Edit & Beta: Minmin

Phụ thân bọn họ sau khi đi, tổ cha vào trong nhà kho lấy hạt giống lúa mì ra xem.

Trước nhìn xem chúng có được bảo quản kỹ không, nếu có hạt lép hoặc lẫn sỏi đá nhỏ thì dùng sàng, sàng sạch sẽ lại một lần nữa.

Chỉ có hạt giống mẩy, không có hư, hạt lúa mì mang đi gieo mới nảy mầm tốt được.

Tổ cha từ trong nhà kho mang theo túi hạt lúa mì ra ngoài, đối Tiểu Ngư Nhi nói: "Tiểu Ngư Nhi, trong nhà kho có mấy vại sành mà ngươi ngâm nho trước kia, có thể uống được chưa?"

Nghe tổ cha nói như vậy, Tiểu Ngư Nhi mới nhớ tới chuyện này.

Chính cậu ở trong không gian đã uống rượu, thế mà quên mất mấy vại rượu trong nhà.

Tiểu Ngư Nhi nhanh chóng buông ngô trong tay ra, đứng lên, nói: "Nha! Là rượu.

Chắc là uống được rồi.

Trong khoảng thời gian này bận rộn, quên mất nó.

Ta đi rửa tay xem đã uống được hay chưa."

Tiểu Ngư Nhi rửa sạch tay, mang theo cái bát lớn cùng cái muôi lớn vào trong nhà kho.

Cậu cẩn thận đem cái nắp mở ra, đã ngửi thấy mùi thơm rồi.

Tuy không bằng rượu trong không gian nhưỡng, nhưng như này cũng đã rất tốt rồi.

Nước suối trong không gian vẫn là tốt nhất.

Tiểu Ngư Nhi dùng cái muôi lớn múc rượu lên, nếm một ngụm.

Cảm thấy không tồi, có thể uống rượu.

Liền múc ra một cái bát lớn, mang ra ngoài cho cả nhà nếm thử.

Tiểu Ngư Nhi lấy vừa đủ, liền đậu cái nắp lại.

Bưng bát lớn từ trong nhà kho ra, cậu trước đặt nó ở trên bàn của nhà chính, đi vào nhà bếp lấy mấy cái chén nhỏ, múc ra cho mọi người uống.

Chờ Tiểu Ngư Nhi cầm mấy cái chén nhỏ đi ra, liền nhìn thấy ba đứa nhỏ đang nghiêm túc học tập cùng Lâm Chính Trạch, đều tập trung chú ý vào bát rượu trên bàn.

Tiểu Ngư Nhi nhìn bọn họ như vậy, nói: "Chờ lát nữa cho các ngươi nếm thử, nhưng chỉ được nếm mấy ngụm thôi, các ngươi còn nhỏ, không thể uống rượu."

Sau đó, múc một nửa chén cho Lâm Chính Trạch uống thử trước: "Lâm đại ca, ngươi cũng uống thử đi, đây là khoảng thời gian trước ta dùng nho trong núi nhưỡng ra.

Không biết hương vị thế nào?"

Lâm Chính Trạch buông sách trên tay xuống, liền nói: "Nghe đã thấy không tồi rồi, hẳn là rất ngon.

Ta còn chưa có nghe qua là nho có thể ủ rượu.

Trước kia uống rượu, cơ bản đều là dùng gạo ủ rượu ra thôi."

Y tiếp nhận chén rượu mà Tiểu Ngư Nhi đưa qua, trước để sát mũi, ngửi ngửi một chút, cảm nhận mùi thơm của rượu, sau đó mới đem đến miệng, nhấp một ngụm nhỏ.

Rượu ở khoang miệng đảo quanh một vòng mới chậm rãi nuốt xuống.

Y cảm thấy chưa từng có uống rượu nào mà nhẹ nhàng, tinh khiết mà thơm nồng như vậy.

Cảm thấy phi thường thích, liền uống thêm mấy ngụm nữa, mới nói: "Loại rượu này xác thực rất không tồi, còn có vị hương hoa quả, cũng không có cay như rượu ủ bằng gạo.

Thân thể của ta vẫn luôn không tốt, rất ít uống rượu, kỳ thực là ta rất thích uống rượu, cho tới nay chỉ có thể uống một chút ít.

Loại rượu này rất tốt, ta tương đối thích uống."

Tiểu Ngư Nhi thấy y thích như vậy, liền nói: "Loại rượu nho này xác thực không tồi, so với rượu ủ bằng gạo thì nó nhẹ nhàng hơn nhiều.

Chỉ là không thể lập tức uống quá nhiều, sẽ say.

Lâm đại ca nếu thích, về sau mỗi ngày đều có thể uống, khi ngươi trở về thì cũng có thể mang theo một bình về uống.

Đây là lần đầu tiên nhưỡng, về sau có nhiều nho thì sẽ nhưỡng nhiều hơn."

Lâm Chính Trạch nghe thế liền đáp ứng rồi nói với cậu: "Ngươi có nghĩ là dùng loại rượu này để bán hay không? Nếu đựng trong bình rượu tinh xảo thì khẳng định rất nhiều người mua.

Hiện tại còn không có người nào biết ủ rượu nho.

Nếu ngươi muốn bán, có thể cùng tửu lâu chúng ta hợp tác giống như rau dưa và mứt vậy.

Tửu lâu của chúng ta cũng muốn bán rượu."

Tiểu Ngư Nhi nghe y nói xong thì rất động tâm.

Lúc ấy chỉ cần đem hoa quả ăn không hết mang đi ủ rượu, chủ yếu là muốn xem có ủ ra được hay không, chính mình cũng không biết.

Hiện tại nếu đã ủ ra rượu không tồi như vậy, về sau trong nhà cũng có thêm nguồn thu nhập.

Liền nói: "Có thể, chỉ là không có nhanh như vậy, nhà chúng ta qua một đoạn thời gian nữa sẽ dùng toàn bộ hoa quả ở trên núi, đến lúc đó dùng để làm mứt.

Nếu muốn ủ rượu, thì cần phải nhiều quả nho.

Chỉ là hoa quả trước hết, phải làm mứt, muốn ủ rượu chỉ có thể đi mua hoa quả trong thôn, khả năng số lượng sẽ không có nhiều.

Đến lúc đó nhưỡng rượu sẽ tương đối thiếu, chỉ có thể cung cấp một chút ít cho tửu lâu của các ngươi thôi."

Y nghe cậu nói vậy, đáp ứng nói: "Được, chờ thu hoạch vụ thu trong thôn xong xuôi hết, liền có thể mua hoa quả.

Đến lúc đó làm mứt trước, rượu nho thì chỉ có thể đợi đến mùa nho chín mới ủ rượu được."

Nói xong, Tiểu Ngư Nhi đã thấy ba nhóc kia đều đã bưng ba chén rượu nhỏ lên uống.

Cậu thấy bọn nhỏ uống rất ít nên không có quản.

Tiểu Ngư Nhi múc rượu ra mấy chén nhỏ khác, chuẩn bị mang đưa cho tổ phụ mấy người bọn họ cùng uống, phụ thân thì phải chờ đến tối về mới có thể uống.

Tổ cha thấy cậu bưng mấy chén nhỏ ra, nói: "Rượu có thể uống rồi sao? Ta đã ngửi được mùi vị, thơm quá!"

Tiểu Ngư Nhi đưa một cái chén cho hắn: "Tổ cha, uống thử đi.

Rượu lần này rất ngon, xem ra là ủ rượu thành công.

Sau khi nho chín, ta sẽ ủ nhiều thêm."

Tổ cha cầm lấy chén rượu mà Tiểu Ngư Nhi đưa, nhấp một ngụm, liền cảm thấy rất ngon, nói với Tiểu Ngư Nhi: "Xác thực là rất ngon.

Lần sau ngươi có thể ủ nhiều thêm.

Lần này chờ phụ thân ngươi bận rộn xong xuôi, liền mang một ít cho người thân uống thử."

Tiểu Ngư Nhi đáp ứng: "Tổ cha, nếu như ngươi thích, ta đi lấy thêm một chén khác cho ngươi."

Tổ cha đưa cho cậu cái chén uống xong nói: "Ta không uống nữa, hiện tại còn có việc phải làm.

Trưa buổi trưa ăn cơm rồi uống thêm đi.

Lâm công tử có uống thử không?"

Tiểu Ngư Nhi cầm lấy chén rượu, đáp: "Ta đã đưa một chén cho hắn, Lâm đại ca cũng cảm thấy rượu này ngon, hắn còn nói sau này nếu làm nhiều hơn nữa, chúng ta có thể mang bán cho tửu lâu của bọn họ."

Tổ cha nghe vậy rất vui mừng: "Vậy là tốt quá rồi a! Lâm công tử này thật đúng là quý nhân trong nhà chúng ta.

Hắn hiện tại ở trong nhà chúng ta khoảng thời gian này phải hảo hảo tiếp đón, ngàn vạn lần không thể chậm trễ."

Tiểu Ngư Nhi đáp ứng, bưng rượu cho tổ phụ, a cha cùng tiểu thúc cha.

Mọi người ai cũng cảm thấy uống rất ngon, đặc biệt thích.

Để cho Tiểu Ngư Nhi vào nhà kho lấy thêm một ít, đến bữa trưa lại uống.

Sau khi uống xong bọn họ trở lại làm việc.

Tiểu Ngư Nhi đi rửa sạch mấy chén rượu, từ phòng bếp đi ra.

Vào nhà chính, liền thấy ba đứa nhỏ không còn uống rượu, bất quá tuổi còn nhỏ, tuy rằng uống không nhiều, nhưng khuôn mặt đã đều đỏ bừng.

Lâm Chính Trạch cũng không cho bọn họ học tiếp.

Tiểu Ngư Nhi thấy bọn họ không cần học, liền bảo Tuấn Tuấn dẫn cặp song sinh ra ngoài sân giúp tạch hạt ngô.

Sau khi bọn nhỏ đều đi ra ngoài, Tiểu Ngư Nhi nhìn qua, liền phát hiện Lâm Chính Trạch đang đọc sách, lật xem sách thỉnh thoảng uống một hớp rượu, rất thoải mái.

Lâm Chính Trạch vốn là lớn lên ôn tồn lễ độ, tuấn dật có thừa.

Lúc này bởi vì uống một chút rượu, khuôn mặt vốn dĩ thường ngày tái nhợt, hiện tại có chút đỏ lên.

Nhìn qua khiến y cả người càng có phong thái phi phàm.

Tiểu Ngư Nhi nhìn mặt Lâm Chính Trạch hồi lâu.

Thẳng đến khi Lâm Chính Trạch bắt chuyện cùng cậu, cậu cũng không có phản ứng lại, còn nhìn chằm chằm môi Lâm Chính Trạch do uống rượu càng thêm ẩm ướt đẹp đẽ.

Cho đến khi Lâm Chính Trạch nói lần thứ hai mới phản ứng lại: "Ngươi nói cái gì? Ta vừa rồi không có nghe thấy."

Lâm Chính Trạch thấy gương mặt cậu tươi cười đỏ hồng, nói: "Không có gì, ta vừa mới hỏi là có phải ngươi cũng cha a cha ngươi nếm qua rượu đi."

Tiểu Ngư Nhi vội vàng nói: "Bọn họ đều uống, phi thường thích loại rượu này nha."

Lâm Chính Trạch nghe xong liền nói: "Đều uống ngon là được rồi, như thế nào mà mặt ngươi đỏ như vậy? Có phải hay không ngươi cũng uống rượu? Ngươi còn nhỏ, không nên uống quá nhiều."

Tiểu Ngư Nhi mặt càng đỏ hơn, nhanh chóng nói: "Ta cũng không uống nhiều đâu, có thể là mặt ta dễ dàng phản ứng hơn đi."

Kỳ thật trong lòng cậu là hỏng mất, cậu sao có thể nói rằng là bởi vì nhìn gương mặt đỏ hồng cùng đôi môi hồng nhuận của Lâm Chính Trạch, mới bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng lên sao? Ha ha! Cậu như thế nào mà bị sắc đẹp của Lâm Chính Trạch mê hoặc chứ.

He he! Không có nha.

Chắc chắn là không nha ( Min: Cưng cứ chối bỏ đi)

Tiểu Ngư Nhi cùng y nói nói mấy câu liền chuẩn bị chạy nhanh đi ra ngoài làm việc, nếu như ở lại đây, sợ là sẽ không nhịn được tiếp tục ngắm người.

Cậu vẫn luôn không biết chính mình cư nhiên cũng sẽ bị sắc đẹp mê hoặc! Cậu ở thời hiện đại, tuy rằng lớn lên nhìn thấy mỹ nam cũng sẽ liếc thêm vài cái, nhưng là cũng không có khoa trương như vậy.

Tiểu Ngư Nhi vỗ vỗ ngực an ủi chính mình: Khẳng định là sau khi đến dị thế này, do nhìn thấy nam nhân đẹp trai quá ít.

Ai bảo đại đa số thời gian mình đều ngốc ở Thẩm gia, đập vào mắt toàn là các lão gia cơ chứ.

Ai nha, về sau nếu có cơ hội nhìn thấy nhiều mỹ nam, khẳng định sẽ không thấy Lâm Chính Trạch đẹp trai như vậy, cũng sẽ không bị hắn hấp dẫn nữa.

Đúng! Chính là như vậy.

Ha ha!

Tiểu Ngư Nhi sau khi xây dựng tâm lý vững chắc xong liền chạy nhanh ra khỏi nhà chính.

Tổ cha thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nói: "Uống rượu khiến mặt đỏ bừng sao? Vậy thì thôi phơi nắng ngoài sân nữa, sắp đến giờ nấu cơm trưa rồi, ngươi vào bếp nấu đi.

Ta sàng tốt hạt giống lúa mì sẽ vào giúp ngươi.

Một lát nữa phụ thân bọn họ sẽ trở về ăn cơm.

Tiểu Ngư Nhi đồng ý rồi đi vào bếp, nhìn xung quanh, thấy không còn rau, nên nghĩ ra vườn hái rau trước.

Cậu bưng rổ rau đi ra ngoài nhưng lại thấy mặt trời lên rất cao, cậu lui trở lại, đi lấy mũ rơm đội lên, sau đó mới bước ra ngoài, trực tiếp đi tới vườn rau..