Sáng chủ nhật, Lôi Bằng Phi và Quả Quả đi trung tâm mua sắm mua quần áo. Thời tiết ngày càng lạnh, Lôi Bằng Phi định mua một chiếc áo lông. Cũng không bắt buộc phải mua, nhưng hơn một ngày ở chung, Lôi Bằng Phi cảm thấy thật khó mà đỡ được mấy đứa em tinh ranh của Thước Quả, mấy thằng nhóc kia đứa này so đứa kia lại càng thêm khôn khéo, những suy nghĩ trong đầu cậu đều bị chúng nhìn thấu hết. Mấy thằng nhóc cũng không nói gì, nhưng thái độ với cậu đã có ý thử thách, cậu cũng không sợ chuyện này, chỉ có chút bối rối thôi.

Hai người đến thẳng trung tâm mua sắm cạnh Vương phủ, nơi này cũng gần tứ hợp viện, không cần ngồi xe.

“Cái này thì sao?” Hai người vào cửa hàng áo lông, Quả Quả nhìn xung quanh, chọn thật lâu mới ưng một chiếc, nhìn kích cỡ, lại ngắm một chút mới cầm lên một chiếc, “Đây, thử đi.”

Lôi Bằng Phi không quan tâm, cũng chẳng có yêu cầu với quần áo mình mặc, nhận chiếc áo lông Quả Quả đưa cho mặc thử, chẳng những kích cỡ vừa vặn, hình dáng cũng đẹp, phù hợp với khí chất của cậu.

“Không tồi, chọn nó.”

Sau đó hai người lại mua thêm giày, quần áo lông dê, khăn quàng, mũ… Lôi Bằng Phi cầm cả đống túi lớn túi nhỏ trên tay, có chút không biết làm sao mà nhìn về Quả Quả đang đi phía trước, lúc này lại nhớ tới vẻ mặt của đám em Quả Quả trước khi ra ngoài kia. Cho tới giờ cũng không ngờ Quả Quả là kẻ cuồng mua sắm. Nhưng những đồ mua về khiến Lôi Bằng Phi không thể không thừa nhận Quả Quả rất có khiếu chọn đồ. Cậu mua sắm cũng không chọn đi lại chọn lại như những người khác, gần như chỉ cần nhìn cũng sẽ biết bộ quần áo đó có hợp với mình không, sau đó lại chọn kích cỡ, chỉ cần thử thì không có lần nào không hợp. Tuy quần áo đều có cùng tiêu chuẩn nhưng cùng một bộ hoặc mặc nguyên, hoặc sơ vin lại sẽ mang lại hiệu quả khác biệt, cậu luôn có thể chọn ra kiểu phối đồ phù hợp nhất. Chuyện này thì ngay cả người bán hàng cũng không sánh bằng được.

Dạo một vòng, Lôi Bằng Phi cũng thấy hứng thú, thỉnh thoảng cũng hỏi vài câu nhờ Thước Quả phối đồ hộ, màu sắc, chất liệu khác nhau sẽ tạo ra hiệu quả khác nhau, mà cùng một bộ quần áo, người này mặc sẽ khác với người kia. Vốn dáng người cậu đã tốt, cao khoảng mét tám lăm, bờ vai rộng, eo thon, nước da màu mật, những đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, dáng người thon dài, ngày thường ăn mặc tùy tiện nhưng hôm nay phối đồ lên lại tựa như người mẫu vậy.

Thói quen mua sắm vô tội vạ này của Quả Quả cũng học theo Thước Nhạc. Bởi vì có không gian nên những thứ này có thể ném luôn vào đó, không sợ hỏng hóc. Tuy trước khi không có tùy thân không gian, nhưng có túi không gian thì cũng vậy thôi. Ở Pháp, cuối tuần rảnh rỗi cậu sẽ dạo phố, dường như đã dạo qua khắp các nơi phồn hoa ở châu Âu, thấy đồ tốt sẽ mua luôn, lâu dần việc dạo phố mua sắm đã cứ thuận theo ý muốn, mua đồ không nương tay. Mà cậu lại học hội họa, lại sống vài năm ở kinh đô thời trang, mắt chọn dĩ nhiên không phải bình thường. Lôi Bằng Phi mặc xong trở nên đẹp trai ngời ngời, tuy nói cậu còn chưa hiểu rõ được tình cảm trong lòng nhưng thấy cậu ta trở nên đẹp trai như vậy cũng tự cảm thấy vui vẻ, mà đã có hứng vậy phải mua cho tận hứng.

Mà điều này cũng bởi gia cảnh Lôi Bằng Phi không tồi, trong thẻ tín dụng có đủ tiền, nếu đổi thành kẻ khác, chắc cũng qua loa cho xong chuyện mà thôi. Nhưng Lôi Bằng Phi cũng đã được chứng kiến tốc độ tiêu tiền của Quả Quả, lại nhớ tới tứ hợp viện nhà họ, cũng hiểu về gia cảnh của Quả Quả, trong lòng cũng có chút ý tưởng, nhưng chôn sâu dưới đáy lòng không nói với người khác. Từ đó về sau, cậu bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ khi còn học đại học, tốt nghiệp lập tức thành lập công ty của mình, chưa tới ba mươi tuổi đã tiến vào bảng trăm doanh nhân giàu có. Sau đó có phóng viên hỏi cậu, động lực gây dựng sự nghiệp từ khi còn trẻ như vậy là gì, cậu cũng không nói mà chỉ cười, không thể nói với phóng viên rằng cậu sợ không nuôi nổi thân ái nhà mình chứ.

Đi dạo phố, thời gian trôi qua thật nhanh, chờ hai người đói bụng, thấy cũng đã muộn, hai người cũng không về nhà mà đi tới quán đậu phố Tây Thục ăn cơm. Nói ra thì đám trẻ nhà họ có một điểm giống nhau, đều là thánh ăn, có thể từ nhỏ đã bị dưỡng cho kén ăn, rất chú ý việc ăn uống. Giống như Quả Quả tuy rằng không ăn quán ven đường, nhưng lúc nào cũng mang theo thức ăn trong nhà làm ra. Quanh Vương phủ này có quán nào cũng đã ăn sạch rồi, quán tào phớ này cũng đã lâu chưa ăn, nên đã dẫn Lôi Bằng Phi đến đây.

Sau khi ngồi xuống, cầm thực đơn lên chọn món, phân nửa chọn theo khẩu vị Lôi Bằng Phi.

Lôi Bằng Phi ngồi đó nhìn Quả Quả chọn món, sau đó nói vài yêu cầu với người bán hàng, trên khuôn mặt vẫn treo nụ cười. Quả Quả bây giờ khác với khi ở trong trường, hai người ở trường cũng đã có được chút ăn ý, cũng hợp nhau về nhiều mặt nhưng Quả Quả vài lúc cũng vẫn có những giới hạn, ít nhất sẽ không quá tham dự vào cuộc sống của cậu, ít nhất một tuần trước sẽ không chọn quần áo và gọi thức ăn cho cậu, mà cậu ấy nhiều nhất sẽ trưng cầu ý kiến của cậu, sẽ không quyết định thay cậu như vậy. Cuối tuần này, hai người đã trở lên vô cùng thân thiết, ít nhất Quả Quả đã thể hiện ra mặt chân thật trước mặt cậu, như vậy xem ra, Quả Quả kỳ thật là người rất có chủ kiến, những ôn hòa thường ngày chỉ là lớp mặt nạ ngụy trang mà thôi.

Chờ người bán hang rời đi, Quả Quả lấy ra khăn ướt đưa cho Lôi Bằng Phi, “Cửa hàng này, một năm trước đã tới cùng ba ba. Hương vị không tệ, cũng không biết có bảo đảm tiêu chuẩn an toàn hay không nữa.”

“Thường ngày tớ rất ít ăn bên ngoài, mới tới nơi này lần đầu.” Nhà cậu ở đại viện, người trong nhà đều là quân nhân, rất ít khi ăn bên ngoài.

“Ha ha, chờ sau này cứ tới cuối tuần tớ sẽ dẫn cậu đi mấy nơi, Yến Kinh ăn ngon chơi vui, tớ đều biết. Bởi đi Pháp, không có cơ hội đến vài nơi ở Yến Kinh, Tiếu Tiếu đều ghi chép lại, những nơi họ đi qua, có món gì ngon đều được ghi lại, thậm chí ngay cả hương vị cũng được ghi chép rõ ràng. Còn kỹ càng hơn cả sổ tay hưỡng dẫn du lịch nữa đó.

Vẻ mặt Lôi Bằng Phi hơi cứng lại, nghe Quả Quả nói vậy, lại nhớ tới ghi chép của Tiếu Tiếu, cũng hơi cảm thán trong lòng. Cậu em kia của cậu ấy là kẻ cuồng nghiên cứu, còn là tên cuồng tư liệu, chỉ qua một tối nói chuyện với nó, so với Tiếu Tiếu, cậu chỉ là nhóc học sinh tiểu học. Nhắc tới đám nhóc đầy cá tính trong nhà, Quả Quả nhất định là người bình thường nhất.

Không lâu sau thức ăn được dọn lên, vừa ăn một miếng, quả nhiên rất ngon. Hai người đang ăn thì nghe thấy có người gọi ‘Bằng Phi’.

Quả Quả ngẩng đầu thì thấy một phụ nữ mặc quân trang có vẻ kinh ngạc đang tiến lại. Lôi Bằng Phi quay qua, “Chị hai…” Lại thấy người đi theo sau, “Anh rể.”

Quả Quả nhìn thoáng qua quân hàm của hai người, một thiếu tá, một trung tá, hai người cũng chỉ khoảng đầu ba mươi, chức vị thật không thấp chút nào.

Lôi Tố Phi không ngờ lại gặp được em trai mình ở đây, cười cười, “Hôm nay không đi học? Sao lại không về nhà?” Nói chuyện thì nhìn thoáng qua Thước Quả, một thanh niên rất trong sáng, nhìn có vẻ nhỏ hơn em trai mình, “Đây là bạn học của em?”

Lúc này hai người đều đứng lên, Lôi Bằng Phi không trả lời câu hỏi của chị mình, mà giới thiệu, “Em giới thiệu chút, đây là bạn em, Thước Quả, ở cùng phòng trong ký túc xá. Hai người này là chị hai tớ, Lôi Tố Phi, và chồng chị, Dương Thành.”

Lôi Tố Phi không thấy gì nhưng Dương Thành bên cạnh lại rất ngạc nhiên. Em trai vợ hắn, hắn biết, nếu chỉ là bạn bình thường hoặc chỉ hơi quen biết sẽ không giới thiệu như vậy. Khi học trung học nó cũng không phải không có bạn nhưng cho tới giờ cũng chưa từng giới thiệu, hẳn người bạn này không giống như những người bạn trước đó, nghĩ vậy, cười nói với Thước Quả, “Nếu là bạn Bằng Phi, vậy cứ gọi chị và anh rể như nó đi.”

Lại chỉ vào bàn, “Không ngại anh và chị cậu ngồi cùng chứ.”

Quả Quả nhanh chóng lắc đầu, “Không ngại.” Lôi Bằng Phi bên kia cũng bưng bát mình đặt về phía Quả Quả, mình cũng chuyển sang ngồi cạnh cậu.

Mấy người ngồi xuống, lại chọn hai món, Lôi Tố Phi lại hỏi lại chuyện vừa nãy.

“Cuối tuần này không phải đi học.”

“Vậy sao em không về nhà? Ông nội tuần trước còn nhắc tới em đó.”

“Hai ngày nay em tới nhà Quả Quả, cuối tuần sau không học em sẽ về nhà.”

Lôi Tố Phi nhìn thoáng qua Thước Quả, không ngờ thằng em chẳng bao giờ tới nhà bạn chơi lại tới nhà bạn ở lại luôn, nhưng cũng coi như chuyện tốt, miễn cho thằng em cứ suốt ngày mặt lạnh. Có bạn thì rất tốt.

Nhà họ từ trên xuống dưới hầu như đều là quân nhân, lứa họ có tất cả bảy người, trong số đó lại chỉ trừ Lôi Bằng Phi, còn lại đều tham gia quân đội, thậm chí ngay cả người yêu của cô cũng là quân nhân. Có thể nói Lôi gia chính là quân nhân thế gia, già trẻ ba đời đều trong quân đội khiến Lôi gia có địa vị rất quan trọng trong quân đội. Mà Lôi Bằng Phi chính là kẻ ngoại tộc trong nhà, Lôi Bằng Phi từ nhỏ đã lớn lên trong quân đội, nhận được tác phong giáo dục của quân đội, chuyện vào quân đội đã trở thành việc được định sẵn. Ai cũng không ngờ cậu lại thi vào trường đại học Yến Kinh. Đại học Yến Kinh là trường nổi tiếng cả nước, thi đỗ vào đó vốn là chuyện tốt làm rạng rỡ tổ tông, nhưng người Lôi gia lại không đồng ý. Người lớn trong nhà cũng không đồng ý, thiếu chút nữa ép cậu vào trường quân đội. Sau đó nhờ bà nội lên tiếng, trong nhà cũng không thiếu quân nhân như cậu, cháu ngoan muốn làm gì thì cứ làm đi. Cứ như vậy Lôi Bằng Phi rời khỏi gia tộc, tự mình trưởng thành.

“Bằng Phi, khai giảng lâu vậy rồi đã quen với cuộc sống trong trường chưa?” Tố Phi rất quan tâm cậu em, tuy rằng Lôi Bằng Phi gọi cô là chị hai, nhưng cô cũng là người chị ruột duy nhất của Lôi Bằng Phi, tên gọi là gọi theo những người cùng lứa.

“Dạ, đều ổn.”

“Vậy có thích cô bé nào không?” Tố Phi trêu em mình, ngày thường cũng ít có cơ hội gặp mặt.

“Không có.” Lôi Bằng Phi nhanh chóng trả lời, mắt không tự chủ được nhìn qua bên cạnh. Anh rể Dương Thành ở đối diện hơi hoảng hốt, cảm thấy có chuyện không hay đã xảy ra.

“Ôi, sao nghe có vẻ chột dạ thế, nhất định có.”

“Chị hai…” Lôi Bằng Phi hơi nóng nảy. Mà Quả Quả ngồi cạnh nghe hai chị em họ nói chuyện cũng cảm thấy không thoải mái.

“Bằng Phi này, nếu có bạn gái thì sớm dẫn về nhà đi, nếu không đến khi em tốt nghiệp, lại xung đột ý tưởng với bên lão gia tử lại không hay.” Dương Thành tiếp lời, khi nói lại nhìn Thước Quả. Không biết vì sao, càng nhìn hai người này dự cảm xấu trong lòng lại càng mãnh liệt.

“Nói gì vậy.” Thấy em trai lạnh mắt, Tố Phi oán trách Dương Thành, “Hôn sự của Bằng Phi sẽ do nó tự quyết định, bà sẽ làm chủ.” Coi như thật sự có chuyện như vậy cũng không thể nói ra khiến Bằng Phi khó chịu. Cũng không biết mấy vị trong nhà rốt cuộc nghĩ gì, hôm nay cũng không giống anh (Dương Thành) khi bình thường.

Dương Thành cười cười, không nói, chỉ nhìn vẻ mặt của hai thằng bé đối diện, lòng càng nặng nề.