“Ta thật sự không phải trộm…” Huyền Chân Tử bị trói rất chặt, cả người ướt đẫm, đáng thương hề hề nhìn đám nhóc trước mặt.

“Nói dối…Ka ka… tuyệt đối là nói dối…” Không đợi những người khác nói gì, Lam Tử dùng cánh mình chỉ vào ông lão ăn mặc quái đản, tóc tai kỳ quái trước mặt, vô cùng đánh khinh. Cánh kia bị nó dùng như bàn tay khép lại, dùng phần mũi nhọn tựa như ngón tay chỉ vào Huyền Chân Tử, mà tay còn lại thì ra vẻ như đang chống eo, rất có bộ dáng chính khí nghiêm trang. Cổ Dã nhìn mà ngốc lăng luôn.

“Đúng, nếu không phải trộm sao lại trốn sau cây?” Phi Phi tựa như một chuối pháo đốt vang dội, la to lên. Nếu không phải còn có người ngoài ở đây, nó nhất định đã bay lên luôn rồi.

Huyền Chân Tử thấy mình hết đường chối cãi không thể nói gì nữa, đối mặt với đám nhóc này, ông cảm thấy mình sống hơn một trăm năm đều chẳng có ích gì cả. Vốn ông đến nhà bạn già bên này làm khách, buổi tối uống chút rượu, lúc về dùng phi kiếm mình vừa luyện chế, đi ngang qua nơi này phát hiện linh khí trong sân rất nồng, nhất thời tò mò hạ xuống. Ông cũng không biết bản thân sao lại xui vậy, gặp phải một nhóc quỷ, lơ là chút đã bị đập ngất.

Mấy đứa lớn trong phòng đều có thể nhìn ra ông lão bân bẩn này mặc áo đạo dài, tóc dài, lấm la lấm lút này không phải người bình thường. Bọn họ có cách tự phán đoán, tuy ông lão này nhìn rất đáng khinh, nhưng ánh mắt rất chính trực. Huống chi Kỳ Kỳ đã khẽ hỏi Sắc Vi và Đại cây đào, ông già này có thể phá phòng hộ của sân bước vào thì cũng không có ác ý. Hỏi xong mới biết ông già này là người tu hành, bản lĩnh cũng không nhỏ, mà bảo vệ trong các sân đều thấy ông không có ác ý. Ông già này bay thẳng vào, nguyên nhân bay vào thì có chút ngoài ý muốn.

Có được đáp án, mấy đứa lớn cũng không lo lắng nhưng cũng không để lộ, muốn xem ông lão này muốn làm gì. Đám nhỏ không hề lỗ mãng, trước kia khi làm đồ phòng thân cho chúng, Khúc Phàm nhàn phát hoảng làm ra mấy sợi dây thừng từ tơ tằm, dây này được luyện chế theo phương pháp cổ, tác dụng tuy không bằng dây trói tiên, cũng không bằng dây hồ lô bây giờ của Khúc Phàm nhưng cũng rất chắc chắn, ít nhất người tu chân dưới Nguyên Anh kỳ sẽ không thoát ra được. Hơn nữa, bọn họ còn không thể sử dụng chân nguyên, có tác dụng hạn chế. Hắn làm ra cũng chỉ vì hứng thú nhất thời, sau cũng vứt sang một bên cho đám nhỏ chơi, không ngờ lại được dùng trong hoàn cảnh này.

Đám nhỏ mỗi đứa một sợi, trói lại bằng hai, ba sợi, trói ông lão thành cái bánh trưng luôn, hơn nữa bọ cạp và hai đại mãng đều ở cạnh, rất an toàn, sau đó mọi người liền nhìn về phía Lam Tử và Phi Phi. Trong đám nhỏ cũng chỉ có hai đứa nó là ngây ngô nhất, cũng không chút nghi ngờ về thân phận của ông lão.

Tối nay, đám cha Khúc cũng đi xem kịch, trong nhà chỉ có Trương Phi, nghe tiếng Phi Phi kêu to hắn đi qua đây, nhìn tình huống như vậy, mấy sư đệ giật dây nên cũng an vị bên cạnh xem họ bày trò. Cho nên đến khi Thước Nhạc ôm tiểu Hùng về, thấy phòng khách đèn đuốc sáng trưng, đám nhỏ vẫn chưa ngủ, mấy đứa vây xung quanh một ông lão khốn khổ? Lão đại sĩ? Sao lại như vậy?

“Trương Hi, sao vậy?” Trương Hi thấy cậu về liền ra đón, Thước Nhạc vừa lúc hỏi đại đồ đệ của mình.

“Người nọ bị Phi Phi bắt ở trong sân.” Sau đó Trương Hi kể lại chuyện này cho Thước Nhạc.

Mà trong lúc này Thước Nhạc cũng hỏi đại cây đào và Sắc Vi, Mân Côi trong sân, hiểu rõ chuyện này.

Cậu trừng mắt nhìn đám nhỏ, “Đã mấy giờ rồi, mau đi ngủ hết đi.” Cậu cũng hiểu được đám nhỏ này vì quá chán nên gây chuyện đây mà.

“Con cũng vậy, đừng chiều bọn nó.” Thước Nhạc cũng nhắc đại đồ đệ một câu.

Trương Hi cười cười, “Sư phụ, đâu có ạ. Ý tưởng của các sư đệ không sai, người này vô duyên vô cớ vào sân nhà ta nhất định có vấn đề, dù sao cũng không nguy hiểm, để các đệ ấy làm quen chút cũng không sao.” Trương Hi vốn là kẻ võ si, bình thường tuy không nói chất phác nhưng cũng không nói nhiều như người khác. Nhưng là đại sư huynh, hắn rất trân trọng các sư đệ của mình, về sơ bản sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của sư đệ. Thước Nhạc đôi khi thấy vậy sẽ nói đôi ba câu.

Thước Nhạc cũng biết tính cách Trương Hi ngoài lạnh trong nóng, vốn là cô nhi, nên rất quý trọng gia đình họ. Hắn cũng rất thích nhìn đám nhỏ hòa thuận vui vẻ, “Sư phụ con và hai sư đệ đều ra ngoài làm việc, hôm nay không thể về. Tối nay con ở bên sân kia đi, cẩn thận chút.” Hơi nghiêng đầu, Thước Nhạc nói nhỏ. Sớm biết vậy sẽ không bảo Anthony để cho hai thuộc hạ kia quay về.

“Dạ, sư phụ.” Trong mắt Trương Hi tỏ vẻ đã hiểu.

Đám nhỏ cũng nói chúc ngủ ngon với Thước Nhạc, cũng không nói gì về chuyện Phi Phi bắt nhầm người.

Thước Nhạc đi vào phòng, tới trước mặt lão đạo sĩ. Huyền Chân Tử thấy Thước Nhạc, mắt lập tức sáng như đèn pha.

Thước Nhạc thở dài nhìn thoáng qua ông lão trước mặt, cả người nhem nhuốc nhìn ra đã rất lâu không giặt quần áo, tóc thì loạn cào cào, nếp nhăn trên khuôn mặt còn toát ra một hương vị cổ xưa kỳ lạ. Lúc này ông ta đang mất hình tượng cắn vịt quay thím Lâm làm ban chiều.

Huyền Chân Tử ăn miệng đầy mỡ, “Ông lão ta đã rất lâu không được ăn ngon như vậy. Ực ực… ăn quá ngon.” Cắn nốt khúc xương cuối cùng, Huyền Chân Tử bắt đầu lau lau lên quần áo. Trương Hi bên cạnh nhìn mà nhăn tít mày.

Thước Nhạc đưa một chén nước qua.

“Ha ha…” Huyền Chân Tử nhìn Thước Nhạc, có chút ngượng, “Ông già ta đây không cố ý, hôm nay ta đang bay trên trời, nếu nhìn từ trên không liền thấy nhà cậu rất nhiều linh khí cho nên mới muốn xuống xem, hắc hắc, không ngờ chạm phải nhóc quỷ nhà cậu.” Ông vừa xuống, vốn đang muốn trốn đi, nào có ngờ thằng bé kia lại lập tức tóm được chứ.

Thước Nhạc cười cười, “Là con cháu thất lễ.”

Huyền Chân Tử vừa nghe, mặt liền đỏ lên, “Hắc hắc, tiểu huynh đệ cũng là người tu hành? Không biết sư thừa nơi nào?”

Thước Nhạc hơi híp mắt, “Lão tiên sinh nói đùa, bọn cháu chỉ tu hành lung tung, nào ra sư thừa. Lão tiên sinh là tiền bối, nhóm vãn bối sao so được, còn muốn thỉnh giáo nhiều.” Kỳ thật cậu cũng thấy rất lạ, cậu có thể cảm thấy Huyền Chân Tử là người tu hành, hơn nữa đã đột phá Kim Đan kỳ, Thước Nhạc không rõ người như vậy sao có thể bị Phi Phi đánh ngất được.

Huyền Chân Tử tuy rằng nhìn đáng khinh, nhưng ông có đôi mắ rất sáng. Nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá lại thanh niên trước mặt, không nhìn ra nổi người này tu vi ra sao. Nhưng ông có thể cảm thấy linh khí trong người cậu rất sung túc, tình huống như vậy thật kỳ lạ. Trong cơ thể người tu hành vốn tồn tại chân nguyên lực, tuy cũng hấp thu chuyển hóa linh khí nhưng vẫn khác linh khí. Mà thanh niên này cho ông cảm giác là một khối linh khí di động. Thật sự quá kỳ lạ!

Trong lòng Thước Nhạc có chút phiền muộn. Tối nay sau khi từ câu lạc bộ trở vệ, cậu liền nghĩ tới chuyện này, hè năm nay đi tới Tống gia ở Sơn thành cũng đâu như vậy, lúc đó Anthony tuy rằng cũng nói cơ thể Thước Nhạc tuyệt đối hấp dẫn Vampire, nhưng nếu không tiếp xúc ở phạm vi gần thì cũng không thể phát hiện. Lần này trở về, Anthony lại nói cơ thể Thước Nhạc lại càng hấp dẫn Vampire hơn. Phía Lưu Kiệt cũng có biểu hiện, mà giở nhìn vẻ mặt của Huyền Chân Tử thì cậu lại nghĩ tới chuyện này. Đối với tu chân giả mà nói thì linh khí lại càng quan trọng.

Huyền Chân Tử nghĩ nghĩ vẫn giữ lại lời muốn nói trong miệng. Tuy trong lòng ông rất hiếu kỳ, nhưng làm một tu chân giả có đức, vẫn không nên mạo muội hỏi vấn đề như vậy.

Thước Nhạc nói chuyện một lúc với Huyền Chân Tử này, thử lẫn nhau đôi chút. Thật sự là giữa người tu hành với nhau có quá nhiều kiêng kị, nhất là trong xã hội hiện đại này. Cho nên, hai người chỉ tiếp xúc ban đầu một chút thôi.

Thời gian đã khuya, Thước Nhạc nhìn Huyền Chân Tử này chẳng còn chút ý muốn chạy nào cả, vậy thì cứ ở lại thôi. Hai người khách khí vài câu, Thước Nhạc bảo Trương Hi dẫn ông đến phòng khách.

Nói thật trong nhà đột nhiên có một vị tu chân giả đến, Thước Nhạc thật đúng không biết nên xử lý ra sao. Nhưng cậu cũng không e ngại, thực tế đại cây đào cũng đã truyền tin cho cậu. Bởi trên người này có hơi thở của người tu chân, hơn nữa cũng không cảm thấy họ có ác ý nên đám đại cây đào mới án binh bất động. Động tác kia của Phi Phi cũng thật khiến bọn nó sợ hãi, ai ngờ nó lại phản ứng nhanh như vậy chứ. Huyền Chân Tử cũng không đặt đám nhóc vào mắt, chính trong lúc hoảng sợ mới có thể trúng chiêu.

Thước Nhạc cũng không sợ ông gây ra chuyện gì, năng lượng trong viện hoàn toàn có thể bảo vệ cả gia đình bình an. Nhưng vì người nhà, Thước Nhạc vẫn dặn dò Kim Cương, chú ý một chút. Về Lam Tử vẫn luôn hối hận vì đã ra tay chậm, chò dù không nói thì nó cũng sẽ coi như kẻ địch mà nhìn chằm chằm, chẳng cần cậu nói.

Quay lại hậu viện, lập tức thấy tiểu Hùng lon ton chạy ra từ Sương phòng phía tây. Nhìn kỹ thì thấy lông trên người nhóc kia rất loạn, tựa như bị ai đó chà đạp, mà thằng nhóc kia hiếm khi chạy đến trước mặt Thước Nhạc mà lại không có ngã úp sấp xuống. Vừa ôm lên, cửa Tây Sương phòng lập tức mở ra, Kỳ Kỳ cầm chiếc lược trên tay, “Tiểu Hung, mau qua đây tao giúp mày chải lông. Ba ba…” Kỳ Kỳ le lưỡi, giấu lược ra phía sau. Phi Phi laaji chạy từ phía sau nó ra, thấy Thước Nhạc thì tựa như viên đạn nhỏ nhào vào trong lòng cậu. Giờ thằng nhóc này đã học được gia tốc không gian, sở trường bản lĩnh.

Nhanh chóng dùng một tay đổi chỗ cho tiểu Hùng, tay kia thì tiếp lấy Phi Phi.

“Mấy đứa lại nghịch gì vậy? Còn chưa ngủ sao.” Nói xong ôm hai nhóc kia vào Tây Sương phòng. Kỳ Kỳ cười hì hì vén mành rèm lên, chưa vào trong phòng đã thấy đám nhóc đều ở trong phòng. Ngoại trừ Cổ Dã, Lãnh Vân và Miu Miu thì những người khác đều có mặt, còn có vẻ giống như cố ý chờ cậu nữa.

“ Ba ba…” “Ba ba…”

Cả đám nhóc nhanh chóng chào hỏi.

Cậu đặt tiểu Hùng và Phi Phi xuống đất, “Các con đang nói chuyện gì vậy?”

Mấy đứa nhìn nhau, Quả Quả lên tiếng, “Ba, hôm nay ông lão mà Phi Phi bắt được không phải trộm đâu nhỉ?”

Thước Nhạc mím môi cười, “Các con bảo ông ấy là ai?”

“Ông ta nhất định không phải người tốt đâu.”

Thước Nhạc vươn tay chỉ chỉ thằng nhóc, “Coi như ông ấy không phải người tốt, các con mới mấy tuổi, chuyện như vậy hẳn phải giao cho người lớn làm, còn khiến đại sư huynh các con khó xử nữa.” Nói xong, Thước Nhạc cố ý liếc mắt nhìn mấy đứa lớn. Trong lòng nhưng thật ra thở dài, việc giáo dục hài tử thật sự là chuyện lớn mà. Đám nhóc này đã được bảo đảm an toàn thì khi làm chuyện gì cũng không chút sợ hãi, chẳng sợ nguy hiểm mà còn nóng lòng muốn thử nữa chứ. Càng hiểu thêm về những điều chưa biết, chúng càng muốn thăm dò. Có lẽ lúc ban đầu Phi Phi quả thực bị dọa, nhưng sau đó mấy đứa lớn nhất định đã nhận ra.

“Ba ba, bọn con sai rồi.” Kỳ Kỳ nhưng rất hào sảng, nhận sai luôn. Tụi nhỏ cũng bắt đầu thay nhau nhận sai, chỉ mỗi Phi Phi vẫn đang ngơ ngẩn, không biết sao lại sai. Rõ ràng nó là anh hùng cơ mà.

Thước Nhạc nhìn bộ dạng đó của nó, khẽ cười thầm, “Như vậy cho các con thời gian một ngày suy nghĩ, nghĩ xem sai ở những đâu, ngày mai viết kiểm điểm cho ba.”

Đám nhỏ lập tức ỉu xìu.

“Không tới một tháng nữa sẽ nghỉ đông, ba đã bàn với lão ba các con, nghỉ đông năm nay các con đều đến căn cứ chỗ đại sư huynh mấy đứa huấn luyện, rèn luyện một chút.”

“A… Không phải chứ.” Tiếu Tiếu, Phi Phi và Gia Gia vừa nghe đã buồn rười rượi. Quả Quả và Kỳ Kỳ không rõ chứ bọn nó rất rõ chỗ huấn luyện của đại sư huynh rất khổ, huấn luyện viên ai nấy đều rất lợi hại.

“Bài huấn luyện của các con sẽ được lão ba các con đặc biệt lên kế hoạch, tuyệt đối làm theo yêu cầu của cơ thể, cho nên đừng nghĩ có thể dùng mánh cho qua. Cũng đừng nghĩ nhờ đại sư huynh các con nương tay.” Nói xong, lại nhìn Quả Quả, nghĩ chút rồi cũng không nói.

“Rồi, đều đi ngủ sớm đi, tiểu Hùng giao cho Kỳ Kỳ chăm sóc, đừng bắt nạt nó.”

Kỳ Kỳ gật đầu thật mạnh, nhìn tiểu Hùng lộ ra nụ cười xấu xa. Thước Nhạc thấy mà chỉ biết lắc đầu, dù sao trong nhà Kỳ Kỳ yêu động vật nhất, cũng có thể trao đổi được với tiểu Hùng.

Quay lại phòng ngủ, không lâu sau Quả Quả đã vào, Thước Nhạc nhìn với vẻ không tốt, “Lúc này đã biết xấu hổ chưa?” Thước Nhạc trừng mắt nhìn cậu.

“Ba… con sai rồi. Giờ con rất hối hận.” Quả Quả nhanh chóng chạy đến cạnh Thước Nhạc, nắm tay cậu lay lay.

“Sai ở đâu?”

“Con không nên dẫn theo mấy đứa bắt người còn tự phỏng vấn nữa. Không rõ tình huống kẻ địch mà lại tùy tiện đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm. Ừm, hẳn phải nên kính lão yêu trẻ, tuổi đạo sĩ kia đã cao, bọn con không nên té nước vào ông ấy, còn đối xử với ông ấy như vậy. Không nên lợi dụng em trai lộ diện, không nên quá tự tin…” Quả Quả càng nói càng cảm thấy mình sai nhiều lắm.

Thước Nhạc liếc cậu, “Còn chưa hồ đồ, còn biết nhận sai.”

Quả Quả cười nịnh, ngồi dựa vào Thước Nhạc, “Ba…”

“Đạo sĩ hôm nay có ty vi Kim Đan kỳ, sư huynh con còn kém ông ấy cả khoảng lớn. Nếu ông ấy thật sự có ác ý, mấy đứa chạy được sao?”

“Không phải có dây trói tiên lão ba luyện sao?”

Trừng mắt liếc cậu, “Con tự tin dây trói tiên này có thể trói ông ấy? Không còn thần thông nào khác? Các con còn chưa bắt đầu tu luyện nữa thì lấy gì ngăn cản ông ấy.”

Quả Quả nghe vậy thì thật xấu hổ, thầm nghĩ trong lòng, thực tế, bọn cậu cũng không nghi ngờ trong chuyện này có nguy hiểm gì, chỉ muốn hỏi ra điều gì đó. Có hơi quá tự tin, mọi thứ bảo đảm cho bọn cậu đều đến từ bùa hộ mệnh mà hai cha đưa cho cùng sự bảo vệ của người khác, bản thân chẳng có năng lực gì lại còn tự cao như vậy, quá ỷ lại ngoại vật. Nghĩ vậy, Quả Quả cũng toát mồ hôi lạnh.

Sở dĩ bảo Quả Quả đến ngay, cũng bởi cậu lớn tuổi nhất, cũng sắp lên đại học, không thể coi như trẻ con nữa. Đừng thấy cậu không phải thân sinh của Thước Nhạc nhưng cậu đã vì Quả Quả mà trả giá không hề kém hơn so với những đứa con ruột kia. Thậm chí còn càng chú ý nuôi dưỡng cậu hơn những đứa khác, cũng kỳ vọng cao hơn với Quả Quả. Đứa nhỏ đã sắp lên đại học, tự độc lập này, do vậy cũng phải nghĩ khác đi.

Kéo tay Quả Quả, tay đứa nhỏ này đã sớm to hơn tay cậu, khớp xương rõ ràng, trên ngón tay chăng đầy vết chai, đủ biết thường hay vẽ tranh.

“Ba và lão ba con đã bàn xong từ hồi tháng 10, chờ đến lúc nghỉ đông con đi căn cứ huấn luyện, để con khiêu chiến bản thân, tìm điểm cực hạn cho mình. Xong rôi sẽ để con bắt đầu tu luyện, tranh thủ trước khi vào đại học sẽ Trúc Cơ xong, sau đó đi thế nào đều phải dựa vào chính con. Huấn luyện nhất định rất khổ, con kiên trì được không?”

Quả Quả khẽ gật đầu, “Con nhất định không làm ba và lão ba thất vọng.”

Thước Nhạc cười gật đầu. Đối với sử dẻo dai của Quả Quả, cậu rất rõ, đứa nhỏ này dù nhìn ôn hòa nhưng còn bướng bĩnh hơn đám nhóc con cậu. Chỉ cần là chuyện muốn làm, không thành công không bỏ qua. Cho nên cậu cũng không lo lắng, chỉ nghĩ tới phương pháp huấn luyện lúc trước của Khúc Phàm, Thước Nhạc hơi đau lòng. Nếu không phải tối nay trước khi đi làm Khúc Phàm đã nói đã tìm được huấn luyện viên cho Quả Quả, cậu cũng đã quên luôn việc này rồi.