“Thomas, cậu định khi nào về nước?” Thước Nhạc nhìn kẻ mỗi ngày đều đúng giờ tới cọ cơm, không biết nói gì, người gì thế này!

Brown mỗi tay một cái bánh bao, trong miệng cũng nhồm nhoàm một cái, Thầy ơi, em ở bên thầy học đã được một năm, cũng đã xong xuôi thủ tục.” Nhét cái bánh bao bên tay trái vào miệng, Brown rất quen thuộc cầm đũa lên, ăn ngon quá đê. Brown thấy thầy nhà mình đúng là kỳ nhân, thức ăn phương đông đã ngon lắm rồi mà thức ăn chỗ thầy đây còn khiến cho người ta muốn ngừng mà không được luôn.

Thước Nhạc bất đắc dĩ liếc trắng mắt, được điều đến khoa ngoại tim đã hơn một tháng, đoàn trao đổi của Thomas đã quay về mà chỉ còn mỗi hắn còn nán lại. Là bác sĩ nổi tiếng tại Los Angeles, việc hắn ở lại được người trong bệnh viện rất hoan nghênh, nhưng từ lần đầu nhìn thấy cơm của Thước Nhạc, người này lập tức dính sát, khiến Thước Nhạc mỗi ngày đều phải mang rất nhiều thứ, rất buồn bực đó. Tiếp xúc với Thước Nhạc vài ngày, Brown đã hoàn toàn hiểu tính cách của thầy, tất nhiên không chút khách khí.

“Nhồm nhoàm, phu nhân xinh đẹp…” Brown đột nhiên nhìn về phía sau Thước Nhạc.

Thước Nhạc quay đầu, Trương Thiến mặc quần áo bệnh nhân đang được phó viện Tần đỡ đi vào. Lúc này cô mang thai đã hơn năm tháng, tuy rằng vì giải phẫu, sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng vẫn có thể nhận ra sự nhu hòa nơi đáy mắt, hoàn toàn khác so với con người cực đoan trước kia, lúc này cô mang theo vầng ánh sáng từ mẫu, quả nhiên rất cuốn hút.

“Thước Nhạc, cậu ăn cơm ở đây sao?” Trương Thiên thấy cậu thì rât vui, hai ngày trước Thước Nhạc tới phòng bệnh thăm khám cho cô, hai người cũng nói chuyện đôi câu, Trương Thiến cũng xin lỗi vì những chuyện mà mình đã làm, cũng có được sự tha thứ của Thước Nhạc. Đã mười năm trôi qua, còn gì không thể tha thứ chứ, hai người lại khôi phục quan hệ bạn bè.

“Ừm, cậu hôm nay phục hồi sao rồi? Sắc mặt tốt lắm đó.” Mời hai người ngồi xuống bên cạnh.

“Còn phải cảm ơn bác sĩ Thước, Thiến Thiến khôi phục rất tốt, cậu xem, giờ cũng có thể đi lại rồi.” Phó viện Tần ngồi xuống, cười ha hả nói.

Thước Nhạc rất khâm phục phó viện Tần, ông có tấm lòng quảng đại, cũng không phải bất kỳ người đàn ông nào cũng đều có thể bao dung cho mọi lỗi lầm của người yêu mình, Thước Nhạc thật tâm kính phục ông.

“Hiện tại có thể di chuyển nhẹ nhàng thôi, nhưng mỗi ngày không thể đi quá lâu. Đến chiều nghỉ ngơi xong có thể xuống sân phơi nắng một chút.”

“Thước Nhạc…” Mấy người đang nói chuyện, Phương Dương và Vương Tôn cũng đã tới, lúc này đúng giờ cơm trưa, căn-tin rất đông người.

“Phó viện Tần, bác sĩ Brown.” Đi đến trước bàn chào qua hai người, sau đó nháy mắt với Thước Nhạc.

Thước Nhạc liếc nhìn hai người, “Thomas giúp tôi thu dọn hộp đựng thức ăn nhé. Phó viện Tần, Trương Thiến, tôi đi trước.”

“Hai cậu có chuyện gì nha?” Đi theo hai người ra ngoài hỏi.

Phương Dương thoải mái dựa lên cột trụ, mang vẻ bà tám nói, “Cậu sao thế hả? Từ lúc nào chuyển sang khoa ngoại tim? Còn có Trương Thiến nữa, hai cậu làm hòa rồi?” Cuối tuần trước, Phương Dương và Vương Tôn cùng xin nghỉ đông ra ngoài du ngoạn, không ngờ vừa về lại nghe được chuyện của Thước Nhạc.

Thước Nhạc đưa mắt nhìn Phương Dương và Vương Tôn, “Có gì đâu, Trương Thiến sống với phó viện Tần hạnh phúc lắm, những chuyện trước kia coi như không có, nhiều năm như vậy còn gì không bỏ qua được chứ.”

Vương Tôn giơ ngón cái.

Thước Nhạc đột nhiên nở nụ cười, “Đừng nói tớ, hai cậu kìa, sao lại thành vậy nha?” Nói xong không ngừng nhìn hai người.

Mặt Phương Dương lập tức đỏ, “Gì đâu, bọn tớ thì sao. Rồi rồi, đi ăn cơm.” Nói xong xoay người đi vào trong bệnh viện, thật giống như Thước Nhạc đang đuổi theo sau vậy.

Vương Tôn nhìn Thước Nhạc, vẻ mặt tựa như mèo trộm được mỡ, gật đầu với Thước Nhạc, “Hôm nào mời cậu ăn cơm.” Nói xong đuổi theo Phương Dương rời đi.

Thật không ngờ, nhưng chỉ cần họ vui là được. Vừa định về lấy hộp thức ăn, điện thoại reo lên, “Bác sĩ Thước, mời đến phòng cấp cứu số hai khoa ngoại tim.”

Trải qua một năm, Tổ trọng án Cục Đặc vụ đã hoàn thiện, Tổ trọng án lần này có thể nói không ngừng bận rộn, từ khi cây bị trộm đến các cục trưởng tranh giành quyền lực, có thể nói Cục đặc vụ trải qua khảo nghiệm trước nay chưa từng đó, nhưng chuyện gì cũng luôn có mặt tốt, ít nhất trải qua lần chấn chỉnh tổ trọng án lần này, sự bảo vệ của Cục đặc vụ càng mạnh, nhân viên cũng càng thêm minh bạch.

Địa vị hiện tại của Khúc Phàm ở Cục đặc vụ rất đặc biệt, tuy hiện hắn không phải cục trưởng của Cục đặc vụ nhưng chức quyền của Khúc Phàm lại càng lớn so với những người khác, hiện tại hắn chủ yếu quản lý an toàn của Yến Kinh, ngoài ra hắn còn muốn phối hợp với tổ trọng án trong nước phá những vụ án lớn. Nguyên nhân chủ yếu của việc này chính bởi những đội viên mới đều do Khúc Phàm chọn ra, hiện tại những đội viên đó đã được phân công ở khắp nơi trên cả nước, có chuyện cũng dễ dàng hiệu lệnh.

Hiện tại những người này mới chỉ ở mức cơ sở, nhưng chỉ cần cho họ thời gian họ sẽ tiến xa hơn nữa. Có thể bởi nguyên nhân về thuốc, trải qua nửa năm, năng lực của những người này đều đã tăng lên, thực lực hiện tại đều đạt ngoài mức B+, thậm chí những người ở lại Yến Kinh đều đạt ngoài cấp A+, năng lực rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với những người tự nhiên thức tỉnh trước kia.

Bốn đồ đệ của Khúc Phàm đều ở lại Yến Kinh, ngoài Mục Thanh tiếp tục đi học, còn ba người kia đều đảm nhận chức vị đặc biệt trong cục. Vừa qua tháng 11, Trương Hi được điều đi làm huấn luyện viên mới của tổ đặc công mới của Cục đặc vụ. Trương Hi say mê tu luyện, tính cách kiên nghị, không quá thích hợp giao tiếp với người khác, làm huấn luyện viên là lựa chọn tốt nhất của hắn; hơn nữa hắn cũng rất có khả năng gánh vác. Trải qua một thời gian tu luyện, Trương Hi trở thành người Trúc Cơ sớm nhất trong bốn vị đồ đệ. Khúc Phàm hiểu tính hắn cho nên cũng không ép buộc hắn làm gì cả.

Vương Dũng không thích nói chuyện, lại rất quen thuộc với những vụ khí hiện đại, tố chất tâm lý tốt, làm việc rất khiến người khác an tâm.

Cao Sảng tâm tư kín đáo, khéo léo, đạo đối nhân xử thế vô cùng thỏa đáng, sức phán đoán với sự việc rất chuẩn xác, rất có năng lực lãnh đạo.

Về hai người này, Khúc Phàm chuẩn bị đặt bên cạnh học tập một thời gian, chờ sang năm đưa họ ra ngoài rèn luyện một chút, về sau sẽ có thể tự đảm đương một phía.

Về Mục Thanh, Khúc Phàm không có sắp xếp gì, mà Mục Thanh vẫn do Thước Nhạc chỉ dạy. Còn những mặt khác, tính cách Mục Thanh cũng không thích hợp làm công việc bên ngoài ở Cục đặc vụ. Dù sao cậu hiện tại vẫn đang thực tập rất tốt trong vườn cây, để xem cậu có suy nghĩ gì sau khi tốt nghiệp vậy.

Mấy hôm nay Khúc Phàm rất bận rộn, gần đây Yến Kinh xảy ra mấy án mạng, bốn vị giáo sư bị giết, thủ đoạn sử dụng đều giống nhau, bọn họ đều thuộc sở nghiên cứu sinh vật-khoa học-kỹ thuật Yến Kinh. Vốn những án kiện như vậy sẽ thuộc phụ trách của đội hình cảnh nhưng vụ án xảy ra quá mức kỳ lạ, trên người bốn giáo sư đều không có bất kỳ vết thương nào, nhưng sau khi giãi phẫu ra thì phát hiện phần não bộ của họ hoàn toàn biến mất.

Chuyện này được báo lên Cục đặc vụ, được một nhóm nhỏ cấp dưới của Khúc Phàm tiếp nhận. Trải qua điều tra phát hiện trên người bốn giáo sư có chút tinh thần lực còn sót lại. Thực tế, ai cũng có tinh thần lực, vấn đề là có bao nhiêu thôi. Tinh thần lực của dị năng giả rất mạnh, ngoài những dị năng giả hệ tinh thần, nhưng dị năng giả khi sử dụng dị năng cũng đều cần dùng tinh thần lực khống chế. Mà tinh thần lực thực tế cũng là một loại năng lượng, sử dụng rồi sẽ để lại dấu vết.

Căn cứ vào hồ sơ dị năng giả của Cục đặc vụ không phát hiện kẻ khả nghi, đối với chuyện dị năng giả trực tiếp làm biến mất não bộ của người chết như vậy cũng là lần đầu tiên được phát hiện. Cũng rất có thể là do từ nước ngoài gây ra, tiếp tục điều tra sâu hơn, phát hiện bốn giáo sư nghiên cứu này cũng có liên quan đến căn cứ. Tình huống như vậy không thể không khiến người ta lưu ý cho được.

Khúc Phàm nhận vụ án, điều tra trong Yến Kinh, đồng thời phái vài dị năng giả đến bảo vệ sở nghiên cứu thực vật.

Không biết có phải vì họ tham dự hay không mà dị năng giả kia bắt đầu che dấu hành tung, không hề phát hiện được chút manh mối nào.

Thước Nhạc chạy vào phòng cấp cứu, “Có chuyện gì vậy?”

Y tá Khương đã chờ sẵn bên ngoài, “Bệnh nhân được chuyển từ phòng cấp cứu đến, trái tim bị va đập mạnh, đang trong cơn sốc, sau khi tiến hành cấp cứu, tim đã đập trở lại, nhưng sau khi chụp CT phát hiện nơi trái tim bệnh nhân có một tấm màng đen. Bên phòng cấp cứu cho rằng là máu đông mới đưa qua đây. Tình huống vừa nãy không ổn, vẫn đang cấp cứu.” Y tá Khương đưa tấm phim chụp trên tay cho Thước Nhạc.

Nhận lấy xem, có rất nhiều vết đen, không phải xuất huyết, nhìn giống như u, đi vào phòng cấp cứu, “Va đập mạnh là sao?”

Y tá Khương hơi sửng sờ, Thước Nhạc thấy mặt nàng có chút vặn vẹo, “Nghe nói bị một người bay đánh trên đường.”

“Người bay?” Cậu cũng ngạc nhiên, sao lại xuất hiện người bay đây?

Đi vào phòng cấp cứu, một bác sĩ khoa tim ngoại đang tiến hành cấp cứu, nhìn những số liệu trên máy móc, tình huống bệnh nhân này không tốt, huyết áp vẫn luôn giảm dần, nhịp tim cũng đang giảm.

Thước Nhạc nhíu mày, nhanh chóng tiến lại gần. Người này mang dáng vẻ mất máu quá nhiều.

“Chuẩn bị phẫu thuật, nhanh…” Thước Nhạc biến sắc, nhanh chóng hạ lệnh, “Y tá Khương lập tức truyền máu cho bệnh nhân.” Nói xong điểm vài huyệt trên ngực bệnh nhân.

Bác sĩ, y tá ở đây đều hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hành động. Thước Nhạc khi tới khoa tim ngoại đã khôi phục lại hồ sơ của mình, hiện tại cậu là bác sĩ phó chủ nhiệm khoa tim ngoại, nếu không phải vấn đề tuổi tác, cậu hoàn toàn có thể nhận chức chủ nhiệm. Chức danh này được bộ y tế quy định, có hiệu lực toàn quốc. Cho nên, lời nói của cậu nhanh chóng được chấp hành.

Nhanh chóng thay quần áo tiêu độc, trong năm phút đã tới phòng phẫu thuật, lúc này, bệnh nhân đã bắt đầu được truyền máu. Bác sĩ gây mê tuy rằng còn chưa nhận được thông báo tiến đến, nhưng tình huống bệnh nhân đã không thể chờ nữa, lại điểm vài huyệt trên người bệnh nhân, y tá Khương và y tá La cũng đã quen, cũng không thấy sao. Còn bác sĩ trợ lý kia thấy Thước Nhạc trực tiếp tiến hành mỗ tim cho bệnh nhân, suýt nữa bị dọa kêu thành tiếng.

Tốc độ của cậu luôn rất nhanh, mà lực chú ý của cậu trong ca phẫu thuật hôm nay càng thêm mạnh, “Cậu đi chuẩn bị một cái chai có nắp đậy chắc chắn chút.” Đang giải phẫu, Thước Nhạc đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói với bác sĩ trợ lỹ hoàn toàn không giúp được gì bên cạnh.

Sở dĩ Thước Nhạc vội vàng phẫu thuật cho bệnh nhân như vậy là bởi nhìn thấy trong động mạch chủ và tĩnh mạch của bệnh nhân có ba con sâu nhiều đốt. Cậu từng nhìn thấy loại sâu này trong truyền thừa, chúng nó còn có tên là Huyết Trùng, là một loại sâu bị đã diệt chủng trong sử sách, chúng nó chuyên lấy máu để sống. Loại Huyết Trùng này bình thường sau khi tiến vào cơ thể người sẽ ký sinh ở tim của ký chủ, lấy chất dinh dưỡng trong máu của ký chủ làm thức ăn, có thể rất nhanh chuyển hóa thành năng lượng mà chúng nó cần. Bên ngoài không có bất cứ biểu hiện lớn nào, cho dù phẫu thuật nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là lớp mở, ký chủ sẽ không vì sự tồn tại của chúng mà chết, chỉ có biểu hiện thiếu máu. Mà giống như bây giờ hút máu quá nhiều, cơ thể phình to thì chỉ có một giải thích duy nhất, ba con Huyết Trùng này bị người ta khống chế. Như vậy thì mọi chuyện sẽ khác đi, loài sâu đã tuyệt chủng lại một lần nữa xuất hiện, còn bị người ta khống chế, chuyện như vậy thật hết sức nguy hiểm, cậu không thể ngồi xem được.

Rất nhanh, trái tim bệnh nhân đã lộ ra, Thước Nhạc lập tức thấy được Huyết Trùng trên động mạch đã gần như ngừng đập kia. Hiện tại nhìn giống như ba khối máu bầm, nhưng màu sắc đã chuyển sang màu đen chết chóc, đây là biểu hiện hấp thụ máu quá nhanh mà thành. Để không làm bệnh nhân bị thương, Thước Nhạc sử dụng tinh thần lực cách ly, sau khi rất nhanh di chuyển ba con sâu vào trong lọ, nhanh chóng đóng nắp lại. Nhìn đám Huyết Trùng vo lại với nhau, Thước Nhạc không dám giao nó cho người khác, thứ này một khi rời khỏi ký chủ thì sẽ lập tức tìm kiếm người tiếp theo. Cậu không biết thứ này có thể làm những chuyện gì, nên để cậu giữ có vẻ an toàn.

“Tốt lắm, còn lại cậu tới làm đi.” Tay nâng cái lọ, nói với bác sĩ trợ lý, chỉ cần loại bỏ ba thứ này, bệnh nhân không có vấn đề gì lớn, bác sĩ trợ lý hoàn toàn có thể làm được.

Thấy phẫu thuật đã xong, tình huống bệnh nhân ổn định, Thước Nhạc mới nhẹ nhàng thở ra, “Đưa thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt đi. Tới phòng số 1 ấy.”

Chuyện này khiến ngay cả y tá Khương cũng thấy lạ, ca phẫu thuật này rất kỳ quái, ba khối máu bầm lấy ra từ người bệnh nhân kia được bác sĩ Thước cầm không buông tay, còn đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt số 1, nơi đó là nơi mà chỉ những người bệnh đặc biệt nghiêm trọng mới được đưa đến.

Thước Nhạc không để ý họ, làm vậy cũng bởi vị trí nơi đó có vẻ tốt.

Thay quần áo, Thước Nhạc nghĩ nghĩ rồi dùng băng gạn quấn vài vòng trên miệng bình, sau đó gọi điện cho Khúc Phàm, “Bên bệnh viện em có chút việc, anh phái người đến đây đi.” Rồi nói lại chuyện vừa rồi.

“Được, anh qua ngay đây.” Khúc Phàm nói một câu rồi gác máy.