Miêu: beta-ed

Mấy người Lâm Vĩnh Tân đang khuyên giải an ủi Giang địa chủ, nói Giang Bình cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ bình an vô sự.

Quản gia cũng đứng một bên khuyên nhủ: “Lão gia, ngài đứng nóng vội hại thân, nếu thiếu gia lát nữa mà tỉnh dậy, nhìn thấy ngài khó chịu như thế khẳng định cũng sốt ruột, cậu ấy còn đang bị thương, không thể sốt ruột được.”

Giang Vạn Quán được khuyên nhủ, một hồi sau lau khóe mắt, xoay người căm tức nhìn Lâm Vĩnh Tân, lớn tiếng nói: “Lâm Vĩnh Tân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con ta sao lại bị thương thành như vậy? Ông nói chi tiết chuyện xảy ra một lần cho ta Tốt nhất là không cần giấu diếm điều gì Nếu để ta biết, ta sẽ không khách khí”

Lâm Vĩnh Tân bị Giang Vạn Quán không khách khí mà chất vấn như vậy, cũng không giận gì, mặc dù ông là trưởng thôn, nhưng Giang Vạn Quán cũng không phải một địa chủ bình thường, Giang Vạn Quán không chỉ có tiền, còn quyên được một chức quan nhàn tản (nộp nhiều tiền lên trên được phong 1 chức quan nhàn tản, chỉ có danh k có quyền, cho nên cũng coi như một vị quan, bình thường đều cùng Huyện lệnh xưng huynh gọi đệ, so với một trưởng thôn như ông thì có địa vị hơn nhiều, hiện tại con của ông ta lại xảy ra chuyện như vậy trong thôn mình, không giận điên lên đã là không tồi. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lâm Vĩnh Tân lập tức nói lại một lần những chuyện đã xảy ra, trước đó ông cũng không rõ lắm tại sao Giang Bình lại dắt trâu đi, sau lại có Lưu Vượng trong thôn tìm đến ông, ông mới biết được là xảy ra chuyện gì.

Giang Bình ở nhà nhàm chán, chạy đi giải sầu, dọc theo bờ sông liền đi tới thôn Thanh Sơn, vừa lúc gặp phải Lưu Vượng, Lưu Vượng cũng biết Giang Bình, đây chính là con trai bảo bối của Giang đại địa chủ, nhà ông chỉ có một mẫu đất, còn lại đều là đi thuê của nhà Giang đại địa chủ, ông tự nhiên không thể giả bộ như không nhìn thấy, liền đi lên chào hỏi nói chuyện. Hàn huyên xong lại nói tới chuyện nhà ông có thuê một con trâu từ nhà Giang đại địa chủ về làm việc, đang muốn đem đi trả. Giang Bình vừa nghe liền nói mình thuận đường dắt trâu về luôn cho. Lưu Vượng sao có thể đồng ý, nhưng Giang Bình kiên trì, còn không cần bọn họ đi theo, Lưu Vượng chỉ có thể giao trâu cho y, nghĩ con trâu này hiền hoà cũng sẽ không có chuyện gì, nào ngờ lại xảy ra chuyện.

Lưu Vượng vừa nghe Giang Bình bị trâu làm bị thương, sợ đến chân cũng mềm nhũn, chạy tới cầu cứu trưởng thôn, ông biết việc này khẳng định sẽ bị Giang địa chủ biết, muốn nhờ trưởng thôn đỡ mấy lời hay.

Lâm Vĩnh Tân ngay cả Trương Văn Lang cũng đuổi đi được, tự nhiên không thể để cho người Lưu gia ở lại để chờ bị Giang địa chủ thu thập, cho nên cũng kêu bọn họ tránh đi. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hiện tại Giang địa chủ hỏi, ông cũng hết sức đỡ lời cho Lưu gia. Nhưng việc này nào dễ dàng phủi sạch như vậy, cho dù là Giang Bình kiên trì muốn tự mình dẫn trâu về, nhưng hiện tại Giang Bình bị thương, Giang địa chủ trong lòng vừa giận vừa sợ, nóng lòng tìm người trút giận, làm sao có thể bỏ qua cho Lưu gia.

“Giang đại Đi tới Lưu gia thu hồi toàn bộ ruộng cho ta Về sau vĩnh viễn không cho Lưu gia thuê ruộng, ngay cả họ hàng của Lưu gia cũng thu hết đất đai lại”

Giang Vạn Quán lớn tiếng phân phó quản gia.

Quản gia lập tức đáp ứng.

Lâm Vĩnh Tân miệng há há, rốt cuộc không nói gì, nghĩ hiện tại Giang lão gia đang nổi nóng, vẫn không nên xen miệng vào thì hơn, chờ Giang thiếu gia tỉnh sẽ giúp Lưu gia nói lời hay.

Giang Vạn Quán còn nói: “Còn có Trương gia kia Đất Trương gia thuê cũng thu hết lại”

Quản gia lập tức lại đáp ứng một tiếng.

Giang Vạn Quán nhìn con trai, thu lại đất chính là bước đầu tiên, bọn họ khiến con ông phải chịu tội như vậy, đừng hòng ông tha thứ cho bọn họ Nếu con trai ông có thể khoẻ lên, để tích phúc cho con thì ông sẽ cho bọn họ chịu ít tội, nhưng nếu con ông mà có mệnh hệ gì thì ông sẽ khiến cho bọn họ sống không bằng chết

Lâm Vĩnh Tân nhìn Giang địa chủ đột nhiên làm mặt dữ tợn mà hoảng sợ, trong lòng cầu nguyện cho Giang Bình bình an vô sự, ông cũng không muốn làm cho cả thôn đều bị liên lụy. Nghĩ như vậy, ông càng sốt ruột Quý Tuấn sao còn không mau trở về, ông đã bảo Trương Ngọc Nga tìm người ra đầu thôn nhìn xem có bóng dáng Quý Tuấn không, chờ Trương Ngọc Nga vội vã mà đi rồi, ông lại an ủi Giang Vạn Quán, nói mình đã kêu người đi trấn trên mời thầy thuốc tốt nhất rồi.

Giang Vạn Quán lúc này cũng không quản Lâm Vĩnh Tân nói cái gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm mặt con trai, hy vọng nhìn thấy một chút động tĩnh, vừa cùng Giang Bình nói chuyện, hy vọng đánh thức được con trai. Rốt cục, ngay lúc Giang địa chủ lại một lần nói đến “Con ta ơi, con mà còn bất tỉnh cha chỉ còn nước sốt ruột đến chết mất thôi”, lông mi Giang Bình động.

“Thầy thuốc Mau đến nhìn Con ta động Mau qua xem cho nó”

Giang địa chủ lập tức đứng lên, kéo lấy thầy thuốc Hoa đứng bên tuỳ thời xem xét lại gần người Giang Bình, ra lệnh cho gã nhanh xem bệnh cho Giang Bình.

Thầy thuốc Hoa vội vàng đáp ứng, hết sức mềm nhẹ nói chuyện cùng Giang Bình, hỏi y thấy thế nào, có đau hay không.

Lâm Vĩnh Tân ngược lại nhẹ nhàng thở ra, nghĩ tỉnh là tốt rồi, chỉ cần tỉnh có nghĩa là người không có việc gì, chờ một lát thầy thuốc trấn trên đến lại xem bệnh, thật sự không để lại sẹo thì càng tốt hơn Nghĩ như vậy, ông lại bắt đầu lo lắng Giang địa chủ biết con trai mình có sẹo rồi giận điên lên, cảm thấy hôm nay mình như già đi mười tuổi.

Giang Bình tỉnh, lúc y mở hai mắt, Giang Vạn Quán vui quá mà khóc, túm lấy tay Giang Bình nói: “Con ơi, con tỉnh rồi, con doạ chết cha rồi Về sau không thể trộm ra ngoài một mình nữa, con xem đi, lần này sém chút nữa là mất mạng Con mà có mệnh hệ gì thì cha không thiết sống nữa Con ơi, con có đau không? Con yên tâm, lát nữa thầy thuốc trên trấn sẽ tới, bảo ông ta bốc ít thuốc cho con, nhất định uống vào là không đau nữa. Con trai ơi, con nói gì đi?”

Mắt Giang Bình nhìn về phía Giang Vạn Quán, nói: “Cha, sao cha không đốt đèn? Chúng ta đang ở đâu đây? Nhất định không phải ở nhà, buổi tối nhà chúng ta sáng sủa lắm cơ mà”

Một câu nổ tung khiến mấy người trong phòng đều trừng lớn mắt như nhìn thấy quỷ.

Lâm Vĩnh Tân trong đầu tất cả đều quay cuồng một ý nghĩ, thôi xong Lần này thật sự là xảy ra chuyện lớn

Hoa Hưng có loại xúc động muốn chạy, nghĩ hôm nay sao mình lại ở trong thôn chứ, vì sao lại chạy vội tới xem bệnh cho Giang thiếu gia, nếu gã không có ở đây thì cho dù xảy ra chuyện gì cũng đâu tính lên đầu gã được, hiện tại thì tốt rồi, vết thương của Giang thiếu gia quá nặng, gã cứu không được Hắn cảm thấy giây tiếp theo Giang Vạn Quán sẽ kéo áo gã lại bắt gã chữa bệnh cho Giang Bình, chỉ cần gã nói không biết chữa, khẳng định bản thân gã sẽ không có chỗ tốt

Giang Vạn Quán vươn tay quơ quơ trước mắt Giang Bình, thấy tròng mắt con trai không nhúc nhích, trái tim ông liền lạnh lẽo, kéo thầy thuốc Hoa lớn tiếng nói: “Nhanh Nhanh xem cho con trai ta Xem nó rốt cuộc làm sao vậy Nếu anh không xem ra thì vĩnh viễn cũng đừng xem bệnh cho người ta nữa”

Hoa Hưng bị dọa cả người run run, liên thanh nói: “Tôi xem, tôi xem, Giang lão gia xin ngài buông tay ra.”

Giang Bình sốt ruột mà nói: “Cha, cha đang nói chuyện với ai thế? Rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao không đốt đèn? Không đúng Buổi tối cho dù không đốt đèn cũng sẽ không tối như vậy Cha, có phải mắt con xảy ra chuyện gì hay không? Có phải con bị thương đến mắt rồi hay không? Cha ơi”

Giang Vạn Quán buông Hoa Hưng ra, nắm tay Giang Bình nói: “Con trai, đừng vội, để thầy thuốc xem cho con đi Đây là thầy thuốc trong thôn, hắn không biết xem bệnh thì con cũng đừng gấp, lát nữa thầy thuốc trấn trên sẽ tới. Đừng nóng vội Con còn đang bị thương đầu đó”

Giang Bình rất hiếu thuận, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng vẫn cảm giác thấy tay cha mình đang run, giọng cha cũng run lên, nhất định còn sợ hãi sốt ruột hơn cả mình, cha y y hiểu rõ nhất. Mới nghĩ như thế, y cố gắng làm cho bản thân không cần quá kinh hoảng, ngược lại bắt đầu khuyên nhủ Giang Vạn Quán không nên gấp gáp.

Quý Hòa đứng ở cửa nghe ngóng, nghĩ thầm rằng cậu Giang Bình này thật đúng là có hiếu, hắn lại đây chính là để xem vết thương của Giang Bình ra sao, không phải là rốt cuộc đã muốn quan tâm ra tay cứu Giang Bình, mà là hắn lại đụng phải Trương Văn Lang, Trương Văn Lang nhìn hắn với ánh mắt vô cùng tăm tối, hắn cảm thấy lần này Giang Bình xảy ra chuyện, Trương gia gánh vác không nổi hậu quả, nhất định sẽ dẫn lửa giận của Giang gia lên đầu mình, Trương gia chính là một lũ vô sỉ như vậy đấy, hắn đoán được ngay. Xuất phát từ suy xét này, Quý Hòa nghĩ mình vẫn nên đến quan tâm tình hình thương tật của Giang Bình xem sao.

Quý Hòa trước cũng nghĩ qua nếu Giang Bình bị thương nặng thì mình nghĩ biện pháp dùng linh tuyền cứu giúp, đến lúc đó chẳng những có thể hạ lửa giận của Giang gia, còn có thể kết bạn với người Giang gia, về sau sẽ sống càng thêm tự tại ở mảnh đất này. Nhưng hắn cũng chỉ chợt loé ý nghĩ như vậy thôi, thực chất vẫn hy vọng Giang Bình không có việc gì. Nhưng mà có vẻ như cái số hắn thật sự là rất tốt, Giang Bình thật sự bị thương rất nghiêm trọng, để lại sẹo hay không còn phải xem xét, mắt thì trực tiếp không nhìn thấy gì luôn

Hoa Hưng xem cho Giang Bình, xác định Giang Bình thật sự là không hề nhìn được cái gì, gã không có biện pháp, chỉ có thể nói với Giang địa chủ: “Giang thiếu gia chắc là đầu đụng phải đá, trong đầu có máu tụ nên mới không nhìn thấy.”

“Vậy anh có thể chữa được hay không?”

Giang Vạn Quán có bệnh thì vái tứ phương, biết rõ thầy thuốc Hoa chỉ là thầy thuốc quê quèn, nhưng vẫn hỏi, vẻ mặt đầy hi vọng.

Thầy thuốc Hoa sắp khóc tới nơi, nghĩ mình mà chữa được lại phải ru rú ở cái thôn này sao? Gã đã sớm đi trấn trên thậm chí vào huyện thành làm thầy thuốc rồi Gã cũng không dám lừa Giang địa chủ, chỉ có thể thành thật mà nói mình y thuật không đủ. Nhìn mặt Giang địa chủ âm trầm, gã lập tức nói thêm là thầy thuốc trấn trên nói không chừng sẽ chữa khỏi, trong lòng ngóng trông thầy thuốc trấn trên mau tới, mau tiếp nhận cái cục diện rối rắm này đi. Vì để cho Giang lão gia không phát hoả, gã còn nói ra chuyện Quý Hòa, nói Quý Hòa lúc trước cũng có máu tụ trong não, giờ đã khỏe lại, nói không chừng là máu tụ cũng tự tan.

“Giang thiếu gia cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ khoẻ lại” thầy thuốc Hoa nịnh hót.

Quý Hòa trong lòng khinh bỉ thầy thuốc Hoa, nghĩ gã này còn có mặt mũi nói chuyện này, mình căn bản đâu có bệnh tật gì, gã lại dám nói lung tung, giờ lại đi gạt người, thật sự là đánh chết cái nết không chừa.

Lâm Vĩnh Tân cũng không sung sướng gì cho cam, nghĩ sao lại nói ra chuyện này, chỉ sợ Giang địa chủ hỏi chuyện lại nhắc tới Quý Tuấn.

Giang địa chủ thì không muốn truy vấn, ông nào có thời gian rỗi đi quản chuyện người khác, ông chỉ quan tâm con mình, nhưng bởi vì thầy thuốc Hoa nói thế mà trong lòng thả lỏng một ít, lại quay đầu an ủi con trai, nói nếu người khác đã có thể khoẻ lên vậy y nhất định cũng sẽ khỏi, thật sự không chữa được thì đi mời danh y, nhất định có thể chữa khỏi mắt cho y.

Giang Bình gật gật đầu, trong lòng sợ hãi, lại không biểu hiện ra ngoài.

Lúc này trưởng thôn cũng phát hiện Quý Hòa, hỏi hắn sao lại tới, Quý Hòa nói quan tâm đến Giang Bình nên qua xem.

“Là anh à Tôi nhớ rõ giọng anh, là anh cứu tôi, đúng không?” Giang Bình đột nhiên nói, trên mặt lộ ra tươi cười, “Lúc ấy đầu tôi đau dữ dội, nghe thấy có người nói chuyện, chính là anh đi?”

Giang Bình lúc ấy cũng vào trong trạng thái nửa choáng váng, đầu vừa đau vừa choáng, cảm thấy mình sắp chết tới nơi, sau đó có người tới bên cạnh y, y có thể cảm giác được người nọ giúp mình trị thương, lúc ấy cái đầu đang đau dữ dội giống như đột nhiên liền không đau nữa, sau đó hình như y lại ngất đi. Nhưng y vẫn nhớ kỹ giọng của người nọ, nghĩ nếu không có người kia, mình sẽ còn đau nữa, người nọ chính là ân nhân cứu mạng của mình.