Ngày lại ngày trôi qua, Thước Nhạc hiện cũng bận rộn làm việc, thời gian phẫu thuật cũng điền kín lịch, hiện nay vừa sáng đã phải tới bệnh viện, nặng lực của cậu thông qua nỗ lực của bản thân đã đạt được sự thừa nhận, hiện tại có rất nhiều bệnh nhân nghe danh mà đến, xác suất phẫu thuật thành công cao khiến cậu trở thành bác sĩ được hoan nghênh nhất ngoại khoa, rất nổi danh trong khoa não nội và não ngoại. Có điều công việc hiện tại đã sớm không thể thỏa mãn cậu, gần đây lại bắt đầu tiến hành nghiên cứu thuốc, đây là một hạng mục yếu kém nhưng Thước Nhạc nghĩ mình có đủ thời gian, hoàn toàn có thể nghiên cứu để hiểu được y học về phương diện này.

Giữa tháng 1, đám nhỏ vào căn cứ đặc huấn, trong đó bao gồm cả con gái Từng Kiến, còn có thêm con trai Thôi Kiện cùng với An An, Tâm Tâm từ miền Nam tới đón Tết. Bọn nhỏ rời đi khiến cả nhà trở nên yên tĩnh. Vốn cậu còn tưởng Yến Kinh lạnh không thích hợp cho việc huấn luyện, nhưng Khúc Phàm lại nói đám nhỏ đã được đưa tới khu rừng bên căn cứ Quảng Đông huấn luyện rồi. Như vậy dù có muốn đi thăm cũng không được rồi.

Thước Nhạc lập tức thấy cô đơn, vốn khi đám nhỏ còn ở nhà, cậu còn thấy hơi ồn, giờ lại quá yên tĩnh.

Lúc sắp tới cuối năm, Tống gia phái người đưa lễ mừng năm mới đến, đều là đặc sản phương Nam, đưa tới cả một xe đầy, ăn chơi dùng nghịch, đầy đủ hết. Người đưa lễ là Tống Hiên Hàm và Tống Vinh Bác. Tống Hiên Hàm thay lão tổ tông trong nhà đến mừng năm mới, đưa tới một phong thư, lời nói trong thư rất cung kính, xem như đã kết xong tình thầy trò này.

Khúc Phàm thu thư lại, cũng không nói gì, chỉ tìm Cao Sảng, đưa thư cho hắn, sau này xử lý quan hệ với bên Tống gia như thế nào thì liền giao cho Cao Sảng đi vậy, tâm tư hắn nhất định có thể giải quyết tốt chuyện này.

Khúc Phàm thời gian này cũng chưa đi làm ngay, một là không có chuyện gì khiến hắn quan tâm, cấp dưới được huấn luyện một thời gian cũng đã có thể tự đảm đương, cũng có thể thả cho họ ra bên ngoài xông xáo, nữa là trong lòng thấy không thoải mái, trước đó không bắt được Lưu Kiệt, hắn ta cũng không xuất ngoại, vốn dựa vào năng lực của Khúc Phàm, chỉ còn vẫn còn ở Yến Kinh thì không khó bắt được nhưng không chờ hắn làm gì, bên trên đã ra lệnh giao việc này cho người khác, cũng tương tự thả cho Lưu Kiệt chạy mất. Khúc Phàm biết việc này không phải do Cục trưởng Lý làm, dù sao Lưu Kiệt cũng đã từng muốn mạng của Cục trưởng Lý. Lưu Kiệt liên lụy đến rất nhiều người, việc này cũng không thể giải quyết quá tuyệt tình. Nhưng Khúc Phàm đã sớm tính toán xong, quyết không để hắn ta nhởn nhơ bên ngoài.

Bọn nhỏ không ở nhà, cũng sắp đến Tết, Thước Nhạc lại càng thêm nhớ. Nhưng huấn luyện viên bên kia rất nghiêm khắc, dù sao cũng không nhả, phải chờ đám nhỏ huấn luyện đến giai đoạn một mới được, cứ vậy kéo dài tới tận hai mươi chín đám nhỏ mới mù mịt trở về.

Vừa về nhà đã thấy gầy cả một vòng, nhưng nhìn rắn chắc hẳn ra, cũng trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, nhóm gia trưởng thấy đám nhỏ sẽ không chịu được khổ như vậy. Vương Linh còn nghĩ nếu con gái mình không chịu nổi sẽ không cho đi nữa, vì thế Từng Kiến cùng cô còn thiếu chút nữa đã tranh cãi, kết quả không ngờ con mình tự yêu cầu muốn đi nữa, tuy rằng khổ chút nhưng bọn nó cũng nhận thấy được sự thay đổi của mình, cũng học được bản lĩnh thật sự. Đừng thấy chỉ đi mấy ngày nhưng giờ dù có bị lôi đến rừng rậm nguyên sinh cũng có thể tự sinh tồn một thời gian.

Khúc Phàm chọn huấn luyện viên cho họ cũng chính là binh lính mà hắn từng dạy dỗ. Khúc Phàm yêu cầu bọn họ cho đám nhỏ năng lực sinh tồn, rèn luyện thể năng của bọn nhỏ, mỗi đứa nhỏ đều có cường độ huấn luyện và khó khăn khác nhau. Quả Quả, Gia Gia và Kỳ Kỳ cần khiêu chiến cực hạn của chính mình, đám nhỏ kia thì có thể buông lỏng đôi chút. Tổng thể mà nói đám nhỏ vẫn thực thích loại huấn luyện này. Hơn nữa con trai của Thôi Dũng và Từng Kiến, Thôi Minh và Từng Tâm Tâm lại khiến người ta rất kính trọng, tố chất thân thể của hai đứa kém hơn những đứa khác rất nhiều, nhưng dù cường độ huấn luyện cao vậy vẫn có thể kiên trì tiếp tục.

Tết đến, tứ hợp viện rất náo nhiệt, nhà cô Thước Nhạc cũng đến đây, Khúc Bình và Phí Dương cũng đã trở lại, hơn nữa thêm bốn đồ đệ, hai mươi ba người cùng nhau đón năm mới, vô cùng náo nhiệt. Từ khi đám nhỏ về, trong nhà liền ầm ĩ, đồ trang trí trong tứ hợp viện được đổi mới hoàn toàn, trên hành lang treo đầy những đèn lồng cung đình, trên cửa sổ dán giấy cắ hoa, nơi nơi đều tràn ngập hương vị năm mới.

“Nhạc Nhạc, anh với anh cả em bàn bạc xong rồi.” Dùng xong bữa cơm đầu, mọi người náo nhiệt bên tam gian thính, Phí Dương đến cạnh Thước Nhạc, hơi ngượng nói với Thước Nhạc.

“Hử–m?” Thước Nhạc hơi ngạc nhiên, anh cả và Phí Dương đã ra ngoài rất lâu, không có nghe họ nói đến chuyện này, cậu còn nghĩ Phí Dương đã từ bỏ nữa cơ.

“Bọn anh bàn bạc rồi, muốn có được đứa con của chính bọn anh.” Tình cảm hai người đã đến mức này, Phí Dương cũng đã hạ quyết tâm.

Thước Nhạc nở nụ cười, “Thật sự nghĩ xong? Không thay đổi?”

“Ừm, đã nghĩ kỹ rồi. Nhưng thật sự không sao chứ?”

Thước Nhạc lắc đầu, “Không sao đâu, dùng máu của anh và anh cả làm thuốc dẫn tạo thành linh hồn cùng cơ thể mới, hài tử được năm tháng là hai anh đã có thể cảm nhận được cảm xúc của nó, quan hệ huyết thống của cha mẹ và đứa bé rất sau sắc, đến lúc đó các anh sẽ cảm nhận được. Sau khi sinh ra, đứa bé sẽ loại hình tháng, một là hình người, hai là hình thực vật. Tuy nhiên tình huống của nó đặc biệt, hai anh có thể lựa chọn loài thực vật trở thành bản thể của nó.”

“Vì sao?” Phí Dương hỏi.

Thước Nhạc nghĩ nghĩ, “Chuyện này em khó nói rõ được, ngày mai đi, các anh thấy sẽ biết.”

Phí Dương gật đầu.

Ngày hôm sau, vì an toàn, Thước Nhạc dẫn hai người vào không gian. Không gian này, Khúc Bình đã vào lần thứ hai, Phí Dương lại là lần đầu tiên.

“Đây quả là một không gian.” Phí Dương ngạc nhiên nhìn quanh bốn phía.

“Ha ha, năng lực của Khúc Phàm đã có thể tự luyện chế không gian, chờ đủ tài liệu sẽ để mọi người đều có không gian của chính mình.”

Hai người nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, đây là chuyện tốt. Hiện bọn họ mỗi người có một chiếc túi không gian đã cảm thấy rất tiện lợi, nếu còn có thể có được tùy thân không gian như vậy thì quá tốt rồi.

“Nhạc Nhạc, cậu nói thật sao?”

Thước Nhạc gật đầu, “Đương nhiên, thực ra thì tài liệu còn thiếu kia đã có manh mối, Anthony đã bảo thuộc hạ cậu ta đi làm, đoán rằng cũng sắp có tin tức. Tuy rằng không gian sẽ không lớn được như nơi này nhưng hẳn cũng đủ dùng.” Luyện chế ra không gian lớn đến mức nào thì còn phải phụ thuộc vào năng lực của Khúc Phàm. Tuy nhiên, dựa theo tình huống hiện tại của Khúc Phàm, mười mấy km2 hẳn không thành vấn đề.

Phí Dương nghe vậy lắc đầu, “Không cần quá lớn, có thể chứa một tòa biệt thự là được.” Y hy vọng có thể mang theo một căn nhà, như vậy cho dù có vào rừng rậm nguyên thủy cũng có nơi nghỉ ngơi.

Thước Nhạc nở nụ cười, “Nhất định so với biệt thự còn lớn hơn nữa. Được rồi, đừng ở ngoài này nữa, chúng ta vào trong phòng thôi.”

Nói xong dẫn hai người vào sân.

“Nhạc Nhạc, đây là do cậu và Khúc Phàm tự xây?”

“Đúng vậy. Thế nào, không tồi chứ?”

“Đâu chỉ không tồi chứ, quá tốt đi ấy.” Rường cột chạm chổ rất tinh xảo, không cần nói cũng biết điêu khắc này nhất định do Thước Nhạc làm.

Nhìn hai người đi quanh sân thăm quan, Thước Nhạc vào không gian thứ này lấy gốc cây kia ra. Rất đáng tiếc rằng loại thực vật này chỉ có đúng một gốc này có thể hóa anh đã lớn.

Cẩn thận cầm lên, trực tiếp đến nơi sân Khúc Bình và Phí Dương đang đứng.

“Nhạc Nhạc, đây là thực vật sao?” Họ thấy trong tay Thước Nhạc đang cầm một vật nhỏ thất thải vô hình.

“Ừm, chính là nó. Ánh sáng thất thải này chính là ánh sáng linh hồn, chỉ có vậy mới có thể hóa anh. Em vốn còn tưởng sẽ có rất nhiều nhưng chờ đến khi chúng nó lớn mới phát hiện chỉ có đúng gốc này có được ánh sáng linh hồn. Các anh đã chuẩn bị xong chưa?”

Phí Dương hơi khẩn trương, “Tốt rồi.”

Phí Dương làm cơ thể mẹ, để thực vật đã hóa thành ánh sáng linh hồn dung hợp với Phí Dương, thực tế quá trình này cũng rất nhu hòa, không có vấn đề gì. Nó không phải sẽ tiến vào cơ thể của Phí Dương mà là dán lên bụng y. Trong vòng 3 ngày, Phí Dương cần dùng thần thức của chính mình dẫn đường, thể hiện thiện ý, nếu nó tiếp nhận thì sẽ hòa làm một thể với Phí Dương. Làm một nửa khác, Khúc Bình cần cung cấp máu cho con của họ, đây cũng là lý do mà Thước Nhạc bảo họ tu luyện trước đã, chỉ có người đã từng tu luyện mới có thể làm vậy. Có thể nói trong mươi tháng tiếp theo, dinh dưỡng trong cơ thể Khúc Bình sẽ phải chia một nửa cho con của anh. Phí Dương tuy rằng là thể cái nhưng cũng không mất nhiều như vậy. Đứa nhỏ cũng sẽ sử dụng máu của hai người để nhào nặn nên cơ thể của chính mình.

“Tốt lắm, Phí Dương, trong ba ngày này anh tốt nhất nên truyền tả tình yêu của các anh với đứa nhỏ cho nó, chỉ có tình yêu của cha mẹ mới có thể để nó dung hợp với anh tốt nhất.”

Phí Dương nhìn vật nho nhỏ nơi bụng mình, không biết làm sao mới đúng, nhìn Khúc Bình há miệng thở dốc, không biết nói gì cho phải.

“Hai anh cứ ở tạm trong này hai ngày đi, bên ngoài quá ồn ào, bất lợi với việc dung hợp. Kỳ thật không cần quá khẩn trương.” Thước Nhạc cười nhìn hai người cha đang khẩn trương này. Chỉ cần không phải thật sự không muốn, đứa nhỏ nhất định sẽ lưu lại.

Thước Nhạc cũng không ra khỏi không gian, đi thẳng đến căn bếp nhỏ cạnh kho hàng, xem thử thịt bò và đồ ăn vặt, hoa quả còn lại bao nhiêu, qua mùng bảy đám nhỏ lại đi huấn luyện nên phỉa chuẩn bị những thứ này cho xong.

Còn đủ đi, bởi vì phải làm nhiều tặng người ta cho nên năm trước lại làm thêm chút.

Rời khỏi không gian, đi vào Tam Gian thính, mấy ngày nay người nhà vẫn giành phần lớn thời gian ở đây hội họp, vào phòng, “Lý Minh Đạt, đến lúc nào vậy?”

“Vừa nãy, đến chúc tết mấy chú thím. Đông Phong.” Ba–

“Tứ Vạn. Thằng nhóc cậu đến chúc tết sao? Cho chú thêm hai pháo nào.” Cha Khúc liếc hắn một cái, thằng nhỏ này cũng vừa mới ló mặt đâu, thế mà đã cao giọng.

“Trong sòng bạc không có cha con, chú Khúc, chúng ta cũng nên dựa vào thực lực nói chuyện đi.” Lý Minh Đạt cợt nhả, chẳng có chút khí chất đại thiếu gia gì cả.

Thước Nhạc cười cười, ngồi cạnh Khúc Phàm, nhìn hắn chơi bài, thuận miệng hỏi, “Tết đến anh không bận gì sao? Hôm say sao rảnh rỗi tới đây thế.”

Lý Minh Đạt bĩu môi, “Vừa tới Tết trong nhà đã người đến người đi, chẳng có chút không khí đón năm mới gì hết.” Mấy anh, chị của hắn hiện đều rất giỏi, năm nào cũng phải đến Tết mới có thể về, dù có nhớ mong sao thì người nhà cũng chẳng có thời gian mà nói chuyện với nhau. Hắn cũng ra ngoài cho thanh nhàn.

Lý Minh Đạt ở nhà họ chơi một ngày, tối ăn cơm xong, biết nhà Thước Nhạc chẳng thiếu thứ gì nên cũng chẳng mua gì đến, chỉ cầm mấy bình Mao Đài lâu năm trong nhà theo. Lúc đi còn chất hoa quả, rau dưa Thước Nhạc đưa thành từng thùng lên xe, chất đầy cốp xe, chẳng khách sáo tẹo nào.

Trước mùng bảy, Thước Nhạc giành thời gian cho đám nhỏ, bọn nhỏ chưa từng rời xa cậu lâu như vậy, khiến cậu cảm thấy chúng như lập tức sẽ trưởng thành, làm cho cậu thấy mình đã già, mà thực tế mới hơn ba mươi thôi mà.

Mùng bảy, đám nhỏ lại rối rít ly khai, có lẽ kỳ nghỉ này là kỳ nghỉ đầy bận rộn với chúng đi.

Lần huấn luyện này có thể coi như lễ rửa tội với đám nhỏ, mỗi lần đạt tới cực hạn rồi lại vượt qua cực hạn, thực tế đều thử thách ý chí của chúng. Miu Miu còn nhỏ, vốn Thước Nhạc cũng không muốn để nó đi, nhưng Khúc Phàm cũng đã sắp xếp cho nó huấn luyện. Thằng nhóc cũng không muốn mình cá biệt, nên cũng rất kiên trì. Vì thế, Thước Nhạc không để ý Khúc Phàm mấy ngày.

Khúc Phàm cũng chỉ còn biết cười khổ, hắn hy vọng bọn nhỏ đều có năng lực bảo vệ bản thân. Lần huấn luyện này thực tế là rèn luyện ý chí. Bởi vỉ công pháp tốt, còn có thêm linh tuyền của Thước Nhạc, việc tu chân của đám nhỏ hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng tu hành trước tu tâm, nếu không theo kịp cảnh giới thì sẽ rất nguy hiểm. Hắn hy vọng qua lần huấn luyện này đám nhỏ có thể thành thục hơn. Nếu cứ núp dưới cánh chim của họ thì sao có thể trưởng thành, cho nên lần huấn luyện này càng thiên về khảo nghiệm tâm tính của chúng. Đừng thấy hắn ở xa nhưng mỗi ngày đều phải biết tình trạng đám nhỏ, thậm chí cả cường độ huấn luyện mỗi ngày của đám nhỏ cũng được gửi về máy tính của hắn. Có điều vì không muốn Thước Nhạc lo lắng nên không để cậu xem mà thôi.

Hiện tại xem ra hiệu quả khá tốt. Bốn đồ đệ đều đã Trúc Cơ, công pháp cùng những đồ cần dùng đều đã đưa. Đám nhỏ thì sau khi trở về sẽ tu hành. Vốn muốn đợi đám nhỏ lên đại học rồi mới tu hành nhưng giờ chúng đã bị chú ý nên phải có được năng lực tự bảo vệ.

Bọn nhỏ đi là đi cả tháng, chờ đến khi về nhà, Thước Nhạc cảm thấy chúng còn thay đổi nhiều hơn so với mấy năm nay, chủ yếu là thay đổi về khí chất, sắc bén hơn nhiều.

Không để chúng đến trường vội, Khúc Phàm quyết định rèn sắt ngay khi còn nóng, để cho chúng Trúc Cơ luôn. Thôi Minh và Tâm Tâm kém hơn chút, dù sao cũng không dùng linh dịch từ nhỏ, hai đứa còn cần từ từ tu luyện. Khúc Phàm đã nói qua mọi chuyện, tính cách Thôi Minh hàm hậu nên không có kháng nghị gì với quyết định của Khúc Phàm, Từng Tâm Tâm rất thông minh, chỉ cần giải thích, cô bé cũng sẽ tuân theo. Khúc Phàm rất thích hai nhóc này. Kỳ thật nếu tính cách mà không tốt hắn có thể tất nhiên sẽ không thể quá lưu tâm. Tuy rằng con cái của bạn bè, nhưng nếu thật không được, người cưỡng cầu lại là chính hắn. May mắn hai đứa đều không tồi.

Có linh tuyền của Thước Nhạc giúp đỡ, Trúc Cơ rất thành công, cơ thể đám nhỏ vô cùng thích hợp tu hành, dựa theo cách nói xưa cũng chính là có linh căn. An An và Tâm Tâm tuy không sống cạnh họ, nhưng linh tuyền của Thước Nhạc cũng cấp đầy đủ cho hai đứa, cơ thể cũng chỉ kém Quả Quả và Gia Gia đôi chút, sau này tu hành nhất định không sao.

Ba tháng đủ để nhóm hài tử nhập định lần đầu xong xuôi, tình hình rất thuận lợi, tốc độ tu hành có hơi nhanh. Khúc Phàm thấy tình hình như vậy cũng không tốt, chẳng còn cách nào khác chỉ có thể hạ chút cấm chế trên người đám nhỏ. Cấm chế này không gây ảnh hưởng gì, chỉ khiến tốc độ tu hành chậm lại, cảnh giới cao hơn tu vi thì sẽ có thể thuận lợi tu hành. Hơn nữa, khi chúng bị tấm công, cấm chế sẽ tự động hóa giải, đem năng lượng Khúc Phàm lưu lại phát ra bảo vệ chúng.

Cũng sắp sang tháng 4, bởi năm trước vừa xây mộ mới, cha Khúc năm nay muốn đi bái tế. Cha mẹ Thước cũng sẽ đi cùng, chuẩn bị về quê cũ thăm lại chiến hữu xưa. Không ngờ chuyện này bị đám bạn thanh niên trí thức trước kia biết được, mọi người đều muốn về thăm; kết quả cuối cùng có cả thảy hơn mười người muốn đi.

Cuối cùng quyết định đến lúc đi, thì tính thêm cả nhà Thước Nhạc thì có hơn năm mươi người.

“Em làm gì vậy? Ngủ sớm đi, mai còn đi từ sáng tinh mơ đó.” Khúc Phàm thấy Thước Nhạc còn chưa ngủ, ngẩng đầu nhìn qua.

Thước Nhạc đứng lên, nhíu mày. Cậu không rõ vì sao, mấy hôm nay luôn cảm thấy bất an, dường như có chuyện gì sắp xảy ra.

“Sao vậy?” Khúc Phàm kéo Thước Nhạc lên kháng, xoay người nhìn cậu cau mày.

“Hai ngày nay em cứ thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.”

Khúc Phàm nghe vậy thì liền tỉnh táo, “Sao, liên quan đến đám nhỏ?” Có thể bởi có quan hệ huyết thống, hắn và Thước Nhạc liên hệ rất sâu với đám nhỏ, nên hắn mới nghĩ vậy.

“Không, có thể liên quan đến chuyến đi lần này.”

“Nếu không không đi nữa.”

Thước Nhạc nghe vậy liền nói, “Sao được, đã quyết định cả rồi. Hơn nữa không phải nói đi xem truyền tống trận sao?”

“Có gì sau này lại nhìn, vẫn còn nhiều cơ hội mà, an toàn vẫn là trên hết. Anh đi nói với ba.” Khúc Phàm nói xong liền muốn xuống giường.

“Ai ai, anh nói gió đã thành mưa, em không cảm thấy nguy hiểm mà.”

Khúc Phàm ngồi cạnh kháng, “Sao?”

“Em cảm thấy có chuyện sẽ xảy ra, nhưng hẳn không có nguy hiểm.” Lôi kéo Khúc Phàm không cho hắn ra ngoài.

“Em xem em nói vậy làm anh lo lắng quá đi.”

Cậu nở nụ cười, “Anh đã tiến vào cảnh giới như vậy sao còn lo gì nữa.”

Khúc Phàm cười ha ha lên kháng, “Còn chẳng phải vì liên quan đến em sao?”

Thước Nhạc liếc trắng mắt nằm xuống.

Dù Thước Nhạc có cảm ứng gì, ngày hôm sau vẫn xuất phát. Bọn họ sau một thời gian lại đến thôn Y Khê. Cha me Thước cùng chiến hữu thanh niên tri thức đi về chỗ binh đoàn.

Đi vào thôn thì thấy ngay ruộng lúa nước rộng mênh mông, trong ruộng đã cấy xong lúa, một mảnh xanh mướt ngắn ngủn. Có thôn dân ở ruộng tát nước, cảnh sắc nông thôn dân dã.

Bởi vì vào dịp Tết đã gọi điện báo, cho nên đa số người Khúc gia cũng không ra ngoài làm công, hai ngày nay ra ngoài cũng đều đã trở về, vì muốn gặp người nhà chú tư.

Hôm sau là Thanh Minh, mọi người đã sớm chuẩn bị xong, lần này có nhiều người đến, Chí Cương và vợ anh cũng đến sân trước ở, giành sân sau cho người nhà đến ở.

Thước Nhạc không biết vì sao bước vào nơi này lại càng thấy tâm thần không yên, cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, nằm trên kháng nghe tiếng hít thở của đám nhỏ cũng không ngủ được. Bởi lần này có nhiều người đến, Thước Nhạc dẫn đám nhỏ ở lại Đông ốc, Khúc Phàm và đại ca dẫn nhóm đồ đệ ở Tây ốc, cha mẹ Khúc ở lại trước sân. Thước Nhạc dù muốn tìm Khúc Phàm nói chuyện cũng không tiện, nghĩ rồi vào không gian. Uống xong cốc nước ấm, tuy rằng vẫn còn cảm giác đó nhưng ý thức cậu lại thanh tỉnh hơn nhiều.

Trong lòng vừa động, đi vào không gian thứ hai, nhìn mấy trái hồ lô đang bay lượn trên không, cũng có chút nhớ.

Bận rộn cả đêm không ngủ, buổi sáng ra khỏi không gian. Cả đêm không ngủ không có ảnh hưởng gì tới cậu, thấy đám nhỏ kia ngủ rất ngon, bên ngoài vẫn còn tối. Thời tiết tháng 4 đã không còn lạnh nữa, buổi sáng rất nhẹ nhàng khoan khoái. Cậu cũng không ra ngoài múc nước mà lấy nước sông cho vào thau, làm ấm để mọi người rửa mặt.

Người phía Tây ốc thức dậy sớm, Khúc Phàm nghe được động tĩnh của Thước Nhạc thì đi qua. Nói thật, không có Thước Nhạc ngủ bên cạnh, hắn chẳng quen được. Hắn nghĩ dù có chật thì tối nay cũng phải đến phòng kia ở.

Vào sân bay thấy Thước Nhạc đang đứng ở cổng ngắm mặt trời mọc, không đẹp như trong tưởng tượng, chỉ là một màu trắng xanh thôi, “Sao lại dậy sớm thế?”

“Đi đến đây cảm giác kia vẫn cứ vậy, em nghĩ nhất định sắp có chuyện.”

Khúc Phàm nhíu mày, “Mấy ngày nay em với đám nhỏ đừng rời anh quá xa.”

Thước Nhạc nở nụ cười, “Không liên quan đến đám nhỏ, có thể là số mệnh của em, đóa hoa sen thứ năm trên người em đã nở ra được một nửa lâu như vậy, có lẽ đây là thời cơ. Kỳ thật, cảm giác này em từng gặp hồi Tết, lúc đó thấy truyền tống trận cũng có chút cảm giác, nhưng cũng không rõ ràng nên em không để ý. Thời gian Samba xuất hiện không sai biệt lắm với thời gian em có được kim liên. Trong đó nhất định có nguyên nhân.”

Khúc Phàm càng nhăn mày, “Em nói Samba đến đây do kim liên tạo thành. Vậy thì không logic lắm. Hơn nữa kim liên cũng không ngờ em với anh sẽ đến với nhau, nếu nói vậy, em vốn đã không đến đây.”

Thước Nhạc nghĩ nghĩ, “Có lẽ Samba đến đây là chuyện ngoài ý muốn, có thể kim liên rời đi đã gây dao động dẫn tới khởi động truyền tống trận đưa Samba đến đây. Em từng hỏi Huyền Chân tử, hình như có ba truyền tống trận, nhưng hiện đều không cách nào sử dụng, mà truyền tống trận ở đây vẫn rất hoàn hảo. Tuy không biết tại sao không thể khởi động, nhưng không thể phủ nhận Samba tới từ đây sao? Khi cậu ta đến cũng chỉ biết chút phép thuật thường thường thôi. Giả sử sau khi em có được kim liên, tu luyện thanh công đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ, rất có thể em sẽ gặp được tu chân giả biết về chuyện truyền tống trận, như vậy cũng có thể sẽ tìm tới nơi này.”

“Có lẽ nó sẽ tự sửa chữa chính truyền tống của mình, truyền tống này cũng không ai biết.” Khúc Phàm nói tiếp, “Không chừng nó muốn dẫn em qua đó.”

“Có lẽ tại chúng ta nghĩ nhiều thôi.”

Khúc Phàm nắm chặt tay cậu, “Nghe anh, mấy ngày tới đừng đến đó.”

Thước Nhạc cười, “Được, em không đi.”

Mấy ngày tiếp theo, cả nhà họ đi lên núi tảo mộ, bởi đã xin nghỉ, mọi người cũng muốn ở đây thêm vài ngày. Khúc Phàm thật rất muốn kéo Thước Nhạc về, nhưng thấy bộ dáng vui vẻ của đám nhóc cũng không nhẫn tâm rời đi. Dù sao bọn nhỏ đã tu luyện cả đầu năm, cuối năm, cũng chưa được thả lỏng. Thời tiết hiện rất phù hợp, nơi nơi đều mang hơi thở mùa xuân.

Tuy nhiên Khúc Phàm vẫn phòng chuyện ngoài ý muốn, ngày ngày đều đi theo Thước Nhạc, một khắc không rời.

Đến ngày thứ 5, Thước Nhạc nhận được điện thoại từ cha mẹ, họ muốn đến đây, bảo cậu đến đón. Giao thông nơi này không thuận lợi, bọn họ cũng không biết đi bằng cách nào.

“Anh đi đi, em sẽ không ra ngoài, sẽ ở đây.” Thước Nhạc cười nhìn Khúc Phàm đang không muốn đi.

“Nếu không em đi với anh.” Khúc Phàm hơi hối hận vì đã để mấy đồ đệ lên núi cùng Chí Cương.

“Còn nhóm Miu Miu thì sao, mấy nhóc đó chơi điên luôn rồi, em không trông chúng nó lại xuống sông ngay thôi.” Nói xong chỉ chỉ đám nhóc đứng bên ruộng lúa.

Khúc Phàm bất đắc dĩ nhìn cậu, “Vậy em phải ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu đó.”

Thước Nhạc khẽ gật đầu, “Em sẽ không đi đâu.”

Khúc Phàm bế bổng cậu lên, có chút điên cuồng hôn cậu, “Dù thế nào cũng không được đi…” Tựa như đang xác định điều gì…

Thấy Khúc Phàm như vậy, trái tim Thước Nhạc đập mạnh liên hồi, tựa như đang muốn nói gì đó, lại giống như không có gì cả.

“Em sao cũng không đi.” Thực tế, cậu rất muốn nói anh đừng đi, đừng đi, nhưng không biết vì sao khi nói ra lại đổi thành những lời này.

Khúc Phàm lái xe rời đi. Hắn không rõ cảm giác vừa rồi là gì, giống như lập tức không còn thấy Thước Nhạc nữa.

Thước Nhạc ngồi bên bờ ruộng, nhìn đám nhỏ đang nghịch ngợm cạnh bờ lúa. Đám nhỏ chưa từng nhìn thấy cảnh sắc nơi thôn quê này, lần trước đến thì lúa đã chín, hiện tại lại vừa được cấy xuống.

Quả Quả, Gia Gia, Kỳ Kỳ theo mấy sư huynh lên núi, nơi này chỉ còn lại mấy đứa nhỏ tuổi. Tiếu Tiếu hiếm khi lại vui như vậy, thằng nhóc này sau khi tu hành dường như đã buông lỏng thứ gì đó, trước kia luôn quá lý trí, lúc nào cũng muốn dùng tri thức để giải thích mọi chuyện, mà giờ đã tốt hơn, không còn tích cực như trước nữa.

Nữu Nữu vẫn vậy, nhưng hình như sau khi huấn luyện về cô nhóc có vẻ gầy đi, thoạt nhìn đã có dáng mỹ nữ, Cổ Dã thật ra rất thích tiểu cô nương nhà họ. Khúc Phàm cũng đã nhân ra, vẫn cứ nói cậu ta có ý gì đó, trừ lần đầu tiên đến, còn những lần sau đến thấy cậu ta ôm Nữu Nữu, xoa mũi này, vuốt mắt này. Sau đó Quả Quả nói, Cổ Dã có em gái lớn cũng xấp xỉ tuổi Nữu Nữu, bởi vì tai nạn giao thông đã rời nhân thế, cậu ta coi Nữu Nữu như em gái thôi. Nhưng tương lai nếu có phát sinh tình cảm, hắn cũng sẽ không ngăn cản, đứa nhỏ Cổ Dã này rất tốt, là người khoáng đạt. Có cậu ta chăm sóc Nữu Nữu, hắn cũng yên tâm, nhưng nói những chuyện này lại quá sớm rồi.

Phi Phi lại khiến cậu rất đau đầu, nhất là sau khi tu luyện, nhóc này càng muốn làm cảnh sát, hiện chỉ cần Khúc Phàm ở nhà sẽ quấn quýt lấy hắn hỏi chuyện về cảnh sát. Coi như chờ nó lớn lên, cũng chẳng mấy ai làm nó bị thương được.

Miu Miu vẫn yên tĩnh như vậy, ừm? Miu Miu đâu?

“Tiếu Tiếu, Miu Miu đâu rồi.” Thước Nhạc đứng dậy, đi đến cạnh con trai.

Tiếu Tiếu hơi dừng lại, “Miu Miu?” Tiếu Tiếu nhìn về sân phơi đồ, vừa rồi vẫn còn ở đó mà.

Thước Nhạc nhìn theo ánh mắt Tiếu Tiếu, đầu muốn nổ tung, bình tĩnh bình tĩnh, “Tiếu Tiếu, dẫn các em về nhà ông chú con đi.” Nghĩ rồi thả nhện từ không gian ra. Tháng trước nó đã hóa yêu, có thể khống chế độ lớn nhỏ, thực lực cũng mạnh lên, ngay cả Kim Đam giả mà không phòng bị cũng có thể bị nó làm bị thương.

Đưa nhện cho Tiếu Tiếu, “Bảo bối, con mang theo nhện, trông các em, trở về nhà ông chú chờ ba ba. Phi Phi phải nghe lời anh, tuyệt đối không được chạy loạn. Nữu Nữu không sợ, đi theo cạnh anh.”

Ba nhóc kia gật đầu, bọn họ biết ba ba muốn đi tìm em trai, cho nên đều rất ngoan ngoãn, “Ba ba yên tâm, chúng con sẽ không đi đâu hết.” Ba nhóc đều gật đầu đáp.

Thước Nhạc bắt mình phải tỉnh táo, nhớ lại, vừa nãy cậu hơi hoảng, nhưng thực ra bọn nhỏ cũng không rời khỏi tầm mắt cậu, ừm, khi Khúc Phàm đi, Miu Miu vẫn còn ngồi đó. Thước Nhạc thả thần thức ra, dò xét trên diện rộng, trong thôn không có, trong rừng…

Tìm được rồi… mắt Thước Nhạc chợt sáng, chạy nhanh vào rừng, tốc độ kia quả thật quá nhanh, nếu không phải dùng thần thức mà chỉ dùng ánh mắt, chỉ có thể đã bỏ qua. Tốc độ như vậy cũng chỉ Khúc Phàm mới sánh được, may mắn người nọ đạt được mục đích thì lập tức dừng lại.

Nhà gỗ cho thợ săn, nơi truyền tống trận, vẫn phải tới nơi đó.

Két— Khúc Phàm đột ngột phanh gấp, không được, không thể rời khỏi Thước Nhạc… sợ rằng đã gặp chuyện không may.

Nhíu mày, Khúc Phàm đưa ô tô vào túi không gian, dùng thân pháp chạy nhanh về.

“Lưu Kiệt…”

“Ha ha, thật không ngờ mày lại đuổi đến đây.”

Thước Nhạc híp mắt nhìn thoáng qua Miu Miu, nhóc không sao, chỉ ngủ thiếp đi, có lẽ hắn ta dùng thuốc mê.

Lưu Kiệt nhận thấy tầm mắt cậu, ôm đứa nhỏ bước lên, “Vốn muốn dùng con mày dụ mày tới, chỉ không ngờ lại tới nhanh vậy, sớm biết vậy, tao đã tìm mày luôn.” Lưu Kiệt cười cười, giao Miu Miu cho Thước Nhạc.

Thước Nhạc ôm Miu Miu, kiểm tra qua, không sao. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Kiệt, “Anh muốn làm gì?”

Lưu Kiệt cười, “Tao muốn mày. Ha ha…Thước Nhạc, mày biết mày ngon ngọt biết bao không?” Lưu Kiệt liếm môi, “Từ lần đầu tiên gặp mày, tao đã nhớ thương hương vị của mày, thơm lắm đó.” Ánh mắt hắn càng ngày càng sáng, mũi cũng hơi nở ra, hít một hơi, cơ thể hơi run lên lộ ra bốn chiếc răng nanh, “Tao thật rất muốn nuốt mày vào bụng.”

Đồng tử Thước Nhạc hơi co lại, vừa rồi dò xé phát hiện cơ thể Lưu Kiệt hoàn toàn khác so với khi nhìn thấy lần trước, nói sao đây, hiện tại Lưu Kiệt tựa như đã hợp lại tiếp ra, tựa như đã trộn lẫn với loại vật nào đó.

Rất nhanh, dù không sử dụng thần thức cậu cũng có thể nhìn rõ bộ dáng của Lưu Kiệt. Cơ thể Lưu Kiệt bắt đầu biến hóa, tay chân đều biến thành móng vuốt, trên mặt mang theo lông màu xanh, cơ thể nở ra, lộ ra những đường văn, mà đầu lại không hề thay đổi gì nhưng răng lại biến tất thành răng nanh, rất dữ tợn.

“Bộ dáng của ta khủng bố lắm nhỉ?”

Thước Nhạc lui ra sau một bước, tốc độ Lưu Kiệt quá nhanh, cậu không thể chạy thoát. Hơn nữa nếu dẫn hắn ta ra ngoài lại càng thêm nguy hiểm với người khác. Đầu óc vận chuyển rất nhanh, Thước Nhạc nghĩ mình nên chạy thoát thế nào. Tay cậu ôm Miu Miu chạm vào phỉ thúy nơi ngực, bọ cạp—đó cũng là một cách.

“Mày biết sao tao lại thành ra như vậy không?” Ánh mắt Lưu Kiệt lúc này không chút độ ấm, mang đầy thù hận nhìn Thước Nhạc.

“Vốn đã thí nghiệm thành công, nhưng mày lại xuất hiện. Sự xuất hiện của mày quấy rầy sự cân bằng trong căn cứ, làm cho bọn tao không thể không dừng việc thực nghiệm lại, khiến tao trở thành quái vật mà người không ra người quỷ không ra quỷ như bây giờ.”

Thước Nhạc cau mày, “Anh là người của Cục trưởng Phạm…”