”
Trương Tiểu Dư nói xong lôi kéo Quý Hòa lách qua bọn họ mà đi, chính là thấy nhìn họ đã chướng mắt, phong cảnh có đẹp nữa cũng chả muốn nhìn.
“Cha, bọn nó đi rồi, cứ như vậy để bọn nó đi sao?”
Trương Vũ Lang hỏi Trương Đại Ngưu, quay đầu nhìn bóng dáng Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, không thể nào thấy cam lòng.
Trương Đại Ngưu cau mày nói: “Không cho bọn nó đi thì làm được gì? Định làm ầm ĩ lên thật đấy à? Mày không muốn lấy vợ nhưng em gái mày còn phải gả chồng Đi Về nhà”
Quý Hòa dắt tay Trương Tiểu Dư, nhìn cậu hơi cúi đầu, nhíu mày, biết cậu bởi vì mấy người Trương Đại Ngưu mà thấy phiền lòng, nắm tay cậu nói: “Đừng nghĩ đến bọn họ nữa, chờ anh nghĩ cách khiến bọn họ không bao giờ tới tìm chúng ta gây sự nữa là được, chồng em nói được thì làm được, em còn không tin anh sao?”
Trương Tiểu Dư nhìn Quý Hòa, bị hắn nói đùa mỉm cười, cậu tự nhiên tin tưởng Quý Hòa, từ khi ở cùng Quý Hòa, cậu chỉ biết chuyện Quý Hòa muốn làm sẽ luôn thành công.
“Anh có cách gì?”
“Tìm Giang địa chủ đó, ngày mai chúng ta liền đi tới thăm hỏi, xem Giang Bình thế nào rồi, nếu không khỏe lại thì mình đưa thuốc kia qua một ít.”
Quý Hòa nghĩ cũng nên đi xem Giang Bình, nếu mắt của y đã tốt lên thì may, nếu còn chưa thì hiện tại thời gian cũng vừa đúng lúc, Giang địa chủ có bệnh thì vái tứ phương, mình đem tặng thuốc thì ông ấy sẽ cho Giang Bình dùng thuốc. Nếu như thuốc của mình hữu dụng, vậy hắn cũng không cần chỗ tốt gì, chỉ cần Giang địa chủ giúp đỡ hắn đối phó với hai nhà cực phẩm Quý Đại Tài cùng Trương Đại Ngưu là được, hắn đã chịu đủ hai cái nhà này dày mặt rồi, bản thân hắn cùng Trương Tiểu Dư đối phó bọn họ cũng không phải không được, nhưng có thể nhờ tay người ngoài đối phó thì tốt hơn cho thanh danh của bọn họ.
Trương Tiểu Dư lập tức hiểu được ý tưởng của Quý Hòa, cậu cũng sáng mắt lên, càng thêm bội phục Quý Hòa.