Lưu Kiệt nhận lấy tượng Quan Âm, xét về mặt giá trị thì cao hơn khối ngọc kia rất nhiều, có điều có thể vẫn có chút mê tín nên không muốn làm thọ lễ tặng cha mình, nhưng việc này cũng không liên quan đến Thước Nhạc lắm.

Sau chuyện này, Lưu Kiệt chẳng còn lòng dạ nào mà ăn cơm, nhưng khi rời đi cùng Lý Minh Đạt đã hỏi số điện thoại của Thước Nhạc, nói rằng sẽ gọi cho cậu.

Giải quyết xong chuyện này, hai người coi như thở phào, nhưng việc này vẫn cần phải điều tra thêm. Thước Nhạc gọi điện cho Cao Sảng, bảo hắn cho người đến đây một chuyến. Cậu cứ cảm thấy việc này không hề đơn giản như vậy. Hai ngày nay, Khúc Phàm vẫn đang điều tra về huyết trùng, chắc hẳn cũng không có thời gian để xử lý thêm chuyện này.

“Rồi, anh Béo, lát nữa Cao Sảng qua đây, anh kể lại mọi chuyện cho cậu ấy là được, để cậu ấy giúp anh điều tra.”

Anh Béo cười khổ gật đầu, “Anh buôn bán nhiều năm mới gặp chuyện như vậy lần đầu đó. Hôm nay làm phiền em, nếu không phải em quen với Lý Minh Đạt, việc này sợ cũng không dễ bàn rồi. Lưu Kiệt kia nghe nói rất có tiếng nói, cũng không dễ chọc. Anh thấy hôm nay hắn ta dường như có ý gì đó với em, em vẫn nên cẩn thận chút.”

Thước Nhạc gật đầu, “Anh yên tâm. Không có chuyện gì đâu. Vậy anh Béo, em về trước, trong nhà còn chút việc.”

“Anh cũng không giữ em, hôm nào mời em với Khúc Phàm ăn cơm.”

“Bọn em chờ.” Thước Nhạc cười đứng lên, đi ra ngoài. Anh Béo tiễn ra ngoài.

Vốn Thước Nhạc hẳn nên chờ đám Cao Sảng đến rồi mới về nhưng vừa rồi đột nhiên cảm nhận được tử kim hồ lô trong không gian thứ hai đã thành thục; cho nên mới phải về nhà ngay.

Về nhà, Thước Nhạc liền vào không gian thứ hai. Vào không gian liền thấy tử kim hồ lô kia đang trôi lở lửng trong không gian, không ngừng hấp thu linh khí, tự tiến hành rèn luyện.

Thước Nhạc nhìn đám hồ lô tử kim này, hình dạng hợp quy tắc, màu sắc đỏ tươi, bên trên còn có những hoa văn màu tím vàng, so với mấy trái hồ lô mà hắn đang có nhưng lại giống tử kim hồ lô nhất.

Tốc độ hấp thụ của hồ lô rất nhanh, Thước Nhạc cảm thấy linh khí trong không gian thứ hai cũng bị ảnh hưởng, có cảm giác bị loãng đi. Thực tế là bởi vì linh khí nơi này đột nhiên trở nên loãng đi rất nhiều, chờ linh khí từ những nơi khác bổ sung về đây sẽ tốt hơn.

Không chờ hồ lô tử kim này biến hóa xong, Thước Nhạc phát hiện trái hồ lô thứ hai cũng đã thành thục, liên tục, cứ cách một khoảng thời gian lại có thêm một trái mới. Trong thời gian chưa tới một giờ, bảy trái hồ lô tử kim đều thành thục hết. Khiến Thước Nhạc ngạc nhiên nhất là mấy trái hồ lô tử kim phía sau. Lần trước lúc Thước Nhạc xem chúng thì hẳn bốn trái này đều chưa lớn, không ngờ chỉ mới vài ngày mà đã chín. Có điều bốn trái này nho nhỏ, thoạt nhìn có vẻ thiếu dinh dưỡng.

Bảy trái hồ lô hấp thụ rất nhiều linh khí, Thước Nhạc thế mà có cảm giác linh khí trong không gian sắp khô kiệt đến nơi. Tình trạng này khiến cậu có chút hoảng sợ, may mà trái hồ lô thứ nhất đã hấp thu xong. Thước Nhạc thấy ở miệng trái hồ lô kia tựa như bị cắt lìa, mở ra một cái khe, sau đó thấy một luồng linh khí làm cho người ta càng thấy thoải mái phun ra, tràn ngập trong không gian. Linh thức của Thước Nhạc đang tràn ngập trong không gian nên có thể thấy rõ những cây cối tiếp xúc với luồng linh khí này lập tức rất hưng phấn, tiếng thở dài thoải mái truyền tới từ đám cây cối đó. Trái hồ lô này thế mà giúp linh khí tiến hóa.

Lập tức đi tới bên cạnh hồ lô tử kim, Thước Nhạc vươn tay chạm nhẹ, một luồng thông tin truyền vào đầu Thước Nhạc, Thước Nhạc đã hoàn toàn hiểu rõ về công năng của trái hồ lô này, khi nó tiến hóa sẽ kéo theo linh khí tiến hóa, còn có thể gia tăng số lượng linh khí. Nó còn có thể tiếp tục tiến hóa, nếu tiến hóa thành cao cấp thì thậm chí còn có thể chuyển hóa thành tiên khí, đặt trái hồ lô này ở nơi không hề có linh khí thì không bao lâu sẽ trở thành thánh địa tu chân. Nó thế mà có được công năng linh khí chi nguyên, chỉ cần có nó, vĩnh viễn không lo đến việc linh khí bị khô kiệt, thật khiến người ta ngạc nhiên vui mừng mà.

Thước Nhạc đang quá đổi ngạc nhiên đi đến chỗ mấy trái hồ lô khác, muốn xem thử mấy trái khác phải chăng cũng có công năng như vậy.

Trái hồ lô thứ hai mang màu tím hoa văn màu vàng, trái này cũng là pháp khí trời sinh. Trái hồ lô này dưới tình huống đầy đủ linh khí có thể tỏa ra kim quang, kim quang gặp người thì sẽ bị hút vào trong đó, vậy mà có chút giống hồ lô của Thái Thượng lão Quân, chỉ là uy lực kém hơn. Tuy nhiên đối phó với những người bình thường cũng thừa sức, cho dù là Khúc Phàm hiện tại cũng khó mà tránh được. Cách sử dụng nó rất đơn giản, hoàn toàn dựa theo sự khống chế thần thức của người sử dụng, cũng không cần phải gọi tên gì gì đó. Hồ lô chia thành hai tầng, tầng trên giam người, tầng dưới diệt người. Quả rất lợi hại đó!

Tác dụng của trái thứ ba màu xanh hoa văn màu trắng bạc bụng lớn không khác mấy so với không gian của Thước Nhạc. Trong cơ thể nó có chứa không gian, hơn nữa vừa rồi còn hấp thu tức nhưỡng và linh tuyền, nếu năng lực người sử dụng tăng lên cũng có thể tiến hóa thành không gian giống như của Thước Nhạc vậy.

Trái thứ tư là hồ lô có màu cam hoa văn màu hồng, mấy quả còn lại này là mấy trái mà lần trước xem vẫn chưa trưởng thành. Trái hồ lô này lớn bằng hai bàn tay, là một hỏa hồ lô, có thể chứa bốn mươi chín loại lửa khác nhau.

Trái hồ lô thứ năm màu xanh lam hoa văn màu xanh bạc, nhỏ hơn trái hồ lô thứ tư một chút, nó có tác dụng chứa chất lỏng, cho dù chất lỏng gì đều có thể chứa bên trong, tổng cộng có thể chứa một trăm linh tám loại chất lỏng. Mỗi loại chất lỏng cũng có thể chứa rất nhiều. Chất lỏng được chứa bên trong thì chất lượng cũng sẽ được nâng cao, nếu để linh tuyền vào thì khi đổ ra hàm lượng linh khí sẽ nhiều hơn khi cho vào. Sở dĩ nó kém hơn trái thứ tư vì nó thiếu lực công kích.

Trái hồ lô thứ sáu lại nhỏ hơn chút, có màu đen hoa văn màu trắng bạc. Thước Nhạc cảm giác trái hồ lô này thật kỳ lạ, đây là một viên hồ lô kết tinh, tác dụng lớn nhất của trái hồ lô này là cho dù cho thứ gì vào trong không gian của nó thì đều có thể kết tinh thành ngọc; những món đồ bình thường cho vào cũng có thể biến thành tinh thạch tuyệt đẹp, nhưng nếu bỏ linh khí vào sẽ trở thành linh thạch. Đây quả là một năng lực rất hữu dụng. Linh thạch vô cùng quan trọng với người tu chân. Trừ những động tiên linh khí sung túc ra, những nơi khác cũng không có linh khí mấy. Người tu chân nếu muốn tu hành thuận lợi thì rất cần linh thạch, ứng dụng của linh thạch cũng rất cao, luyện khí, trận pháp, luyện đạn… đều không thể thiếu. Có được linh thạch rồi, khi Thước Nhạc bày trận pháp cũng không cần dùng phỉ thúy thay thế, tác dụng cũng sẽ tốt hơn chút. Cho nên tác dụng của trái hồ lô này quá tốt rồi.

Trái hồ lô thứ bảy dường như còn chưa trưởng thành, trên nền màu xanh biếc là hoa văn tựa ngọc lục bảo, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Thước Nhạc có thể cầm bằng một tay, cảm giác lạnh lẽo, Thước Nhạc không phát hiện tác dụng của nó, thấy nó vẫn đang hấp thu linh khí thì hình như vẫn còn đang phát triển.

Nhìn bảy trái hồ lô, Thước Nhạc thấy mình như nhà giàu mới nổi, bỗng nhiên có nhiều bảo bối như vậy, quá sức ngạc nhiên rồi.

Sau khi hạ xuống mặt đất, Thước Nhạc nhìn qua dây hồ lô kia, nó đã rơi xuống trên bụi thông đỏ, sau khi rơi xuống đất trở thành sợi dây leo màu nâu. Thước Nhạc vươn tay cầm lấy liền cảm nhận được luồng linh thức. Thật kỳ quái, vừa nãy Thước Nhạc cũng không hề phát hiện linh thức trên đám hồ lô kia, trước đó cậu cũng từng đoán, có thể hồ lô không thể có linh thức, không ngờ dây leo lại có.

Cảm thụ dây hồ lô đã hoàn toàn độc lập này, thấy nó tựa như vật sống trườn trên người mình, Thước Nhạc càng thêm vui vẻ. Dây hồ lô này tuy rằng còn nhỏ yếu nhưng sau khi trưởng thành không chừng có thể trở thành thần khí có thể trói tiên cũng nên, chỉ không biết thời thượng cổ có từng có bảo vật như vậy hay không.

Điều đáng tiếc duy nhất là hồ lô cũng không lưu lại hạt giống, chỉ có duy nhất một gốc tử kim hồ lô là không thể nào tạo ra hạt giống, quả thật đáng tiếc mà.

Chờ bảy trái hồ lô hấp thu đủ linh khí, cầm sáu trái hồ lô dùng thử, Thước Nhạc rất hài lòng, chờ rời khỏi không gian đã rất muộn rồi. Đám nhỏ cũng đã được Mục Thanh đón về.

Khúc Phàm sau giờ cơm chiều mới về, Thước Nhạc làm thêm đồ ăn cho hắn, hai người đi về sân sau.

“Mệt không? Đi tắm đi đã.” Thước Nhạc xoay người vào nhà tắm, chuẩn bị bồn nước nóng cho hắn.

“Để anh tự làm, không vội.” Khúc Phàm cầm quần áo đi vào.

“Không sao, anh cứ ngâm từ từ thôi.”

Dựa vào cửa nhà tắm nhìn Thước Nhạc bận rộn, “Mấy hôm nay bận quá cũng không ra ngoài với em được, chúng ta đã bao lâu không hẹn hò rồi nhỉ?” Nói xong lại tự mình nở nụ cười trước.

Thước Nhạc quay đầu nhìn hắn, không nói gì. Hai người họ ở cùng nhau cũng đã hơn mười năm, nhưng lại không hề có cảm giác bảy năm chi dương, nhìn như cuộc sống bình thường nhưng không hề hao mòn tình cảm của họ.

Khúc Phàm ôm Thước Nhạc từ phía sau, “Gần đây bận quá, chờ vụ án này kết thúc, chúng ta ra ngoài chơi một chút, ừm, khung cảnh thiên nhiên còn không đẹp bằng không gian của em. Không thì chúng ta đến nhà chú sáu, chúng ta sống ở nông thôn một thời gian, trải nghiệm cuộc sống.”

Thước Nhạc cười xoay người, “Đi a, nếu đến vụ xuân sang năm anh có thời gian, chúng ta sẽ đi vào lúc đó, cũng thử tự mình trồng lúa nước. Trồng lúa nước trong không gian chẳng có cảm giác thành công gì cả.” Thước Nhạc cười hôn lên môi Khúc Phàm, vươn tay cởi cúc áo cho hắn.

Khúc Phàm cũng không buông lỏng tay, hoạt động trên tay Thước Nhạc, “Ha ha, được. Tuy nhiên như vậy chúng ta cũng nên học xem sẽ làm ruộng ra sao mới được.”

“Đến lúc đó anh làm ruộng, em ở nhà nấu cơm chờ anh về.”

Khúc Phàm bước vào trong bồn tắm, “Cùng tắm?”

“Lát nữa. Em lấy quần áo.”

Vươn tay thiếu chút nữa kéo Thước Nhạc ngã ngồi trong nước. “Lấy quần áo làm gì, trong phòng cũng chẳng có ai khác.” Từ khi vụ án bắt đầu, hai người họ đã thật lâu không thân mật rồi.