Ngoại trừ Lan thúc và Tiền ca, lần này Sâm Kỳ cũng muốn trở về. Thước Nhạc vẫn muốn tìm thời gian nói chuyện với cậu ta về chuyện của Sâm Ba. Sâm Kỳ chỉ lớn hơn Sâm Ba một tuổi, lúc trước khi Sâm Ba mất tích thì cậu ta cũng đã hiểu chuyện rồi, trước đây còn có quan hệ thân thiết với đệ đệ của mình. Hơn nữa đệ đệ lại là phong đan thuộc tính trời sinh, có thể đoán trước thành tựu trong tương lai sẽ rất lớn, ngươi như vậy nhất định sẽ được các đại môn phái tranh giành. Nếu không năm đó phụ thân cũng không dẫn đệ đệ tới Thánh Thành, cuối cùng lại xảy ra chuyện.

Nghe được tin về Sâm Ba, Sâm Kỳ rất kích động. Tuy mấy năm nay Sâm Ba là chuyện cấm kỵ mà trong nhà không nhắc tới nhưng họ vẫn luôn nhớ kỹ, phụ thân vẫn luôn tự trách, thậm chí vì thế mà bỏ qua cơ hội tu hành nữa mà. Tính cách vốn sáng sủa lại trở nên trầm mặc, không ngờ đệ đệ chẳng những không sao, còn đã bắt đầu tu hành. Khúc Phàm và Thước Nhạc thế mà là sư phụ của đệ đệ, không trách lại chăm sóc nhà họ như vậy.

Lan thúc và Tiền ca nghe được tin như vậy cũng rất vui, nhưng Thước Nhạc bảo họ về nhà cũng đừng nói lộ ra, mọi chuyện vẫn chờ Sâm Ba quay về gặp mặt người nhà rồi tính tiếp.

Ba người họ rời đi, Lan thẩm và Tiền tẩu ở lại. Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, Thước Nhạc để họ đến ở tại khách viện đường phía Tây. Hiện nhà họ cũng không có khách nhân gì, hiện cũng chỉ ở tạm mà thôi. Cậu đã thiết kế cong khu nhà phía đông, chuẩn bị tạo thành mấy tiểu viện độc lập để họ ở lại. Nhưng giờ vẫn chưa có thời gian, mà bản đồ thiết kế đã sớm chuẩn bị xong. Gỗ, đá đều có sẵn, lúc trước xây nhà trong không gian vẫn còn thừa lại rất nhiều, hoàn toàn đủ dùng. Còn cửa cùng đá lát sàn thì chờ đến bên kia làm xong rồi cùng làm, tránh việc không hợp với nhau.

Kỳ thật, Thước Nhạc vẫn rất thích khu bên này, bên phía Phùng trạch quá lớn, cậu không thích như vậy. Cho dù có sửa sang xong, cậu cũng không nhất định sẽ quá đó ở. Mà hẳn Khúc Phàm cũng nghĩ giống như cậu nên bố trí mấy đại trận phía bên đó rồi cứ bỏ mặc không lo nữa. TRước đó còn từng nói với cậu, việc dọn dẹp, trang hoàng bên kia để đám Cao Sảng làm, hắn không định nhúng tay vào.

Trong mấy ngày chờ Khúc Phàm quay lại, Thước Nhạc nhìn trong trong ngoài ngoài nhà, điều chỉnh đôi chút, sau đó không còn việc gì làm vào trong không gian làm việc, đã quen tay nên từng gia cụ làm ra cũng không tốn sức chút nào. Tinh thần lực trong không gian hoàn toàn để cậu sử dụng, cắt gỗ tựa như cắt đậu phụ vậy, thần thức quan sát được rất nhỏ nên tinh thần lực của cậu sử dụng rất chính xác. Cả đám linh kiện đã làm xong, sau đó chỉ cần lắp ráp nữa thôi. Tuy nhiên, những đồ dùng tinh thần lực làm ra tuy đẹp nhưng lại thiếu linh khí, cho nên đa số thời gian Thước Nhạc đều tự điêu khắc hoa văn, sau đó nhúng sơn, đánh sáp đều là cổ pháp học cùng với Lý sư phụ. Bởi tài liệu rất tốt, mật độ lớn nên nguyên liệu gỗ đều được xử lý sẵn trong không gian nên hai công đoạn này được cậu đơn giản hóa đi, hiệu quả rất tốt. (Kusami: amen, thề là chẳng biết ta đang edit cái gì đâu nhé, khó hiểu ngang với thiên thư luôn)

Mấy hôm nay Miu Miu đi với Lan Phi và Lan Ngọc dạo chơi bên ngoài. Tuy tuyết rơi không nhỏ nhưng cũng không thấy lạnh. Bán đảo này của họ, đất ở chỉ chiếm một phần nhỏ, còn lại đa phần là đất bằng. Trên đảo ngoài mấy con đường đá thì vẫn duy trì cảnh sắc tự nhiên. Bọn nhỏ thích đến lầu các trên nước ở bán đảo. Nơi đó cũng được Khúc Phàm đặt trận ổn định nhiệt độ, xung quanh lầu các có thể duy trì nhiệt độ hai mươi ba, hai mươi tư độ. Lầu các được xây trên nước, tổng cộng có hai tầng. Tầng trên có thể ngắm cảnh hồ nước, chờ khi xuân về hoa nở, cả hồ ngập hoa sen nở rộ, liên miên không ngừng, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp. Nơi này còn có tên gọi khác chính là Liên Thủy các.

Bốn phía Thủy các có Điếu Ngư đài, tuy rằng bây giờ thời tiết lạnh nhưng hồ nước cũng không bị đóng băng, có thể bởi nước vẫn không ngừng chảy đi. Tuy nhiên Lan thúc nói chờ đến cuối tháng mười hai, đầu tháng mười một thì tiểu hồ này nhất định sẽ đóng băng. Khi đó, tụi nhỏ có thể trượt băng ở đây, vì thế Thước Nhạc còn cố ý dặn Khúc Phàm mua mấy đôi giày trượt băng.

Hiện tại, mấy đứa nhỏ đang ngồi bên hồ câu cá. Diện tích hồ không nhỏ, chủ nhân trước kia nuôi rất nhiều cá cảnh nhưng muốn câu được cũng không dễ chút nào. Miu Miu mỗi ngày đến đây đều lấy một lọ nước hồ của Thước Nhạc, dùng nó để dẫn cá thì hiểu quả rất tốt. Trong không gian của Thước Nhạc, lão ba đã chuẩn bị đầy đủ thiết bị câu cá. Lúc đó thằng bé đã thích câu cá nhưng bởi còn quá nhỏ nên không câu được. Mà bây giờ thì có thể thử. Tuy nó không quá biết câu cá nhưng Lan Phi từ nhỏ đã chơi đùa bên nước nên có rất nhiều sáng kiến, đám nhỏ chơi rất vui vẻ. Thước Nhạc nghĩ vài ngày nữa đám nhỏ đến đây, trong nhà hẳn rất náo nhiệt.

Đến tối, Miu Miu đã ngủ, Thước Nhạc ngâm mình trong bồn tắm lớn, nhà tắm, nhà vệ sinh trong cả căn nhà đều đã được cải tiến, tuy rằng vẫn mang phong cách cổ. Bố cục không khác với trên Địa Cầu, nhà tắm, nhà vệ sinh đều ở trong nhĩ phòng, bồn tắm lớn hoàn toàn đủ cho cả hai người dùng, kết hợp với thiết kế thân thể khiến cho người ta có thể thoải mái nằm trong đó.

Nhắm mắt này, nghe nhạc, trong lòng nhẩm tính xem còn bao ngày nữa Khúc Phàm sẽ quay về, đã sắp ba tháng không được gặp họ rồi, Thước Nhạc rất nhớ chúng. Hơn nữa cũng không biết lần này Khúc Phàm có dẫn Lãnh Vân đến đây hay không? Trước đó Miu Miu cũng nhắc tới, hy vọng Lãnh Vân cũng tới đây. Hai người họ vẫn rất do dự chuyện này, bản thân Lãnh Vân không sao, họ cũng rất thích đứa bé đó nhưng cha mẹ nó thì lại không nói trước được. Khúc Phàm nói về xem thử rồi sẽ quyết định, hắn cảm thấy chuyện lần này vẫn nên cẩn thận mới tốt.

Khẽ lắc đầu, Thước Nhạc mở mắt, Khúc Phàm có thể xử lý tốt mọi chuyện. Cậu vẫn nên nghĩ về quy hoạch trong nhà đi thôi, xem tiếp theo cần làm gì?

Hửm… Thước Nhạc chợt thấy đóa hoa sen thứ năm đột nhiên hiện ra trên người. Lúc trước khi cậu tắm mà nước quá nóng thì nó cũng hiện ra nhưng đóa hoa sen thứ năm này thật quá hoạt bát rồi đó, lúc thì hợp lại, lúc lại tách ra, mà khi tách ra lại tựa như con rắn nhỏ di chuyển khắp cơ thể. Lúc hợp lại cùng một chỗ cũng không là bảy màu ổn định mà tựa như cầu vồng, rất tiên diễm.

Lại nói, cậu còn chưa từng cẩn thận nghiên cứu thử, nâng cánh tay lên, lúc này bảy đóa hoa sen đang di chuyển trên cánh tay, vươn tay sờ cũng không có chút cảm giác gì cả, hả… hoa sen thế mà theo sự va chạm với ngón tay mà di chuyển chậm lại.

Chạm nhẹ lên đóa hoa sen màu lam, còn có thể tách riêng ra, thật thú vị. Dùng thần thức quan sát đóa hoa sen này, thế mà như được bao phủ bởi một màn hư vô, tựa như sương mù bảy màu, xuyên suốt trong cơ thể, sương mù thất thải này thay đổi thất thường khi thì chụm lại, khi lại tách ra. Cậu thể dùng thần thức khống chế sương mù cũng không bị ngăn cản, sẽ di chuyển theo thần thức của cậu. Tiếp đó cậu thử khống chế tách một chút sương mù ra, vẫn là màu lam. Thước Nhạc tách chúng ra, có thể nhìn thấy bảy đóa hoa sen trong cơ thể tách ra, đóa màu lam theo sự chỉ huy của cậu tách ra chỉ còn lại sáu đóa ở cùng nhau. Có lẽ bởi thiếu mất một đóa nên chúng không thể dung hợp lại.

Đóa hoa sen màu lam được Thước Nhạc chuyển đến đầu ngón tay mình, nho nhỏ. Đầu ngón tay có cảm giác trướng trướng, hai tay nắm năm lại, ngoài cảm giác trướng ra thì cậu không cảm thấy gì khác. Thước Nhạc thử búng ngón tay, uỳnh… một quả cầu nước đánh len bình phong bằng lưu ly.

Thước Nhạc khiếp sợ nhìn nước còn đọng lại trên bình phong, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua đóa hoa sen thất thải đã khôi phục lại bình thường.

Rầm… đứng lên, lấy chiếc áo ngủ bên cạnh, nhanh chóng rời khỏi phòng tắm, cậu cần chứng thực vài chuyện.