*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà Lôi tỉnh lại thấy Quả Quả, nhắm mắt lại, quay sang bên cạnh. Quả Quả thấy có hơi xấu hổ, chào ông Lôi rồi rời đi. Lúc rời đi thì thoáng nhìn qua Lôi Bằng Phi, hai người trao đổi ánh mắt, trong mắt cũng không hề có chút chùn bước nào.

Lôi Bằng Phi gật đầu với Quả Quả, lại nhìn thoáng qua bà mình, lắc đầu.

Quả Quả mỉm cười, không nói gì mà rời đi.

Lần thăm hỏi này kết thúc trong bất ngờ, còn chưa nói được câu nào với cha mẹ Lôi Bằng Phi, cũng không biết bà Lôi vì sao lại ngất xỉu, xem ra bà cũng không đồng ý. Lời ông Lôi tuy mập mờ không rõ nghĩa, nhưng không quá phản đối đã là tin tức tốt lắm rồi, Lôi gia vẫn do Lôi lão gia tử làm chủ, ý kiến của cha mẹ Lôi Bằng Phi cũng không quá mức quan trọng.

Tuy nhiên Quả Quả cũng không thấy lạc quan, bởi vì trong lòng Lôi Bằng Phi, ý kiến của bà Lôi quan trọng hơn bất kỳ ý kiến nào khác.

Ngồi trên xe, Quả Quả lắc đầu, cậu và Lôi Bằng Phi dạo này cũng nên ít gặp mặt thôi. Bà Lôi còn cần thời gian để dịu lại. Người già trong nhà không đồng ý thì thật bình thường, bọn họ chỉ có thể từ từ khiến bà chấp nhận. Lôi Bằng Phi cũng không ra tiễn cậu, cậu cũng rất hiểu. Nếu Lôi Bằng Phi vì thứ gọi là tình yêu giữa hai người mà ngay cả bà mình cũng không quan tâm, vậy cậu ấy cũng không đáng giá với sự yêu thích của mình. Tình yêu chưa bao giờ là toàn bộ cuộc sống, tình thân càng khiến cho người ta khó mà lấy hay bỏ được.

Nhìn những hàng xe qua lại trên đường, Quả Quả nhớ lại từng người trong Lôi gia. Nhóm đồng lứa không cần suy xét, tuy rằng là anh, chị của Lôi Bằng Phi nhưng họ không có quyền quyết định cho nên sau này chỉ cần đối xử chu đáo là được. Nhìn họ mặc quân trang, quả nhiên Lôi Bằng Phi không vào trường quân đội là chuyện rất kỳ lạ.

Ngọc lộ do Quả Quả dùng rất tốt, thân thể bà Lôi tốt hơn trước rất nhiều nhưng vẫn phải tìm bác sĩ xem lại, không có vấn đề gì thì mọi người mới yên tâm.

Cô út của Lôi Bằng Phi là người vui vẻ nhất, bà Lôi bị bệnh như vậy khiến cho chuyến thăm hỏi này của Thước Quả bị xáo trộn, quá tốt. Tốt nhất để Lôi Bằng Phi chết phần tâm tư này là tuyệt nhất. Thấy danh mục quà tặng mà Lôi Tố Phi cầm trên tay, tiện tay cầm qua, liếc mắt nhìn, táo 50, đào 50, chút hoa quả khô… còn rượu, trà, đường… đều là những vấn quá bình thường. Cô nhíu mày, quay đầu gọi nhân viên cần vụ của lão gia tử, “Tiểu Lâm này, đồ mà được đưa tới vừa nãy đâu?”

“Vẫn đang bày ở tiểu thính ạ.” Nhân viên cần vụ tiểu Lâm nhanh chóng trả lời.

Cô út nhà họ Lôi hơi cười, đi về phía tiểu thính. Mà mấy đứa nhỏ và mấy người anh của Lôi Bằng Phi đều đang ngồi đó. Đồ kia được đặt trên bàn trà tiểu thính, những chiếc lễ hạp lớn lơn nhỏ nhỏ được xếp chồng lên nhau, bên cạnh lại đặt bốn rổ táo, đào, thanh long và nho.

“Ôi… Thước Quả này cũng thật biết tặng quà nha.” Ngoài miệng nói vậy những mặt đầy khinh thường, giờ còn ai hiếm lạ gì mấy thứ trái cây này chứ, cả đống này cũng chả đáng một nghìn đồng, quá kiệt xỉ.

“Mẹ ơi, Minh Minh muốn ăn, thơm thơm…” Cô con gái nhỏ của Lôi Tố Phi thấy mẹ mình bước vào, nhanh chóng chạy lên ôm chân mẹ mình, chỉ vào rổ táo nói.

Lôi Tố Phi ôm con gái lên, “Minh Minh muốn ăn? Đây là đồ tặng cho cụ mà, muốn ăn thì qua hỏi cụ nha.”

Minh Minh dùng tay chỉ chỉ miệng, dường như đang tự hỏi điều gì, đột nhiên thấy cụ nội tiến vào, nhanh chóng chui vào lòng mẹ mình, mặt cụ nội đen lắm nha.

Lôi lão gia tử đi tới tiểu thính, nhìn thoáng qua mấy giỏ trái cây cùng với vài chiếc lễ hạp trên bàn, mắt sáng lên. Cầm lấy danh mục quà tặng trên tay con gái mình, vừa nhìn lập tức tức điên. Bốn loại trái cây, bốn loại trà, bốn loại rượu, bốn loại hoa quả khô, bốn loại đường, còn có thêm bốn loại điểm tâm. Đây rõ ràng chính là quà rạm hỏi cháu rể đưa tới mà!

Trong lòng tức giận, vỗ bộp tờ danh mục quà tặng lên mặt bàn, trừng mắt nhìn Lôi Bằng Phi đang từ phía sau bước vào. Nhìn mấy chắt nhỏ của ông đang trông mong nhìn mình, ông khoát tay, “Vũ Phi, rửa hoa quả cho mọi người nếm thử, trái cây này rất khó mua được.” Tiếp theo lại nhìn qua mấy lễ hạp, bốn hộp gỗ đựng trà, không có bất kỳ dấu hiệu nào, hoàn toàn được làm thủ công. Lão gia tử mở một chiếc ra, hương trà lập tức tràn ngập khoang mũi, mùi hương thấm nhuần lòng người, quả là trà ngon. Ông nhanh chóng đậy nắp, không nhìn thêm nữa, “Tiểu Lâm, cậu đem bốn hộp trà cùng với rượu vào thư phòng cho tôi.” Dù hai đứa nó có thành hay không, thứ này cũng không trả lại.

Chờ táo được rửa sạch, mọi người cắn một miếng, trong miệng ngát hương, mùi vị này cho tới giờ cũng chưa từng được nếm qua. Táo kia đỏ rực, cũng không nhìn ra là chủng loại nào, chỉ cảm thấy ăn vừa thơm, vừa ngọt.

“Ba, táo này?” Cha của Lôi Bằng Phi, Lôi Diệu Thần có chút nghi hoặc.

Lão gia tử cười cười, “Ba Thước Quả là Khúc Phàm, mà ba ba nó tên Thước Nhạc.” Lão gia tử ý vị thâm trường. Mấy người lớn tuổi nghe câu nói này của lão gia tử cảm thấy nghi hoặc, Thước Nhạc này lại làm sao? Mà Lôi Diệu Thần thật lâu sau mới phản ứng lại được, “Ba, ý bà là chuyện kia có liên quan đến hắn?” Lôi Diệu Thần biết về chuyện Khúc Phàm cách đây không lâu, lúc đó ông đã bị Trương gia che mắt mà làm chút chuyện ngu ngốc, khi đó mới biết chuyện Khúc Phàm, cũng không quá hiểu mà Thước Nhạc này. Mấy hôm trước lão gia tử mới nói ra, người cung cấp rau quả đặc biệt cho Cục Đặc vụ, nói chuyện này có lẽ có liên quan tới Thước Nhạc. Lúc đó, lão gia tử còn chưa tin, nhưng hôm nay đã chứng thực việc này.

“Ha ha, con nói đi.” Lôi lão gia tử sau khi thấy số táo kia mới xác định được, tin tức trước đó có chút mơ hồ không rõ. Hôm nay ăn xong táo này mới xác nhận, tuyệt đối không sai, có lẽ chuyện của hai đứa nhỏ vẫn là chuyện tốt.

Lôi Bằng Phi nắm chặt tay cầm táo, thấy vẻ mặt khiếp sợ của cha mình, còn có ánh mắt tính kế của ông mình, trong lòng có chút buồn bực. Đi tứ hợp viện vài lần, cậu cũng hiểu khá rõ về gia đình Thước Quả, biết hai người cha mà cậu chưa từng gặp mặt kia cũng không phải người thường, lại nghe đám nhỏ sùng bái cha mình như vậy, cậu cũng rất tôn kính. Mà chuyện này không liên quan gì tới tình cảm của hai người họ, chỉ bởi cậu thích Quả Quả nên mới muốn ở cạnh cậu, không có bất kỳ nguyên nhân bên ngoài nào khác. Mà giờ thấy vẻ mặt kia của cha và ông, cậu thật phiền, cậu không hy vọng có bất kỳ thứ ngoại vật nào xen vào tình cảm của mình. Cậu không hy vọng giữa tình cảm của họ còn kèm theo những giao dịch không đâu.

Cậu đứng lên, Lôi Bằng Phi rời khỏi tiểu thính, quay về phòng mình ở trên tầng. Cậu nằm trên giường, có chút mờ mịt.

Quả Quả về nhà, nói qua về tình huống chuyến đi tới Lôi gia, mẹ Khúc vỗ vỗ vai Quả Quả, “Không cần vội, bà nó sẽ nghĩ thông thôi. Lúc trước bà cũng không đồng ý ba cháu như vậy. Sau đó mới nghĩ thông suốt, cha mẹ đều rất hy vọng con cái mình được hạnh phúc, chỉ cần các cháu sinh hoạt vô lo vô nghĩ, vậy giới tính cũng không quan trọng nữa.”

Quả Quả cười cười, “Ba ba và lão ba rất may mắn, cả ông và bà đều rất khoan dung.”

“Kỳ thật bậc cha mẹ dù đồng ý hay phản đối, xuất phát điểm của họ đều vì lo lắng cho con cái mà thôi. Hai đứa phải kiên nhẫn chờ đợi, ngày nào đó họ sẽ nghĩ thông suốt.”

Quả Quả gật đầu.

Đi từ bên nhà ông bà ra, Quả Quả và Cao Sảng cùng tới thư phòng ở tiền viện.

Cao Sảng pha chút trà sữa, đưa tới trước mặt cậu, “Sao vậy? Có suy nghĩ gì?”

Quả Quả lắc đầu, “Hôm nay làm lớn như vậy, hơn nữa Lôi lão gia tử cũng có ý gì đó.”

“Em ấy, đừng nghĩ nhiều, đôi khi nên nổi bật, nhà chúng ta căn cơ như vậy, đừng thấy Cục Đặc vụ rất có quyền lực nhưng chúng ta không ở cùng tầng lớp với bọn họ, có vài việc cũng không tiện ra tay. Nếu không phải ba Lôi Bằng Phi lúc trước can dự vào chuyện của Trương gia, họ căn bản chẳng cần để ý tới chúng ta làm gì. Nếu em không làm cao, Lôi gia còn chẳng nuốt chửng em.” Cao Sảng cười cười, còn nói, “Em và Lôi Bằng Phi mới chỉ đến với nhau không bao lâu, nếu không có chuyện Chu Thái, việc ra mắt người lớn hẳn còn bị rời tới sang năm nữa. Lúc đó, không biết Lôi gia còn làm ra chuyện gì nữa ấy, mọi chuyện đều có rất nhiều biến số. Hiện tại rất tốt, hai nhà hợp tác hạ bệ Chu gia, coi như trong lúc đang hợp tác, Lôi gia sẽ không phản ứng thái quá. Mà Lôi lão thái thái cũng coi như trong dự đoán, anh từng xem qua tư liệu điều tra, Lôi lão thái thái này trong nhà quan tâm Lôi Bằng Phi nhất, trong số cháu gái, cháu trai nhiều như vậy cùng chỉ có Lôi Bằng Phi từ nhỏ lớn lên cạnh bà ấy, tình cảm cũng tốt hơn những người khác. Bà ấy thì phải do tự Lôi Bằng Phi thuyết phục, dù sao người già cũng mềm lòng.”

Quả Quả gật đầu, nghĩ cũng thấy đúng, tuy nói có chút nhạc đệm nhưng Lôi lão gia tử cũng không chân chính phản đối, chuyện của hai người họ cũng coi như bước đi trên con đường tươi sáng, chỉ cần thuyết phục được bà Lôi, hai người sẽ không còn chướng ngại gì nữa.

“Em cùng đừng lo Lôi Bằng Phi sẽ có tư tâm gì, anh thấy thằng nhóc Lôi Bằng Phi này tốt lắm, nó rất nghiêm túc, sẽ không móc nối tình cảm giữa hai đứa với lợi ích đâu. Còn lại thì em đừng để ý, anh với đại sư huynh, nhị sư huynh sẽ xử lý. Chờ sư phụ trở về, sẽ không sao nữa. Hiện tại cũng coi như lợi dụng lẫn nhau mà thôi, dù sao trụ cột nhà mình cũng đơn bạc. Cũng có lợi với chúng ta.” Chờ sư phụ trở về vậy thật sự không sao nữa, dưới lực lượng tuyệt đối, mọi thứ đều chỉ là mây bay, khi nào hắn mới đạt được tới cảnh giới đó chứ.

Quả Quả cầm cốc trà sữa lên chạm vào cốc của Cao Sảng, uống một ngụm, cười hì hì nói với Cao Sảng, “Vậy cảm ơn sư huynh.” Kỳ thật nhà họ đều dựa vào Cao Sảng chống đỡ bên ngoài, hai vị sư huynh kia của cậu tuy rằng ở chức vị cao nhưng lại chỉ lo làm nhiệm vụ, cũng không biết suy tính như Cao Sảng, chuyện giao tiếp với Lôi gia hẳn sẽ rơi vào tay Cao Sảng này mà thôi.

Vài ngày tiếp theo, Lôi Bằng Phi cũng không ra khỏi nhà, cũng chỉ gọi điện thoại trò chuyện với Quả Quả, gửi chút tin nhắn, ngày thường đều ở cạnh bà nội mình. Lão thái thái tuy nói cũng dịu đi những vẫn không chịu đồng ý chuyện này.

Chuyện Quả Quả đi ra mắt được lan truyền rộng rãi, mùng sáu, cậu và Gia Gia cùng Tề Mục Phi đi cưỡi ngựa, gặp phải vài người cũng đều nói về chuyện này. Tuy rằng cậu cũng không được coi như người trong giới nhưng mọi người trong đó đều biết rất rõ về cậu, việc dám quang minh chính đại đến nhà người ta như vậy thì quá là to gan rồi. Tuy Lôi gia không thừa nhận quan hệ giữa cậu và Lôi Bằng Phi nhưng cũng không phủ nhận, đây quả là kỳ tích, khiến người khác rất khâm phục. Phải biết rằng từ trước tới nay trong giới này cũng không có ai dám làm như vậy đâu. Hơn nữa trước đó còn đá Chu Thái, tên tuổi Thước Quả rất vang dội đó, khiến cậu cũng không dám tới hội quán luôn.

Tối lại về nhà oán giận với Lôi Bằng Phi, Lôi Bằng Phi ở đầu kia điện thoại cười điên luôn, “Vậy xong rồi, toàn bộ Yến Kinh đều biết em là người của anh. Chạy không thoát đâu.” Kết quả như vậy cậu đã sớm biết, mà cũng kiên định hơn nhiều. Quả Quả nghe vậy trợn trắng mắt, “Anh trước cứ dỗ bà anh xong đi rồi nói nhớ.”

Vừa nghe vậy, Lôi Bằng Phi cũng rất bất đắc dĩ, “Hình như bà từng bị kích thích gì đó, rất phản đối chuyện này. Anh hỏi cô lớn nhưng cô cũng không biết, có lẽ là chuyện trước khi giải phóng. Quả không dễ giải quyết đâu.”

“Cứ từ từ khuyên nhủ đi, nhưng chuyện bà anh bảo anh chuyển qua trường quân đội cũng không thể đồng ý đâu.”

“Yên tâm đi, bà cũng không nhắc lại, hẳn ông nội anh cũng đã khuyên rồi.”

“Được, vậy em yên tâm. À, mai anh đến đây một chuyến đi, ngọc lộ lần trước cho bà cũng dùng hết rồi nhỉ, anh lại qua lấy mấy bình đi, phải uống liên tục một tháng mới có hiệu quả tốt được.”

“Được, vậy sáng mai anh sẽ sang đó.” Lôi Bằng Phi tâm trạng rất tốt, Quả Quả có thể nhớ rõ việc này, cậu rất vui.

“Vậy trưa mai cũng ở lại đi, ngày mai bà em làm phật khiêu tường*, anh có lộc ăn đó.” Cậu cũng không vì bà Lôi phản đối mà mang thù, với cậu mà nói chỉ cần Lôi Bằng Phi vui vẻ, cậu cũng vui vẻ, tình cảm chính là như vậy, phải thông cảm lẫn nhau.

*phật khiêu tường: một món ăn thập cẩm (có vẻ ngon) của người TQ, được hầm rất kỹ đó, có bạn nào từng đọc qua truyện mà có anh công xuyên không về cổ đại, mở quán ăn, khách sạn, nhà hàng gì gì đó, sinh tử văn, tự dưng quên tên, ai nhớ nhắc tui với nha

“Chuẩn rồi, sáng mai anh sẽ qua đó.”