Miêu: beta-ed
Thầy thuốc tới rồi thì xem bệnh cho Vương Kiều Nhi, kỳ thật cô ta không có gì trở ngại, nhưng nghĩ hôm nay mình đã gây họa, cô ta sợ cha mình trách phạt, nghĩ nếu mà mình có bị làm sao thì cha sẽ thấy đau lòng, bớt oán giận đi mà trách phạt không quá nghiêm trọng, cho nên cô ta liền nói mình đau này đau kia.
Thầy thuốc cũng lập tức nhìn ra dụng ý của Vương Kiều Nhi, cũng không muốn chọc vào cô gái điêu ngoa này, cho nên thuận theo nói cô ta chịu kinh hách, cũng ngã bị thương, yêu cầu phải tĩnh dưỡng cẩn thận.
Vương Kiều Nhi vừa lòng.
Chưởng quầy Bạch ở bên cạnh nhìn cũng không dám nói gì, trong lòng lại có chút tức giận, nghĩ cô ta chọc ra chuyện ầm ĩ cho quán rượu, ông cũng đã chịu trách nhiệm, giờ lại còn ‘bị thương’, không phải ông càng bị oán giận hay sao? (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tiểu Thúy càng sợ hãi, nghĩ giờ mà về chắc mình bị phạt càng nặng, nếu như bình thường cô van cầu tiểu thư, có khi tiểu thư còn tha thứ. Nhưng hôm nay không cẩn thận hại tiểu thư ngã xuống lầu, tiểu thư còn đang trách cô sao sẽ cầu tình gì nữa chứ, khẳng định sẽ phạt rất nặng, phải làm sao bây giờ?
Quý Tú Nhi có ngốc cũng biết Vương Kiều Nhi là đang giả vờ, vừa rồi Vương Kiều Nhi không hề biểu hiện đau đớn gì, thấy thầy thuốc theo ý Vương Kiều Nhi mà làm việc, nhìn chưởng quầy Bạch giận mà không dám nói gì, trong lòng cô càng thêm hâm mộ Vương Kiều Nhi, cũng quyết định phải lấy lòng Vương Kiều Nhi cho bằng được.
Tay Giản Hổ cũng không có gì vấn đề lớn, thầy thuốc bảo gã ta gần đây không cần làm việc nặng, tránh để lại mầm bệnh về khớp.
Vương Kiều Nhi vẫn nhớ Giản Hổ, biết gã ta không có trở ngại gì liền gật gật đầu, nghĩ hôm nay nhiều người thấy được chuyện này như vậy, không thể gạt được cha mình, chi bằng mang Giản Hổ cùng về nhà nhìn cha mình, bảo Giản Hổ làm chứng, chứng minh lúc ấy mình ngã từ trên lầu xuống có bao nhiêu hung hiểm. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Con ngươi Quý Tú Nhi xoay động, nhỏ giọng bên tau Vương Kiều Nhi mấy câu.
Vương Kiều Nhi nhướng mày, sau đó lộ ra khuôn mặt tươi cười với Quý Tú Nhi, nói: “Cũng may có cô nhắc nhở ta, nếu không chừng sẽ thật phiền toái. Không nghĩ tới mấy người nông thôn như thế lại nuôi được một người con gái thông tuệ thế này.”
Quý Tú Nhi cười nói: “Đa tạ nhị tiểu thư khích lệ, kỳ thật chúng ta nơi đó dù là nông thôn, nhưng lại là non xanh nước biếc, trước thôn là một con sông, cạnh sông là núi, bình thường đều xanh mát, thu tới lá cây sẽ chuyển vàng chuyển đỏ, đẹp biết bao, nơi bờ sông cạn nước có có hoa sen củ ấu, mùa hè sen nở hồng rực rỡ, cho dù có kém những cảnh sắc mà tiểu thư đã từng nhìn thì cũng có một vẻ đẹp sơn dã, nếu nhị tiểu thư có nhàn hạ thì có thể tới chỗ chúng tôi du ngoạn một phen, cả nhà tôi đều hoan nghênh nhị tiểu thư”
Vương Kiều Nhi không thích nông thôn, nhưng nghe thấy Quý Tú Nhi nói thì lại có vài phần hứng thú.
Phùng thị cùng Chu Quế Hoa ở bên ngoài chờ Quý Tú Nhi, thấy Quý Tú Nhi đi ra lập tức đứng lên đi qua.
Quý Tú Nhi cầm một thỏi bạc đưa cho Giản Hổ nói: “Giản đại ca, đây là Vương nhị tiểu thư đưa cho anh, cô ấy nói là cám ơn anh đã cứu.”
Giản Hổ nhìn bạc trên tay Quý Tú Nhi, mặt không đổi sắc mà nhận lấy, sau đó xoay người đi.
Quý Tú Nhi cũng kêu mẹ và chị dâu cùng đi.
Chờ đi xa rồi Phùng thị liền hỏi: “Vương nhị tiểu thư cho Giản Hổ thỏi bạc lớn như vậy, con không có sao?”
Quý Tú Nhi nhìn mẹ, nói cũng cho cô một thỏi bạc, còn cho thêm một cái vòng tay.
Phùng thị vừa nghe liền sáng mắt, kéo Quý Tú Nhi đến một nơi hẻo lánh để cô mau lấy bạc cùng vòng tay ra, chờ nhìn thấy thỏi bạc còn to hơn thỏi bạc đưa cho Giản Hổ thì cười híp cả mắt, nắm thật chặt ở trong tay, nghĩ thỏi này ít nhất cũng có năm lượng. Mụ vừa muốn nhìn vòng tay.
Quý Tú Nhi mím môi, vừa lấy vòng tay ra vừa nói: “Mẹ, cái vòng này của con đó.”
Phùng thị vươn tay chỉ vào trán cô nói: “Đương nhiên là của con Mẹ chỉ nhìn thôi”
Chờ nhìn thấy cái vòng kia, Phùng thị càng sướng, cái vòng này tuy không phải vàng nhưng cũng là một cái vòng mạ vàng, mấu chốt là nó đủ to, cũng đáng không ít bạc đâu, hôm nay thật sự là vớ bở
Chu Quế Hoa nhìn bạc cùng vòng tay, trong lòng vừa mừng vừa giận, mừng chính là có bạc thì nhà mình cũng được chia một ít, giận chính là cô đã nhặt được trâm vàng của Vương tiểu thư, cũng biết chải đầu, lại để cho Quý Tú Nhi cướp lấy đi xum xoe, hiện tại vòng tay là của Quý Tú Nhi, cái vòng này nhìn không ít tiền đâu, so với cái vòng bạc trò hề trên tay cô thì đáng giá hơn nhiều
Quý Tú Nhi kéo vòng lên cổ tay, sung sướng ngắm nhìn, nghĩ Vương nhị tiểu thư nói có thể tới tìm cô ta đi chơi, còn nói nếu rảnh rỗi sẽ tới thôn Thanh Sơn, đến lúc đó nhất định sẽ tìm cô dẫn đường, mặc kệ cô ta có đến hay không, dù sao nhất định phải đi tìm cô ta, không thể để cho cô ta quên mặt mình được, quen biết con gái chủ bạc, có trợ giúp rất lớn cho tương lai về sau.
Ba người mặc kệ trong lòng có vui hay không, trên mặt đều hiện vẻ sung sướng mà đi về nhà.
Giản Hổ lại cau mày, gã ta nghĩ hôm nay mình mạo hiểm cứu người, Vương Kiều Nhi lại chỉ cho mình một thỏi bạc coi như xong, thật là một người không biết tri ân báo đáp Nhưng gã ta cũng không giận, nghĩ mình tốt xấu cũng đã cứu cô ta, chuyện này không cách nào chìm xuồng được, về sau nhất định còn có thể lợi dụng chuyện này.
Giản Hổ cũng không biết Vương Kiều Nhi vốn đã tính toán dẫn gã ta đi gặp Vương chủ bạc, nhưng bị Quý Tú Nhi nói mấy câu nên bỏ ý định này đi.
Quý Tú Nhi nói với Vương Kiều Nhi là Giản Hổ cứu cô ta, nếu Vương chủ bạc nói chuyện với gã ta, ngộ nhỡ mà hỏi han cẩn thận, sẽ biết cô ta cùng Giản Hổ lăn cùng một chỗ trên đường, sẽ cảm thấy mất mặt, rồi lại giận điên lên mất. Vương Kiều Nhi cảm thấy Quý Tú Nhi nói có lý, lúc này mới có chuyện ngay một câu chào cũng không nói với Giản Hổ, chỉ để Quý Tú Nhi cầm bạc ra đuổi Giản Hổ đi.
Vương Kiều Nhi vốn định lên lầu, nghĩ mình đang giở vờ đau nhức cả người, lại chịu tội với Trịnh Nguyên, rồi kính nhờ y đừng cáo trạng với cha cô ta nữa, cũng không tin y còn có thể chấp nhặt với một cô gái như mình. Nhưng cô ta vừa mới tới cửa nhã gian, chỉ thấy Trịnh Khang đứng ở nơi đó, như hổ rình mồi mà nhìn cô ta.
Vương Kiều Nhi ngay cả cửa cũng không vào được, cũng không dám ồn ào với Trịnh Khang, Chiêu Tài đứng một bên khuyên nhủ cô ta. Trên lầu còn có khách ăn khác, Vương Kiều Nhi cũng không muốn lại làm trò cười cho người ta, chỉ đành đi về.
Trịnh Nguyên nghe tiếng nói bên ngoài không còn, cong cong khóe miệng, uống một hơi rượu trong chén, nói: “Nơi này rượu và thức ăn tuy rằng không phải ngon nhất nhưng cũng đặc sắc, hai người cũng uống thêm mấy chén đi, nếu quá chén ta cho người đưa hai người về nhà.”
Trương Tiểu Dư chỉ nhấp một ngụm rồi thôi, cậu không uống quen.
Quý Hòa cũng không thích uống, cầm chén chậm rãi uống, Trịnh Nguyên đã uống ba chén, hắn mới uống một chén.
Trịnh Nguyên cười nói: “Tiểu Dư không thích uống thì thôi, Quý Hòa cậu cũng không thích uống sao? Thật chẳng đáng mặt đàn ông”
Quý Hòa cũng không giận, căn bản không để ý y khích tướng, cười nói: “Tôi không thích uống loại rượu này.”
“Vậy cậu thích uống rượu gì? Cậu thích uống gì ta bảo chưởng quầy Bạch lấy cho người lấy lên”
“Tôi thích uống rượu nho.”
Quý Hòa nói, hắn đúng là thích nhất uống rượu nho, nghĩ chắc Trương Tiểu Dư cũng uống được, hắn nói với Trương Tiểu Dư: “Em cũng nhất định thích uống, chờ anh ủ cho em, uống cái kia mới có lợi cho thân thể.”
Trương Tiểu Dư đối với mọi chuyện Quý Hòa làm cho cậu đều thấy vui, tuy rằng không biết rượu nho uống có ngon không, ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua, nhưng cậu cũng đã bắt đầu mong đợi.
Trịnh Nguyên tò mò hỏi: “Rượu nho? Đó là rượu gì? Là nho ủ rượu? Nho cũng có thể làm thành rượu sao?”
Quý Hòa vừa nghe thì thấy hơi sửng sốt, sau đó đã nghĩ chẳng lẽ thế giới này còn chưa có rượu nho sao? Hoặc là nói quốc gia này còn chưa có rượu nho sao? Ít nhất cũng không lưu hành rộng khắp, nếu không sao Trịnh Nguyên lại như thể chưa từng nghe nói bao giờ?
Quý Hòa hỏi: “Anh chưa nghe qua về rượu nho sao?”
Trịnh Nguyên lắc đầu, nói: “Chưa từng nghe qua, ta chỉ nghe qua lúa mì, cao lương có thể làm rượu, nho cũng có thể ủ rượu sao? Làm ra dạng gì vậy?”
Quý Hòa nói: “Tự nhiên mùi vị độc đáo, màu sắc xinh đẹp. Chờ tôi làm ra thì đưa đến cho anh một ít.”
“Được đó Cậu nhất định phải nhiều làm một ít” Trịnh Nguyên vui vẻ mà nói, vốn y chỉ cho là mình quen được một thiếu niên nông thôn biết chữa bệnh cho hoa cũng không nịnh bợ y, lại không nghĩ rằng thiếu niên này còn có thể cho y niềm vui ngạc nhiên như vậy, trong lòng y đắc chí, nghĩ mình quả nhiên may mắn, ngay cả làm quen với anh nông dân cũng là một người khác biệt.
Quý Hòa cười gật đầu, tâm tình của hắn rất tốt, nghĩ hình như trong lúc vô ý mình lại phát hiện ra một biện pháp làm giàu rồi, làm rượu nho
Quý Hòa biết làm rượu nho, hắn đã từng làm việc ở một xưởng ủ rượu nho, rất rõ ràng quá trình ủ, đối với việc gieo trồng nho làm rượu cũng biết đôi chút. Tuy rằng về sau nghỉ việc nhưng vẫn thích uống rượu nho, ngoại trừ đi mua thì đều tự làm. Nghĩ lại nếu thế giới này thật không có rượu nho, chẳng sợ cho dù có, chỉ cần còn chưa lưu thông rộng rãi thì mình có thể ra tay trước mà chiếm lấy con đường làm giàu này, Quý Hòa cảm thấy mình thật đúng là may mắn.
Cái thứ như rượu luôn rất đắt hàng, nếu như có thể một mình chiếm lấy cách ủ rượu này, chẳng phải là một khoản tài phú không nhỏ hay sao?
Quý Hòa càng nghĩ càng vui, mặc dù có linh tuyền, hắn cũng đã tính toán lợi dụng linh tuyền cho tốt, nhưng làm cách nào cũng là một vấn đề, hiện tại rốt cục tìm được một biện pháp giải quyết. Không chỉ như thế, chuyện ủ rượu dù không có linh tuyền cũng có thể thành, nói cách khác chẳng sợ ngày nào đó linh tuyền của hắn biến mất thì hắn cũng có sự nghiệp riêng của mình. Điều này sao có thể không khiến người ta vui sướng cho được?
Vô cùng phấn khởi ăn xong bữa cơm, Trịnh Nguyên lại bảo hai người Quý Hòa mang y ra ngoài trấn du ngoạn.
Lại chơi một hồi, có người tìm được bọn họ, nói là Trịnh đại công tử gọi Trịnh Nguyên trở về.
Trịnh Nguyên có chút không muốn trở về, nhưng lại không thể không đi, nói với Quý Hòa: “Đại ca của ta gọi ta về, chúng ta vẫn nên trở về đi, nếu về chậm ta sợ huynh ấy lạnh mặt.”
Trịnh Nguyên tuyệt không vì chuyện mình sợ đại ca mà thấy mất mặt, đặc biệt thẳng thắn rằng mặt đại ca y lạnh bao nhiêu, cứ như băng mùa đông, bảo bọn họ đừng sợ, người ngoài chỉ cần không phạm sai lầm thì huynh ấy sẽ không quá hung dữ.