Sau đầy tháng của Bé Bé, cũng sắp tới Tết, tuy người trong nhà không thể tề tụ hết, nhưng bởi có thành viên mới, năm nay vẫn rất đặc biệt, trong nhà cũng rất náo nhiệt, không thua gì năm ngoái.

Ngày hai mươi lăm tháng chạp, Lôi Bằng Phi đến tìm Quả Quả. Hai ngày cuối năm, người nhà cũng lục tục quay về, ngày thường vẫn cứ luôn làm việc ở quân khu, ít cơ hội về nhà, năm nay mọi người không hẹn mà cùng xin nghỉ, cũng gần như về nhà hết. Tuy chưa nói gì nhưng Lôi Bằng Phi ẩn ẩn cảm thấy chuyện này hẳn có liên quan tới mình, cho nên hai ngày trước cũng không tới đây.

Hôm nay hai người đã hẹn tối sẽ đi xem phim, chờ xem xong cũng đã rất muộn. Hai người đang định đi ăn gì đó, bên cạnh lại có quán KFC, có điều chưa kịp bước vào, điện thoại Lôi Bằng Phi reo lên.

“Sao vậy?” Thấy Lôi Bằng Phi nhận điện thoại, nói mấy câu liền dừng lại nhìn cậu, Quả Quả hỏi.

“À, thằng bạn ngày trước gọi, nói tối này có họp mặt.” Lôi Bằng Phi có chút do dự.

Quả Quả hơi sửng sốt, “Vậy anh đi đi, em tự về được mà.” Vẻ mặt lại không vui như ban nảy nữa.

Lôi Bằng Phi nhìn thì biết cậu hiểu lầm, nhanh chóng kéo tay cậu, cười nói, “Đừng mà, anh đâu có ý đó.” Nhìn vào mắt Quả Quả giải thích, “Mấy tên bạn này của anh đã cùng nhau lớn lên, đều ở đại viện, ừm, tính cách cũng hơi cá tính, anh sợ em không quen.” Cậu sao lại không muốn để đám bạn biết sự tồn tại của Quả Quả chứ, nếu có thể cậu còn muốn tuyên bố với cả thế giới về quan hệ của hai người, có điều trong giới kia quá loạn. Kỳ thật mấy ngày nay cậu nhìn rõ, cũng hiểu rõ, nhà Quả Quả rất đặc biệt. Những chuyện khác không nói tới, mấy sư huynh của cậu đều làm trong Cục Đặc vụ đã khiến người ta rất ngạc nhiên, quyền lực trong Cục Đặc vụ mấy năm nay cũng không ngừng tăng lên, coi như sự tồn tại thần bí. Trước đó, Trương gia cứ loi choi lên như vậy cũng chẳng bởi vì muốn tiến vào trung tâm quyền lực của Cục Đặc vụ hay sao, cuối cùng lại còn bị đẩy ra ngoài. Mà lão ba Khúc Phàm của Quả Quả thì lại chính là nhân vật thực quyền trong Cục Đặc vụ. Tuy nói đã rời khỏi nửa năm nhưng quyền lực của hắn không suy giảm chút nào. Cao sư huynh kia của cậu đã trở thành lãnh đạo trung tâm, rất thủ đoạn, hai sư huynh khác của cậu cũng là nhân vật tài giỏi. Nhưng sống trong gia đình như vậy, Quả Quả cũng không bị ảnh hưởng gì, vẫn trong sáng như vậy. Cũng chính bởi vậy, cuộc gọi vừa rồi mới khiến cậu do dự, mấy thằng bạn của cậu và Quả Quả chẳng thể chung đường.

Quả Quả vừa nghe vậy thì cũng thoải mái hơn, cũng không rụt tay về, “Có ai cơ, nếu không thích hợp, em không đi.”

Lôi Bằng Phi cũng đã quyết định xong, “Mấy tên đó tuy rằng không ra gì nhưng cũng đã cùng lớn lên với anh, anh cũng rất hy vọng có thể giới thiệu bọn nó với em. Nhưng tính cách bọn nó, rất bựa, sợ em không quen.” Nói xong cũng không buôn tay mà kéo theo cậu đi về phía trước, “Đợi lát nữa đến nơi em cứ ở cạnh anh, bọn nó nói gì cứ nói, em đừng để bụng. Có anh đây.”

Quả Quả cắn môi, vui vẻ nói, không nói gì để mặc cậu ta kéo về phía trước.

Hai người lái xe, tới Hậu Hải, vòng vèo quanh ngõ nhỏ ở Hậu Hải rồi mới tiến vào một tòa tứ hợp viện. Hai người xuống xe. Ở cửa tứ hợp viện treo hai chiếc đèn lồng lớn, đại môn to lớn, đập vào mắt chính là ảnh bích, tuy rằng không đủ tinh xảo như đại môn trong nhà, nhưng cũng đã được tu sửa kỹ lưỡng.

Lôi Bằng Phi dẫn Quả Quả đi vào, vừa qua khỏi Nguyệt Lượng môn đã có người đi qua, Lôi Bằng Phi cũng không nói gì mà lấy ra một tấm danh thiếp.

“Lôi thiếu gia, Ngô thiếu gia đang ở Mai viên.” Người nọ nhìn danh thiếp, dẫn đường cho hai người, còn trộm nhìn qua Quả Quả.

Vào sân mới phát hiện nơi này khác nhà mình, nơi này hợp với vài khóa viện, còn thêm hai khu vườn, một lần nữa thiết kế lại, dùng hành lang gấp khúc nối liền. Thông qua hành lang gấp khúc đi tới sân bên kia đều dùng bình phong hay vách ngăn ngăn cách ra, mỗi sân đều rất kín đáo. Khi đi vào có thể nhìn thấy mấy quán trà, quán cà phê có chút khác biệt thì cũng không nhận ra là thứ gì khác nữa. Tuy nhiên ngẫu nhiên cũng nghe thấy tiếng hát hò truyền ra từ trong sân, còn mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc sập sình. Quả Quả cảm giác nơi này chính là một nơi giống như câu lạc bộ. Nhưng hẳn nơi này rất bí mật, muốn tiến vào cũng không dễ.

Mai viên là khu vườn bên cạnh Tam Tiến viện. Vừa đi qua cửa hông, Quả Quả vốn quen thuộc với kết cấu tứ hợp viện liền nhìn rõ cấu tạo nơi này, nơi này trước kia hẳn là hoa viên, bên trong có năm gian chính phòng, một gian đông sương, phía tây là rừng mai, trong khu rừng có một đình tứ giác. Đó là nơi để chủ nhân ngắm mai.

Quả Quả nhìn thấy rừng mai thì hơi cười, rồi cũng không nhìn nữa. Lôi Bằng Phi thấy cậu cười, cũng nhìn qua phía rừng mai, hơi ngạc nhiên, cười cười không nói gì. Hai người họ cười như vậy rất khiến người ta bực mình.

Sân này tuy gọi là Mai viên nhưng hoa mai rất khó nở ở Yến Kinh, tuy nói tuyết mai rất đẹp nhưng hoa mai ở Yến Kinh đều phải khoảng tháng ba mới nở, lúc đó hẳn cũng không còn tuyết nên sân này có chút trơ trọi. Tứ hợp viện nhà Quả Quả có hoa mai, cũng không nhiều, cũng chỉ có bảy, tám gốc trồng ở góc sân phía đường Đông. Trước đó mấy ngày hoa mai trong tứ hợp đột nhiên nở hoa, hoa mai vừa nở, tràn ngập ý thơ, người nhà còn vì chuyện này mà nấu rượu ngắm mai, rất vui vẻ.

Trước kia cũng thường tới nơi này, nếu không phải có thân phận đặc biệt thì không có được thẻ hội viên này đâu. Hiện tại ngắm nó lại thấy chẳng thú vị gì, so với nhà Quả Quả thì nơi này cứ như nhà quê vậy.

“Lôi tử, sao mày giờ mới tới…” Cửa ngũ gian Chính phòng mở ra, hai người vừa đi vào, một tên ngồi trong đó lập tức đứng dậy, miệng nói vậy, chân cũng bước tới. Nhưng thấy Quả Quả thì hơi dừng lại.

“U, Lôi tử, vị này là ai nha?” Người hỏi là tên mặc chiếc áo đỏ sẫm thêu hoa tím, tóc dựng ngược lên.

Quả Quả nhìn cậu ta chỉ thấy quần áo tên này mặc thật quá chói mắt, không nói quần áo mà chỉ nói tới chiếc quần lục quang, tóc vàng hoe còn có chiếc giày màu ngân bạc kia, phối hợp như vậy thật quá đặc biệt rồi. Cậu ta mặc vậy đi trên đường mà không sợ bị người ta ném đá vỡ đầu sao?

Lôi Bằng Phi liếc nhìn cậu ta, nhíu mày, “Chu Thiên Thụy, mày mặc cái quỷ gì đó?”

Cậu vừa hỏi, Chu Thiên Thụy lập tức phấn khởi, xoay trái xoay phải, “Sao nào? Sao nào? Có phải rất rung động không, hôm nay tao cố chọn đó, mặc vậy không dễ cử động đâu.”

Phía sau cậu ta, một người tóc hơi dài chút còn lại đều rất bình thường nâng chân lên đá cậu ta sang một bên, “Cút, đừng làm tao nôn.” Cú đá này tuyệt đối là cố ý.

Thu chân lại, nhìn về phía Lôi Bằng Phi, anh chàng tóc dài nhíu mày, đánh giá Quả Quả từ trên xuống dưới, “Lôi tử, không giới thiệu sao?”

Lôi Bằng Phi thấy mấy tên đều xúm lại đây, mới giới thiệu, “Đây là Thước Quả, bạn trai tao.”

“Phụt…” Chàng trai vẫn ngồi vững như Thái Sơn bên đó, thoạt nhìn có vẻ trầm ổn lập tức phun trà ra. Đây cũng tại cách Lôi Bằng Phi giới thiệu, cậu bình thường nói chuyện với bạn bè đều ưa nói thẳng, mà ba chữ ‘bạn trai tao’ này tuyệt đối có thể giải thích tất cả nên cũng chẳng thèm nói nhiều, lại không biết ba chữ này có sức oanh tạc cỡ nào.

“Triệu Tân.” Tên dẫn đầu tiến lên chào đón, không quá mập nhưng được cái mặt tròn, rất có hỉ cảm, hòa thuận ấm êm.

“Chuy Thiên Thụy.” Tên mặc quần áo kỳ quái, mặt trái xoan, có chút tố chất thần kinh, nghĩ gì thì làm đó.

“Đây là Lý Thần, đây là Lý Dật.” Tên đá người và phun nước. Nghe tên thì là hai anhem, Quả Quả nhìn kỹ, hai người là anh em sinh đôi, mặt cơ bản giống nhau nhưng khí chất và kiểu tóc thì khác nhau khiến người ta sẽ không nhận nhầm.

“Đây là Trương Cẩm.” Là một người rất đẹp, có chút khác biệt.

Mấy tên này khác với Quả Quả, tuổi họ cũng sàng sàng Lôi Bằng Phi, tuy cá tính nhưng lại không phải lũ ăn chơi trác tang. Kỳ thật mấy tên này đều lớn lên trong đại viện quân đội, trong nhà quản rất nghiêm, vật hợp theo loài, tính cách của Lôi Bằng Phi, chính nghĩa hiên ngang, nếu bản chất có vấn đề hẳn không thể thành bạn của cậu. Mấy tên này nhiều nhất chỉ hơi cá tính thôi.

Mấy tên nghe Lôi Bằng Phi nói về quan hệ của cậu ta và Quả Quả, tuy rằng trên mặt không thể hiện gì nhưng lửa tám chuyện lại hừng hực bừng cháy trong lòng làm sao cũng không thể dập được. Trong đám người, Lôi Bằng Phi là người lạnh nhất, cũng là tên không bận tâm chuyện tình cảm nhất, không ngờ cậu ta lại chính là người đầu tiên nói chuyện yên đương, còn là với con trai, thật làm người ta bất ngờ mà.

Tuy nhiên Quả Quả vẫn còn ở đây, họ không thể quá đáng.

“Bọn mày ăn chưa? Tao với Quả Quả còn chưa ăn đâu. Mau gọi món đi.”

Đây là chính phòng năm gian gồm nhà ăn, phòng nghỉ, phòng đồ điện, bàn chơi bài… Nơi này đầy đủ mọi thiết bị, đám bạn đến đây chơi đùa, nhảy múa, uống rượu, chơi mạt chược, chính là nơi để tụ hội rất tốt. Hơn nữa nơi này lại không phải kiểu rối loạn như bên ngoài, rất sạch sẽ, rất thích hợp để đám người như Lôi Bằng Phi hội họp, người trong nhà cũng không quản nhiều.

Mấy tên kia cũng chưa ăn, gọi đồ ăn, Lý Thân kia rót bia cho cả đám, chợt nghe tiếng từ cửa truyền tới, “Lôi tử, hôm nay phải để anh mời…”